Chuyển ngữ: Puny
Trình Ngộ và Hạ Thiên vốn cho là Lục Mạn Mạn chẳng qua là thuận miệng nói như vậy, cũng không có thật sự để ở trong lòng, dù sao thành lập một hội đoàn câu lạc bộ thi đấu người thật tuyệt đối không phải chuyện nhỏ, cũng tuyệt đối không phải chuyện dễ.
Cho đến khi Lục Mạn Mạn in tài liệu bối cảnh câu lạc bộ và biểu mẫu thông tin thành viên đặt ở trước mặt hai người, hai người từng người nhìn tập danh sách thông tin này, mặt nạ dưa chuột trên mặt Trình Ngộ đều rơi xuống.
"Đợi một chút, tôi không phản ứng kịp, cậu... cậu nhất định phải thành một chiến đội chuyên nghiệp?"
Lục Mạn Mạn đang viết một bản báo cáo viết tay: "Ừ, tôi không có nói đùa."
"Vấn đề lớn nhất, tiền đâu, đăng ký vốn một triệu, cậu lấy đâu ra?"
"Tôi có tích góp mà." Lục Mạn Mạn nói: "W đánh cuộc thi chuyên nghiệp nhiều năm như vậy, mặc dù phần lớn tài sản đưa cho Louis giúp tôi quản lý tiền bạc đi đầu tư, nhưng mà phần nhỏ vốn lưu động thì có thể lấy ra dùng bất cứ lúc nào."
Trình Ngộ: "..............."
"Nằm mơ cũng không nghĩ tới bạn cùng phòng của tôi lại có tiền như vậy." Hạ Thiên ngẩng đầu lên, thờ ơ nói: "Mau quỳ xuống gọi ba ba."
Trình Ngộ vẫn như cũ cho là mình cho dù nghèo cũng có dáng dấp có tư thái của nghèo, tuyệt đối sẽ không tùy tiện quỳ nhà tư bản đế quốc Mỹ, cho nên khi Lục Mạn Mạn đưa mẫu thông tin thành viên chiến đội, cô chỉ hời hợt liếc mắt một cái, ngồi xuống, chuẩn bị nói chuyện với Lục Mạn Mạn.
Nhưng chưa từng nghĩ, Hạ Thiên bên cạnh cầm tờ mẫu thông tin thành viên, soàn soạt ký tên mình xuống, hai tay nâng tờ biểu mẫu trả lại cho Lục Mạn Mạn: "Sau này nghe theo sự sai khiến của người! Có chuyện người cứ gọi, chỉ đâu đánh đó, tuyệt đối nghiêm túc!"
Trình Ngộ: "..."
Cô ấy cầm tờ đơn nhìn về phía Hạ Thiên: "Tích cực như vậy làm gì, cậu cũng sẽ không đánh tranh giải."
Hạ Thiên nói: "Với tư cách là chị em đẹp chân tình thực sự, thành lập chiến đội cần ít nhất ba thành viên trở lên, mà dưới tình huống trước mắt vị nhà tư bản ba ba này tạm thời chưa tìm được thành viên mới, đến tập hợp, chờ sau khi xin xong, tất cả đều dễ nói."
"Còn có thể làm như vậy." Trình Ngộ ngồi xuống, cẩn thận xem phần biểu mẫu thông tin đội viên kia, lẩm bẩm nói: "Lục Mạn Mạn, cậu rốt cuộc suy nghĩ kỹ chưa."
Lục Mạn Mạn mong đợi nhìn về phía cô ấy.
"Đây không phải là chơi đùa mọi nhà, cậu có nghĩ kỹ hay không, thành lập chiến đội rồi đưa vào hoạt động như thế nào, làm sao kéo nhà đầu tư, làm sao tuyển đội viên, còn có vốn đầu tư sau này..."
Trình Ngộ nêu ra thật nhiều vấn đề thực tế ném cho Lục Mạn Mạn: "Đây cũng không phải là mấy ngàn mấy chục ngàn đùa giỡn, cậu bỗng chốc quăng một triệu đi, mặc dù đối với cậu mà nói một triệu có thể không tính là gì, nhưng đối với tôi mà nói thật sự là một con số không hề nhỏ, tôi không có cách nào nhìn cậu như một con ruồi không đầu xông loạn lên, còn đi theo bộ dáng làm liều này của cậu."
Cô đem tập tài liệu đập lên bàn: "Không có cách nào ký tên đồng ý, trừ phi cậu đưa ra một phương án mà tôi hài lòng, nếu không tôi vẫn sẽ khuyên cậu từ bỏ cái ý nghĩ này."
"Tôi không phải làm liều." Lục Mạn Mạn nói: "Tôi ở trong chiến đội chuyên nghiệp ba năm, chiến đội hoạt động như thế nào tôi rất rõ."
"Cậu xem heo chạy, thì cũng biết mùi vị thịt heo sao?"
"Thịt heo cái gì, có quan hệ gì với chiến đội chúng ta."
Trình Ngộ biết cô nghe không hiểu nội hàm trong lời nói, dứt khoát nói toẹt: "Biết chiến đội hoạt động như thế nào, cùng với cậu có thể kinh doanh chiến đội chuyên nghiệp tốt là hai chuyện khác nhau."
"Tôi có thể mời giám đốc."
"Đó lại là một khoản đầu tư không đáng tin cậy khác." Trình Ngộ nói: "Bây giờ một người giám đốc giỏi giá trị con người không rẻ, rẻ thì lại không có bản lĩnh."
"Nói tóm lại là tôi cầm tiền, cậu không cần quan tâm cái này." Lục Mạn Mạn đem tờ đơn đẩy tới trước mặt Trình Ngộ, gấp gáp nói: "Cậu chỉ cần phụ trách ký tên là ok rồi!"
Trình Ngộ rất cố chấp: "Cậu còn không có thuyết phục tôi, không thể ký tên."
"Tôi phải thuyết phục cậu thế nào, cậu không tin tôi, còn không tin W sao, W đánh tranh giải nhiều năm như vậy, muốn tổ chức một chiến đội chuyên nghiệp, cái này không phải rất đáng tin cậy sao?"
Đôi mắt trong vắt như nước của Trình Ngộ nhìn về hướng Lục Mạn Mạn: "Trong mắt tôi, hiện tại W bị báo thù làm cho đầu óc mê muội, làm việc giống một học sinh tiểu học không tính toán hậu quả, tự cho là có tiền thì có thể tùy tiện phung phí, dù sao cậu có hai người ba ba Mỹ giàu có làm chỗ dựa, nhưng mà tôi không thể Lục Mạn Mạn."
"Làm sao không được, tôi phát tiền lương cho cậu, lại không thể cho cậu không duyên cớ mà gia nhập, tiền lương của đội viên chuyên nghiệp bao nhiêu, tôi cho cậu bấy nhiêu."
Trình Ngộ cười lạnh một tiếng: "Dù sao chuyện này đối với tôi không có bất kỳ ảnh hưởng gì, cậu phát tiền lương cho tôi, tôi vui vẻ hớn hở đánh tranh giải cho cậu, có thể kiếm bao nhiêu, nếu tương lai cậu lỗ vốn, tôi phủi mông rời đi, nếu như lăn lộn có tiếng rồi còn có thể gia nhập chiến đội khác, cho nên chuyện này đối với tôi trăm lợi mà không có một hại, đúng không."
Lục Mạn Mạn mím chặc môi, không lên tiếng.
"Cậu coi tôi là bạn, nhưng tôi coi cậu cũng như kẻ ngốc để lợi dụng, nếu như cậu cảm thấy Trình Ngộ tôi là người như vậy, tình chị em của chúng ta coi như uổng phí."
Cô ấy đứng lên, tờ đơn tầng tầng lớp lớp đập trước mặt Lục Mạn Mạn, kiên định nói: "Người Mỹ, đây là nguyên tắc của tôi, cậu có tiền có thể phung phí, nhưng tôi không chơi cùng cậu."
Cô ấy đập cửa mà đi, hình như tức giận vô cùng.
Mà Hạ Thiên lấy lại tinh thần, buồn rầu đem tờ thông tin của mình trả lại, dè dặt ngồi về vị trí của mình, nhẹ nhàng kéo rèm.
Lục Mạn Mạn nhìn tờ đơn thông tin của Trình Ngộ trên bàn, ngôi yên rất lâu, tiêu hóa sạch sẽ những lời cô ấy mới vừa nói, thở dài một tiếng, lấy lại tờ đơn thông tin.
***
Bởi vì Lục Mạn Mạn và Trình Ngộ phát sinh tranh chấp, mấy ngày nay, không khí phòng ngủ cực kỳ lạ, ba người đột nhiên trở nên khách khí.
Chính xác mà nói, chỉ có Trình Ngộ và Lục Mạn Mạn, Hạ Thiên ở trong đường nứt tìm cách sống, tiếp theo giả bộ ra vẻ khách khí. Nhưng mà hai người này lại không có ý khách khí với Hạ Thiên, cô ấy thành ống loa riêng của hai người trong phòng, bận rộn kinh khủng.
"Hạ Thiên, dầu xả tóc dùng hết rồi, mượn cậu một chút."
Thời điểm giọng của Trình Ngộ truyền từ phòng vệ sinh tới, Hạ Thiên đang đeo tai nghe giảm tiếng ồn, nghe ca khúc mới của Chu Diễn.
Gọi nửa ngày không có phản ứng, Lục Mạn Mạn đứng dậy cầm dầu gội đầu của mình tới bàn Hạ Thiên, dùng chân đá đá ghế cô ấy: "Cầm qua cho cậu ấy."
Hạ Thiên tháo tai nghe xuống, chỉ chỉ dép vải bông nạp điện làm ấm chân: "Bất tiện, cậu nhân tiện tới đưa thì có vấn đề gì, với lại tôi cũng không phải người giúp việc của các cậu, con thỏ nóng nảy còn cắn người hai cậu rốt cuộc còn xích mích đến khi nào!"
Lục Mạn Mạn cầm dầu gội đầu đi tới cửa phòng vệ sinh, do dự một chút, gõ cửa một cái.
Cửa phòng vệ sinh mở ra một khe hở, Trình Ngộ ồm ồm nói: "Tôi không nhìn thấy, cậu để trên bục là được."
Lục Mạn Mạn trong lòng tự nhủ không nhìn thấy thì tốt nhất, cô đẩy cửa phòng tắm ra, hơi nước ẩm ướt mịt mù nối đuôi nhau, mang theo mùi sữa tắm trái cây.
Cô đặt dầu xả trên cái giá ở bồn rửa mặt, vừa quay người liền thoáng thấy cơ thể con gái trổ mã cực kỳ chín muồi trắng nõn dáng đẹp ở trong dòng nước nóng hầm hập, cái đó gọi là cực kỳ quyến rũ.
Trong mắt cô ấy dính bọt trắng, thật may cô ấy không nhìn thấy ánh mắt xấu hổ hơn cả mấy ông chú dung tục!
Vóc người của người con gái này... thật cmn đẹp!
Lục Mạn Mạn vội vàng lui ra ngoài, đóng kín cửa cho cô ấy, nghẹn đỏ mặt trở về phòng.
Cảm xúc phập phòng khó dẹp yên.
Bình thường mặc quần áo cũng có thể nhìn ra cô ấy ngực to, nhưng mà khi không mặc quần áo hình như còn lớn hơn! Không chỉ có lớn, hơn nữa... rất đẹp.
Lục Mạn Mạn cúi đầu nhìn về gò núi nhỏ của mình có chút xíu nhấp nhô, hoàn toàn không thể so sánh, không lớn bằng cô ấy, không xuất sắc bằng cô ấy, cũng không tròn bằng cô ấy, hình như cũng không đầy đặn giống như vậy.
Đánh bại làm sao chứ.
Ôi.
Hạ Thiên đeo tai nghe rung đùi đắc ý ngẩng đầu lên, kinh hô một tiếng:"Lục Mạn Mạn cậu chảy máu mũi!"
Lục Mạn Mạn còn chưa có phản ứng, một giọt máu rơi xuống vạt áo ngủ trước ngực cô, tách tách.
"Ôi trời."
Hạ Thiên nói: "Mau dùng khăn giấy nắm mũi!"
Lục Mạn Mạn luống cuống tay chân rút khăn giấy đè lỗ mũi mình.
Tại sao lại chảy máu mũi...
Cô thật là lưu manh.
Trình Ngộ tắm xong, dùng mũ tắm quấn tóc dài của mình lên, vén lên kẹp ở phía sau, quay đầu thấy Lục Mạn Mạn chật vật nắm mũi mình.
Cô ấy rất muốn làm bộ không thấy, không để ý tới cô, nhưng mà lúc đi ngang qua bên người cô, thấy trên bàn một đống giấy dính máu đã dùng qua.
Ngu xuẩn!
Lục Mạn Mạn cảm giác vị trí sau cổ mình hơi lành lạnh, cô quay đầu, thấy Trình Ngộ cầm khăn ướt phủ lên vị trí sau gáy cô.
"Ăn ớt sao." Giọng cô ấy bình tĩnh, có một chút bất đắc dĩ: "Khô nóng sẽ chảy máu mũi."
Lục Mạn Mạn lắc đầu một cái, lại vội vàng gật đầu.
"Đừng nhúc nhích."
Cô ngoan ngoãn bất động.
Trình Ngộ để cho cô ngồi ngay ngắn, dùng ngón trỏ cùng ngón cái nắm chặt cánh mũi xinh xắn của cô, tới cũng nhanh đi cũng nhanh, chưa tới mấy phút máu mũi đã ngừng chảy.
"Được rồi, sau này đừng ăn ớt."
Hạ Thiên nói: "Cậu ấy chảy máu mũi chỉ sợ không phải bởi vì ăn cay, mà là con mắt cay..."
Lục Mạn Mạn phùng mang trợn mắt nhìn cô ấy một cái, Hạ Thiên vội vàng không lên tiếng.
Trình Ngộ nhướng mày, thuận tay đem dầu xả đặt lên kệ cô: "Cám ơn."
"À..." Lục Mạn Mạn không xấu hổ, mặt mày đỏ lên: "Không có gì, chúng ta là bạn mà, cần giúp đỡ lẫn nhau, giống như cậu giúp tôi bóp lỗ mũi."
Đây là... ý tứ nhượng bộ cùng cầu hòa.
Trình Ngộ gật đầu một cái: "Ừ, là như vậy."
Bạn mà, cùng nhau trông coi, dù có chỗ nào không đúng, nói ra được thì tốt, không cần phải liên tục bứt rứt giận dỗi.
"Vậy chúng ta..."
Trình Ngộ đi tới, thân mật vén tóc Lục Mạn Mạn: "Chúng ta cái gì."
"Hì hì."
Lúc Trình Ngộ sấy tóc mình, thờ ơ nói: "Đúng rồi, qua hai ngày nữa là đêm giao thừa, chồng cậu gửi tin nhắn cho tôi, hẹn chúng ta cùng nhau bước qua năm, tôi đồng ý rồi, đến lúc đó cùng nhau chơi đùa."
Thân thể Lục Mạn Mạn đột nhiên cứng ngắc.
"À, được."
Hai phút sau, Lục Mạn Mạn kéo rèm lên, cầm điện thoại gửi tin nhắn, tay không tránh khỏi run rẩy.
Con lừa nhỏ cà nhắc đánh không chết: "Tôi gần đây học được một câu thành ngữ."
Nguyên Tu: "Sao?"
Con lừa nhỏ cà nhắc đánh không chết: "Gọi là chia sẻ sủng ái [1]."
[1] Chia sẻ sủng ái: Nguyên văn là Vũ lộ quân triêm (雨露均沾): Hoàng cung thời xưa, Hoàng Đế có rất nhiều phi tần. "Vũ lộ quân triêm" ý nói Hoàng Đế không quá sủng ái ai, cũng không hề lạnh nhạt với ai, trong một tháng, đa số cung tần phi tử đều được Hoàng Thượng "sủng hạnh" qua.
Nguyên Tu: "..."
Con lừa nhỏ cà nhắc đánh không chết: "Tôi cho là tôi mới là bạn nữ tốt nhất của cậu."
Nguyên Tu: "..."
Con lừa nhỏ cà nhắc đánh không chết: "Hẹn bước qua năm gì đấy, cậu gửi tin nhắn cho cậu ấy."
Nguyên Tu: "..."
Con lừa nhỏ cà nhắc đánh không chết: "Có phải cậu cảm thấy ngực cậu ấy vừa lớn vừa đẹp, rất thích hay không?"
Nguyên Tu: "........."
Con lừa nhỏ cà nhắc đánh không chết: "Nếu cậu là người nhìn mặt mà bắt hình dong như vậy, chúng ta không có cách nào làm bạn thân được rồi."
Nguyên Tu: "[Hộc máu.jpg]"
Hai phút sau, Nguyên Tu gọi điện thoại tới, Lục Mạn Mạn vội vàng ra cửa nghe điện thoại.
"Nói xong rồi?"
Lục Mạn Mạn cúi đầu không đáp lại, dù sao trong lòng chỉ là có chút không thoải mái.
Giọng Nguyên Tu trầm thấp: "Có cho giải thích hay không, hay là trực tiếp lật thuyền với tôi?"
Lục Mạn Mạn xoay người, đầu chống lên tường, tay gảy bột vôi trên tường, thấp giọng nói: "Vậy cậu giải thích."
"Sáng sớm tập thể dục, Teddy Tường nói sẽ hẹn bước qua năm chơi với phòng ký các cậu, tôi nghi ngờ cậu ta có ý đồ riêng sáo lộ với bạn cùng phòng của cậu, cho nên không đồng ý."
"Buổi trưa cậu ta thừa dịp tôi không chú ý cầm điện thoại tôi gửi tin nhắn, dãy số lạ kia có lẽ là bạn cùng phòng cậu, nội dung tin nhắn dựa theo giọng điệu của tôi mà gửi, nội dung đại khái chính là Nguyên Tu ngại chủ động hẹn Lục Mạn Mạn, nên mời bạn cùng phòng hỗ trợ một chút mọi người cùng nhau chơi."
"Chị em tốt của cậu lập tức đồng ý hơn nữa đảm bảo nhất định dẫn cậu tới, để cho tôi yên tâm."
Sau khi nghe Nguyên Tu giải thích, Lục Mạn Mạn thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thoải mái đi rất nhiều.
"Nhâm Tường thật là phiền phức, chúng ta trước đây có gì mà ngại, còn cần thông qua người khác sao, chúng ta rõ ràng là bạn tốt nhất."
Cô nói xong lời này, Nguyên Tu bên kia chậm chạp không trả lời cô, cô không xác định hỏi: "Đúng không? Chúng ta là bạn tốt nhất mà, chính là cậu ngoại trừ bạn nam cùng đồng đội ra, thì bạn nữ tôi có thể xếp thứ nhất không?"
Nguyên Tu yên lặng chốc lát, nói: "Có thể."
Nguyên Tu khẳng định lời cô nói: "Nhưng mà cậu rất để ý chuyện này sao, chuyện trong lòng tôi cậu xếp thứ mấy?"
"Dĩ nhiên để ý chứ." Lục Mạn Mạn chắc chắn nói: "Bởi vì tôi cũng đem cậu xếp ở vị trí phía trước, cho nên hy vọng mình không phải là tự mình đa tình, tôi rất quý trọng tình bạn của chúng ta."
"Trước kia lúc học trường cấp ba tôi có bạn cùng phòng, tôi đem cậu ấy xếp no.1 bạn tốt của tôi, sau đó mới biết, tôi ở trong suy nghĩ của cậu ấy tôi lại là người phía sau của rất nhiều rất nhiều người, thậm chí đứng sau tên bạn trai cũ cặn bã của cậu ấy, mùi vị tự mình đa tình rất không dễ chịu, cho nên sau này kết bạn, không cầu 1v1, nhưng ít ra điạ vị trong lòng nhau không thể chênh lệch quá nhiều."
Nguyên Tu nghiêm túc nghe xong lời cô nói, yên lặng chốc lát, mở miệng nói: "Cậu không phải tự mình đa tình."
"Hả?"
"Cậu không phải tự mình đa tình, trong lòng tôi Lục Mạn Mạn xếp vị trí thứ nhất, không người nào có thể vượt qua."
Mặt mày Lục Mạn Mạn đỏ ửng: "Như vậy à, đột nhiên cậu nói tôi có chút xấu hổ."
Khóe miệng Nguyên Tu cong lên, thoải mái hỏi: "Cậu sao, đem tôi xếp ở chỗ nào?"
"Bạn nam thì cậu xếp sau Arco, nhưng mà sớm vượt qua cậu ta làm hạng nhất rồi, bởi vì cậu luôn trả lời tôi sau vài giây, tốc độ nhanh hơn cậu ta rất nhiều, dĩ nhiên cũng có thể là vấn đề tốc độ đường truyền, chúng ta ở cùng nước mà."
Nguyên Tu:...
Đôi lời tâm tình của editor: Tu Tu đã khẳng định rồi nha, Lục Mạn Mạn xếp vị trí thứ nhất đó. Tung bông tung bông tung bông. Nhưng mà bà Mạn Mạn có thể thông minh lên để nhận ra ý nghĩa của câu nói của Tu Tu nhà tui không:(((
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...