Vị thần cuối cùng

Jake Mason hắng giọng. Cậu ta chỉ đứng đó và im lặng khiến tôi gần như quên mất cậu ta vẫn còn ở trong
“Percy, còn điểm này cần lưu ý,” cậu ta nói. “Cái cách Kronos xuất hiện ở Cầu Williamsburg, như thể hắn ta đã biết được cậu sẽ đến đó. Và hắn đã đưa quân đến các điểm yếu nhất của chúng ta. Ngay khi chúng ta dàn trận, hắn ta thay đổi chiến thuật. Hắn ta hầu như không đến Hầm Lincoln, nơi các Thợ Săn là những chiến binh mạnh mẽ. Hắn chỉ đi đến những điểm yếu nhất của chúng ta như thể hắn đã biết trước điều đó.”
“Như thể hắn ta có được thông tin nội bộ,” tôi nói. “Gián điệp.”
Thalia hỏi. “Gián điệp nào?”
Tôi kể cho cô ấy nghe về mặt dây đeo bằng bạc mà Kronos đã đưa cho tôi xem, thiết bị liên lạc với Kronos.
“Điều đó thật tệ,” cô ấy nói. “Rất xấu.”
Jake nói thêm. “Người đó có thể là bất cứ ai. Tất cả chúng ta đều có mặt ở đó khi Percy ra lệnh.”
“Nhưng chúng ta có thể làm gì?” Grover hỏi. “Lục soát từng á thần cho đến khi chúng ta tìm thấy mặt dây đeo bạc hình lưỡi hái?”
Tất cả đều nhìn tôi, chờ đợi một quyết định cuối cùng của tôi. Tôi không thể để cho mọi người thấy sự hoang mang mà tôi cảm thấy, ngay cả khi mọi việc dường như trở nên ngày càng vô vọng.
“Chúng ta sẽ tiếp tục chiến đấu,” tôi nói. “Chúng ta không thể bị ám ảnh về chuyện gián điệp. Nếu chúng ta nghi ngờ lẫn nhau, chúng ta chỉ đang tự chia rẽ chính chúng ta. Các cậu đã thể hiện rất tuyệt vào tối qua. Tớ không thể đòi hỏi một đội quân nào dũng mãnh hơn thế này. Chúng ta hãy luân phiên canh gác. Hãy cố gắng nghỉ ngơi mỗi khi các cậu có thể. Chúng ta sẽ có một đêm dài phía trước đang đợi.”
Các á thầm lầm bầm đồng ý. Họ chia nhau đi các ngả: người đi ngủ, người đi ăn hoặc sửa sang vũ khí.
Thalia bảo. “Cả cậu nữa Percy. Bọn tớ sẽ để mắt đến mọi việc. Ngả lưng chút đi. Bọn tớ cần cậu thật sung sức vào tối nay.”
Tôi đã không cãi nửa lời. Tôi tìm thấy một phòng ngủ gần nhất và thả người xuống chiếc giường có màn che. Tôi nghĩ tôi quá căng thẳng nên không tài nào ngủ được, nhưng hai mắt tôi nhắm tít lại ngay lập tức.
Trong giấc mơ của mình, tôi nhìn thấy Nico di Angelo đang ở một mình trong vườn thượng uyển của thần Hades. Cậu ta đang đào một cái lỗ trong các luống hoa của nữ thần Persephone. Tôi chắc chắn rằng điều này sẽ không làm cho hoàng hậu vui sướng một chút nào.
Cậu ta đổ một ly rượu xuống hố và bắt đầu ngâm nga. “Hãy để người chết được nếm lại. Hãy để họ trỗi dậy và nhận lấy lễ vật này. Maria di Angelo, hãy xuất hiện!”
Khói trắng tụ tập lại. Một hình người được hình thành, nhưng đó không phải là mẹ của Nico. Đó là một cô gái có mái tóc đen, làn da màu ô-liu, và mặc quần áo màu bạc của một Thợ Săn.
“Chị Bianca,” Nico nói. “Nhưng...”
Đừng triệu hồn của mẹ chúng ta, Nico, cô ấy cảnh báo. Bà ấy là một linh hồn mà em bị cấm nhìn thấy.
“Tại sao chứ?” cậu ta gặng hỏi. “Cha chúng ta đang giấu giếm chuyện gì thế?”
Sự đau khổ, Bianca nói. Sự thù hận. Một lời nguyền liên quan đến lời Đại Tiên Tri.
“Ý chị là gì ạ?” Nico nói. “Em cần phải biết!”
Điều đó chỉ mang lại đau khổ cho em mà thôi. Hãy nhớ những gì chị đã nói: ôm lấy các hận thù là một sai lầm gây chết người đối với những đứa con của thần Hades.

“Em biết điều đó,” Nico nói. “Nhưng em đã không giống như trước, chị Bianca. Ngừng việc cố bảo vệ em đi!”
Em trai, em không hiểu...
Nico vụt tay mình qua màn sương, và hình ảnh Bianca biến mất.
“Maria di Angelo,” cậu ta lại lập lại. “Hãy nói chuyện với con!”
Một hình ảnh khác hiện lên. Lần này là một hình ảnh không phải một bóng ma. Trong màn sương, tôi nhìn thấy Nico và Bianca khi đang chơi đùa trong sảnh một khách sạn sang trọng, đuổi nhau chạy vòng quanh các cột đá cẩm thạch.
Một phụ nữ ngồi trên chiếc ghế sofa gần đó. Bà ấy mặc váy đen, đeo găng tay, và mạng che mặt màu đen như một nữ minh tinh màn bạc những năm 40. Bà ấy có nụ cười của Bianca, và đôi mắt của Nico.
Trên ghế bên cạnh bà là quý ông phốp pháp và chải chuốt trong bộ vét sọc nhuyễn màu đen. Tôi sửng sốt khi nhận ra đó là thần Hades. Ông ta đang nghiêng người về phía người phụ nữ, sử dụng hai tay khi ông ta nói như thể ông ta đang khích động.
“Làm ơn đi, người yêu quý của anh,” ông ta nói, “Em phải xuống Địa ngục. Anh không quan tâm đến chuyện Persephone nghĩ gì! Anh có thể giữ cho em được an toàn ở dưới đó.”
“Không, tình yêu của em.” Bà ấy nói với giọng Ý. “Nuôi dạy con chúng ta ở vùng đất của người chết sao? Em sẽ không làm thế.”
“Maria, nghe anh đi. Cuộc chiến ở châu Âu đã khiến các thần khác chống lại anh. Một lời tiên tri đã được đưa ra. Con cái của anh sẽ không còn được an toàn nữa rồi. Poseidon và Zeus đã ép anh ký thỏa thuận. Không ai trong ba bọn anh được phép có con là các á thần nữa, mãi mãi.”
“Nhưng anh đã có Bianca và Nico. Dĩ nhiên...”
“Không! Lời tiên tri cảnh báo về một đứa trẻ sẽ lên mười sáu tuổi. Zeus đã ra lệnh rằng những đứa con mà anh hiện đã có phải được chuyển vào Trại Con Lai để được huấn luyện tử tế, nhưng anh biết ý nó muốn gì. Chúng phải được giám sát, giam hãm, và chống lại cha chúng. Thậm chí còn có khả năng, nó sẽ không bỏ qua cơ hội đâu. Nó sẽ không cho phép bất cứ đứa con á thần nào của anh sống đến sinh nhật lần thứ mười sáu. Nó sẽ tìm cách tiêu diệt chúng, và anh sẽ không muốn điều đó xảy ra!”
“Chắn chắn rồi,” bà Maria nói. “Chúng ta sẽ ở bên nhau. Zeus là một thằng ngốc.”
Tôi không thể không ngưỡng mộ sự can đảm của bà ấy, nhưng thần Hades liếc nhìn lên trần nhà với sự sợ hãi. “Maria, xin em đấy. Anh đã nói với em, Zeus đã cho anh hạn chót để đưa các con anh đến trại huấn luyện là vào tuần trước. Cơn thịnh nộ của nó sẽ cực kỳ kinh khiếp, và anh không thể giấu em mãi được. Chừng nào em còn ở cùng các con, em cũng sẽ gặp nguy hiểm.”
Bà Maria mỉm cười, và một lần nữa việc bà ấy trông giống hệt con gái mình nhiều như thế nào khiến tôi cảm thấy sởn gai ốc. “Anh là thần mà, anh yêu. Anh sẽ bảo vệ nổi ba mẹ con em. Nhưng em sẽ không đưa Nico và Bianca xuống Địa ngục đâu.”
Thần Hades xiết chặt hai tay. “Thế... có một phương án khác. Anh biết một nơi trong sa mạc, ở đó thời gian như ngừng lại. Anh có thể đưa hai con đến đó, trong một thời gian, vì sự an toàn của chính chúng, và chúng ta có thể vẫn sẽ ở bên nhau. Anh sẽ xây cho em một cung điện bằng vàng bên dòng Styx.”
Maria di Angelo khẽ cười. “Anh là một người đàn ông tốt bụng, tình yêu của em. Một người đàn ông hào phóng. Các thần khác nên hiểu anh như em vậy, và họ sẽ không còn sợ anh nữa. Nhưng Nico và Bianca cần có mẹ. Với lại, chúng chỉ là những đứa trẻ. Các thần sẽ không thật sự làm tổn thương chúng.”
“Em không hiểu gia đình của anh đâu,” thần Hades buồn rầu nói. “Anh xin em đấy, Maria. Anh không thể mất em.”
Bà Maria chạm đầu ngón tay vào môi ông ta. “Anh sẽ không mất em. Chờ em đi lấy ví của mình. Hãy trông chừng bọn trẻ nhé.”
Bà ấy hôn Thần Chết và đứng dậy khỏi ghế sofa. Thần Hades nhìn theo bà đi lên cầu thang như thể mỗi bước chân bà rời đi khiến ông ta nhói đau.
Một thoáng sau, ông ta cứng người lại. Hai đứa trẻ ngưng chơi đùa như thể chúng cũng cảm nhận được điều gì đó.
“Không!” thần Hades gào to. Nhưng ngay cả sức mạnh thần thánh của ông ta cũng quá chậm. Ông ta chỉ kịp tạo nên một bức tường năng lượng màu đen bao quanh những đứa trẻ trước khi khách sạn nổ tung.

Sức mạnh đó quá mãnh liệt khiến toàn bộ hình ảnh trong màn sương tan ra. Khi nó rõ nét trở lại, tôi nhìn thấy hình ảnh thần Hades đang quỳ trong đống đổ nát, ôm lấy cơ thể đã vỡ nát của Maria di Angelo. Những ngọn lửa vẫn đang cháy quanh ông ta. Các tia chớp lóe lên khắp cả bầu trời và tiếng sấm vang lên ầm ầm.
Nico và Bianca bé nhỏ nhìn chằm chằm vào mẹ họ mà không hiểu rõ điều gì. Nữ thần Báo thù Alecto hiện ra sau lưng chúng, rít gào và vỗ đôi cánh da của bà ta. Những đ không chú ý đến bà ta.
“Zeus!” thần Hades đưa nắm tay lên trời. “Ta sẽ tiêu diệt mày vì điều này! Ta sẽ mang nàng quay lại!”
“Thưa đức vua, ngài không thể làm thế,” Alecto cảnh báo. “Người, trong tất cả những người bất tử, phải tôn trọng các quy luật của cái chết.”
Thần Hades gầm lên với sự thịnh nộ. Tôi nghĩ ông ta sẽ cho thấy nguyên hình và làm bốc hơi chính những đứa con của mình, nhưng cuối cùng ông ta dường như kiềm chế được.
“Hãy mang chúng đi,” ông ta nói với Alecto, nghẹn lời vì tiếng nức nở. “Xóa sạch trí nhớ của chúng trong dòng Lethe và mang chúng đến Khách sạn Hoa sen. Zeus sẽ không làm hại khi chúng ở đó.”
“Sẽ như ý ngài, thưa đức vua,” Alecto nói. “Còn cơ thể của người phụ nữ?”
“Hãy đưa cô ấy đi luôn,” ông ta nói đầy xót xa. “Hãy an táng cô ấy theo nghi thức cổ xưa.”
Alecto, hai đứa trẻ cùng xác Maria biến mất trong bóng tối, để lại một mình thần Hades đứng giữa đống hoang tàn.
“Ta đã cảnh báo ngươi,” một giọng nói mới vang lên.
Thần Hades quay phắt lại. Một bé gái mặc một chiếc áo đầm đầy màu sắc sặc sỡ đứng bên cạnh phần đang cháy âm ỉ còn sót lại của chiếc ghế sofa. Cô bé có mái tóc đen ngắn và một đôi mắt buồn. Trông cô bé chỉ mười hai tuổi là cùng. Tôi không biết cô bé, nhưng không hiểu sao trông cô bé cực kỳ quen thuộc đối với tôi.
“Ngươi còn dám đến đây sao?” thần Hades gầm lên. “Ta nên cho ngươi nổ tung thành tro bụi!”
“Ông không thể,” cô bé nói. “Quyền năng của Delphi sẽ bảo vệ ta.”
Tôi lạnh người nhận ra tôi đang nhìn Oracle của Delphi, hồi bà ta còn bé và vẫn còn sống. Không hiểu sao việc nhìn thấy bà ta như thế này khiến tôi cảm thấy sợ hãi hơn khi nhìn thấy bà ta trong hình dáng một xác ướp.
“Ngươi đã giết người phụ nữ mà ta yêu!” thần Hades gầm lên. “Lời tiên tri của ngươi đã đưa chúng ta đến này!”
Ông ta hiện ra lù lù bao phủ lấy cô bé nhưng cô bé không sợ sệt chút nào.
“Zeus đã ra lệnh vụ nổ để tiêu diệt lũ trẻ,” cô bé nói, “vì ông đã không tuân theo ý của ông ta. Ta không can dự đến chuyện này. Và ta đã bảo ông sớm giấu chúng đi cơ mà.”
“Ta không thể! Maria không để ta làm điều đó! Ngoài ra chúng vô hại.”
“Tuy nhiên, chúng là con ông, điều đó khiến chúng trở nên nguy hiểm. Ngay cả khi ông đem chúng đến Khách sạn Hoa Sen, ông chỉ có thể làm trì hoãn rắc rối mà thôi. Nico và Bianca sẽ không bao giờ có thể quay trở lại thế giới vì sợ rằng chúng sẽ đến được sinh nhật mười sáu tuổi.”
“Cũng chỉ tại cái được gọi là Lời Đại Tiên Tri của ngươi. Và ngươi đã ép ta vào lời thề không có thêm bất cứ đứa con á thần nào khác. Ngươi chẳng để lại cho ta một thứ gì!”

“Ta nhìn thấy trước tương lai,” bé gái nói. “Ta không thể thay đổi nó.”
Ngọn lửa đen xuất hiện trong đôi mắt của thần chết, và tôi biết điều gì xấu đang đến. Tôi muốn hét về phía cô bé, bảo cô bé trốn hoặc chạy đi.
“Vậy thì, Oracle, hãy lắng nghe những lời của Hades,” ông ta nói đầy giận dữ. “Có lẽ ta không thể mang Maria quay trở lại. Hoặc ta không thể làm cho ngươi chết sớm hơn. Nhưng linh hồn của ngươi vẫn là linh hồn của một con người, và ta có thể nguyền rủa ngươi.”
Đôi mắt cô bé mở lớn. “Ông sẽ không...”
“Ta thề,” thần Hades nói, “chừng nào các con ta vẫn còn bị ruồng bỏ, chừng nào ta còn chịu đau khổ bởi lời nguyền Đại Tiên Tri của ngươi, thì Oracle của Delphi sẽ không bao giờ có được cơ thể của bất cứ người trần nào. Ngươi sẽ không bao giờ được yên nghỉ. Sẽ không có ai thay thế ngươi. Cơ thể ngươi sẽ khô héo và chết đi, và linh hồn Oracle sẽ bị nhốt vào bên trong cơ thể ngươi. Ngươi sẽ nói ra các lời tiên tri đau khổ cho đến khi tan biến không còn lại gì. Oracle sẽ chết cùng với ngươi!”
Cô bé thét lên, và hình ảnh mơ hồ đó tan ra thành từng mảnh. Nico quỳ trong vườn của nữ thần Persephone, gương mặt cậu ta trắng bệch vì sốc. Đang đứng trước mặt cậu ta là thần Hades bằng xương bằng thịt, trong bộ áo màu đen của ông ta và quắc mắt nhìn xuống cậu con trai.
“Cái gì thế này,” ông ta hỏi Nico, “ngươi nghĩ ngươi đang làm gì hả?”
Một tiếng nổ màu đen tràn ngập giấc mơ của tôi. Rồi cảnh lại được thay đổi.
Rachel Elizabeth Dare đang bước đi dọc một bờ cát trắng. Cô ấy mặc đồ bơi cùng với một chiếc áo phông trắng được quấn quanh eo. Hai vai và khuôn mặt cô rám nắng.
Cô ấy quỳ và bắt đầu dùng ngón tay viết trên cát. Tôi cố nhận ra những chữ đó. Tôi đã nghĩ chứng khó đọc của tôi lại đến cho khi tôi nhận ra cô ấy đang viết chữ Hy Lạp cổ.
Điều đó là không thể. Chắc tôi lại mơ chuyện tào lao.
Rachel viết xong một vài chữ và lẩm bẩm, “Cái quỷ gì thế này?”
Tôi có thể đọc tiếng Hy Lạp, nhưng tôi chỉ nhận ra một từ trước khi sóng biển xóa đi. Đó là tên tôi: Perseus.
Rachel đứng phắt dậy và lùi lại tránh đi những con sóng.
“Ôi, thánh thần ơi,” cô ấy nói. “Đó là những gì mà nó muốn nói.”
Cô ấy quay người lại và bỏ chạy, đá vung cát khi cô chạy nhanh về ngôi biệt thự của gia đình.
Cô ấy chạy rầm rập lên các bậc thềm, thở hổn hển. Cha cô ấy ngước lên từ tờ Wall Street Journal.
“Cha.” Rachel vội đi về phía ông ấy. “Chúng ta phải về ngay.”
Môi cha cô ấy giật giật, như thể ông ấy cố nhớ cách để cười. “Quay về? Chúng ta vừa mới đến thôi.”
“Đang có rắc rối ở New York. Percy đang gặp nguy hiểm.”
“Cậu ta gọi cho con à?”
“Không... không hẳn thế. Nhưng con biết. Con có linh cảm về điều đó.”
Ông Dare gấp tờ báo lại. “Mẹ con và ta đã mong đợi kỳ nghỉ này trong một khoảng thời gian dài.”
“Không phải thế! Cả cha và mẹ đều ghét đi biển! Chẳng qua hai người đều cố chấp không chịu thừa nhận điều đó.”
“Này, Rachel con...”

“Con đang nói với cha là có điều gì đó đang xảy ra ở New York! Cả thành phố đấy... con không biết chính xác là chuyện gì, nhưng nó đang bị tấn công.”
Cha cô ấy thở dài. “Cha nghĩ chúng ta sẽ nghe được những chuyện như thế trên các kênh tin tức chứ.”
“Không đâu,” Rachel khăng khăng. “Không phải kiểu tấn công kiểu bình thường. Cha có nhận được bất cứ cuộc gọi nào kể từ lúc chúng ta đến đây chưa ạ?”
Cha cô ấy cau mày. “Không có... nhưng giờ là cuối tuần, vào giữa mùa hè nữa.”
“Cha luôn luôn nhận được các cuộc điện thoại,” Rachel lý sự. “Cha phải thừa nhận chuyện này thật kỳ lạ.”
Cha cô ấy ngần ngừ. “Chúng ta không thể rời đi. Chúng ta đã tiêu tốn rất nhiều tiền vào chuyến đi này.”
“Nhưng,” Rachel nói. “Cha ơi... Percy cần con. Con phải chuyển cho cậu ấy một thông điệp. Đó là thông điệp mang tính sống còn đấy.”
“Thông điệp gì? Con đang nói chuyện gì thế?”
“Con không thể nói với cha được.”
“Thế thì con không thể đi.”
Rachel nhắm mắt như thể cô ấy đang thu hết can đảm. “Cha... hãy để con đi, và con sẽ thỏa thuận với cha.”
Ông Dare nhoài người ra trước. Thỏa thuận là điều gì đó ông hiểu rất rõ. “Cha đang nghe.”
“Học viện Nữ sinh Clarion. Con... con sẽ đến đó vào mùa thu. Thậm chí con còn sẽ không kêu ca nửa lời. Nhưng cha phải đn quay trở lại New York, ngay bây giờ.”
Ông ấy im lặng trong một thời gian khá dài. Rồi ông mở điện thoại và thực hiện một cuộc gọi.
“Douglas phải không? Chuẩn bị máy bay. Chúng tôi muốn quay về New York. Phải... đi ngay lập tức.”
Rachel ôm choàng lấy ông ấy, và cha cô dường như hết sức ngạc nhiên, như thể trước đây chưa bao giờ cô ấy làm điều đó.
“Con sẽ bù cho cha sau nhé!”
Ông ấy mỉm cười, nhưng nét mặt ông ấy lạnh như băng. Ông chăm chú nhìn cô ấy như thể ông không đang nhìn con gái mình – mà là một quý cô trẻ ông muốn cô ấy trở thành, một khi Học viện Clarion hoàn tất chương trình giáo dục đối với cô ấy.
“Đúng thế, Rachel,” ông gật đầu đồng ý. “Chắc chắn con phải làm thế rồi!”
Hình ảnh mờ dần đi. Tôi lầm bầm trong giấc ngủ của mình: “Rachel, không!”
Tôi vẫn đang quẫy đạp và trở mình trằn trọc thì Thalia đánh thức tôi dậy.
“Percy,” cô ấy nói. “Dậy đi. Trời sắp tối rồi đấy. Chúng ta có khách.”
Tôi ngơ ngác ngồi dậy. Chiếc giường quá thoải mái, và tôi ghét việc ngủ vào giữa ngày như thế này.
“Khách à?” tôi hỏi.
Thalia gật đầu đầy lo lắng. “Một gã Titan muốn gặp cậu, mang theo lá cờ điều đình. Hắn ta mang đến một thông điệp của Kronos.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui