“Anh làm gì vậy, đừng có chọc em…” Jung YunHo ôm lấy Kim JaeJoong đang sắp xếp tài liệu từ đằng sau, JaeJoong hoảng sợ, sau đó khi cảm giác quen thuộc bao bọc khắp người, sự an tâm trở lại rất nhanh.
Jung YunHo xoay đầu JaeJoong lại, sau đó hôn lên, là một nụ hôn rất dịu dàng, chạm môi rồi rời khỏi ngay.
“Bọn họ cho tôi vài tấm vé của một concert, buổi tối cùng đi nhé.” Vẫn không có bất cứ câu hỏi nào, Jung YunHo nghiêm túc nhìn người con trai đã trưởng thành hơn vài phần ở trước mắt, JaeJoong sửa sang âu phục, nói:
“Từ khi nào mà anh nổi lên hứng thú với những chuyện này vậy.”
“Của Hang Won.”
“À, là như vậy sao…” Lúc JaeJoong nghe đến cái tên này, trong lòng nhất thời run lên, giống như rất lâu rồi không có tin tức gì từ cậu nhóc ấy, bất quá vài ngày trước vô tình nhìn thấy một chút tin giải trí trên internet, trang đầu là poster quảng cáo câu like một cách đầy lộ liễu, người con trai trên tấm ảnh đã sắc bén hơn vài phần, mái tóc màu nâu hạt dẻ, JaeJoong rất ấn tượng.
Buổi tối Jung YunHo đặt bàn ở nhà hàng Pháp, dẫn JaeJoong đến đó, ăn uống xong xuôi liền lái xe thẳng đến nơi diễn concert. Jung YunHo đặt một giỏ hoa đắt nhất, phái người đưa thẳng vào hậu trường, lấy danh nghĩa là của fan.
Lúc Jung YunHo đến nơi diễn concert, hắn nhìn thấy trước cửa có rất nhiều thiếu nữ mang theo khuôn mặt đỏ hồng mà chen chúc một cách đầy hỗn loạn, thật lòng mà nói, hắn cảm thấy vô cùng nhức đầu, Kim JaeJoong nhìn người đàn ông đã trở nên do dự, mỉm cười ôm lấy cánh tay hắn, nói: “Quên đi, cứ từ từ xếp hàng thôi, không dễ vào được đâu.” Jung YunHo vẫn nhíu mày, hắn thấy những ánh mắt của thiếu nữ xung quanh không ngừng phóng tới, liền lấy di động ra, nói điều gì đó, hai phút sau, staff trong buổi concert bước ra, sau khi thấy Jung YunHo và Kim JaeJoong, trực tiếp dẫn bọn họ vào đường riêng, Jung YunHo hơi cúi đầu, che chở JaeJoong ở trong lòng, cuối cùng cũng tránh được đám người chen chục, còn có tiếng hét chói tai không cách nào khống chế được nỗi kích động của các nữ sinh.
“Ồn thật.” Jung YunHo ngồi ở khu VIP, là vị trí tốt nhất trong toàn concert, JaeJoong ngược lại rất hưởng thụ cảm giác như vậy, nó luôn cảm thấy tuổi trẻ phải trải qua như thế này, thỉnh thoảng tham gia concert ra ngoài quậy một chút, mà không phải ngồi chết dí ở công ty để làm biểu bảng báo cáo tài vụ và viết biên bản của hội nghị đến phát chán thì thôi.
“Em cảm thấy rất vui, đây là concert, không náo nhiệt thì chả hay chút nào hết, điều này giải thích rõ ràng Hang Won rất nổi tiếng đó.” Kim JaeJoong lấy một trái quýt trong mâm đựng trái cây được đưa tới, thường xuyên nhìn những cô gái lần lượt tiến vào hai bên.
“Không thì chúng ta…” Không đợi YunHo nói xong, JaeJoong liền nhét một miếng quýt vào mồm hắn, từ cái nhíu mày không ngừng của YunHo, JaeJoong liền có thể hiểu được hắn muốn nói gì đó, cho nên lập tức cắt ngang:
“Ở đây xem! Không được đi đâu hết!”
Hang Won mở màn bằng vũ đạo vừa kinh diễm vừa bất ngờ nhất, khi ánh đèn rực rỡ bừng sáng thì cũng là lúc tiếng thét chói tai không kiềm nén nổi sự hưng phấn vang lên không ngừng nghỉ, Jung YunHo nhìn một thiếu nữ ở bên cạnh đang vẫy chiếc lightstick cực lớn, si cuồng vì Hang Won, hắn cảm thấy những ánh mắt này quả thực muốn liếm sạch toàn thân người con trai vẽ viền mắt màu đen trên sân khấu, Kim JaeJoong xem rất nghiêm túc, theo tiết tấu của các fans mà cùng hét lên, hormone nữ bắt đầu sinh sôi mãnh liệt khắp nơi, theo đó là sự sôi động của đêm tối.
Giữa lúc Kim JaeJoong đang hòa nhập vào bầu không khí mãnh liệt như vậy, Jung YunHo đột nhiên cảm nhận được tiếng rung từ di động, tiếng đàn marimba hoàn toàn bị che phủ, sau khi Jung YunHo thấy dãy số liền ấn từ chối cuộc gọi, sau đó gửi một tin nhắn:
“Đang ở buổi concert của Hang Won, không nghe thấy gì cả, quá ồn.”
Câu trả lời của đối phương lập tức xuất hiện trên màn hình chỉ sau năm giây:
“Hả?! Fuck, thế mà không nói em, em về đến nhà rồi nè!”
Jung YunHo đọc xong tin nhắn, ngẩn người, không trả lời trước tiên mà kéo Kim JaeJoong đã sắp không nhận rõ ba mẹ tới, dán sát vào tai nó mà nói:
“Jung YunTae về rồi.”
Kim JaeJoong a một tiếng, trong lòng đột nhiên kích động, nó đã gần bốn ngày không gặp Jung YunTae, cái tên ở Mỹ mà như cá gặp nước này cũng còn có thể nhớ đến việc về nhà, nhưng nhìn cậu nhóc quen thuộc trên sân khấu kia, Kim JaeJoong lại do dự, Jung YunHo nói:
“Nghe thêm hai bài nữa đi, tôi bảo tài xế tới đón.”
Kim JaeJoong gật gật đầu, tầm nhìn lại lập tức chuyển đến người Hang Won, ánh mắt mị hoặc của cậu ta luôn lưu chuyển trên người những fans nữ bên dưới, sau đó liền dẫn đến một tràng thét chói tai, Kim JaeJoong có chút vui vẻ mà cười cười, cảm thấy đây mới là ảnh hưởng của một người con trai xinh đẹp nên mang đến.
Sau khi ba bài vũ đạo kết thúc, trên màn hình đột nhiên xuất hiện một cái VCR, sau khi toàn bộ sân khấu đều tắt đèn, Hang Won liền thở hổn hển mà bước vào hậu trường, bắt đầu thay quần áo. VCR đang chiếu một đoạn ngắn về cuộc sống ngày thường của Hang Won, lúc đang biên tập lại chương trình tạp kĩ, còn có đoạn ở trong phòng tập, mệt đến mức ngã lăn xuống đất, nhìn thấy ống quay thì cười che mặt lại, còn có hình ảnh cậu ta bị staff tập kích trong lòng khi vừa tỉnh dậy, lúc Kim JaeJoong nhìn Hang Won mang theo vẻ mệt nhọc nhưng vẫn đáng yêu như trước trên màn ảnh, trong lòng không nhịn được mà thấy thương, phải biết rằng Hang Won có thói quen ngủ rất sâu, bình thường gọi sẽ không tỉnh, có lẽ cậu ta đã không thể hưởng thụ cuộc sống ngủ đến khi tự tỉnh từ rất lâu rồi, mặc dù cậu ta vẫn luôn trưng khuôn mặt đẹp trai cho các fans nhìn, nhưng Kim JaeJoong vẫn thấy trong lòng có chút là lạ, nó nghiêng đầu nhìn Jung YunHo, phát hiện YunHo rất chuyên chú nhìn màn hình, giống như cũng đang nhớ lại điều gì đó, như mất hồn vậy. Thời gian, đã trôi qua rất lâu rồi…
Lúc Hang Won chậm rãi được nâng lên từ dưới sân khấu, lập tức dẫn đến tràng thét chói trai ở khắp nơi, vừa mang theo sự yêu thương vừa mang theo nỗi hưng phấn, áo lông màu trắng, giống như một thiên thần, nhìn các thiếu nữ ở bên cạnh thét đến phát run, Kim JaeJoong ngược lại đặc biệt bình tĩnh, nó lẳng lặng nhìn cậu con trai đang cúi đầu trước mắt, mang theo câu chuyện xưa vừa có vài phần u buồn, vừa có vài phần không muốn cho người khác biết…
“Cậu ấy thật đẹp…” JaeJoong không nhịn được mà lên tiếng.
“Ừm…” Jung YunHo ở bên cạnh cũng nhìn chằm chằm vào cậu nhóc trên sân khấu, trong đầu đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt cậu ta, ở trong sòng bạc, bướng bỉnh theo hắn, đưa lần đầu tiên của mình cho hắn, dường như đã vì hắn mà trả giá rất nhiều, nói Jung YunHo trong lòng thấy không có cảm giác gì là giả, nhưng hắn lại nghiêng đầu, nhìn người con trai ở bên cạnh, Jung YunHo đột nhiên xoay đầu Kim JaeJoong qua, mang theo cảm tình hơn mười năm, phủ thêm những tháng ngày hơn mười năm qua, hôn lên…
“Tôi muốn tặng bài hát này, cho một người…”
Giọng nói êm tai của Hang Won đột nhiên truyền tới, toàn bộ hội trường im lặng trong nháy mắt.
“Người này… Tôi đã theo anh ấy rất lâu… Tôi không thể làm bất cứ điều gì vì anh ấy, hơn nữa dường như đã lâu đến vậy, cũng không hát một bài ca cho anh ấy nghe, nên bây giờ tôi tặng anh ấy một bài, mặc dù tôi không biết hôm nay anh ấy có tới đây hay không, nhưng tôi vẫn mong rằng anh ấy có thể nghe thấy.”
Sau đó giọng hát mang theo nỗi bi ai nhưng không khiến người ta thương tâm vang lên, bởi vì dùng cả trái tim mà cất tiếng hát, mọi người đều rung động.
“YunHo…” JaeJoong nhìn người bên cạnh.
“Chúng ta đi thôi.” YunHo nắm lấy tay JaeJoong, đứng dậy, ngay lúc đó, ánh đèn sân khấu lướt qua đây, Hang Won vô ý nhìn thấy, vị trí mà cậu ta đặc biệt giữ cho YunHo kia, cậu ta nhìn thấy người đàn ông ấy, vẫn là vóc người cao thẳng, âu phục đen như trước đây, ánh mắt của cậu ta không thể kiềm chế được mà dừng ở nơi đó, cậu ta nhìn YunHo kéo người con trai ở bên cạnh, tay nắm thật chặt, Hang Won hát sai lời vì thất thần, các staff không ngừng nhắc nhở Hang Won qua tai nghe, Hang Won ngẩn người ba giây, mới chậm rãi rời ánh mắt đi, đúng lúc này, Jung YunHo đã quay lưng đột nhiên xoay đầu lại, nhìn Hang Won đã cúi đầu xuống, ôn nhu mỉm cười…
Jung YunHo nắm lấy tay Kim JaeJoong, đi thẳng ra khỏi hội trường diễn concert, lúc tới cửa còn có thể nghe thấy tiếng thét chói tai của các thiếu nữ hòa cùng với âm thanh to lớn ở bên trong, Jung YunHo bảo tài xế về nhà, hắn sẽ tự lái xe, Jung YunHo lấy chìa khóa ra, ấn nút mở khóa, đèn xe màu vàng lóe lên hai phát, chiếc Ferrari đen diễu võ dương oai mà nghênh tiếp chủ nhân của nó, vốn đây là chiếc xe Jung YunHo mua cho Hang Won, nhưng khi cậu ta trưởng thành, cũng là thời cơ thích hợp để tặng thì giá cả của chiếc xe này dường như cũng không có vẻ gì là kinh ngạc đối với Hang Won nữa.
“Sao không nghe nữa vậy?” JaeJoong ngồi vào trong xe, nhìn ánh đèn neon lướt nhanh ngoài cửa sổ.
“À, ồn quá, không chịu nổi.” YunHo nhìn thẳng về phía trước mà đáp.
Kim JaeJoong không hỏi nữa.
Vào cửa nhà đã thấy đèn đuốc sáng trưng, đây chắc chắn là phong cách của Jung YunTae, anh chỉ mong sao mình có thể mở hết đèn trong nhà, giống như bị cuồng ánh sáng vậy.
“Quả thật, Jung YunTae đã về rồi.” JaeJoong thay giày, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.
“Jung YunTae!” YunHo lớn tiếng hô to, trong nhà lại đặc biệt yên tĩnh, im lặng một hồi lâu, vẫn không có ai trả lời, Kim JaeJoong bị cảnh tượng như vậy dọa đến khắp người nổi da gà, đột nhiên trong đầu nó xuất hiện rất nhiều cảnh trong phim kinh dị, nó vô thức nắm lấy YunHo, Jung YunHo nhíu mày, lấy di động ra.
“Xin lỗi… Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận…” Jung YunHo vừa cúp điện thoại, liền thấy một cô gái có vẻ đẹp trung tính trang điểm đẹp bước ra từ trong phòng ngủ, Jung YunHo và Kim JaeJoong đứng ngây ở tại chỗ mà nhìn cô bước xuống từ lâu hai, vừa bước vừa chậm rãi mặc áo khoác, liếc mắt thấy bọn họ liền lướt nhanh ra ngoài…
“Fuck, lần này Jung YunTae về nhà đã phát dục, mang một kẻ như người chuyển giới về nhà.”
“Cậu ta là con trai.” Jung YunTae bước ra từ phòng ngủ, hút một điếu thuốc, khỏa thân trên, cơ bụng tám múi cân xứng hiện ra trước mắt, Jung YunTae nhuộm tóc màu nâu nhạt, trông trẻ ra không ít, phỏng đoán nếu như bây giờ So Gaye đang ở đây, chắc chắn sẽ nói rằng, trông vừa ngả ngớn lại vừa lẳng lơ! Trẻ cái quái gì.
“Vừa nãy anh gọi em em không nghe sao.” Jung YunHo mang theo vẻ mặt ác cảm mà hỏi.
“Nghe thấy rồi, vừa nãy có người gọi điện thoại cho em.” Jung YunTae nghiêm túc một cách hiếm thấy mà đáp lại.
“Ồ, còn người có thể khiến em ngừng làm việc mà trả lời điện thoại sao, thật con mẹ nó mới mẻ nha, anh còn tưởng rằng ngoại trừ So Gaye, không người nào có thể có bản lĩnh như vậy.”
“…” Jung YunTae nghe đến đó, không nói gì, sau khi Kim JaeJoong nhìn thấy, ra sức đạp Jung YunHo một cái, trách hắn đây không phải là lúc thích hợp để trêu chọc. Kim JaeJoong vừa muốn nói chút gì đó để xoa dịu bầu không khí xấu hổ này, Jung YunTae đột nhiên lên tiếng, anh mang theo giọng nói bình tĩnh mà phun ra một câu:
“Anh đừng nói vậy… Thật sự là So Gaye đấy…”
Sau khi nói xong, Jung YunTae phả một làn khói trong miệng ra, dọa một Kim JaeJoong vừa muốn mở miệng lên tiếng đến mức đứng ngây ở một chỗ, mồm cũng chưa khép lại, mà Jung YunHo cũng kinh ngạc, nhưng khôi phục lại khuôn mặt poker lạnh như băng rất nhanh.
Kim JaeJoong trầm mặc nửa ngày, trong đầu nhanh chóng quay về những ngày của ba năm trước, ký ức lộn xộn chồng chất lên nhau, chờ nó phản ứng trở lại, muốn giả vờ bình tĩnh mà mở miệng ra lần thứ hai, Jung YunTae lại quăng thêm câu nữa:
“So Gaye nói cho em biết, Ji Min chết rồi.”
Nói xong, Kim JaeJoong hoàn toàn đơ người…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...