Vì Tôi Là Tiên Nữ

Vào thời điểm buổi trưa khô nóng nhất giữa hè, tiếng ve kêu trên ngọn cây huyên náo không ngớt, nhiễu lòng tâm phiền ý loạn.

Mấy phút sau, cô gái mang túi sách da nhỏ màu đen đi ra từ tòa nhà ký túc xá, bước chân nhanh nhẹn, dáng dấp lanh lợi. Tại bóng cây bên đường cách đó không xa, Nhâm Tường dựa nghiêng bên xe, không còn mặc quần áo đường phố lòe loẹt và quần jean rách, giờ phút này anh mặc áo sơ mi trắng tinh, rút đi duyên hoa [1] ngược lại là hiện lên mấy phần nhẹ nhàng khoan khoái, có chút giống như dáng dấp của nam chính áo sơ mi trắng sạch sẽ trong phim thần tượng thanh xuân.

[1] Rút đi duyên hoa (褪去铅华): xóa bỏ hết những trang điểm bên ngoài, trở về với bản chất thực.

Đây là anh dựa theo yêu cầu của Hạ Thiên, thay đổi phong cách ăn mặc.

Anh ôm vai Hạ Thiên ngồi vào ghế sau chiếc BMW 520, bật điều hòa, hơi lạnh mát mẻ xua tan cái nóng dữ dội giữa hè, Hạ Thiên dùng khăn giấy ướt lau lau mồ hôi trên mặt, sau đó lấy đống đồ trong túi sách da màu đen ra.

“Lúc đi đừng quên mang theo thẻ căn cước hộ chiếu, bằng lái xe, chứng nhận bảo hiểm.” Hạ Thiên dặn dò anh: “Đừng vứt bừa bãi.”

“Đã biết.” Nhâm Tường ôm bả vai cô, suy nghĩ lung tung đáp lại.

“Đây là mấy cái quần lót mới.” Hạ Thiên lấy hai cái bao lớn từ trong túi sách của mình: “Em cũng đã giặt cho anh rồi, nhớ thay giặt mỗi ngày, không được mỗi ngày thay một cái thì ném một cái, phải giặt, em sẽ video kiểm tra anh mỗi tối.”

“Được rồi!” Nhâm Tường hô to: “Anh Tường của em là tên lười biếng quần lót mặc một cái ném một cái sao! Hứ, lại nói anh như vậy, anh muốn tức giận!”

Hạ Thiên cười một tiếng, lấy lòng hôn cằm anh một cái, tiện thể đưa tay kéo dây nịt của anh ra, nhìn vào bên trong một chút, khinh bỉ nói: “Quần lót mới.”

“Cái kia… Nào có.”

“Dù sao em cũng đã đếm, anh có chín cái quần lót, hai cái sọc, hai cái CK thuần sắc, còn có ba cái quần lót phim hoạt hình, hai cái quần chữ T, cộng thêm mấy cái em mua, tổng cộng mười hai cái, thiếu đi một cái là hỏi anh.”

Nhâm Tường sợ hãi: “Em nhớ loại đồ này làm gì!”

Hạ Thiên: “Em đã thấy một lần thì sẽ không quên.”

Nhâm Tường: …

Đó là một loại cảm giác có một người bạn gái thiên tài xem qua là nhớ.

Hạ Thiên tiếp tục dặn dò anh: “Quần lót với vớ không đươc đặt vào cùng một chậu giặt, nhất định phải tách ra đấy, đừng lười, em sẽ ngửi, người ra đấy.”

“…”

“Biết rồi biết rồi.”

“Còn có…A”

Nhâm Tường chặn miệng của cô lại, thấp giọng nức nở.

“Vào thời điểm giữa trưa anh chạy ra ngoài, em còn líu ríu không yên, làm chúng ta không có cách nào làm chính sự.”

Trong khi nói chuyện Nhâm Tường đã ôm cô lên chân mình, vội vàng muốn cởi quần áo cô.

Hạ Thiên đẩy Nhâm Tường: “Hả, ban ngày, đừng ở trên xe.”


“Cửa kính xe đều đã đóng, người khác không nhìn thấy, hơn nữa lúc này đang là nghỉ hè, trường học ngay cả bóng ma cũng không thấy một con.”

“Không được không được, không được như vậy…”

Trong điều kiện chật hẹp như vậy, Hạ Thiên rất không cởi mở, đành phải ôm cổ anh, trấn an anh: “Đừng như vậy, thỉnh cầu anh đó.”

“Này…”

Nhâm Tường không thể chịu đựng được lời cầu khẩn của Hạ Thiên, đầu anh ngửa về sau, nhắm mắt lại bắt đầu chậm rãi làm tắt lửa.

“Em thật là…”

Nên bắt em làm sao đây.

Hạ Thiên sửa lại cổ áo mình lần nữa, lại vuốt vuốt tóc, sau đó ngồi song song với anh ở ghế sau, cầm tay anh: “Đánh tranh giải bao lâu vậy?”

“Sàng lọc đã được nửa tháng, nếu như có thể đánh liên tục vào trận chung kết, thì hai tháng là không thể tránh khỏi.”

“Wow.” Hạ Thiên gật đầu, vùi đầu vào ngực Nhâm Tường: “Vậy em hy vọng các anh đánh lâu một chút, vẫn là hy vọng các anh đánh đến cuối cùng.”

Nhâm Tường thở dài một tiếng, một tay giữ vòng eo mảnh của cô, nhẹ nhàng vuốt ve: “Không nỡ bỏ tiểu bảo bối Hạ Thiên của anh.”

Hạ Thiên ôm cổ anh.

“Nhưng mà lần này.”

Nhâm Tường nhìn về phía cô, nghiêm túc nói: “Anh có lòng tin, bọn anh nhất định sẽ đánh ra thành tích tốt, năm ngoái dừng bước trước top tám, năm nay… Bọn anh muốn giành chức vô địch thế giới.”

Hạ Thiên kinh hô: “Có thể chứ?”

“Có thể.” Nhâm Tường thiếu gia hiếm khi biểu lộ vẻ mặt chắc chắn và nghiêm túc như vậy: “Anh sẽ làm hết sức mình, đây là ước mơ của anh, là ước mơ của A Hoành Chiết Phong của tất cả bọn anh, cũng là của Nguyên Tu…”

Cũng là cơ hội cuối cùng của Nguyên Tu.

Thời điểm vì ước mơ mà cố gắng phấn đấu, thật ra mỗi một người đều tỏa sáng lấp lánh, Nhâm Tường trong mắt Hạ Thiên, vào giờ phút này hào quang bắn ra bốn phía, đó là một sức mạnh nào đó mà cô khó với tới, cô yêu anh sâu đậm, đồng thời cũng hâm mộ anh, hâm mộ sự cởi mở và không sợ hãi của anh.

Trong xe, hai người không có làm chuyện khác, chỉ ôm nhau trò chuyện với nhau, mấy bao Durex trong túi của Nhâm Tường xem như là mua uổng phí, nhưng mà không có sao, so với chuyện tình dục, anh nguyện ý cùng Hạ Thiên nói chuyện phiếm, hai người bên nhau, trao đổi thân thể rất quan trọng, nhưng trao đổi tâm hồn đương nhiên cũng quan trọng không kém.

Hai giờ trôi qua, Hạ Thiên từ trên xe bước xuống, ôm hôn với Nhâm Tường để nói lời tạm biệt.

“Anh yêu đánh tranh giải thật tốt nha, mỗi một trận em đều sẽ xem.”

“Đừng xem, không phải muốn thi GRE sao, chuẩn bị thật tốt đi.”

“Em muốn xem!” Hạ Thiên rất cố chấp nói: “Anh quan trọng hơn GRE.”


Nhâm Tường nghe được trái tim rất thoải mái, trong lòng Hạ Thiên anh được xếp vị trí cao hơn học tập, vậy nhất định là vinh dự cực lớn. Anh đi tới mạnh mẽ ôm Hạ Thiên vào trước ngực, sau đó không chút do dự lên xe, chỉ sợ một lần quay đầu lại sẽ không nỡ bỏ đi.

“Đi đây, bai.”

Trong ánh nắng ấm áp tĩnh lặng buổi chiều, Hạ Thiên nhìn chiếc BMW 520 vụt đi, nặng nề thở dài một tiếng, lưng mang túi sách nhỏ chuẩn bị đến thư viện. Nhưng vừa quay người, thì thấy dưới bóng cây cách đó không xa, mẹ Phương Thành Thục mang đôi giày cao gót đen, mặc âu phục đen với chân váy chữ A, mặt không biểu cảm nhìn cô.

Phương Thành Thục mang đôi giày cao gót đứng thẳng tắp, cũng không biết đã đứng trong cái hè nóng bức ở đây bao lâu.

Vào khoảng khắc đó, Hạ Thiên đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời vô cùng chói mắt.

***

Hơn mười tiếng, máy bay rốt cuộc cũng hạ cánh xuống sân bay quốc tế Kennedy, vào sáng sớm hôm sau.

Các ông bố đã đợi trước lối ra nhà ga sân bay sớm hai tiếng.

Nguyên Tu giúp Lục Mạn Mạn kéo vali kéo to màu vàng nhạt của cô, Lục Mạn Mạn giống như chim bay ở phía trước, dạt dào muốn trông thấy bố sớm một chút, ngay cả nhà vệ sinh cũng không kịp đi.

“A a a! Alex!”

“A a a, Mạn Mạn bảo bối lớn!”

Lục Mạn Mạn xông ra khỏi đám người, hướng về lối ra có Alex chạy như bay.

Alex mặc một chiếc áo thun trắng in hoa bình thường, Louis bên cạnh mặc bộ âu phục Armani [2] màu đen gọn gàng, đón con gái xong ông còn phải đi làm, mặc dù vô cùng không tình nguyện nhưng cũng chỉ xin nghỉ được vào buổi sáng.

[2] Giorgio Armani S.p.A được biết đến nhiều hơn dưới tên Armani, là một hãng thời trang nổi tiếng thế giới của Ý trên các lĩnh vực: thiết kế, sản xuất, phân phối và bán lẻ quần áo thời trang, phụ kiện kính, đồng hồ, đồ trang sức, mỹ phẩm, nước hoa, đồ nội thất…

Lục Mạn Mạn trực tiếp đưa túi sách nhỏ trên lưng cho Louis, sau đó nhảy một cái nhào lên người Alex, giống như koala [3] bu lên cổ ôm lấy ông ấy.

[3] Koala (树袋熊)

Alex bị cô đâm vào lảo đảo lui về phía sau hai bước, liên tục cảm thán: “Ôi, Mạn Mạn lại nặng rồi, ngày hôm nay ăn tám bữa sao.”

“Không có không có! Nhiều nhất năm bữa cơm!”

Louis ở bên cạnh, xách túi màu vàng nhạt của Lục Mạn Mạn, có hơi ghen tị: “Không phải con bé nặng, là ông già rồi!”

Đầu của Lục Mạn Mạn đâm đâm vào lồng ngực rắn chắc của Alex, dùng sức cọ, cọ cọ đến ra nước mắt: “Alex, nhớ cha muốn chết.”

Alex vậy mà cũng không nhịn được lau nước mắt: “Cha cũng nhớ bảo bối.”

Louis ở bên cạnh thật là ghen tị muốn bùng nổ: “Hai người, đủ rồi đấy, nhiều người nhìn như thế, mà khóc sướt mướt ra bộ dạng gì.”

Lục Mạn Mạn từ trên người Alex xuống, lại đi tới bên người Louis, ngẩng đầu lên nói với ông: “Louis, con cũng nhớ cha.”


Louis thở dài một tiếng, luôn cảm giác không đúng ý vị, cảm giác mình giống như bị lạnh nhạt, hoàn toàn không thân thiết giống như cô với cha Alex, chẳng lẽ bởi vì nguyên nhân bản thân đối với con bé yêu cầu quá nghiêm khắc sao? Hay là bởi vì công việc bận rộn ít bầu bạn với con cái?

Bởi vì làm công việc về mặt tài chính, làm cho tính tình của Louis nghiêm khắc, nói năng thận trọng, thoạt nhìn còn rất lạnh lùng và không theo thường tình. Còn Alex là nghệ thuật gia, bình thường rất thoải mái thân thiện, dành nhiều thời gian cho con cái hơn.

Ở nhà, ông và Alex đối với việc dạy dỗ con con, ông vai phản diện, Alex vai chính diện. Lục Mạn Mạn phạm lỗi, luôn là ông xụ mặt dạy dỗ cô, còn Alex giống như một người mẹ siêu cấp cưng chiều con cái vậy, luôn luôn che chở cô, thậm chí có lúc còn không có nguyên tắc theo Lục Mạn Mạn cùng nhau làm chuyện xấu, làm đồng minh kiên định của cô.

Louis nhói tim, chẳng lẽ ông đối với việc dạy dỗ con cái quá nghiêm túc, dẫn đến con cái cũng không dám thân thiết với ông sao?

Nhưng mà Lục Mạn Mạn thường xuyên viết thư về, người nhận thư luôn là ông, có lúc gặp phải chút khó khăn và mờ mịt nhỏ, đều sẽ hướng về phía Louis tìm kiếm ý kiến, Louis luôn có thể khuyên bảo cô.

Ôi, ông vẫn hy vọng có thể thân thiết với con bé trong cuộc sống hơn một chút, chứ không phải trở thành cố vấn cuộc sống nghiêm túc của cô.

“Bảo bối, con và cha Louis ôm một cái đi.” Alex nhắc nhở Lục Mạn Mạn.

Vì vậy Lục Mạn Mạn giang hai cánh tay, dùng sức ôm Louis: “Louis, ôm một cái.”

Cái ôm chỉ thoáng qua tức thì, còn không đợi Louis ôm lại, Lục Mạn Mạn đã buông ông.

Trong lòng ông vẫn có chút ít mất mát, quả nhiên con bé vẫn sợ ông; làm thế nào đây, nhất định phải thay đổi, tiếp tục như thế con bé sẽ luôn không thân thiết với ông, tuổi già lạnh lẽo mà.

“Louis, có phải cha còn phải đi làm không?” Lục Mạn Mạn nhận ra được ông đang mặc bộ âu phục Armani mắc nhất, hẳn là phải đi gặp khách hàng quan trọng.

“Cha mau đi đi, đừng chậm trễ, có Alex đón con là được rồi.” Lục Mạn Mạn quan tâm nói.

Louis lập tức quyết đoán: “Cha không đi làm, cha cố ý tới đón các con đấy.”

Alex nói: “Không phải có khách hàng Nhật Bản tới, hôm nay phải ký hợp đồng sao?”

Louis phiền não nói: “Cũng đã nói chuyện lâu như vậy rồi, để cho bọn họ chờ hai ngày thì thế nào, hôm nay Mạn Mạn về nhà, tôi nói gì cũng không thể cứ đi như vậy.”

Alex lo âu cau mày một cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì, quay đầu liền thấy các bạn của Lục Mạn Mạn từ chỗ băng chuyền hành lý đi tới, ông vội vàng nghênh đón: “Wow, tiểu tử xấu xa đệ nhất vũ trụ này chính là Nguyên Tu đi.”

Alex tiến lên đón Nhâm Tường người mặc quần bút chì [4] màu tím đậm, mùi đàn ông ngút trời, dùng sức vỗ vai anh một cái, lời nói thấm thía: “Lối ăn mặc không có sao, thân thể tốt là được!”

[4] Quần bút chì

Lục Mạn Mạn: …

Nhâm Tường: “Chào cha.”

Alex: “Con rể tốt.”

Alex lại chuyển hướng đến Cố Chiết Phong bên cạnh không nói một lời, trên dưới quan sát một lần: “Người này chính là Tường chó phong cách thời trang cả người giả giả còn hành động kỳ quặc [5] sao?”

[5] Hành động kỳ quặc: Nguyên văn là Gay里gay气, Ban đầu để chỉ các cậu bé khác với đàn ông thẳng, nhưng nó không phải là một từ xúc phạm, đây là một từ trung tính, có thể được sử dụng để đùa giỡn giữa những người bạn và mô tả cái nhìn kỳ lạ của người kia.

“???”

Bởi vì nguyên nhân được xuất ngoại quá hưng phấn, hôm nay Cố Chiết Phong hiếm khi mặc một bộ trường sam [3] thương hiệu cậu hài lòng nhất phối với giày thể thao Nike lấp lánh sáng bóng, mặc dù Trình Ngộ bảo anh đừng mặc, quá quấy rối.

[3] Trường sam (长衫):

Lại có thể bị xem là Tường chó, cậu tức khóc.


Alex chuyển hướng sang Trình Ngộ: “Cô bé này là…”

Trình Ngộ lập tức nói: “Cháu là Hạ Thiên.”

“Ha ha ha ha con bé Trình thật biết nói đùa, nhìn vóc người ma quỷ này của con sao có thể giống với sân bay Hạ Thiên Lục Mạn Mạn?”

Nhâm Tường muốn bùng nổ!

Alex chuyển hướng sang A Hoành: “Không nói lời nào yên lặng mang hành lý cho tất cả mọi người, nhất định chính là tiểu đồng chí khăn quàng đỏ.”

“…” A Hoành càng không muốn nói chuyện.

Cuối cùng Alex mới nhìn về phía Nguyên Tu, còn không chờ ông mở miệng, Nguyên Tu nói thẳng: “Cháu là vệ sĩ.”

Lục Mạn Mạn: …

Sự thật chứng minh, Alex chỉ đang đùa giỡn với mọi người, ông đã xem qua video mọi người đánh thi đấu từ lâu, có thể khớp vô cùng chính xác mặt mũi và tên của mỗi người đội viên, nhất là Nguyên Tu, người chồng tương lai của con gái ruột ông, con rể gần gũi của ông, còn có thể nhận sai sao?

Nhưng sự dí dỏm hài hước của cha rất nhanh đã kéo gần khoảng cách với các đội viên, một đường làm trò hề, tựa như người một nhà.

Ở bãi đỗ xe sân bay, Nhâm Tường ngu ngốc trước chiếc xe Rolls-Royce Phantom của Louis.

Anh vuốt xe phía trước xe, si mê nói: “Cha cháu từng đồng ý với cháu, đợi cháu thi vào top 50 lớp trong kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ mua Rolls-Royce Phantom cho cháu, sau đó chờ cháu thật sự thi vào trước top 50, lại phát hiện hóa ra đây chỉ là một giấc mơ cháu tạo ra.”

Anh nằm trên xe vẻ mặt bi thương: “Cha cháu vĩnh viễn không mua nổi Rolls-Royce Phantom.”

Cố Chiết Phong vỗ bả vai anh, an ủi: “Mua được, chờ ngày kia cha anh làm tham quan vào cục cảnh sát, anh sẽ mua được.”

Nhâm Tường: …

Louis nhíu mày, thấy bạn của Lục Mạn Mạn khóc thảm như vậy, thích xe của ông như vậy, vì vậy rất rộng lượng ngỏ lời, có thể để cho anh thử lái một chút.

Vì vậy Nhâm Tường hưng phấn xoa xoa tay lên xe, đám con trai Cố Chiết Phong A Hoành cũng cảm thấy hứng thú với xe ngồi ở hàng sau, còn đám Trình Ngộ thì lên chiếc Mercedes của Alex.

Trước khi chạy, Cố Chiết Phong nhiều lần nhắc nhở Nhâm Tường: “Dù sao cũng cẩn thận nha, nếu anh chà xát chiếc xe này của người ta, thì có đem bán anh và Hạ Thiên nhà anh cũng không đền nổi đâu.”

“Không thể nào.” Nhâm Tường nói: “Anh không đền nổi, bảo bối Hạ Thiên nhà anh nhất định đền nổi, hơn nữa loại chuyện lái chiếc xe này mà, chủ yếu coi trọng một là không được sợ hãi, không được cảm thấy đây là xe sang cậu phải dè dặt sợ bị chà xát, càng như vậy, cậu lại càng dễ xảy ra chuyện, lúc học lái xe thầy anh luôn nói, đạp chân ga tới cùng, lòng can đảm nổi lên…”

Một bước đạp chân ga đi, “rầm.”

Nhâm Tường đạp mạnh thắng xe, cơ thể mọi người nghiêng về trước, sau khi ổn định bất ngờ phát hiện, Rolls Royce đụng vào đuôi xe trước mặt, mặc dù đụng không sâu, nhưng cũng lõm vào.

Choáng váng, tông vào đuôi xe.

Người không có sao, xe bị thương.

“Má ơi…”

Tay cầm tay lái của Nhâm Tường bắt đầu run, giọng cũng thay đổi: “Vừa… vừa rồi xảy ra chuyện gì, tôi… tôi đang nằm mơ à, đúng đúng, nhất định là tôi đang nằm mơ, đều là giả đều là giả, ha ha ha, tôi đã nói Rolls-Royce Phantom ở đâu ra cho tôi lái, tôi muốn nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy qua, mau tỉnh lại, má ơi, mau tỉnh lại đi.”

Nhâm Tường kiên quyết không chịu thừa nhận thực tế, Cố Chiết Phong nhắc nhở anh: “Tường chó ngu ngốc, anh lái chiếc Rolls Royce của daddy lớn của Lục Mạn Mạn, đụng phải chiếc Mercedes của daddy nhỏ của cô ấy, tự anh giải quyết cho tốt.”

Người hùng hổ đi xuống từ chiếc xe Mercedes phía trước, chính là Lục Mạn Mạn mặt đầy tối tăm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui