Vì Tồn Tại

Lúc ngăn kéo bị Jung YunHo chậm rãi kéo ra, lông mày của hắn có hơi nhíu lại…

Trong ngăn kéo quả thực rất gọn gàng sạch sẽ, bên trong có một phong thư, một phong thư vô cùng đơn giản, Jung YunHo lấy ra, ngoài bìa không viết gì, hắn cẩn thận mở nó.

Lúc nét chữ thanh tú của So Gaye xuất hiện ngay trước mắt Jung YunHo, hắn cảm thấy hơi khó chịu một chút, rút ra một điếu thuốc, châm lên, tỉ mỉ nhìn từng chữ một:

Lúc phong thư này bị mở ra, có lẽ có hai loại tình huống, loại thứ nhất, tôi rời khỏi nhà Jung, loại thứ hai, có người trộm mất quần áo của tôi, cắt túi quần trên người tôi, âm mưu giết người cướp của, nếu như là loại thứ hai, vậy rất xin lỗi, khiến anh thất vọng rồi, nếu như là loại thứ nhất… Như vậy, xin hãy tiếp tục đọc.

Tôi biết sớm muộn gì cũng có một ngày, tôi phải rời đi.

Người tôi không vứt bỏ được, trên đời này cũng không có bao nhiêu, nhưng tôi hi vọng, có người có thể thay thế tôi, đến nhà Jung, ít nhất phải tới mà không mang theo mục đích, đừng giống như tôi.

Mấy năm này, thực ra tôi rất khổ sở, không biết bao nhiêu lần tôi muốn liều lĩnh nói ra tất thảy, nhưng tôi không làm được, tôi không làm được, tôi không thể khiến các anh thương tâm được, tôi không làm những việc trái với quy tắc của lương tâm tôi được, tôi không thể hạ quyết tâm mà sớm giải quyết rồi nhanh chóng cố gắng quên đi những ngày tháng này, tôi chính là không hạ quyết tâm nổi, thế nào cũng không được.

Jung YunTae…


Tôi… Tôi hi vọng… Tôi thật sự hi vọng rằng anh có thể chăm sóc tốt cho chính mình, anh không hợp làm trong hắc đạo, trong lòng thấy gì đều biểu lộ hết ra ngoài, anh không hề có chút mưu tính nào cả, tính cách còn giống như con lừa ngang ngược, đôi khi tôi thật sự muốn đập anh một phát để đầu anh tỉnh đi một chút, anh biết không hả?! Cái người được anh cưng chiều thành quen ở bên người anh, cái người đó thật ra là kẻ tới lấy tính mạng anh đấy, anh có biết không?! Jung YunTae, sao anh lại không phát hiện ra chứ, sao không thể hạ quyết tâm mà giết chết hắn, tìm cho mình một con đường lui… Anh thật ngốc, quá thực là một kẻ ngốc…

Thật ra tôi đã không còn là một kẻ đủ tư cách nữa rồi, bởi vì tôi phản bội toàn bộ những người bên cạnh, toàn bộ những người yêu tôi, kẻ lợi dụng tôi, người tín nhiệm tôi.

Bất kể khi nào, có thể quên tôi thì cứ quên đi, nếu tôi rời khỏi nơi này, chúng ta sẽ không thể gặp lại nữa.

Có lẽ để kiếp sau đi, tôi sẽ quay về, lấy thân phận sạch sẽ trả lại những gì tôi mắc nợ nhà Jung.

YunHo, Jung YunTae



Xin hãy chăm sóc tốt cho chính mình.

Jung YunHo đọc phong thư một lần rồi lại một lần, hút một điếu rồi lại một điếu, mãi đến khi trong căn phòng bao phủ mùi thuốc lá nồng nặc, JaeJoong vẫn dựa vào bức tường ngoài cửa, nó muốn tìm một lý do để bước vào, rồi lại luôn cảm thấy thế nào cũng không thích hợp.


Lúc thần sắc Jung YunHo có chút mệt mỏi, bước ra khỏi phòng So Gaye, JaeJoong ở ngoài cửa mới phản ứng trở lại, nó muốn chạy trốn nhưng đã quá muộn, chỉ đối diện với ánh mắt đã mất đi vài phần sắc sảo của Jung YunHo, dường như Jung YunHo cũng không định hỏi gì, chỉ lướt qua vai nó.

“Jung YunHo!” JaeJoong đột nhiên la to cái tên Jung YunHo.

YunHo dừng lại, quay đầu, nhìn JaeJoong.

JaeJoong đột nhiên không nói câu nào, chỉ ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mắt, hai người cứ như vậy mà bất động ba giây, Jung YunHo lại xoay người muốn rời đi, JaeJoong đột nhiên giống như thất vọng, nói với Jung YunHo:

“Nếu anh khó chịu, thì nói với em đi, em không thể giúp cái gì, nhưng đều có cảm tình với So Gaye hyung giống anh, em có thể hiểu anh. Nếu anh cảm thấy trong lòng không vui vẻ, cũng nói cho em biết, nói ra dù sao cũng tốt hơn là giữ hết tất cả ở trong lòng. So Gaye hyung đã đi rồi, nhưng em vẫn còn ở đây, anh đừng quên.”

JaeJoong nói một hơi hết những lời này, cúi đầu bỏ đi thật nhanh, khi nó lướt qua bên người Jung YunHo, sắp chạm vào vai hắn, đột nhiên bị một sức mạnh lớn nắm lại, không đợi JaeJoong làm bất kì phản ứng gì, môi liền bị bao trùm bởi hương thuốc lá thuộc về Jung YunHo, JaeJoong căng thẳng trợn tròn mắt, Jung YunHo nhắm mắt lại, nâng cằm JaeJoong, dán môi mình vào một cách đầy bá đạo, luồn lưỡi vào, giống như mang theo một luồng xâm lược mà hôn môi, xúc cảm dây dưa khiến JaeJoong cũng từ từ nhắm mắt lại, đôi mắt màu hổ phách bao phủ một lớp sương mù, trái tim đang dần lắng xuống dường như cũng bắt đầu chậm rãi dâng lên chút gì đó.

“Á!”


JaeJoong la to một tiếng, Jung YunHo rất dễ dàng mà vác JaeJoong lên vai, mang theo vẻ mặt không chút thay đổi mà đi về phía phòng ngủ, hoàn toàn không để ý tới JaeJoong vì thấy kỳ quặc mà quẫy đạp không ngừng.

Vừa vào phòng ngủ, không chờ JaeJoong đứng vững, Jung YunHo lại hôn JaeJoong, nụ hôn vừa mang theo vẻ mạnh mẽ vừa đầy chiếm đoạt, xâm lược đôi môi hơi ửng hồng của JaeJoong, Jung YunHo ôm lấy JaeJoong, đặt nó xuống chiếc giường màu mực xanh, dùng một tay cố định hai tay của JaeJoong ở phía trên, hắn cứ khiêu khích JaeJoong từng chút một, JaeJoong có điểm hoang mang, nhưng quả thực có truyền đến từng trận khoái cảm, cảm nhận được hơi nóng bên tai, JaeJoong nghiêng đầu sang một bên, môi Jung YunHo cố tình vô ý mà cọ qua đầu v* mịn hồng của JaeJoong, hô hấp của YunHo có chút hỗn loạn, nhiệt độ ở phần dưới cũng ngày một tăng cao.

“Ưm…” JaeJoong không có cách nào khống chế được thanh âm của chính mình, ngay cả thân thể cũng có chút ưỡn về phía trước một cách không thể phát giác.

YunHo vẫn hôn xuống phía dưới, đầu lưỡi lướt qua phần bụng phẳng lì của JaeJoong, đến bên dưới.

“Đừng…” JaeJoong tính đẩy Jung YunHo đang mút mát mình ra, nhưng Jung YunHo giống như có thể nhìn thấy, nắm lấy bàn tay không thành thật của JaeJoong, mạnh mẽ đè qua một bên. Nơi yếu nhất của bản thân bị người đàn ông dễ dàng khống chế, JaeJoong chưa từng trải qua cảm giác như vậy, khoái cảm và nhiệt độ không ngừng tăng cao, kỹ thuật của Jung YunHo khiến JaeJoong muốn ngừng mà không được, tay JaeJoong nắm lấy drap giường, đầu hơi ngửa về phía sau, YunHo giống như phát hiện ra điều gì đó, đột nhiên dùng đầu lưỡi ấn vào lỗ sáo, mặt JaeJoong đỏ bừng, không kịp đẩy YunHo ra, phóng thích tinh hoa.

JaeJoong thở dồn dập, khuôn mặt ửng hồng khiến Jung YunHo càng nổi lên dục vọng, hắn lau khóe miệng, híp mắt nói với JaeJoong – người mà tinh thần đã không còn rõ ràng: “Cậu thoải mái rồi, đến lượt tôi.”

Không đợi JaeJoong phản ứng lại, Jung YunHo liền lật JaeJoong qua, nâng eo JaeJoong lên, nơi màu phấn hồng đầy xinh đẹp của JaeJoong hiện ngay trước mắt Jung YunHo, Jung YunHo không tiến nhập ngay lập tức, chỉ chậm rãi dùng thứ cực đại của mình mà thăm dò khiêu khích nơi đang khép mở, JaeJoong nhân cơ hội mà hít không khí vào, khuôn mặt dường như ngày càng nóng lên, làm sao đây, JaeJoong nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên nơi đó dâng lên một trận đau đớn như bị xé rách:

“A! Đừng! Đau…” Lúc dục vọng của Jung YunHo đâm vào trong thân thể chưa từng bị khai phá của JaeJoong, nó cảm nhận được nỗi đau đớn tê tâm liệt phế, khoái cảm ban nãy đã hoàn toàn biến mất, chỉ cắn môi, nghe thấy tiếng hô hấp trầm thấp mà gấp gáp của Jung YunHo:

“JaeJoong, cậu rất chặt.”


JaeJoong không nghe thấy những thanh âm khác, căng thẳng mà không ngừng co rút lại, Jung YunHo không nhịn được khoái cảm vừa ấm áp vừa chặt chẽ ở bên trong, rút ra cắm vào theo tần suất cao, JaeJoong chầm chậm, từng chút một cảm nhận được sự tồn tại của YunHo, nó hít thở từng ngụm lớn:

“Ưm a… A ha… Yun… Ho.”

“JaeJoong, cậu nhìn tôi.”

“… Không, không muốn…”

“Nhìn tôi.” Jung YunHo không có bất kì giọng điệu thương lượng nào, ép JaeJoong nhìn người đàn ông trước mặt, nước da màu lúa mạch đầy khỏe mạnh, cơ bắp cân xứng, YunHo lúc kích tình dường như càng thêm anh tuấn, JaeJoong cảm thấy khoái cảm trời đất quay cuồng, chỉ hô hấp một cách nghẹn ngào.

JaeJoong vòng tay qua lưng YunHo, hai chân ôm lấy thắt lưng cường tráng của YunHo, tiếp nhận sự va chạm của YunHo.

“A a…” JaeJoong không kìm lòng được mà lắc lư vòng eo nghênh hợp với YunHo, YunHo rút dục vọng ra, đẩy đến một điểm, dục vọng của YunHo ngược lại càng lớn thêm, tiểu huyệt của JaeJoong hút chặt lấy thứ thô to của YunHo, YunHo đột nhiên dùng lực đẩy đến nơi sâu nhất, sau đó đâm vào vài lần, hai người đều phóng thích cùng lúc…

“A…” JaeJoong trở nên mê muội, cuối cùng cũng phóng thích rồi…

YunHo ôm Kim JaeJoong đã bất tỉnh nhân sự vào phòng tắm, thân thể cường tráng của hắn bị sương mù bao quanh, càng lộ ra vài phần gợi cảm, sau khi giúp JaeJoong rửa sạch sẽ xong, YunHo cũng nằm lên giường, tìm điếu thuốc ở bên cạnh, châm lên, hơi nghiêng đầu nhìn Kim JaeJoong đang an tâm mà ngủ, trong lòng dường như cũng bình tĩnh đi vài phần, hắn lại đi vào phòng tắm, cầm lấy nước súc miệng, nghiêm túc mà súc, hắn chưa từng dùng miệng làm cho người khác như vậy, có phải hắn đã cho Kim JaeJoong quá nhiều thể diện rồi hay không, Jung YunHo nhìn mình trong gương, ngẫm nghĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui