Chuyển ngữ: Puny
Cảnh sát sân bay đã chạy đến bên này, nhưng mà bị đám người hâm mộ kích động ngăn ở bên ngoài, liều mạng tiến vào nhưng mà khó có thể tới gần.
"Chiết Phong, vậy mới tốt chứ!"
"Đốt cờ bọn họ đi!"
"Kéo cái gì mà kéo, ai đốt còn chưa biết!"
"Thật sự xem chúng ta là dễ ức hiếp mà."
"Cố Chiết Phong, đốt nhanh lên!"
Dân tình công phẫn.
Fans hâm mộ tụ tập vây bốn phía kêu gào tên của Cố Chiết Phong, thúc giúc cậu nhanh chóng châm lửa.
Khuôn mặt trắng nõn của Cố Chiết Phong bây giờ căng cứng hồng hồng, ngay cả vành tai cũng như thiêu như đốt, tay cầm bật lửa run rẩy không dừng.
"Cậu châm lửa thử xem." Mike xoay cổ, kêu răng rắc, anh ta lạnh giọng uy hiếp: "Cậu nếu dám châm lửa, tôi sẽ để cho cậu hối hận khi sinh ra trên thế giới này."
Sắc mặt Cố Chiết Phong lạnh xuống, khóe mắt bắp thịt run rẩy.
Uy hiếp cậu ư, chẳng lẽ không biết tay súng bắn tỉa ghét nhất chính là bị khống chế, bị uy hiếp sao.
"Răng rắc" một tiếng, ngọn lửa chui ra từ bật lửa, di chuyển về góc dưới bên trái của lá cờ sao trắng xanh.
Mấy người đội Sư Hổ nổi giận, tiến lên muốn ngăn cản Cố Chiết Phong, Lý Ngân Hách lanh tay lẹ mắt, ngăn chặn ở trước mặt họ, động thủ với mấy người kia.
Fans hâm mộ thấy vậy cũng chen nhau lên, Lý Ngân Hách quay đầu lại khàn giọng hô to: "Cố Chiết Phong, còn sững sờ cái gì, mau ra tay!"
Cố Chiết Phong hít thở nhanh, tay cầm bật lửa run run không xong.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng gầm đâm rách màng nhĩ: "Cố Chiết Phong!"
Nghe được âm thanh này, cơ thể Cố Chiết Phong theo bản năng đứng thẳng, chỉ thấy Nguyên Tu không biết đứng trong đám người lúc nào.
"Đội trưởng..."
Cánh môi khô ráo của cậu khó khăn mở đóng, giọng cũng sắp bốc khói.
Thấy Nguyên Tu xuất hiện, những fans hâm mộ mới bình tĩnh lại, tự giác nhường cho anh một con đường. Nguyên Tu đi tới vị trí cách năm mét trước mặt Cố Chiết Phong, dừng lại, không đến gần nữa, cũng không có cướp lá cờ trong tay cậu, chỉ là xa xa nhìn cậu.
"Cố Chiết Phong." Anh rất ít khi nghiêm túc gọi thẳng đầy đủ tên của cậu.
"Đội trưởng, anh đừng ngăn cản em." Cậu phóng đại âm lượng, tăng thêm sức mạnh cho mình: "Là bọn họ khinh người quá đáng!"
"Tôi không ngăn cản cậu." Nguyên Tu mở miệng, dùng giọng trầm thấp nói: "Cậu là người trưởng thành, không phải thiếu niên không phải nhi đồng, có phán đoán độc lập của mình, cho nên cậu phải suy nghĩ kỹ."
Suy nghĩ rõ ràng tất cả chuyện này cuối cùng có ý nghĩa gì, hưởng thụ niềm khoái cảm báo thù nhất thời, nhưng phải nhận hậu quả càng nặng hơn, cậu làm tất cả, thật sự là ý nghĩ từ đáy lòng của cậu?
Cố Chiết Phong, thiếu niên dịu dàng, là quân tử khiêm tốn.
Tuyệt đối không phải như bây giờ vì bị họ đốt cờ đội mà phải lấy cờ người ta đốt, trở lại anh chàng ngây thơ.
Cố Chiết Phong quay đầu nhìn cảnh sát sân bay bên ngoài đám đông, bọn họ đang gọi điện gọi tiếp viện.
Một mặt là Lý Ngân Hách thúc giục, một mặt là Nguyên Tu bình tĩnh.
Cậu tiến thoái lưỡng nan, cũng đến cái hố này rồi, đưa đầu rụt đầu đều là một đao, có làm hay không, phải lập tức quyết định.
Nguyên Tu xoay người lại, đi lấy những lá cờ sao trắng xanh của thi đấu liên đoàn Mỹ trong tay fans hâm mộ, những thứ này đều là hành động ác ý trả thù mà fans hâm mộ cố tình chuẩn bị.
"Nếu muốn trả thù." Nguyên Tu đem toàn bộ những lá cờ thu được đưa tới trước mặt Cố Chiết Phong: "Không bằng đem những thứ này cũng đốt đi, sạch sẽ gọn gàng."
Ngọn lửa của bật lửa rung động, Cố Chiết Phong nhìn một đống cờ kia, lại chậm chạp không nhúc nhích.
Đúng vậy, đây xem là cái gì, cái gì cũng không phải.
Chỉ là đốt một lá cờ, mấy miếng vải mà thôi, có thể trả thù cái gì, lại có thể chứng minh cái gì.
Cái gì cũng không thể chứng minh, bọn họ vẫn bị đội Sư Hổ nghiền ép thành mảnh vụn.
"Rắc rắc", nắp bật lửa màu xám bạc cuối cùng cũng dập tắt ngọn lửa.
Trái tim căng cứng của Lục Mạn Mạn cũng buông lỏng, các đội viên đội Sư Hổ xem ra cũng có dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm, Mike hùng hùng hổ hổ nói: "Thiếu chút nữa để cho tên ngu đần này làm chậm trễ chuyến bay."
Miệng anh ta mắng ngu đần, dẫn các đội viên đi tới cửa kiểm tra an ninh.
"Đứng lại."
Giọng nữ trong trẻo, phát ấm kiểu Mỹ thuần khiết nhất, nghe giọng, hình như còn có chút cảm giác quen thuộc.
Mike và các đội viên quay đầu lại, chỉ thấy Lục Mạn Mạn mặc áo bóng chày màu xanh lá cây phối váy ngắn đứng trong đám đông.
Cô gái này, có chút quen thuộc.
Nhưng mà cảm giác quen thuộc của mỗi người không giống nhau, Mike nhớ rõ đây là cô gái lên bắt tay với anh ta mấy tuần trước thi đấu thắng X, miệng mồm lanh lợi.
Mà Lawrence nhìn ánh mắt cô, cái loại cảm giác tẩm ngẩm tầm ngầm má đấm chết voi [1] quen thuộc đó, khiến sống lưng người ta lạnh cả người.
[1] Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi (静水流深): có nghĩa là những người trầm lặng có thể có những suy nghĩ và hiểu biết sâu xa phức tạp. Mặt khác những người nói nhiều và hay khoe khoang về những gì họ biết thì lại thường kém thông minh và suy nghĩ nông cạn hơn.
"Lại muốn làm gì?" Mike nhìn đồng hồ trên tay, sắp lên máy bay: "Không có thời gian lằng nhằng cùng cô."
"Tôi là M4." Lục Mạn Mạn tự giới thiệu.
"Tôi quản cô là ai." Mike không nhịn được nói: "Có rắm mau thả."
"Tôi là M4." Lục Mạn Mạn lặp lại những lời này, sau đó nói: "Tôi bây giờ đại diện cho W, ra khiêu chiến đội Sư Hổ."
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Những fans hâm mộ dĩ nhiên biết, W là chiến đội W vừa mới thành lập, dưới trướng câu lạc bộ Tinh Thần có hai nhóm chiến đội, nam đội X, nữ đội gọi là W dường như cũng không gì đáng trách.
Nhưng mà thành viên đội Sư Hổ bỗng nhiên nghe được cái ký tự W này, tâm can đều không khỏi run rẩy.
W à, nữ chiến thần mỉm cười, người đã ở trên họ trong một thời gian dài, gần như có thể nói là chữ cái khiến cho bọn họ khiếp sợ.
Không có cách nào không khiếp sợ, không có cách nào không sợ hãi.
Lời nói của Mike cũng có chút không rõ ràng: "Cô... cô nói gì, cô đại diện ai..."
"Tôi đại diện chiến đội W, chính thức hướng các người ra khiêu chiến." Đầu ngón tay thon dài của Lục Mạn Mạn, chỉ vào Mike: "Vô luận là một người, hay là năm người các người thi đấu, đều có thể."
"Cái gì... cái gì chiến đội W."
Quản lí xít lại gần bên tai của Mike, giải thích một hồi với anh ta, anh ta mới hiểu được, W này không phải là W kia, không thể so sánh với nhau.
Vẻ kinh hoàng dần dần rút đi, Mike lại khôi phục bình tĩnh và khinh thường: "Chỉ bằng cô? Muốn khiêu chiến tôi?"
"Chỉ bằng tôi."
Mấy đội viên đội Sư Hổ cười lên, ngoại trừ Lawrence.
Anh ta không chớp mắt nhìn chằm chằm Lục Mạn Mạn, từ trong đôi mắt sâu thẳm của cô, anh ta thấy được sức mạnh khiến cho anh ta run rẩy.
"Được, đội Sư Hổ chúng tôi luôn luôn không từ chối người đến." Mike giang tay ra, cười hì hì nói: "Nhưng mà nghe nói chiến đội các cô chỉ có hai người, chúng tôi cũng không đánh trận hai người, muốn đánh thì phải từng đội viên lên một lượt."
Lục Mạn Mạn quay đầu nhìn Nguyên Tu, anh hé miệng, nhẹ gật đầu với cô.
Làm chuyện em muốn làm.
Trái tim của Lục Mạn Mạn yên ổn, cao giọng nói: "W và X, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, tôi bây giờ lấy danh nghĩa W và X, khiêu chiến anh, trận một người hay năm người, tùy ý anh."
"X..." Mike nghiền ngẫm nhìn về phía Nguyên Tu: "Không phải bại tướng dưới tay sao, trận đấu lần trước còn chưa có đánh phục?"
Nguyên Tu xách cổ áo Cố Chiết Phong hư hỏng, nói với Mike: "Thi đấu người thật không ai sẽ vĩnh viễn thắng, dĩ nhiên cũng không có vĩnh viễn thua, không tồn tại cái gì có phục hay không, tiểu tỷ tỷ đội trưởng chúng tôi nếu có hứng thú muốn đánh tranh giải, tôi dĩ nhiên cùng cô ấy chơi với các người."
***
Đội Sư Hổ vẫn không thể nào lên máy bay, M4 đã hướng bọn họ phát khiêu chiến, còn ngay trước mặt nhiều fans hâm mộ Trung Quốc như vậy, cho dù không muốn ứng chiến thì cũng phải ứng chiến, nếu không ngược lại lộ ra giống như bọn họ sợ cô.
Một người mới vừa lú đầu, cộng thêm mấy tên thủ hạ bại tướng, đội Sư Hổ biết sợ bọn họ sao, đừng có nói đùa.
Chuyện này trên mạng nhanh chóng lan truyền, cũng như kỳ tích mà châm đốt nhiệt tình thi đấu đã chôn vùi của fans hâm mộ.
Chiến dịch liên tiếp thất bại khiến cho bọn họ đối với vòng thi đấu thất vọng không thôi, nhưng mà chuyện Cố Chiết Phong đốt cờ ở sân bay, Nguyên Tu kịp thời chạy đến ngăn cản và M4 chính thức gửi đi khiêu chiến với đội Sư Hổ, một loạt hành động này, khiến cho fans hâm mộ lần nữa thấy được tinh thần của thi đấu người thật.
Thi đấu thắng thua đương nhiên quan trọng, nhưng không phải quan trọng nhất.
Không cam lòng thất bại, tinh thần thi đấu không khuất phục, mới là động lực thúc đẩy sự phát triển của thi đấu vận động trong những năm qua.
Cho dù là thua thì thế nào, giữ lễ độ, khí phách và phong thái, lần nữa lại đến.
Lấy Nguyên Tu ra so sánh, đội Sư Hổ thắng trận đấu liền kiêu căng tự đại, hành động không coi ai ra gì đốt cờ thi đấu của Trung Quốc, thật sự rất low.
Cho dù là ở trên Facebook, cũng bị rất nhiều fans hâm mộ và cư dân nhiều nước phỉ nhổ trên mạng.
Cho nên trận chiến dịch này, những người ủng hộ X và W bất ngờ tăng lên, ngoại trừ fans hâm mộ trong nước ra, cũng có không ít là fans ngoại quốc.
Tại văn phòng của câu lạc bộ, sắc mặt mấy vị trong hội đồng quản trị âm u đến lợi hại, ai cũng không dẫn đầu mở miệng trước.
Cho dù máy điều hòa trung ương thổi hơi lạnh vù vù, nhưng Dương Trầm cũng cảm giác được sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng, anh lo âu nhìn về phía hai người Cố Chiết Phong và Lý Ngân Hách dựa lưng vào tường.
Hai người mới vừa được chiến đội bảo lãnh ra khỏi đồn cảnh sát.
Lý Ngân Hách đỉnh đạc đứng ở đó, một bộ dáng heo chết không sợ nước nóng, mà Cố Chiết Phong da mặt mỏng, cúi đầu đỏ mặt, không dám nhìn bọn họ.
"Dựa theo quy định của chiến đội, đội viên tìm cớ gây sự, không có gây nên hậu quả nghiêm trọng, phạt cấm ba vòng thi đấu, đồng thời khấu trừ tiền thưởng cuối năm."
Dương Trầm mở văn kiện trong tay, hỏi Cố Chiết Phong và Lý Ngân Hách: "Có ý kiến gì không?"
Cố Chiết Phong không ý kiến, Lý Ngân Hách ngược lại là có chút không phục, đang muốn mở miệng, Nguyên Tu lại nói: "Bọn họ không có ý kiến."
"Này này, tại sao như vậy, cậu dựa vào cái gì quyết định cho tôi."
Lục Mạn Mạn hung dữ trừng mắt nhìn Lý Ngân Hách, anh ta lập tức ngừng công kích, không dám cằn nhằm nữa.
Mội vị thành viên hội đồng quản trị họ Vương nói với Lục Mạn Mạn: "M4, lần này các cô cậu cũng quá kích động rồi, chuyện lần trước thua tranh giải, sóng gió thật vất vả mới qua đi, cô lại hạ chiến thư này nháo cái gì chứ, trẻ nít sao."
Vị thành viên hội đồng quản trị họ Vương này tính cách bảo thủ trước sau như một, hy vọng chiến đội có thể phát triển vững chắc, lần trước X đánh cuộc thi thế giới ông cũng không ủng hộ, ông cảm thấy giữ được hạng nhất trong nước là đủ rồi, trong nước nhiều fans hâm mộ như vậy, còn kiếm tiền chưa đủ sao, cần gì phải đánh quốc tế, thắng cũng được, nhưng thua thì chẳng phải để mọi người chế giễu ư.
Nhưng mà anh ta cũng chỉ nói một chút ý kiến, quyền quyết định vẫn còn ở trong tay Boss Lý.
Lục Mạn Mạn nói thẳng: "Thật sự lâu rồi không thi đấu, tay ngứa ngáy."
Thành viên hội đồng quản trị họ Vương nói: "Tay cô ngứa, sao bảo Nguyên Tu cùng chơi với cô, làm gì không làm lại đi trêu chọc đội Sư Hổ."
"Sao lại không thể trêu chọc bọn họ chứ." Lục Mạn Mạn cười hì hì một tiếng: "Bọn họ là sư tử hay là lão hổ chứ, đáng sợ như vậy sao."
"Nhóc con miệng còn hôi sữa." Thành viên hội đồng quản trị họ Vương bất đắc dĩ nói: "Thua một trận đấu không đủ, còn muốn thua cả hai trận."
"Tôi mà nhóc con sao!" Lục Mạn Mạn nói: "Lúc tôi thi đấu anh vẫn còn..."
Nguyên Tu lanh tay lẹ mắt che miệng cô, tránh cho cô nói cái gì lát nữa lại vò đầu bứt tai mà hối hận.
"Khoảng thời gian này chúng tôi huấn luyện đều rất đúng chỗ." Nguyên Tu nói với boss Lý: "Có lẽ tốt hơn lần trước rất nhiều."
Nhâm Tường cũng nói: "Mặc kệ có thể thắng hay không, xem như là lấy đội Sư Hổi thử xem thành quả huấn luyện một chút, tới chỗ nào mà tìm được chiến đội bồi luyện mạnh hơn chứ, coi như là cơ hội hiếm có."
Dương Trầm nhướng mày, một đám tiểu tử, thật đúng là khua môi múa mép như lò xo.
Cuối cùng boss Lý quyết định dứt khoát: "Có thể đánh, nhưng mà Cố Chiết Phong và Lý Ngân Hách đang trong thời kỳ cấm thi đấu, cũng không cần ra sân, vừa vặn đổi M4 và Trình Ngộ ra sân."
Chiến đội muốn phát triển cân đối, đây là tâm ý trước sau như một của boss Lý.
Đối với sự sắp xếp như vậy, trước mặt thành viên ban quản trị, Cố Chiết Phong không nói được gì, nhưng mà trở về căn cứ, cậu đuổi theo Nguyên Tu: "Anh, em muốn lên sàn."
"Còn cái gì mà nói." Nguyên Tu quay đầu liếc cậu một cái: "Đã làm sai chuyện, chính mình gánh chịu hậu quả, còn muốn tôi dạy cậu sao?"
"Nếu như không có em, đội Sư Hổ đã sớm bay về Mỹ rồi, sẽ còn có trận đấu sao?" Cố Chiết Phong tranh cãi nói: "Ở mức độ nhất định mà nhìn, em đã lập công."
Nguyên Tu:...
Nguyên Tu: "Vậy tôi còn phải tặng cho cậu một đóa hoa đỏ thẫm phải không?"
Cố Chiết Phong nghiêm túc nói: "Hoa đỏ thẫm thì không cần, ưu khuyết bù trừ lẫn nhau, em phải ra sân."
"Nằm mơ." Nguyên Tu lười để ý cậu, ngồi vào ghế salon bên cạnh Lục Mạn Mạn: "Chính mình trở về phòng tự kiểm điểm thật tốt, không nghĩ ra thì tới tìm tôi."
Bên ghế salon Lục Mạn Mạn cầm điện thoại lướt Taobao, ngẩng đầu lên: "Wow, đội trường còn phải có trách nhiệm hướng dẫn tâm hồn, khuyên bảo đội viên sao?"
"Sai." Nguyên Tu không chút lưu tình nói: "Anh đánh đến khi cậu ta nghĩ thông suốt mới thôi."
"Anh nhìn bộ quần áo này, đẹp không?" Cô đưa điện thoại đến trước mắt Nguyên Tu.
"Kiểu của đàn ông?"
"Em mua cho anh nha."
Nguyên Tu nhướng mày: "Ồ?"
"Không được nói không đẹp, bởi vì em đã đặt hàng rồi."
Nguyên Tu cầm điện thoại kéo xuống, nhìn kỹ một chút, vẫn kiên trì ý định thành thật nói: "Xấu đến khóc."
Anh nói xong liền đứng dậy bỏ chạy, Lục Mạn Mạn đuổi theo, trực tiếp nhảy lên ngang hông anh, đánh đầu anh: "Đội trưởng đội bạn dạo gần đây rất phách lối!"
Cố Chiết Phong sững sờ đứng bên cạnh, đội trưởng thật là ngược cẩu, cậu còn giúp anh giữ bí mật.
Nội tâm tới một cơn gió rét mưa lạnh.
Không thể thi đấu, bị cô gái mình thích từ chối, Cố Chiết Phong đột nhiên cảm thấy, con đường phía trước một mảng u ám, cậu một mình ngơ ngẩn ra cửa, muốn đi ra ngoài hóng mát một chút.
Vào mười giờ tối, Trình Ngộ đắp mặt nạ ra khỏi phòng, thấy cửa phòng lầu hai của Cố Chiết Phong đóng chặc, cô thò đầu nhìn phòng khách dưới lầu một chút, đội viên mỗi người làm chuyện riêng của mình, lại không thấy bóng người tiểu tử thối kia.
Vốn là không muốn quản nhiều như vậy, đợi cô đắp xong đi rửa mặt, sau đó một mình ở trong chờ một hồi, vẫn không thấy Cố Chiết Phong, bình thường lúc này cậu ấy có lẽ đang ở trong phòng chơi trò chơi hoặc là lên giường đi ngủ.
Cô đi tới gõ cửa phòng Cố Chiết Phong, đẩy cửa ra, phòng không người.
"Cố Chiết Phong đâu?" Cô hướng phía dưới lầu thuận miệng hỏi.
"Còn chưa trở về." Nhâm Tường nằm trên ghế salon gửi tin nhắn, thuận miệng nói: "Tiểu tử thối, không được thi đấu nên hoàn toàn buông thả chính mình."
"Trễ như vậy còn chưa trở về, cậu cũng không lo lắng sao?"
"Xin nhờ đó đại tỷ, cậu ta có biệt hiệu nhi đồng, nhưng không có nghĩa là cậu ta thật sự là nhi đồng." Nhâm Tường hời hợt nói: "Tiểu tử hai mươi tuổi, còn có thể bị bắt về làm dâu trong núi sao?"
Đúng vậy, Cố Chiết Phong dã sắp hai mươi tuổi rồi, cho dù đêm không về ngủ, thì cô lo lắng cái gì.
Trình Ngộ trải giường chuẩn bị ngủ xong, nhưng lăn qua lộn lại như thế nào cũng không ngủ được, dưới lầu có chút tiếng động, cô đều sẽ ngồi dậy, cẩn thận lắng nghe xem có phải Cố Chiết Phong về nhà hay không.
Cuối cùng, tâm trạng không yên nửa tiếng, Trình Ngộ sụp đổ mắng một tiếng mẹ, mặc quần áo tử tế rồi xách túi đi ra cửa.
Đôi lời tâm tình của editor: Hai bạn trẻ Tu Tu và Mạn Mạn có thể đừng phát cẩu lương cho bé Phong nhà tui được hông. Hai bạn là đang yêu trong bóng tối đó, sao hai bạn bộc lộ ra bên ngoài dữ, nhìn vào cũng biết hai bạn là bạn trai bạn gái đó. =)))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...