Vì Thanh Xuân Là Mày

Cô ấy sinh vào ngày rất đặc biệt, là ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11. Đi đến đâu cô ấy cũng khoe mẹ đang dự mít tinh ở trường phải về đẻ. Đúng là phá hoại từ trong trứng.

Trước đấy một hôm, tôi suy nghĩ nát óc mà không biết phải tặng cái gì cho cô ấy. Sinh nhật tôi hồi tháng chín cô ấy cũng nhớ đến, chỉ đơn giản là nhớ, nhưng thật sự rất ấm áp.

Trong lòng tôi, vẫn vẹn nguyên cảm giác buổi sáng hôm ấy, đang ngồi ghi bài thì Huyền Anh quay sang hỏi:

- Duy Anh ngu, hôm nay ngày bao nhiêu?

Tự dưng, thấy hơi hụt hẫng, hóa ra, cô ấy không nhớ ngày sinh nhật của tôi. Sáng nay, thật sự tôi rất mong chờ lúc đến lớp, chỉ cần biết rằng cô ấy có nhớ hay không. Cũng đúng thôi, phải chăng tôi đang quá ảo tưởng vị trí của mình trong lòng người khác. Tôi, đơn giản chỉ là người bạn cùng bàn được hơn tháng, không hơn không kém! Tôi nhẹ nhàng đáp lại, cố nén sự thất vọng vào trong:

- 1/9.

- Ô, hôm nay sinh nhật mày đúng không? Ghê nha! Tổ chức đê!


Huyền Anh quay sang vừa cười vừa nói với tôi, lộ hàm răng khểnh và má lúm rất duyên. Cô ấy, lại làm tim tôi lỗi một nhịp rồi!

À, ra là cô ấy không ngóng trông ngày sinh nhật của tôi, như tôi đã ngóng trông ngày sinh nhật của cô ấy. Nhưng ít nhất, cô ấy cũng nhớ ngày này. Chỉ cần như vậy thôi, là tôi cảm thấy thực sự ấm lòng. Như có một cơn gió mát lành thổi qua, như có một tia nắng ấm áp nhảy nhót trong tim. Sinh nhật tôi, có người nhớ kìa, và người ấy lại là một người đặc biệt!

Tôi không cần chúc, cũng không cần quà tặng, tôi chỉ cần cô ấy nhớ!

Tôi đã từng ngóng trông ngày sinh nhật của Mít rất nhiều, để bây giờ ngồi loay hoay mãi chẳng biết phải tặng gì?! Chính thế, con gái là người khó hiểu nhất hành tinh! Cứ như tự đẩy mình vào thế bí vậy.

Sau khi lướt qua bao nhiêu bài báo về những món quà con gái thích, tôi vẫn chẳng lựa được gì. Những thứ như son môi hay đồ trang điểm, Huyền Anh chắc chắn không dùng đến. Ngoài những dịp văn nghệ ra thì tôi chẳng thấy cô ấy dậm phấn đánh môi bao giờ, kể cả màu môi tự nhiên nhất. Quần áo thì quá khó để lựa được đồ phù hợp với cô ấy. Vì Huyền Anh rất gầy, rất khó chọn, và quan trọng, cô ấy có thích hay không?! Nhờ bạn cô ấy đi chọn cùng thì không được, quá lộ liễu, dắt cô ấy đi mua thì càng không thể. Tôi thích thứ tình cảm của bọn tôi không quá phô trương, chỉ cần hai đứa đủ biết.

Sau một hồi lăn lộn trên giường, tôi cũng nghĩ ra quà, một món quà do chính tay tôi làm ra. Phải, nhất định phải do chính tay tôi làm ra!


Tôi quyết định làm bánh kem sinh nhật cho cô ấy. Ngồi vất vả hàng tiếng đồng hồ đánh trứng rồi đánh bột. Ngồi canh lò nướng mà tí nữa tôi ngủ quên làm cháy bánh nữa chứ! Rồi phải nấu chocolate và kem để trang trí. Tôi phủ toàn bộ bánh kem là chocolate cứng vì Huyền Anh thích thế. Rồi cố gắng mua một số quả như kiwi và dâu tây về. Nhưng phần quan trọng nhất chính là phần viết chữ lên bánh. Thật sự rất khó nghĩ.

Tôi muốn viết một dòng gì đấy, vừa công khai, vừa bí mật, vừa để cô ấy không biết người tặng, nhưng cũng khiến cho cô ấy suy nghĩ về nó.”Chúc mừng sinh nhật”

Không được, quá phổ biến, không có dấu ấn!

“Sinh nhật vui vẻ”

Không hay, chẳng thú vị chút nào!

Hay là, à đúng rồi! Chính xác là nên viết như thế!

Nghĩ là làm, tôi đưa tay thật nhanh trên nền bánh kem phủ đầy chocolate ấy:

“GooD luck, beA


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui