Trông theo thừa tướng đại nhân vội vã rời đi, lòng bệ hạ bỗng chua xót, ngồi ngẩn ngơ rất lâu, không ngừng hồi tưởng lời nói của thừa tướng gia trước khi đi: “Bệ hạ có nhược thủy tam thiên của bệ hạ, vi thần cũng tự có mỗi một bầu này của vi thần.”
Hừ! Bầu thật là lớn.
Trẫm chẳng qua chơi cờ một canh giờ với đại tướng quân, ngươi liền đến thỉnh chỉ phi ngựa Ngọ Môn xem bệnh cho trúc mã!
Bị bệnh thì hay a! Trẫm mong sao hắn bệnh đến xanh xao vàng vọt nằm trên giường không dậy nổi, nhìn một bầu kia của ngươi xem còn muốn đi múc hắn hay không!
Hừ! Cả cái thành này dù cho tất cả y quán đều không còn làm việc, lẽ nào đường đường thừa tướng một triều, bản lĩnh thông thiên, lại gọi không được một gã đại phu à! Khăng khăng vào hoàng cung thỉnh ngự y của trẫm, còn khăng khăng đòi trẫm cho ngươi ra Ngọ Môn giục ngựa chạy!
Được thôi, trẫm thế nhưng muốn nhìn xem, cái bầu kia của ngươi đến tột cùng là mắc cái bệnh nan y cỡ nào!
Chủ ý bệ hạ đã định, bèn kêu Tiểu Quế Tử: “Chuẩn bị ngựa, trẫm muốn xuất cung.”
Ngày ấy thị vệ ca ca canh cổng cung đã nhìn thấy một cảnh tượng hiếm có, bởi vì chuyện đã thấy hay chưa thấy của cả đời cũng chỉ thấy trong một lần này, cho nên trong quãng đời còn lại mới không ngừng kể cho người ta: “Ngày ấy cũng không biết là thiên đại nhân vật nào mắc phải trọng bệnh, đầu tiên là thừa tướng gia cùng ngự y đại nhân giục ngựa chạy qua từ Ngọ Môn, sau đó ngay cả hoàng đế bệ hạ cũng bị kinh động, theo chân khoái mã đi thăm nom.”
Khi bệ hạ đến phủ thừa tướng, ngự y đang chẩn trì cho trúc mã của thừa tướng đại nhân.
Bệ hạ thở hồng hộc đi vào phòng, nhìn lướt trúc mã đại nhân nọ một cái, ấy vậy mà đang ngồi thẳng thớm trên ghế, nửa điểm bệnh trạng cũng không, trong lòng không vui, mới khoan thai nói với ngự y đại nhân: “Vị bằng hữu nọ rốt cuộc là bị bệnh gì, còn làm phiền lão nhân gia ngài vội vã đến đây như thế.”
Một câu nói xong, khuôn mặt trúc mã đại nhân nọ liền ửng hồng lên, rồi một cái nhãn đao bay về phía thừa tướng đại nhân, thừa tướng đại nhân chỉ làm bộ không thấy.
Bệ hạ bước đến dùng quạt nâng cằm người ta, cười bảo: “Ta thấy đây chẳng phải là rất có tinh thần hay sao.”
Ngự y đại nhân không ngờ hoàng thượng lại đến chỗ này, luống cuống đang định hành lễ thì bị hoàng thượng ấn xuống, mới hiểu người không muốn để lộ thân phận, bèn nói: “Cũng không phải bệnh nặng, chỉ là bị hóc xương cá, lên xuống không được.”
Mặt trúc mã đại nhân nọ đỏ đến sắp nhỏ cả máu, bệ hạ liếc nhìn thừa tướng đại nhân, thừa tướng đại nhân thoáng bối rối tránh đi ánh mắt bệ hạ.
Bệ hạ cười nhạo một tiếng, nói: “Theo lời ta nói, không biết ăn cá thì đừng có ăn cá, chính mình khó chịu chưa kể, còn kinh động theo nhiều người như vậy…”
Trúc mã đại nhân nọ lập tức phóng tới một cái nhãn đao, bệ hạ thong dong tiếp lấy, đáp trả nguyên trạng. Trúc mã đại nhân sửng sốt, rốt cục lên tiếng, đây là lần đầu bệ hạ nghe trúc mã nói chuyện, không ngờ giọng lại trong trẻo như vậy: “Ê! Ngươi dài dòng cái gì. Ai chưa từng bị hóc xương cá.”
Bệ hạ là sống cuộc đời lăn lộn trên dao nhọn, nhìn quen bao nhiêu chém giết tranh đấu, đâu có để những vô lễ nho nhỏ kia vào mắt, thản nhiên nói: “Ta không có.”
Thừa tướng đại nhân giật nhẹ ống tay áo bệ hạ, ám chỉ hoàng đế bệ hạ đừng có tự đắc quá, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, xương cá của ngươi đều có người nhặt cả, làm sao có thể so với người khác…”
Bệ hạ nhưng lại càng hưng trí bừng bừng, đỡ cằm nói với trúc mã đại nhân rằng: “Cho nên ta mới nói, không biết ăn cá thì đừng có ăn cá.”
Trúc mã đại nhân lại phóng qua một cái nhãn đao, bệ hạ rất là xem thường, nhìn nhìn thừa tướng đại nhân, trong mắt nhắn: Bầu này của ngươi sao nhàm chán thế, chỉ biết chơi nhãn đao.
Đang định thừa thắng xông lên, phía sau trúc mã nọ lại xuất hiện một người, rất mực tao nhã, nhìn bệ hạ cười nói: “Nếu người trong thiên hạ đều không ăn cá, vậy y quán chẳng phải sẽ giảm đi rất nhiều sinh ý?”
Trúc mã nghe thấy lời người này, vội ngẩng đầu cười lấy lòng với y một cái.
Bệ hạ chuyển mắt qua đầy chán ghét, thận trọng nhìn người trước mắt, cảm thấy giống như đã từng quen biết, nhưng lúc này làm sao cũng nghĩ không ra.
Nhìn lâu rồi, thừa tướng đại nhân kềm lòng không đặng mới ho một tiếng, bệ hạ liếc thừa tướng một cái, ấy vậy mà thừa tướng lại nghiêng đầu đi vội vàng hỏi thăm ngự y về tình trạng của trúc mã, một chút cũng không chú ý tới ánh mắt bệ hạ, cứ như vừa mới nãy nhẹ nhàng ho một cái thực sự là tự nhiên mà thôi, cũng không phải cố tình gì cả.
Bệ hạ thờ ơ thu hồi ánh mắt, lại nhìn chằm chằm người lạ nọ trong chốc lát, rốt cục nhớ ra, đây chẳng phải là người đã gặp ở Mộ Vân hiên, lôi lôi kéo kéo tằng tịu với trúc mã hay sao. Chỉ là hôm nay khoác lên một bộ trường sam nguyệt sắc phong thanh, đã trông như hai người rồi.
Người nọ thấy bệ hạ không ngừng quan sát mình, mỉm cười, tự giới thiệu mình chính là đồng môn hảo hữu của trúc mã.
Đồng môn? Bệ hạ xem thường trộm liếc y một cái, nghĩ bụng đoạn tụ chi nghị thì cứ nói đoạn tụ chi nghị đi, lại cứ khăng khăng đem hai chữ đồng môn nói cho lớn tiếng như vậy đường hoàng như vậy. Bèn nói: “Vị huynh đài này, xưa có những lời của “Y giả nhân tâm”, cần phải biết rằng chữa bệnh chính là vì cứu người, mà không phải vì tiền tài, đó còn là ‘căn bản’ của y đức. Những lời huynh đài nói ban nãy, có phần coi thường người làm nghề y.”
Ngụ ý chính là bảo y lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, đồng môn nọ nào nghĩ tới khí của bệ hạ lớn như vậy, cũng không biết mình đã đắc tội hắn chỗ nào, sửng sốt, lại nói không ra lời.
Trúc mã bị xương cá mắc hơi sâu, ngự y gọi mọi người giúp đỡ cầm nến chiếu sáng, bệ hạ thấy mọi người tay chân luống cuống một hồi, không khỏi lại tổng kết rằng: “Lần này xem như một bài học, sau này đừng có ăn cá nữa…”
Đồng môn nọ vốn tính tình vô cùng tốt, giờ đây nghe thấy lời này, vẫn là không nhịn được phải đáp trả một câu: “Ăn kẹo bị sâu răng, lẽ nào sẽ không ăn nữa?”
Bệ hạ thuận miệng nói: “Đã biết sẽ sâu răng, cần gì phải ăn kẹo?”
Trúc mã nghe hai người nói chuyện, sớm đã bực đến độ trợn mắt nãy giờ, một hơi thở nghẹn lại nghẹn, mắt thấy xương cá rốt cục được ngự y rút ra, ngay tức khắc nhảy bật lên, thanh thanh giọng, cảm thấy đã hết bị trở ngại, mới lớn tiếng nói bệ hạ: “Ô, ta bảo này, một ngày ngươi ăn mấy bữa cơm?”
“…” Bệ hạ im lặng chốc lát, không biết trong hồ lô tên này bán thứ gì, ăn ngay nói thẳng: “Ba bữa. Nếu muộn thì có ăn khuya. Vậy rồi sao?”
“Ngươi đã từng nghe nói ăn cơm ăn không cẩn thận sẽ nghẹn chết người chưa. Ngươi một ngày ăn ba bữa cơm, vậy tỷ lệ nghẹn chết có bao nhiêu lớn? Đã thế mà ngươi có đôi khi lại còn ăn khuya, vậy chẳng phải ngươi rõ ràng đang đâm đầu lên tử lộ hay sao? Ngươi nói xem có phải mỗi lần ngươi ăn một miếng thì sẽ bước thêm một bước lên tử lộ không, vậy ngươi còn ăn không ăn? Ngươi có từng nghe qua câu “nhân ế phế thực”? Câu đó nói về cái loại ngu dại nào ngươi có biết hay không? Ta thấy ngươi lớn lên cũng ra hình người ấy vậy mà sao lại có não heo! Ngươi khỏi cần giải thích ta cũng chả muốn nghe, ông thích ăn cá đó rồi sao? Nhân ế phế thực còn là khiêm tốn đó, ngươi có từng nghe nói ăn tỏi đầy hơi ăn đậu sình bụng uống rượu thương gan ăn ba ba hại thận, vậy ngươi cái gì cũng đừng ăn cho ông nhìn xem!” Người nọ miệng không có nắp nói lung tung một mạch, lại căm giận nhìn Từ Mộng Phi, “Ta nói ngươi chừng nào thì đầu óc hư mất đi kết giao với kẻ như thế, ăn chưa ăn ra bệnh thì đã bị hắn làm tức chết rồi.”
“Ngươi!” Bệ hạ nghẹn họng nhìn trân trối, hắn xưa nay được nuông chiều quen, toàn gặp những người nhã nhặn, cãi nhau cái gì đó đều là dẫn kinh cư điển điểm đáo tức chỉ, bao giờ gặp phải trường cảnh cãi nhau như bát phụ thế này, nghẹn tức cả buổi làm cho mặt mày đỏ bừng, mở miệng la hét: “Làm càn! Quả thực là cố tình gây sự!”
“Ta cố tình gây sự?!” Trúc mã nọ phấn khởi phản kích, “Tới cùng là ai cố tình gây sự đây! Ngươi bảo những kẻ có mắt trong nhà này công bình phân xử xem, Lục Minh Thu ngươi nói, là ai cố tình gây sự? Từ Mộng Phi ngươi nói, có phải hắn cố tình gây sự hay không? Lại còn… còn có vị lão tiên sinh này, ngươi nói ngươi nói! Từ lúc bước vào nhà đã không nói lấy một câu dễ nghe, là ai trêu ngươi chọc ngươi, ta thiếu ngươi tiền hay là thiếu ngươi tình? Ông còn thật sự không tin, sau này ngươi sẽ không bị hóc xương cá!”
—
* Nhược thủy tam thiên: Hồng Lâu Mộng hồi chín mươi mốt, Cổ Bảo Ngọc có một câu tỏ tình kinh điển: “Mặc cho nhược thủy ba nghìn, ta chỉ uống một bầu này”. Câu này đã trở thành lời thề nguyền tình cảm giữa nam nữ, đại ý là sẽ chung thủy trong tình yêu và chỉ cần một người.
* Nhân ế phế thực: vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn – vì mắc nghẹn mà bỏ ăn
* Dẫn kinh cư điển: trích dẫn điển tích điển cố
* Điểm đáo tức chỉ: đối người thông minh, không cần nhiều lời, chỉ cần nói một chút thì sẽ hiểu rõ.
*đồng môn: bạn cùng trường
* bát phụ: người đàn bà chanh chua đanh đá
* nhãn đao: nhãn = mắt, hay nói như bây giờ là “ánh mắt hình viên đạn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...