Trong hành lang dài đèn đuốc rực rỡ, vài bóng người bước nhanh đi tới, nam tử đi đầu thắt đai lưng gấm, một thân khí thế tao nhã lộng lẫy, trên dung nhan anh tuấn lộ ra vẻ bình tĩnh, nhưng đôi con ngươi đen lại thâm trầm như bóng tối.
"Hiền Vương gia vạn an." Cung nữ trước cửa điện thấy y vội vén áo thi lễ.
"Miễn lễ, chủ tử các ngươi đâu?" Nụ cười trên mặt Dung Thanh vẫn luôn ôn hòa trước sau như một.
"Công chúa ở trong phòng, vẫn chưa ngủ ạ." Cung nữ lặng lẽ giương mắt nhìn y, hai gò má ửng đỏ trả lời.
Khóe miệng hiện lên nụ cười nhạt, y bước vào trong điện.
Khi y nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn dựa vào trên nhuyễn tháp, ý cười trên mặt y nháy mắt chuyển sang rét lạnh, không có dáng vẻ thân thiện như trước mặt mọi người.
"Nàng đang trốn ta?" Vốn căn phòng đang yên tĩnh, một giọng nói nhàn nhạt vang lên, tiếng nói của y êm tai mềm mại như tơ gấm, nhưng ở trong đêm tối lại tồn tại một loại hơi thở ma mị.
Tay run lên, quyển sách rơi xuống ở trên bàn nhỏ, Ngụy Nhiễm có chút sợ hãi xoay người nhìn nam tử đang từ từ đi vào, trong đôi mắt như làn nước tràn đầy cảm xúc bất an không yên.
"Vẫn sợ ta như vậy, hả?" Thân hình cao lớn lấn đến gần nàng, bả vai rộng lớn của y che đi tất cả ánh sáng, cả người nàng đều chìm vào trong bóng tối bức bách này, thân thể run rẩy không ngừng được.
"Ta không có..." Nàng giải thích, ý đồ tránh né hơi thở cực nóng của y, nhưng giọng nói run rẩy lại tiết lộ cảm xúc chân thật của nàng.
"Không?" Dung Thanh giữ chặt nàng khẽ cười, ngay sau đó bàn tay to nâng cằm nàng lên, ánh mắt sắc bén lạnh như đao đảo qua mặt nàng, "Đêm nay cung yến, tất cả mọi người chúc mừng ta tiêu diệt phản đảng khải hoàn trở về, chỉ riêng nàng, Nhiễm Nhi, nàng trốn ở chỗ này không muốn gặp ta."
"Nàng không nhớ ta sao?" Y cúi đầu hôn lên môi nàng, làm càn khiêu khích hô hấp của nàng, "Nàng có biết hay không, ta rất nhớ nàng... Cho dù có thích khách cầm kiếm chỉ vào ta, ta vẫn nhớ phải bình an trở về tìm nàng."
"Nàng đối xử với ta như vậy sao?" Y cười yếu ớt, chậm rãi hạ xuống ở trên cổ nàng những nụ hôn nhỏ vụn, loại cảm giác ấm áp khẽ đau đớn này, làm sợ hãi trong lòng nàng không ngừng tăng lên.
"Nhị ca..." Nàng kinh hoảng bắt lấy tay áo của y, muốn trốn tránh hành hạ của y.
"Nhiễm Nhi, mỗi lần nàng kháng cự ta đều thích gọi ta như vậy, thực không ngoan." Y cắn một cái lên xương quai xanh xinh đẹp của nàng, ngón tay thon dài dần dần dò xét xuống, "Nhưng mà nàng biết không, ta thích nhất là khi ta bắt nạt nàng, nàng sẽ gọi ta một tiếng nhị ca - "
Trong con ngươi đen càng thêm lãnh khốc, ở trong tiếng kinh hô của nàng, y một phen xé toạc xiêm y của nàng.
Nút áo trân châu ào ào bay xuống, rơi ở trên gạch đá trơn bóng, phát ra tiếng vang thanh thúy.
"Đừng..." Nàng phí công muốn khép lại vạt áo, lại bị hai tay y giữ chặt, hung hăng đè ở trên giường.
"Đừng?" Y khẽ xuy, giọng điệu tàn nhẫn mà làm càn, "Nếu nàng không muốn để mọi người thấy dáng vẻ dâm đãng của nàng ở dưới thân ta, nàng cứ việc kêu lên."
"Huynh im miệng!" Sắc mặt nàng trắng bệch, cả người kiềm chế không nổi run rẩy, "Huynh không thể bắt nạt ta như vậy..."
"Đây là ngươi nợ ta." Y cười lạnh, khóe mắt đuôi lông mày đều che kín hận ý, "Ngụy Nhiễm, nếu không phải ngươi, bây giờ Lưu Ly vẫn còn sống, nếu không ngươi tùy hứng làm bậy, nàng ấy sẽ không bởi vì che chở cho ngươi, mà gặp vạn tên xuyên tim."
"Ta biết huynh hận ta, huynh hận ta làm cho người yêu huynh đau đớn chết đi." Nước mắt chảy xuống từ trên khuôn mặt tái nhợt, nàng tuyệt vọng nhìn y bởi vì đau đớn và hận ý mà gương mặt tuấn tú vặn vẹo, "Ta nợ huynh một mạng, ta trả lại cho huynh là được..."
"Ngươi trả lại cho ta? Ngươi trả thế nào?" Y bi phẫn mà cười, con ngươi đen phiếm hồng hung hăng nhìn nàng, "Ta nói cho ngươi biết, Ngụy Nhiễm, đời này ngươi đừng hòng tránh khỏi ta, nếu ngươi muốn giải thoát, cho dù cha mẹ ngươi đã qua đời, ta cũng có thể cho mấy chục tính mạng trong Ngụy gia chôn cùng ngươi!"
Nàng nhìn hai tròng mắt lạnh lẽo của y, trái tim giống như bị đưa vào sâu trong hầm băng, lạnh đến nỗi không có chút sức lực giãy dụa chỉ có thể gắt gao cắn môi, từ giữa hàm răng run rẩy nói ra một câu: "Ngươi là ma quỷ..."
"Nàng nói đúng." Trên môi mỏng nở nụ cười vui vẻ, tay y vô cùng cố hết sức dùng phương thức nhục nhã vỗ về chơi đùa khiêu khích nàng, "Nhất định nàng hi vọng lần này ta chết ở trong tay phản đảng nhỉ, Nhiễm Nhi? Để nàng thất vọng rồi, ta sẽ sống mà trở về bên cạnh nàng."
"Cho dù xuống Địa ngục, ta cũng muốn nàng ở cùng ta." Y ở bên tai nàng khẽ mở miệng, hung hăng xâm nhập vào thân thể nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...