Hoàng đế vừa đi, chúng thần lục tục hồi Văn Hoa điện nghị sự. Bởi vì khi bệ hạ rời đi thì đầy mặt giận dữ, chúng thần lại toàn là những kẻ thích ngồi lê đôi mách, thành ra cứ lén quan sát thần sắc thừa tướng, thấy y vẫn đạm mạc tự nhiên, chẳng khác gì lúc thường, nhìn không ra bất kì manh mối nào, không khỏi cảm thấy e sợ ba phần với lòng dạ “thái sơn sập phía trước mà mặt không đổi sắc” của y, nhất thời ai cũng không dám lớn tiếng nói chuyện.
Trái lại Từ Mộng Phi mở miệng trước: “Ba ngày sau là điển lễ mừng sinh nhật bệ hạ, sứ thần các quốc gia lui tới đông đảo, phủ Thuận Thiên cùng bộ Binh phụ trách an toàn của kinh kỳ, đã an bài thỏa đáng?”
Binh bộ thị lang chuyển lên một tấm địa đồ: “Hồi Từ tướng, đây là phòng bố đồ, quan ải các nơi đều có quân đội hùng hậu canh gác.”
Từ Mộng Phi tiếp nhận địa đồ: “Lát nữa ta sẽ xem.”
Lại hỏi: “Buổi chiều hoàng tử Thổ Phiên đến kinh, dịch quán đã an bài thỏa đáng?”
Lễ bộ thị lang trả lời: “Hồi Từ tướng, đã an bài Mặc hiên là nơi hoàng tử ngoại quốc sẽ nghỉ ngơi.”
“Được, lát nữa ta đi xem.” Từ Mộng Phi suy nghĩ một chút bổ sung rằng, “Phái người nghe ngóng xem về phương diện ẩm thực hoàng tử Thổ Phiên có gì kiêng kỵ, miễn cho sơ suất.”
Lễ bộ thị lang thưa vâng.
Từ Mộng Phi gật đầu: “Buổi chiều ngươi và ta cùng đi nghênh tiếp.”
Lễ bộ thị lang nói: “Vâng. Chỉ có điều…”
“Điều gì?” Từ Mộng Phi chớp mi.
Lễ bộ thị lang nói: “Từ tướng, chi phí tiếp đãi sứ thần các quốc gia khá lớn, Lễ bộ không có nhiều bạc như vậy, có thể do Hộ bộ lo chi phí trước hay không?”
Từ Mộng Phi nhìn về phía Hộ bộ, Hộ bộ thị lang nói: “Vụ án thuế ngân giả ở Giang Nam chưa sáng tỏ, giả ngân trong quốc khố vẫn chưa kiểm kê hoàn tất, hiện tại bảo Hộ bộ ra bạc, thật là bất tiện. Thỉnh Lễ bộ trước tiên tự tính toán, đợi án kiện…”
“Vậy phải đợi tới khi nào!” Lễ bộ thị lang cắt lời Hộ bộ thị lang, “Huống chi Lễ bộ ta nào có nhiều bạc như vậy…”
Binh bộ thị lang nghe vậy, cũng nói theo: “Không sai, bộ Binh ta nhất thời cũng không có nhiều bạc như vậy.”
Thế là lại cùng nhau nhìn về phía Từ Mộng Phi.
Từ Mộng Phi gõ gõ ngón trỏ lên thành ghế, nâng mắt hỏi tân khoa trạng nguyên Mạt Phong: “Khánh điển chiếu văn đã suy nghĩ xong?”
Mạt Phong gật đầu, trình lên chiếu văn.
Từ Mộng Phi tiếp nhận lướt sơ qua vài lượt, nói: “Lát nữa ta sẽ xem kỹ.”
“Vương đại nhân, thuế ngân án ở Giang Nam điều tra như thế nào rồi?”
Đại lý tự khanh nói: “Hồi tướng gia, đã phái người đi thăm dò, nhưng đến nay chưa có câu trả lời.”
“Phái ai đi?”
“Đã phái Thôi thiếu khanh đi.”
“Ồ, Thôi Minh Chi à… Hắn vốn là Đồng tri của Hàng Châu đi?” Từ Mộng Phi nhìn về phía Lại bộ thị lang.
Lại bộ thị lang gật đầu thưa phải.
“… Chuyện bạc, bộ Binh cùng bộ Lễ xoay sở đi. Phần còn thiếu, trước đi mượn chỗ bệ hạ, phủ nội vụ vẫn có chút bạc.” Cuối cùng Từ Mộng Phi quyết định như vậy, có lẽ bọn họ cũng không dám tuỳ tiện động vào bạc của hoàng đế.
Trong trong ngoài ngoài cứ thế vội đến khi bầu trời tối đen, hồi thần, mới phát giác trong bụng trống trơn, không ngừng kêu réo, Từ Mộng Phi đang định truyền cơm tối, nói đến bên mép đột ngột thay đổi chủ ý: “Chuẩn bị kiệu, ta muốn vào cung.”
Từ Mộng Phi nghĩ giờ này hẳn bệ hạ đã nghỉ ngơi ở tẩm cung rồi, quả nhiên, nhìn thấy Tiểu Quế Tử ngoài cửa. Từ Mộng Phi hỏi: “Bệ hạ nghỉ ngơi rồi?”
Tiểu Quế Tử vốn sợ uy nghiêm của y, cười hiền nói: “Vẫn chưa ạ, đang chơi cờ cùng đại tướng quân ạ.”
“Đại tướng quân?” Từ Mộng Phi tỏ vẻ nghi hoặc.
“Đúng vậy, hôm nay đại tướng quân vừa hồi kinh.”
“Ừm…” Từ Mộng Phi gật đầu. Năm đó đồng bảng trạng nguyên, y văn hắn võ, cũng là một nhân vật khí vũ hiên ngang tiêu sái bất phàm.
“Bệ hạ đã dùng cơm tối?” Từ Mộng Phi hỏi.
“Dạ.” Tiểu Quế Tử gật đầu cười, “Đã sớm dùng qua, ăn cùng đại tướng quân.”
“… Ô.” Từ Mộng Phi nói, “Đã dùng thì tốt rồi… Bệ hạ đánh cờ đã bao lâu?”
Tiểu Quế Tử thấy ánh mắt y cứ thẳng hướng bên trong mà nhìn, bèn hỏi: “Từ tướng có việc?”
“Ừ. Có một số việc.”
Tiểu Quế Tử cười hiền: “Vậy đành phải đợi thôi ạ. Bệ hạ đã phân phó, không cho bất luận kẻ nào làm phiền. Hay là ngài về trước đi Từ tướng, ta truyền lời giúp ngài?”
“Ừm.” Từ Mộng Phi suy nghĩ một chút, “Cũng được. Phiền Quế công công nhắc nhở hoàng thượng một tiếng, ngày mai phải tiếp kiến hoàng tử Thổ Phiên.”
“Vâng. Được.”
“Phiền Quế công công nhất định phải nhớ kỹ. Ta đi trước.”
Ban đêm gió lạnh, Từ Mộng Phi lại khăng khăng bỏ kiệu đi đường. Ngửa đầu, bầu trời như bàn cờ ngôi sao như quân cờ.
Chơi cờ ư… Đã có lúc, thái tử gia cũng cứ ba hôm năm bữa tìm đến y chơi cờ, chẳng qua… hai người làm sao từng chân chính đánh qua một ván cờ?
A, vị hoàng đế bệ hạ đệ nhất trân quý tâm lực của triều ta vậy mà cũng sẽ tìm người chơi cờ rồi sao? Thực là… thế sự khó liệu. Khóe miệng Từ Mộng Phi câu lên một nụ cười nhạt: “Bệ hạ từ lúc nào… đã nhàn như thế rồi…”
Ngày đó thái tử gia nếm được ngon ngọt từ chỗ y xong, ăn ngon nhớ mùi, lại thấy y ngoan ngoãn nghe lời, quả nhiên cầm lên bỏ xuống thoải mái, lại dần dần nổi lên tâm trọng người tài, tỉnh ngộ rằng giết thì đáng tiếc, không bằng vật tẫn kỳ dụng. Y bởi vì mới vào quan trường, mọi việc không rành, cũng rất mừng rỡ vì có người dẫn đường, thế là theo đó hai người cũng có phần đi lại thân mật.
Chẳng qua bởi vì hai người thân phận đặc thù, hành sự bí mật, cho nên mãi đến thật lâu sau này trong đám triều thần mới có người biết được “Từ Mộng Phi kia đã được thái tử gia thu nhận sử dụng rồi”.
Người bóc trần chuyện này là chính thái tử gia.
Ngày ấy thái tử gia phái người gọi y qua phủ uống trà. Uống trà là cái cớ mà thái tử gia thường dùng nhất, không giống như xem kịch, phải dọn xong sân khấu, cũng không như đấu dế, thái tử gia không có nhàn tâm để chờ đợi những trò kia, càng không có nhàn tâm mà kiếm cái cớ gì cho hi hữu cổ quái. Cho nên tóm lại, chính là uống trà.
Một ấm trà, hai chén trà, tỉnh tâm tỉnh lực… cũng tỉnh thời gian.
Trò chuyện qua một chén trà, thái tử gia bèn đứng dậy đi về phía giường. Thái tử gia có một vài thói quen cá nhân, tỷ như thích y đứng ở sau lưng cởi áo cho hắn… Vâng, thái tử gia vẫn là càng thích phương thức nhã nhặn hơn một chút… Tóm lại nói như thế nào nhỉ, cũng không biết là y bồi dưỡng ra cái thói quen ấy của thái tử gia, hay là chính y quen nếp thành tự nhiên.
Dù sao thì sự tình chính là như thế… Một lần hai lần ba lần bốn lần rồi từ từ thành quen đi.
Ngày ấy thái tử gia tận hứng rồi, nằm sấp trước ngực hỏi y: “Có muốn xuất kinh không?”
Y nghe đồng liêu ở Hàn Lâm viện nói, năm đó hoàng đế bệ hạ vốn có ý cho y ra ngoài làm tri huyện gì đó, là do thái tử gia cản lại, nói y một cái tân khoa tiến sĩ, không nhiều kinh nghiệm, thôi thì cứ theo lệ cũ cho đi Hàn Lâm viện làm biên soạn đi thôi, bởi vì những lời ấy, giờ đây mới cứ thế ngồi trong Hàn Lâm viện cho tới nay.
Y không suy xét rõ ràng thái tử gia có ý gì, cứ xem thái tử gia nhiều lần triệu kiến y như hiện tại, sao lại đơn giản thả y xuất kinh. Chẳng qua có cơ hội, chung quy không thể lãng phí bỏ qua rồi.
Cho nên y “Vâng” một tiếng.
Kết quả hôm sau trên triều, thái tử gia thỉnh lệnh từ hoàng thượng: “Lần này nhi thần cùng La Sát quốc đàm phán, muốn mang biên soạn Hàn Lâm viện Từ Mộng Phi cùng đi.”
“Từ Mộng Phi?” Hoàng đế tuổi đã già, không nhớ lắm trạng nguyên nào đứng ở mấy cái góc.
Quần thần nghị luận sôi nổi.
Thái tử gia nói: “Thưa vâng.”
Hoàng đế liền chuẩn.
Từ đó tên y rất được chú ý trên triều đình.
Đó là lần đầu tiên thái tử gia cùng y chơi cờ.
Khí hậu La Sát quốc giá rét, thái tử gia nói mình sợ lạnh, một đường đi ngồi xe ngựa rụt người trong lòng y, kết quả vừa đến nơi dừng chân liền giẫm lên lưng thái giám bước xuống ngựa một cách nhã nhặn, thần tình kiêu căng đi khảo sát chung quanh, gặp người thì vênh mặt hất hàm sai khiến hỏi đông hỏi tây, một bộ ta đây cao giá, chỉ lo những man di kia không biết hắn là thái tử gia thiên triều.
Kết quả huyên náo đến đầu đầy mồ hôi, cơm tối xong rồi còn đặc biệt sai người hầu hạ tắm rửa.
Tắm xong rồi, thái tử gia sai người truyền y qua chơi cờ.
Ôi… loại khó chịu đó, đến giờ y vẫn không muốn hồi tưởng.
Sau đó đi hỏi mới biết được, thái tử gia chơi cờ cực tệ, bởi vì chơi cờ cực tệ, cho nên rất ít cùng người chơi cờ, bởi vì rất ít cùng người chơi cờ, cho nên chơi cờ vô cùng tệ.
Mà kỳ nghệ của y, nói không phải khoe khoang, hiện nay trong triều đình có thể thắng được y thật không có mấy người.
Kỳ thực nghĩ lại, cổ nhân nói “Cầm kỳ thi họa phải mọi thứ tinh thông” không phải không có đạo lý.
Ví như lúc đó, nếu như kỳ lực y không đủ, sẽ rất khó mà hoà cờ với thái tử. Bởi vì thái tử gia chơi cờ căn bản không thông qua não bộ, hạ cờ liên tay, vừa chơi cờ, còn vừa cùng y nghị luận việc đàm phán biên giới La Sát quốc.
Y vừa phải đáp lời chuyện đàm phán biên giới phiền toái, còn vừa phải bất động thanh sắc mà hoà cờ.
Cho nên cờ của y mới hạ đặc biệt chậm.
Đã vậy thái tử gia còn kiên nhẫn không nổi, cứ giục mãi. Thái tử gia vừa giục lại còn vừa lắc đầu: “Chậc, xem ra ngươi chơi cờ không được tốt lắm.” Trong giọng nói toàn bộ là tiếc nuối.
Y không phản bác, nhịn xuống. Dù sao kỳ lực của thái tử gia tệ quá rồi, không cần phải tính toán.
Ấy vậy mà thái tử gia hễ rảnh rỗi thì sẽ không an phận, cười quỷ quái nhìn chòng chọc y làm nhiễu loạn tâm tư y còn chưa tính, chân lại còn bảy cọ tám cọ.
Ôi… loại khó chịu đó, đến giờ y vẫn không muốn hồi tưởng.
Tóm lại… khó chịu.
Hình như, đó cũng là lần duy nhất thái tử gia chơi cờ cùng y.
Dù sao, thái tử gia thực sự không phải một người thích chơi cờ, đã ngồi chẳng yên rồi, kỳ lực còn kém đến không tự biết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...