Chap 70: Ngày thứ 3
Sáng hôm nay, không hiểu đồng hồ bị cái gì mà tôi không nghe được chuông báo thức. Thành thử khi đang ở chốn bồng lai tiên cảnh, tôi nghe tiếng tiên nữ vang lên.
- “Chàng từ nơi nào đến đây?”
Tôi quay đầu lại và ngẩn ngơ trước sắc đẹp của tiên nữ. Kịp nhận ra sự sỗ sàng của mình, tôi hấp tấp gập người.
- “Ta đến từ nước Việt Nam xã hội chủ nghĩa”
- “Không đến từ thì đến từ đâu. Ý thiếp là chàng đến từ thành phố nào?”, tiên nữ che miệng cười khúc khích, nhìn dễ thương ghê.
- “Ta đến từ… à mà ta không trả lời được. Ta sợ nằm vùng lắm”
- “Hihi. Vậy tên thật của chàng là gì?”
- “Nàng cứ gọi ta là M nhé. Chàng Mờ”, tôi vừa định nhe răng cười liền ngậm miệng lại. Tôi không thể để cho tiên nữ biết rằng tôi đang mê mẩn nàng mà đánh mất vẻ lạnh lùng thường ngày được.
- “Ta có ý này. Ta với nàng đang ở thế kỉ 21. Cứ gọi chàng chàng thiếp thiếp nghe giống hát Hồ Quảng lắm. Chi bằng gọi anh-em cho nó gần gũi”, tôi nghiêm mặt đề nghị.
- “Lời chàng thiếp xin nghe”, tiên nữ đỏ mặt rúc đầu vào ngực tôi hạnh phúc.
- “Em tên gì?”, tôi thỏ thẻ… “mà này, em đừng có rúc kiểu đấy, buồn lắm”, tôi đẩy đầu tiên nữ ra khi tay nàng ấy cứ chọc chọc vào cổ tôi. Nhột bm. Đ ai mà chịu được.
Tiên nữ bị tôi đẩy ra, gương mặt thẫn thờ và bất ngờ rơm rớm nước mắt. Tôi hốt hoảng ôm nàng lại, giọng biết lỗi.
- “Anh xin lỗi. Mà đừng có lấy tay chọc vào cổ anh nhé. Nổi hết cả da gà đây này”, tôi đưa tay ra cho nàng thấy.
- “Vâng. Thiếp biết rồi. Chàng đừng bỏ thiếp nhé”, khóe mắt tiên nữ vẫn còn ngân ngấn lệ. Thật tội nghiệp.
- “Ta không bỏ nàng đâu”, tôi khẳng định.
- “Đời này kiếp này thiếp chỉ yêu mình chàng thôi”
Tiên nữ nhẹ nhàng thơm lên má tôi. Nàng lùi lại 2 bước và bắt đầu trút bỏ xiêm y…
...
thình thịch
…
thình thịch
...
[hồi hộp không?]
...
thình thịch
…
thình thịch
…
- “Dậy! Dậyyy! Dậyyyyyy!”, tiếng gối đập vào người tôi thùm thụp.
Tôi mắt nhắm mắt mở, ngóc đầu dậy. Bồng lai tiên cảnh của tôi đâu rồi? Tiên nữ giáng trần đâu không thấy mà chỉ còn lại hình ảnh QC cầm gối chuẩn bị đập xuống người tôi tiếp, miệng em cười toe.
- “Anh làm gì mà vừa ngủ vừa cười vậy hả?”
Tôi co chân lại bó gối, mặt tiếc hùi hụi.
- “Tiên nữ của anh… hu hu”, tôi đau khổ.
- “Thì ra mơ gặp gái. Hèn gì…”, em nguýt rõ dài.
- “Đang đến đoạn quan trọng thì em cắt rồi… Chưa nhìn thấy gì hếtttttt”, tôi kéo dài chữ “hết” để chứng tỏ sự tiếc rẻ của mình.
- “Như thế nào mà gọi là quan trọng?”, QC hỏi khó.
- “Thì… em còn nhỏ lắm, không hiểu đâu… Mà mấy giờ rồi?”
- “6h10 rồi. Mẹ anh bảo em sang gọi anh”
- “Trời! Sao không nói sớm”
Tôi hớt ha hớt hải đi làm vệ sinh cá nhân, rồi thay quần áo. Nay tôi hẹn thằng Khánh với thằng Nhật lúc 6h20 sang đón tôi với QC, vì mẹ tôi có tiết.
6h25 tôi với QC mới ra khỏi nhà. Thấy tôi với QC hớt hải chạy ra, thằng Nhật nhìn đồng hồ.
- “Muộn 5ph mày. Chút ăn sáng đấy”, thằng Nhật hăm.
- “Đ chịu”, tôi cười hè hè.
Vừa dứt lời thì tôi nhận được cái nhéo đau điếng ở hông.
- “Ai cho anh nói bậy”, QC lườm tôi, khép nép nhìn sang phía hai thằng bạn, rồi cúi gằm mặt xuống.
- “Đau quá!”, tôi nhảy tâng tâng, lấy tay xoa xoa chỗ bị nhéo.
Thằng Khánh với thằng Nhật thấy vậy cười nắc nẻ.
Thằng Khánh đưa chìa khóa xe nó cho tôi, rồi nó nhảy sang xe thằng Nhật.
- “Mày chở QC đi, tao đi với thằng Nhật”
- “Không chở. Nhéo đau kinh”
Tôi đáp với giọng giận dỗi, đẩy thằng Khánh lại phía xe nó rồi leo lên xe thằng Nhật. QC không nói gì, mặt em tỉnh bơ. Thằng Khánh nhìn em hỏi.
- “Anh chở em nhé”
QC không trả lời mà chỉ gật đầu khe khẽ. Chờ thằng Khánh nổ máy, em leo lên xe và ngồi sát rạt. Khoảng cách chỉ chừng một gang tay. Cô bé quay sang nhìn tôi đầu nghiêng nghiêng như muốn trêu ngươi…
- “Xuống mày. Để tao chở em tao”, tôi nhảy tót xuống xe và đẩy vào vai thằng Khánh.
- “Mày nhiễu chuyện quá đi”, thằng Khánh hầm hè rồi lại sang xe thằng Nhật.
QC! Tôi không biết dùng từ nào để nói về em. Trong tiếng Anh, tôi sẽ dùng câu “What a girl!”. Ý là bày tỏ sự ngạc nhiên về một cô gái. Nếu là bạn, bạn sẽ dùng câu gì và từ gì để miêu tả về cô bé cứng đầu này?
*
**
***
Lên đến lớp vẫn còn sớm 20 phút. Tôi rủ QC xuống canteen ăn sáng. Lúc đầu, em còn chối đây đẩy, nhưng lúc sau nghe tôi dỗ ngọt em cũng xuôi xuôi. Khổ ghê! Mời đi ăn mà cũng phải năn nỉ.
Tôi đi song song với em, nói cười rôm rả. Thi thoảng, tôi dở giọng chọc quê làm cô bé đỏ bừng mặt, lấy tay đánh vào vai tôi mấy cái, rồi bật cười giòn tan. Những lúc em cười nhìn dễ thương thật…
Tôi vào trong tìm bàn trống rồi dặn em ngồi đợi. Tôi đến quầy đặt 2 bát bún bò và bê ra.
- “Tô này của em”, tôi đặt tô không có hành trước mặt QC.
- “Nhớ em không ăn hành luôn, giỏi ghê ta”, QC nháy mắt.
- “Chuyện! Ăn đi cho nóng…”
- “Ăn đỡ em với”, cô bé kéo tô của tôi lại rồi xẻ 1/3 sang cho tôi.
- “Có xíu mà cũng đưa”
- “Thích bỏ xừ mà còn làm bộ”, em lè lưỡi và chun chun cái mũi…
Khi tôi vẫn đang ăn dở thì QC đã xong. Em chống cằm nhìn tôi.
- “Làm gì mà nhìn anh ghê vậy”, tôi vừa hỏi vừa húp nước từ thìa.
- “Nhìn anh ăn ngon lành ghê. Hi hi”
- “Ngon mà. Bún bò Huế là món ruột của anh đấy”
Tôi nháy mắt với em rồi lấy thìa múc nước ăn tiếp. Không biết nước dùng ở đây làm từ cái gì mà ngon lắm. Ăn mê li luôn.
Tôi thà ăn uống sung sướng mà sống ngắn lại chút còn hơn sống trăm tuổi mà phải kiêng khem, khổ sở. Đời được mấy tí, sông chi cho nó cực.
Ăn bẩn chút mà ngon thì cũng được đi. Chỉ sợ mấy chị bán bún cho hóa phẩm Tàu bậy bạ khiến “anh với em đầu đang bình thường” thành “anh đầu to, em đầu nhỏ” là hơi bị buồn đấy. Cái này không chơi. [Ý tôi là cái đầu và cái đầu gối. Nhưng tôi rất thích cách suy nghĩ của bạn =))]
*
**
***
Ăn uống no nê, tôi với QC trở lại lớp. Trước khi lên, tôi mua thêm mấy bịch xoài, cóc xanh với snack vì tụi bạn nhờ.
Đi gần em, tôi nhận được kha khá lời xì xào từ mấy thằng con trai. Tụi nó nói, tôi nghe câu được câu mất, nhưng đại ý là “QC dáng đẹp, mặt ưa nhìn và tôi là thằng may mắn”. Nghĩ lại cũng tự hào ra phết cho dù tôi chả là gì của em. QC nghe mấy lời khen dành ình, em chẳng bày tỏ cảm xúc mà thản nhiên quàng tay tôi rồi tự động đi gần lại như muốn trêu tức tụi con trai đang xì xầm, chỉ trỏ.
Bất ngờ, tôi đứng sững lại quay sang nhìn QC chằm chằm. Mặt cô bé tỉnh rụi. Em chẳng thèm nhìn tôi mà chỉ khẽ mỉm cười rồi nói với giọng nhỏ xíu.
- “Em không thích người ta nhìn em vậy. Đi với em một đoạn nữa rồi em thả anh ra”
Định lấy tay đẩy QC ra, nhưng nghe em nói tôi lại thôi. Tôi chỉ biết lắc đầu cười trừ…
QC giữ chặt cánh tay tôi cho đến khi còn vài bậc nữa là đến tầng 2. Lúc QC vửa thả tay tôi ra thì bất ngờ ngẩng đầu lên chúng tôi gặp Hoài Anh đang đi ngược xuống. Tay Hoài Anh cầm giẻ lau bảng, chắc là đang định xuống tầng 1 để giặt.
Trong khi tôi và Hoài Anh đứng như trời trồng, chưa biết phản ứng thế nào, QC đã lạnh lùng cất tiếng.
- “Chào bạn!”
Em lại ôm chặt cánh tay tôi như lúc trước và dương đôi mắt thách thức nhìn Hoài Anh. Tôi để mặc QC và đưa mắt về phía Hoài Anh đang đứng. Tôi vẫn chưa có một cuộc nói chuyện tử tế nào từ lúc tôi tặng quà em nhân dịp Valentine. Tôi thấy mình là một người bạc tình…
Hoài Anh chẳng có lỗi gì để khiến em phải đón nhận sự ghẻ lạnh như thế từ QC. Không hiểu sao tôi chẳng thể đứng ra bảo vệ Hoài Anh dù trong lòng thật sự rất muốn. Tôi đứng chôn chân một chỗ nhìn em bước qua tôi và QC. Lúc ngang qua tôi, em chỉ gật đầu thật nhẹ. Hành động của em làm tim tôi khẽ nhói…
Biết tôi không vui, QC cũng không dám chọc tôi. Tôi bước đi mà bước chân nặng trịch.
- “Anh giận em à”, QC lên tiếng trước.
- “Không…”
- “Anh không giỏi giấu cảm xúc đâu…”
- “…”
- “…”
- “Nếu gặp Hoài Anh, em đừng bày tỏ thái độ đó nữa. Hoài Anh đâu có lỗi gì…”
- “Nếu anh muốn vậy, em sẽ làm theo ý anh. Nhưng em sẽ tránh mặt chứ đừng hòng bắt em bày tỏ thiện cảm. Em không làm được”, QC trả lời giọng có vẻ bất mãn.
- “Ừm, thế cũng được”, tôi đồng tình.
Tôi cũng là người yêu ghét rạch ròi giống QC. Yêu thì nói yêu, ghét thì nói là ghét. Nhưng, tôi khác em ở chỗ đôi khi tôi bị cảm xúc lấn át. Rõ ràng tôi hoàn toàn có thể bước qua Hoài Anh một cách im lặng khi chúng tôi chưa là gì của nhau. Nhưng có một thứ gì đó mơ hồ đã ghì chặt đôi chân của tôi xuống. Tôi nợ Hoài Anh một lời giải thích. Có lẽ chờ đến khi QC quay về Pháp tôi sẽ nói chuyện với Hoài Anh một lần…
*
**
***
Vừa leo lên đến tầng 4, tôi đã bật ngửa. Em Loan công chúa đã đứng chờ tôi từ đời nào…
Loan công chúa là một cô bé thua tôi 1 tuổi đang học chuyên Anh. Mọi người đừng để biệt danh của em ấy đánh lừa. Đôi khi người ta thường lấy một cái gì đó trái ngược hoặc mong mỏi để làm biệt danh ình. Em ấy mơ làm công chúa, nên tự nghĩ ra cái tên mĩ miều đấy, chứ theo thực tế nên gọi em ấy là “chú voi con”. Trên người em ấy cái gì cũng to gấp đôi người tôi. Để ôm em Loan tôi dùng một vòng tay chưa chắc đã hết, ngược lại với một cánh tay em ấy đã có thể ôm trọn tôi vào lòng. Giả sử, giả sử thôi đấy, chúng tôi yêu nhau. Khi ôm nhau người đời sẽ nghĩ mẹ đang ôm con nghe có vẻ hợp lý hơn.
Chuyện Loan công chúa đang định tán tôi cả trường này biết. Lúc đầu nghe biệt danh tôi háo hức lắm, cho đến khi tụi bạn đập đập vai tôi chỉ vào một “tòa nhà” đang đứng ngắm hoa tôi mới tá hỏa. Tôi ước gì những gì mình thấy chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng ước là một chuyện, còn sự thật thì nó sờ sờ ra đấy.
Và bây giờ ác mộng của đời tôi đang nhe răng cười và lao về phía tôi như một chiếc xe lu.
- “Anh! Em chờ anh mãi…”
Chap 71:
Tôi không hề ghét con gái xấu. Tôi ghét nhất con gái lẳng lơ, thứ hai là sống không có trái tim. Nói là không ghét chứ không phải là thích. Con trai mà thích con gái xấu thì sở thích hơi bị quái thai. Để tôi chứng minh ọi người thấy tôi không ghét nhưng cũng không thích con gái xấu bằng một kỉ niệm lớp 4 của tôi.
Hồi lớp 4, tôi học chung với một bạn tên Thảo. Cô bạn này không hề xấu, nhưng vì mái tóc lúc nào cũng rối tung, nên gây cho những thằng con trai trong lớp cảm giác sờ sợ. Trong lớp tôi ít nói chuyện với Thảo.
Đến một ngày, tụi con trai trong lớp bày trò trêu cô bạn tội nghiệp này bằng cách giật sợi thun buộc tóc. Tôi chỉ ngồi, không tham gia. Khi sợi thun được kéo ra, đám con trai cười ha hả, tóc của Thảo đã rối nay càng rối hơn, nhìn càng mất cảm tình. Cô bạn của tôi ban đầu ngồi khóc, lúc sau đuổi theo cái thằng đang cầm sợi thun. Khi Thảo đuổi gần đến nơi thằng cầm sợi thun lại ném cho thằng khác. Cứ thế…
Đến một lúc một thằng nhét cọng thun vào tay tôi rồi chạy biến đi. Cô bạn đứng trước mặt tôi, nhìn hằm hè. Tôi không nói gì, chỉ chìa tay trước mặt Thảo. Cô bạn định đưa tay lấy lại, nhưng khi nghe một thằng nói tôi là chủ mưu, tự nhiên nổi máu lên đuổi theo tôi. Không ghét không có nghĩa là thích. Tôi co giò chạy…
Lúc sau vào lớp mấy thằng con trai trêu Thảo bị cô gọi lên bảng đánh vào tay. Gọi đến tên tôi, tôi đứng bật dậy giải thích. Cô không thèm nghe… Cô nói lí do chuối hết sức “ai bảo con chạy”. Tôi ấm ức chỉ biết khóc và giận lây sang cô bạn.
Tôi ghét Thảo mãi đến khi nghe một đứa bạn kể rằng Thảo mồ côi mẹ từ nhỏ…
*
**
***
Tôi không ghét em Loan công chúa. Thật sự, tôi rất trân trọng tình cảm người khác dành ình, nhưng tôi không thích cách em ấy bày tỏ tình cảm. Chủ động không có gì là sai nếu đúng cách, còn cô bé này thì tôi chịu không biết diễn tả thế nào. Con gái dù gì cũng nên kín đáo một chút sẽ hay hơn…
- “Anh! Em chờ anh mãi…”, ác mộng của đời tôi đang nhe răng cười và lao về phía tôi như một chiếc xe lu.
Tôi toát mồ hôi hột khi nghĩ đến cảnh Loan công chúa vấp chân rồi đổ rầm về phía tôi. Nếu có một cuộc thi cái chết xấu nhất chắc chắn giải nhất sẽ thuộc về tôi với lí do bị voi đè chết, thân hình biến dạng hoàn toàn. Không! Tôi không thể chết một cách vô duyên như thế được. Tôi đưa tay ra trước mặt như cảnh sát ra dấu cho xe trọng tải lớn dừng lại. Thường thì lái xe sẽ sợ cảnh sát, nhưng trong trường hợp này thì ngược lại…
- “Dừng lại! Anh đã bảo em bao lần là anh không có gì mà sao em cứ tìm anh hoài thế”, tôi nhăn mặt.
- “Anh đừng đuổi em”, Loan công chúa đưa tay ôm mặt. Nhìn chẳng thấy đẹp nếu không muốn nói là vô duyên kinh lên được.
- “Anh không đuổi, nhưng em đừng làm phiền anh nữa được không?”
- “Em không thể. Em chờ được mà…”
Tôi định đánh bài chuồn trong lúc em Loan không để ý. Khi tôi vừa định chạy vào lớp thì QC nãy giờ đứng im không nói gì, lên tiếng.
- “Bạn tên gì?”, QC nói vừa đủ nghe.
- “Đây tên Loan! Loan công chúa”
- “À.. ừm.. bạn Chúa này…”
- “Loan chứ không phải Chúa”, em ấy giẫy nảy. Tôi bặm môi cười, quay mặt đi hướng khác.
- “Ừ thì Loan Chúa! Người ta đã bảo là đừng làm phiền mà sao bạn cứ “cố đấm ăn xôi” thì được cái gì?”
- “Bạn là cái gì của anh ấy mà dám xen vào chuyện của chúng tôi”, em Loan chống nạnh. “Còn dùng từ chúng tôi nữa, ghê thật”, tôi lầm bầm rủa.
- “Mình là bạn gái của anh ấy! Được chứ?”
QC đanh mặt lại, đôi mắt lạnh băng băng nhìn xoáy vào gương mặt của em Loan. Lùi lại một bước, em Loan không chịu thua.
- “Làm sao tôi tin những gì bạn nói được”
- “Nếu mình chứng minh được thì bạn sẽ rút lui chứ”
QC nói giọng vừa đủ nghe nhưng tràn đầy tự tin. Tôi đứng im như phỗng, trống ngực đập lô tô, đoán già đoán non xem cô bé định làm gì.
- “Được”, em Loan nhìn khinh khỉnh.
- “Như thế này phải không?”
QC bất ngờ thơm chụt một cái vào má rồi lấy tay nắm chặt lấy tay tôi. Tất cả diễn ra quá nhanh khiến cho tôi không kịp phản ứng. Tôi bực QC không thể tả vì lúc nào em cũng làm theo ý của mình mà không thèm hỏi ý kiến của tôi. Nhưng mọi chuyện đã lỡ rồi, đâm lao đành theo lao chứ biết làm sao. Giờ mà tôi bỏ tay QC ra, mọi chuyện sẽ lộ và tôi là người mất cả chì lẫn chài. Đành dẹp em Loan công chúa trước rồi xử QC sau…
- “Đây là bạn gái anh mới từ nước ngoài về. Anh quên chưa giới thiệu cho em. Cô ấy tên QC”, tôi nòi bằng giọng tự nhiên nhất có thể.
Không còn lời gì để nói, em Loan công chúa bỏ chạy xuống lớp để lại tôi với QC đang nắm chặt tay nhau. Cũng may lúc đó gần vào tiết nên không có ai ở hành lang. Chứ có người thấy chắc tôi cạo đầu QC quá.
QC là người buông tay trước. Khi tôi vừa quay đầu sang nhìn định mở lời, em đã đặt một ngón tay lên môi tôi, đôi mắt lạnh tanh như muốn đóng băng mọi thứ. Được 3 giây, cô bé quay ngoắt đi và đi thẳng vào lớp.
- “Này! Đứng lại”, tôi nói theo QC ra lệnh.
Em bỏ ngoài tai lời tôi gọi, không thèm quay mặt lại. Chắc tôi phát điên với cô bé này. Thái độ của em khiến tôi nghĩ mình là người có lỗi chứ không phải em…
*
**
***
Bước vào trong lớp, tôi thấy QC đang ngồi một chỗ, hai tay khoanh trước ngực. Em dương mắt nhìn ra hướng cửa, hình như đang chờ tôi. Thấy tôi, QC mỉm cười, đuôi mắt khẽ nheo lại.
Nói cho cùng, QC cũng vì tôi mà em bất đắc dĩ phải làm vậy. Tôi tin cô bé không thuộc dạng con gái dễ dàng ban phát những điều vừa xảy ra…
- “Em vừa cứu anh một bàn thua trông thấy đó”, QC nhún vai.
- “Đừng có xạo. Cố tình đụng chạm thì đúng hơn”, tôi bĩu môi. Môi tôi bình thường khá dày, hôm nay được thể kéo dài thêm cả thước.
- “Con trai mà bĩu môi. Nhìn xấu òm à”, cô bé lè lưỡi.
- “Kệ!”
Tôi ngồi xuống cạnh QC, giảm âm lượng xuống mức thấp nhất có thể.
- “Xem như hết nợ nhen. Em cứu anh, còn anh cho em…”, tôi ngập ngừng.
- “Anh cho em cái gì?”, QC nghiêng đầu nhìn tôi tinh nghịch.
- “Biết rồi còn hỏi…”
- “Em muốn nghe chính miệng anh nói”
- “Mơ đi! Không bao giờ”
- “Nói cho em nghe! Đi anh”, cô bé lay tay, đôi mắt nhìn tôi ngây thơ.
Tôi quay mặt đi, tránh ánh mắt của QC. Nói đúng hơn, tôi dễ bị sai khiến khi em nhìn tôi và xin xỏ một điều gì. Ở trên gương mặt của cô bé, thứ gì cũng có thể hớp hồn người đối diện. Đôi mắt lạnh như băng, chiếc mũi bé bé, cao vút, cái núm đồng tiền duyên dáng và nụ cười tỏa nắng. Sau vài lần, tôi đã rút ra kinh nghiệm xương máu đó ình.
- “Không! Ngồi yên! Cô sắp vào lớp rồi…”
QC để cái mặt phụng phịu như em bé. Tôi buồn cười nhưng phải bặm chặt môi lại. Làm xấu phải như này, người ta càng nhìn càng yêu, chứ ai như em Loan công chúa. Mà chắc tại tôi có ác cảm với em Loan nên nhìn cái gì cũng thấy ghét thì phải. Đúng là “yêu nhau yêu cả tông chi, ghét nhau ghét cả đường đi lối về”.
Chuyện hôm nay diễn ra như vậy… không biết sau vụ này em Loan có còn làm phiền tôi không!?
Tôi tranh thủ ngồi nhẩm nhẩm lại bài hôm trước. Môn đầu tiên là môn Văn…
*
**
***
Cho tôi lan man một chút về môn Văn nhé.
Hồi còn đi học tôi không phải là thằng thích học Văn, nếu không muốn nói là cực hình. Hồi cấp 2, ngoài môn toán và Lý, mẹ còn bắt tôi học thêm môn Văn, vì điểm của tôi lúc nào cũng lẹt đẹt. Mà đối với mẹ tôi đó là điều không thể chấp nhận khi Văn chính là môn mẹ tôi dạy. Tôi học cho có lệ, nói thẳng ra là học thuộc văn mẫu rồi chép vào chứ không có một chút cảm xúc gì với những tác phẩm được học. Để hiểu trọn bộ một tác phẩm không phải là một điều đơn giản, nhất là ở cái tuổi ăn chưa no lo chưa tới như thế. Nhưng mọi chuyện bắt đầu thay đổi khi tôi đi du học, phải sống xa nhà.
Sống tự lập dạy tôi làm mọi thứ. Tôi hiểu tôi không còn là một đứa con nít có thể vô lo vô nghĩ trước những gì đang xảy ra xung quanh mình. Những lúc có chuyện, thèm lắm một lời động viên từ người thân, nhưng cũng phải cố gắng nén lòng lại, vì tôi biết mình mà kể kiểu gì bố mẹ cũng lo thêm. Những lần va vấp không những khiến cho tôi chai lì với cuộc sống hơn mà còn giúp tôi nhìn nhận được mọi góc cạnh của một sự vật, sự việc. Đúng là phải trải mất mát, gian khổ mới hiểu hết được cảm giác của người trong cuộc, giống như Pain đã nói “If you don't share someone's pain, you can never understand them. But just because you understand them doesn't mean you can e to an agreement. That's the truth”.
Văn cũng giống như đời. Nếu không có tấm lòng thì sẽ không cảm nhận được nỗi bất hạnh của người khác. Bất cứ môn học nào cũng có giá trị riêng của nó, nhưng để hình thành tính cách con người, theo tôi nghĩ, môn Văn ảnh hưởng nhiều nhất. Người ta bảo “học Văn là học làm người” là vì thế. Mà nói thật, con trai mà viết lách kha khá chút, con gái nó khoái lắm. Ví dụ như… này [mọi người tự điền vào chỗ trống nhé =))]
Thôi quay lại câu chuyện…
Tiết đầu tiên là tiết Văn. Hôm nay bác Diệp bị ốm nên mẹ tôi dạy thay. Tiết này xảy ra kha khá chuyện thú vị. Tôi xin dành nó cho chương sau vì sợ mọi người đọc nhiều quá sẽ mệt…
Chap 72:
Mẹ tôi bước vào lớp, cả lớp đứng dậy chào. Hồi lớp 10 mẹ dạy Văn lớp tôi nên tất cả bạn bè tôi đều biết bà. Tính mẹ tôi vừa nghiêm, vừa dễ gần, do đó học sinh hầu như ai cũng quí, nhưng cũng rất sợ.
Bạn chung lứa hầu hết gọi mẹ tôi là bác chứ không gọi cô xưng em như bình thường. Nhưng trên trường lại khác.
Me tội bước vào mặt khá nghiêm nghị.
- “Nay cô Diệp bị ốm, nên cô sẽ dạy thay một tiết”
Mẹ tôi tiếp.
- “Sáng nay cô Diệp dặn cô là hôm nay kiểm tra 15ph. Nào các em lấy giấy ra làm bài kiểm tra…”
Nghe mẹ tôi nói xong, lớp tôi mặt đứa nào cũng xanh như đít nhái, nhưng không ai dám ho he gì. Nếu đề mà cho chép thơ là tôi chết chắc, vì học Văn chưa bao giờ tôi thuộc thơ và thường trong đề thi luôn in sẵn những câu thơ cần phân tích. Tôi luôn ỷ lại ở khả năng ngoáy bút của mình. Có vẻ tôi thừa hưởng một ít khả năng viết lách từ mẹ.
Bắt chước tụi bạn, tôi cũng lấy giấy ra, điền họ tên và chuẩn bị. QC ngồi bên cạnh rung đùi nhàn nhã, thấy tôi nhìn cô bé nhướn mày.
- “Muốn gì?”, QC để cái mặt nhìn gian không thể tả.
- “QC! Anh bảo này”, tôi nhỏ nhẹ.
- “Bảo gì?”, em lại nhướn mày trêu ngươi tôi.
- “Em có biết là em rất dễ thương ko?”, tôi bắt đầu dở trò xu nịnh.
- “Chỉ có anh là chưa biết thôi, chứ em biết lâu rồi”
- “QC này”, giọng tôi bắt đầu lúng túng.
- “Muốn quay bài dùm đúng không?”, cô bé nói toẹt ra những nỗi khổ mà tôi đang cố giấu trong lòng.
Tôi vừa tức vừa buồn cười. Nhờ em quay bài đúng là không còn mặt mũi nào, nhưng lực bất tòng tâm, đành phải chấp nhận thôi chứ biết sao bây giờ.
- “Thật ra, mọi việc không như em nghĩ đâu”, tôi chống chế.
- “Em nên nghĩ thế nào?”
- “Hôm qua anh có việc đột xuất cho nên…”, tôi làm cái mặt ra vẻ ân hận.
QC mìm cười, khoanh 2 tay trước ngực. Em ra điều kiện.
- “Giúp anh em được cái gì?”
- “Em thích gì?”
Cô bé gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, rồi quay sang đề nghị với tôi.
- “Em thích nhiều lắm, nhưng lần này thì nhẹ nhàng thôi. Anh sẽ phải làm theo một yêu cầu của em. Không phải bây giờ mà là đến khi nào em có hứng. Ok?”
- “Trời! Em ghê lắm, ai mà biết được em định làm gì”, tôi giãy nảy.
- “Là anh quyết định đấy nhé…”, cô bé nhún vai. “Chết rồi nếu em không nhầm thì mẹ anh sắp chép đề lên bảng thì phải… Haizz. Mình chuẩn bị được người ta mời ăn trứng ngỗng rồi”.
- “Thôi được rồi. Mà không được bắt làm mấy trò quá đáng đấy”, tôi nhăn mặt dè chừng.
- “Hihi, yên tâm”, cô bé cười toe toét như thể mới ăn quỵt được tiền. “Móc tay cái cho khỏi quên nào”
Em ngoéo luôn vào tay tôi như sợ tôi sẽ đổi ý. Tí nữa là tôi phì cười vì điệu bộ của em…
- “Bài cũ nha. Để quyển sách lên đùi, rồi để thêm quyển nữa lên bàn. Nhớ là đọc đúng dùm cái. Không là không trả đâu đấy”, tôi đe.
- “Anh yên tâm. Sau lần đầu thực hành, hôm nay chắc chắn sẽ khác…”, giọng QC chắc nịch.
- “Tìm bài Sóng của Xuân Quỳnh đó, tuần trước mới học…”
Tôi miễn cưỡng nhận lời của QC, vì tôi không muốn muối mặt với mẹ tôi. Mẹ mà biết tôi học hành tài tử kiểu này thể nào tôi cũng được nghe cải lương miễn phí. Ai chứ mẹ thì tôi còn lạ gì. Cực kì cầu toàn trong chuyện học hành của tôi. Bị điểm kém rồi sẽ nhận được lời động viên, an ủi kiểu như “học tài thi phận mà con, xem như là tai nạn” từ mẹ tôi, xin lỗi, chỉ có trong mơ. Đó là lí do tại sao tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhờ QC…
Tôi biết tính mẹ tôi, kiểm tra bà chỉ ngồi một chỗ trên bàn giáo viên để quan sát nên tôi cũng đỡ lo phần nào. Khi tất cả đã sẵn sàng cũng là lúc mẹ tôi bắt đầu chép đề lên bảng. Trái với những gì tôi dự đoán, đề bài không bắt chép thơ văn gì sất mà là “Em hãy kể lại một kỉ niệm đáng nhớ nhất” hoặc “Em hãy kể về một điều em day dứt nhất”. Đúng là mẹ tôi, toàn nghĩ ra những đề bài rất quái chiêu.
Tôi ngẩn tò te khi nhận ra rằng công sức tôi năn nỉ QC chỉ là công cốc. Tôi quay sang bên em, cô bé chỉ mím môi thật chặt cố giấu đi tiếng cười bật ra.
- “Này không tính đâu đó”, tôi huơ tay trước mặt QC.
- “Cũng được thôi. Nhưng để em gọi mẹ anh xuống xem con trai bác đang định làm gì”, em chỉ vào quyển sách đang để trên đùi.
- “Nhưng em đã làm gì đâu…”
- “Em sẽ bỏ qua, chỉ cần mẹ anh thấy quyển sách này thôi, được chứ?”
- “Quá đángggggggg”, tôi kéo dài chữ “đáng” để em biết mình bất công thế nào.
Em không thèm đáp lại mà chỉ nhún vai…
- “M làm bài đi! Cả con nữa QC, con cũng làm rồi nộp cho bác”, mẹ tôi đứng từ trên bục giảng ra lệnh.
- “Dạ vâng…”
QC lí nhí trả lời rồi chìa tay ra trước mặt tôi.
- “Cái gì?”
- “Cho em tờ giấy kiểm tra”
- “Hừm, lúc năn nỉ người ta thì ngon ngọt lắm…”, tôi chép miệng, nhưng vẫn làm theo lời em.
Tôi chọn đề 2 và bắt tay vào làm bài…
Tôi phân vân không biết nên kể về mẹ hay HN. Ai cũng quan trọng với tôi… Cuối cùng tôi quyết định viết ẹ, vì tôi nghĩ bà là người sẽ đọc những dòng này. Thật ra, tôi hoàn toàn có thể viết cho HN, cô bé của tôi, mà không khiến mẹ tôi chạnh lòng hay gì cả, vì tôi tin một điều khi biết chuyện của em mẹ tôi chỉ càng thương em hơn mà thôi…
Tôi viết về một kỉ niệm lớp 5 khi tôi ăn cắp tiền của mẹ để đi mua bi. Khi phát hiện ra, mẹ tôi đã khóc rất nhiều. Tôi bị ám ảnh bởi hình ảnh đó và tự hứa với lòng mình là sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm đó thêm một lần nào. Tôi sợ nước mắt của mẹ, vì nó khiến tôi có cảm giác bất lực…
QC cũng làm bài kiểm tra. Tôi thấy em viết lia lịa, thi thoảng lại hơi ngửa cổ lên, đôi mắt nhắm nghiền có vẻ như muốn hồi tưởng lại những gì đã xảy ra với mình, sau đó lại cắm cúi viết tiếp. Tôi bất giác nhoẻn miệng cười vì hình ảnh dễ thương của cô bé trong tà áo dài thướt tha khi nghĩ đến một câu chuyện trước đó được nghe kể.
Chuyện là có một cô gái nước ngoài đến Việt Nam du lịch. Trước khi đi, cô gái ấy tìm hiểu và biết được rằng Áo dài là trang phục truyền thống của Việt Nam, cho nên cô ta quyết tâm đến nơi sẽ mua một bộ về làm kỉ niệm. Khi về cô ta rất hí hửng mặc vào để khoe với bạn trai của mình. Trớ trêu thay, cô ấy chỉ mua áo chứ không mua quần nên anh bạn trai nhìn thấy kết luận một câu xanh rờn “Áo dài của Việt Nam đúng là trang phục quyến rũ nhất thế giới…”
Tất nhiên là tôi nhìn QC mặc áo dài nên mới nghĩ đến chuyện vui đó chứ không phải tưởng tượng cô bé trong phong cách ăn mặc của cô gái kia. Như vậy thì bậy chết, các bạn nhể!? [ thật ra là cũng hơi hơi tưởng tượng, nhưng được một chút, hồi hộp quá lại phải dừng lại vì sợ tim rơi ra ngoài :( ]
Kiểm tra xong, mẹ tôi tiếp tục giảng bài Sóng của Xuân Quỳnh. Theo tôi nghĩ đây có lẽ là bài thơ về tình yêu hay nhất mà tôi được học. Rất tiếc hồi đó tôi không đủ tầm để hiểu hết ý nghĩa của bài thơ, nhưng có một người khiến tôi phải kinh ngạc… đó là cô bé đang ngồi cạnh tôi, QC.
Mẹ tôi bắt đầu bài giảng bằng 4 câu thơ mở đầu…
Dữ dội và dịu êm Ồn ào và lặng lẽ Sóng không hiểu nổi mình Sóng tìm ra tận bể
“Sóng là một trạng thái động và luôn không ổn định. Vì vậy luôn có những thứ mâu thuẫn nhau cùng tồn tại trong một cá thể: dữ dội và dịu êm, ồn ào và lặng lẽ…”
Ôi con sóng ngày xưa Và ngày sau vẫn thế Nỗi khát vọng tình yêu Bồi hồi trong ngực trẻ
Mẹ tôi thả hồn mình vào bài thơ có lẽ là tâm đắc nhất của bà và tôi không hề hay biết có người cũng đang phiêu dạt cùng những vầng thơ trữ tình của Xuân Quỳnh…
Trước muôn trùng sóng bể Em nghĩ về anh, em Em nghĩ về biển lớn Từ nơi nào sóng lên?
- Sóng bắt đầu từ gió Gió bắt đầu từ đâu? Em cũng không biết nữa Khi nào ta yêu nhau
Con sóng dưới lòng sâu Con sóng trên mặt nước Những con sóng nhớ bờ Ngày đêm không ngủ được Lòng em nhớ đến anh Cả trong mơ còn thức
Dẫu xuôi về phương Bắc Dẫu ngược về phương Nam Nơi nào em cũng nghĩ Hướng về anh - một phương
Tình yêu thường không có tuổi. Ở mỗi giai đoạn con người ta có cách yêu khác nhau. Tôi không biết định nghĩa tình cảm QC dành cho tôi là gì. Là bồng bột? Có thể. Là mãnh liệt? Cũng không sai. Ở cái tuổi 17, cô bé yêu không hề toan tính. Tôi tự hỏi mình rằng giả sử tôi là một người chẳng ra gì thì QC sẽ như thế nào? Đó không phải bồng bột thì là gì? May cho em, tôi “không đến nỗi nào” [nói giảm nói tránh để khiêm tốn thôi, mọi người tự thêm cho tôi chút chút điểm nhé, chứ tôi mà được mang ra chợ bán cũng được khối tiền chứ chẳng đùa đâu]. Có một điều tôi chắc chắn, không phải ai cũng có tấm lòng và tình yêu mãnh liệt như QC…
Cô bé định nghĩa được tình cảm của mình, hay nói đúng hơn cô bé tìm thấy một phần hình ảnh của mình qua bài thơ. QC say mê ngồi nghe như muốn nuốt trọn lời mẹ tôi giảng.
Ở ngoài kia đại dương Trăm nghìn con sóng đó Con nào chẳng tới bờ Dẫu muôn vời cách trở Cuộc đời tuy dài thế Năm tháng vẫn đi qua Như biển kia dẫu rộng Mây vẫn bay về xa Làm sao được tan ra Thành trăm con sóng nhỏ Giữa biển lớn tình yêu Đễ ngàn năm còn vỗ
Bất chợt tôi thấy QC giơ tay xin phát biểu ý kiến.
- “Con thưa bác! Đã bao giờ bác thích một ai như Xuân Quỳnh…”
Mẹ tôi cùng cả lớp bật cười vì câu hỏi dễ thương của em. Tôi đoán được cô bé này sẽ hỏi gì tiếp theo. Tôi không biểu lộ cảm xúc của mình mà chỉ ngồi khoanh tay theo dõi cuộc đối thoại giữa mẹ tôi và QC.
- “Đó không gọi là thích con gái ạ! Người ta định nghĩa như thế là tình yêu. Bác tất nhiên là rồi chứ!”, mẹ tôi nhoẻn miện cười.
- “Nếu như con… à không một cô gái vượt biển để gặp một chàng trai ngốc nghếch thì đó có phải yêu không”. Tự nhiên bị chửi xéo. Vô duyên kinh.
- “Theo con thì có không?”, mẹ tôi đưa ánh mắt trìu mến nhìn QC.
- “Dạ! Con không biết, nên con mới hỏi bác…”, QC đỏ mặt.
- “Bác nghĩ là có. Cô gái ấy thật dũng cảm, con nhỉ”
QC mỉm cười sau câu trả lời của mẹ tôi. Em khẽ khàng vuốt tóc.
- “Nếu chàng trai ngốc nghếch đó không đáp lại tình cảm của cô gái xinh đẹp và đáng yêu nọ thì sao hả bác?”
Thật là nhức đầu với cái kiểu tự khen mình rồi vùi dập người khác trong cùng một câu nói. Tôi gõ ngón tay cành cạch xuống bàn bày tỏ thái độ bất mãn. Nhìn thấy tôi suýt nữa QC bật cười. Đúng lúc này, tiếng trống hết giờ vang lên.
- “Cái này thì về nhà bác sẽ trả lời cho con… hết giờ rồi tụi con ra chơi đi…”, mẹ tôi xua tay ra hiệu cho lớp.
Thật tình! Tôi hết biết nói gì về em…
Chap 73:
Tôi lấy một ngón tay hất mạnh lọn tóc của QC ra đằng sau
- “Này! Muốn gây sự phải không?”, tôi hếch mặt
- “Ai làm gì mà muốn gây sự?”, em tỉnh queo.
- “Thế ai vừa gọi anh là ngốc nghếch?”
- “Đấy là em hỏi chung chung thế, chứ có nói anh đâu nè”, cô bé làm cái mặt thộn như thể tôi đang ăn dưa bở trái mùa.
- “Ngon lắm…”
- “Mà em nói em về đây vì anh khi nào?”
- “Vậy em về đây vì ai?”, tôi rung đùi khoái chí với câu trả lời hóc búa của mình.
- “Vì ai cũng được, nhưng không phải vì anh”
QC nhún vai. Em lững thững đi ra khỏi chỗ ngồi đến bàn hai nhỏ bạn thân của tôi…
*
**
***
[Đây là chuyên mục “bạn trai chúng mình”. Đề nghị các bạn gái bỏ qua phần này. Ai đọc sốc thuốc ráng chịu].
Hôm nay tôi xin liều mạng đại diện cho anh em nói xấu con gái…ái…ái…ái!!!
Con gái đa số là phiền phức và đôi khi rất khó hiểu…
Có ông kia tán em họ tôi. Nhưng nó cứ làm mình làm mẩy, làm khổ ông ấy. Nhìn ông ấy, tôi lại nhớ đến hai câu thơ.
Lòng em như chiếc lá khoai
Đổ bao nhiêu nước ra ngoài bấy nhiêu.
Tội nghiệp Nguyễn Bính. Có lẽ, ông bày tỏ tình cảm cũng nhiều và bị tạch, hay nói một cách văn vẻ và đỡ đau hơn là từ chối, cũng nhiều. Bị từ chối nhiều quá sinh uất hận, nên ông mới sáng tác ra được áng thơ bất hủ như vậy. Đọc hai câu thơ này, đa số gã trai thất tình sẽ vỗ đùi đét đét mà thốt lên “Trời! Hai câu thơ này sinh ra như để dành ình vậy”. Những người cùng cảnh ngộ thường dễ đồng cảm cho nhau là thế. Nhưng, “lòng em như chiếc lá khoai” với mấy anh em không thích thôi, chứ gặp anh nào mà mấy em thích là lòng em lại “như chiếc máy bơm” ngay, phải không?
Tôi biết thừa là đứa em họ tôi thích ông đó. Vì khi tôi hỏi.
- “Mày có thích nó không? Mà sao cứ đỏng đà đỏng đảnh hoài vậy?”
Nó xụi lơ.
- “Thích sao không. Nhưng, em phải làm cao chút thì mới có giá chứ. Đâu ra tự nhiên đồng ý cái rụp dễ dàng vậy”
Mà quả thật, nó vờn cho ông kia muốn khóc một thời gian mới đồng ý. Nhưng tôi biết, nó không phải là đứa con gái này nọ. Nó đàng hoàng và tính tình rất dễ thương. Ông kia mê nó cũng phải thôi.
Qua đứa em họ tôi biết, nhiều người con gái thích làm mèo. Làm mèo để vờn lũ chuột đáng thương dễ hơn ấy mà. Thế mà cũng lắm đứa con trai sẵn sàng làm chú chuột đáng thương nọ bất chấp lời cảnh báo “Chị là mèo đấy nhé! Thích chị là chị vờn à xem”. Tôi thấy tụi nó khoanh tay lễ phép “Không sao đâu chị, em bị vờn… quen rồi”. Phần nhỏ trong số đó là chuột thành tinh ngoài mặt trả lời vậy thôi, nhưng trong bụng thì cười “bé vờn anh đi. Xong chuyện anh biến thành cáo anh vờn lại”. Nhưng đó là số rất ít, còn tuyệt đại đa số vào vai chú chuột nhỏ tội nghiệp. Nhiều lúc ngồi một mình, tôi thấy con trai thật đáng thương!
Trường hợp của ông mà tán em họ tôi là trường hợp may mắn khi mà đứa em của tôi nó cũng có có cảm tình với ổng, chứ có nhiều trường hợp không có cảm tình là tụi con gái sẽ xuống nước.
Nhà em cách bốn quả đồi
Cách ba ngọn suối, cách đôi cánh rừng
Nhà em xa cách quá chừng
Em van anh đấy, anh đừng yêu em
Cao thủ thật. Từ chối một cách cực kì khéo léo. Lí do không phải là em không thích anh, mà vì nhà anh xa quá em sợ anh đi anh mệt. Anh em ơi! Đừng tuyệt vọng. Lúc mà bị em ấy “quan tâm” như thế thì hãy đối rằng.
Nhà em cách bốn quả đồi
Cách ba ngọn suối, cách đôi cánh rừng
Nhà em xa cách quá chừng
Thương em anh lấy máy bày (bay) anh sang
Đảm bảo chị em cứ gọi là xúc hết cả động lên ngay. Xúc động vì tình cảm dạt dào thì ít mà vì nhà anh có máy bay thì nhiều.
Có trường hợp, mèo gặp cáo ngay từ đầu. Và mèo bị vờn ngay từ giây phút đầu tiên của trận đấu. Nhưng tình huống này rất hiếm xảy ra, hoặc có mà tôi không biết. Chứ trong đám bạn của tôi không ai có bản lĩnh như vậy cả. Hầu hết đều đóng vai thiện, vai nữ phản diện thì do bên kia thủ vai. Tôi toàn thấy tụi nó gọi bạn gái bằng biệt danh “má trẻ/nhỏ”. Nghe hợp đừng hỏi.
Tí nữa thì quên, con gái còn có cái kiểu nói một đằng nhưng bắt con người ta hiểu một nẻo nữa chứ. Em đang buồn, đang khóc, anh chạy đến dỗ dành. Em bảo anh đi đi, em không sao đâu. Nhưng anh mà đi là em cho đi luôn. Bó tay…
“Nói xấu” cho vui vậy thôi chứ, để hiểu con gái vừa khó lại vừa dễ. Điều quan trọng là anh-em mình có thật lòng hay không. Chân thành mà người ta không đón nhận tình cảm của mình thì cũng đừng buồn… Bởi vì “One of the greatest gifts we have of being alive is the ability to give, receive, and even lose love… What a waste if we don’t strive to love in our lives… Why waste this life not loving?” (Tạm dịch: Một trong những món quà lớn nhất của cuộc sống này là khả năng yêu, được yêu hay thậm chí cả đánh mất tình yêu… Thật đáng tiếc khi ta chưa từng yêu và được yêu một lần trong đời. Tại sao lại lãng phí cuộc sống này - khi không yêu ai đó) – The last.
Nhưng nếu không phức tạp, đôi khi không khó hiểu thì chẳng còn là con gái, anh em ạ… Đâu có ai muốn yêu một cô gái không thú vị, đúng không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...