Edit + Beta: Ruby
-------------------
Giang Tiểu Mãn tỉnh tỉnh mê mê, mỗi lần được Vinh Đình kêu uống thuốc xong liền lập tức ngủ, ngủ tầm một ngày rưỡi sau đó, mới cuối cùng cũng coi như chân chính tỉnh lại.
Hắn đầu còn có chút nặng, mà so với lúc trước đã tốt lắm rồi. Hắn trở mình nhớ tới, lại phát hiện trước Vinh Đình lại ngồi ở bên cạnh hắn. Giữa giường cốc đèn lưu ly lóe lên, từ trong lưu ly trong suốt sáng long lanh chiết xạ ra ánh sáng nhu hòa rơi vào gò má Vinh Đình, hiện ra Vinh Đình đặc biệt ôn nhu.
"Tỉnh rồi?" Vinh Đình đóng lại sách trên tay, đưa tay liền đi thăm dò trán của hắn, "Đã hạ nhiệt một chút. Ăn chút cháo?"
Vinh Đình bưng cháo tới đây, Giang Tiểu Mãn đưa tay muốn nhận, Vinh Đình cũng không cho hắn, ý là hắn muốn đút.
Giang Tiểu Mãn ngượng ngùng nói: "Để Thái tử đút ta, ta sẽ bị thiên lôi đánh."
"Vậy hai ngày nay ngươi nên gặp thiên lôi đủ nhiều, không kém cái này." Vinh Đình múc múc muỗng cháo, "Há mồm."
Trong cháo là thịt cá tràn đầy, tôm thịt cùng ốc khô nấu thành, mùi vị cực tươi, sau khi Giang Tiểu Mãn ăn một muỗng liền vội há mồm muốn ăn muỗng tiếp theo. Vinh Đình nhìn động tác hắn giống như chim non, lại vừa không nhịn được trêu chọc hắn, cầm cái muôi lắc trái lắc phải. Giang Tiểu Mãn ăn không được, không thể làm gì khác hơn là ôm tay người này không cho hắn động.
"Xem ra tinh thần đã lên rồi." Vinh Đình nói "Lúc trước ngay cả miệng đều không mở ra được."
"Nhớ không được." Giang Tiểu Mãn bệnh lên là đại não không online, căn bản không nhớ ra được lúc trước xảy ra chuyện gì. Cháo ăn non nửa bát, Giang Tiểu Mãn thoáng ngừng đói bụng, liền hỏi vội: "Hiện vào lúc nào rồi? Ta có phải là bỏ qua Trung thu?"
"Ba ngày sau mới đúng." Vinh Đình bình thản nói, "Tiên nhân chớ vội, cô đáp ứng chuyện của ngươi đã đi làm rồi."
Vinh Đình vừa nói vừa nhớ tới Giang Tiểu Mãn khả năng không biết hắn đang nói cái gì, nhân tiện nói: "Tiên nhân nói với cô, có bệnh nhân chờ ngươi đi trị. Cô đã mời chừng mười đại phu ở trong thành chữa bệnh từ thiện cho bệnh nhân, mặt khác cũng sai người đi tìm ra mấy bệnh nhân không có cách nào ra cửa, lại tiếp tục phái đại phu đến nhà chữa trị. Nếu như có tạp chứng nghi nan gì đại phu không trị hết, sẽ lại mời các thái y ra tay."
Giang Tiểu Mãn nghe lời này, cháo đều không để ý tới ăn. Hắn dĩ nhiên đem chuyện như vậy đều nói cho Thái tử, chưa nói lỡ lời chứ? Bất quá làm hắn kinh ngạc nhất chính là, lúc hắn bệnh đến ý thức mơ hồ nói lảm nhảm, Thái tử dĩ nhiên cũng thật nghĩ biện pháp giúp hắn giải quyết, vẫn là một khoản công trình lớn như vậy.
Giang Tiểu Mãn trong lòng có loại cảm thụ rất khó tả, hắn nhìn Thái tử, một hồi lâu cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể nói: "... Cảm tạ, điện hạ sau này sẽ là minh quân thâm thụ nhân dân kính yêu."
"A." Thái tử cười khẽ, lại nói, "Này lời không thể nói lung tung. Việc này cô đã bẩm cáo qua phụ hoàng, là dùng danh nghĩa ngươi đi làm."
"Ta?"
"Tự nhiên là danh nghĩa Tiên nhân, ngươi chính là tiên nhân."
Thái tử nói: "Nói tóm lại, tiên nhân nhanh chóng trị hết bệnh, chuyện khác đừng có đoán mò, cháo ăn xong liền uống thuốc."
Uống thuốc? Giang Tiểu Mãn vừa nghe thấy chữ "thuốc" trong lòng thì có linh cảm không lành, quả nhiên cháo ngon ăn xong, trước mặt liền xuất hiện một bát thuốc tối om om. Thuốc kia còn chưa vào miệng, Giang Tiểu Mãn liền ngửi được một luồng dược vị dày đặc.
Giang Tiểu Mãn trong nháy mắt trốn đến góc giường, cảnh giác mà nhìn Thái tử.
"Chớ núp."
"Ta khỏe rồi."
"Đi ra."
"Ta đã khỏe rồi, không uống thuốc."
"Đừng để cho cô nói lần thứ hai."
Vinh Đình mặt không hề cảm xúc, bưng lên thuốc kia thoạt nhìn như quỷ sai từ địa ngục bò ra ngoài. Giang Tiểu Mãn liều mạng lắc đầu, nói rằng: "Quản ngươi nói mấy trăm lần, không uống sẽ không uống!"
"Ra, đây." Vinh Đình lại nói một lần, " Nếu không ra thử xem."
Giang Tiểu Mãn vẫn lắc đầu, thuốc kia thoạt nhìn liền đặc biệt đắng, hắn làm sao có thể uống?
Người què bá đạo này đối vai nữ chính có các loại chiêu thức, nhưng chút chiêu thức này không thể dùng ở trên người hắn, Vinh Đình cũng không thể áp tường hắn để ép hắn uống thuốc chứ? Giang Tiểu Mãn không sợ Vinh Đình, trốn ở góc phòng dũng cảm trừng Vinh Đình.
"Thôi." Vinh Đình thấy hắn không ra, biểu tình nhưng là bỗng nhiên vừa buông lỏng, vẻ mặt không sao cả nói, "Không uống thì không uống đi."
Hắn đem chén thuốc vừa để xuống bên cạnh, nói rằng: "Vốn là còn đặc biệt để cho người ở cửa hàng nổi danh nhất kinh thành mua kẹo cho ngươi phối hợp uống thuốc, kẹo kia còn khắc thành bộ dáng chim nhỏ, thật đẹp mắt. Nếu như ngươi không thích, thôi quên đi."
Giang Tiểu Mãn lỗ tai dựng đứng, đó là cái gì?
Vinh Đình nhàn nhạt nói: "Còn chiếu theo bộ dáng Dần tướng quân cùng meo meo khắc mỗi đứa một cái, xem ra vẫn là tặng người khác thôi."
Giang Tiểu Mãn nhanh chóng từ góc giường bò ra ngoài, tự mình bưng chén thuốc, nhanh chóng uống hết. Vinh Đình vừa thấy, nhất thời cười lạnh, "Lừa gạt ngươi, làm sao có thể có thứ đó?"
Giang Tiểu Mãn: "???"
Hắn làm sao không biết người què bá đạo này là một người tẻ nhạt như thế?
Giang Tiểu Mãn nghi hoặc nhân sinh, hắn bưng cái bát, nhất thời càng là không biết nên tiếp tục uống hay là cứ như vậy không uống. Thuốc kia thực sự quá đắng, uống đến hắn đều muốn ói.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên trước mắt có thứ gì chợt lóe, hắn vừa nhìn, chỉ thấy là trên một cây gỗ nhỏ ghim lấy một viên kẹo khắc hình một con mèo mập. Viên kẹo chạm khắc đến trông rất sống động, liền ngay cả bụng nhỏ đều khắc ra, Giang Tiểu Mãn vừa nhìn cũng biết là Dần tướng quân.
"Liếm thử xem ngọt hay không?"
Vinh Đình đem kẹo nhỏ chạm khắc đưa đến bên miệng Giang Tiểu Mãn, Giang Tiểu Mãn liếm một ngụm, quả thật là ngọt, hắn nhất thời nở nụ cười.
Vinh Đình cũng cười, đem kẹo nhỏ chạm khắc đưa cho hắn, liền chỉ chỉ chén thuốc nói: "Uống hết chén còn lại, mấy chim nhỏ sẽ là của ngươi."
Giang Tiểu Mãn thế mới biết Vinh Đình lại đùa hắn, vội vã đem một chút thuốc kia đều uống cạn sạch, sau khi uống hết bé ngoan đem chén thuốc trống không cho Vinh Đình xem. Vinh Đình chỉ chỉ gò má của hắn nói " Đừng ngậm, nuốt xuống mới tính."
Giang Tiểu Mãn không thể làm gì khác hơn là liền nhăn mặt đem thuốc nuốt xuống cuống họng, thuốc kia đắng đến mắt hắn đều không mở ra được. Thật vất vả rốt cục thoải mái, lần thứ hai mở mắt ra, chỉ thấy một cái hộp gỗ nhỏ xuất hiện trước mặt.
Trong hộp gỗ nhỏ chia làm mười sáu ô vuông, mỗi ô vuông trong đều có một viên kẹo hình chim nhỏ, chim nhỏ chủng loại không đồng đều, có ngửa đầu ca hát, có giương cánh bay lượn, cũng có cuộn thành một cái tiểu cầu, mỗi một con đều tinh xảo đáng yêu, Giang Tiểu Mãn nhìn đến cười toe tóe.
"Đây... Đây cũng quá đẹp mắt!"
"Liền biết ngươi sẽ thích."
Hôm qua Vinh Đình muốn đút Giang Tiểu Mãn uống thuốc, chính mình trước tiên nếm qua một ngụm, thấy thuốc kia đắng như vậy, biết được tiểu tiên nhân sau đó khẳng định không muốn uống, không thể làm gì khác hơn là suy nghĩ biện pháp. Bởi vậy mấy đồ chơi nhỏ vẫn là hôm qua mới cho người đẩy nhanh tốc độ làm ra, cũng mới mới vừa đưa vào cung.
Vinh Đình thấy Giang Tiểu Mãn vui vẻ đến thẳng ôm lấy mấy viên kẹo không buông, nghĩ thầm mình từ sau khi gặp gỡ tiểu tiên nhân này, muốn nói có cái gì tiến bộ, đại khái chính là công lực dỗ hài tử tăng mạnh, cũng không biết sau này có ích lợi gì.
"Này quá đẹp mắt rồi, ta không nỡ ăn."
"Cô lại đi làm mấy bộ cho ngươi, có chút ăn có chút chơi, được không?"
"Mèo này sao lại giống như vậy? Ngươi đem Dần tướng quân ôm đi?"
"Chớ để ý." Vinh Đình đem hắn liền ấn về trên giường "Ngủ tiếp."
Giang Tiểu Mãn ăn uống no đủ, lại tiếp tục ngủ.
Vinh Đình thấy hắn coi như ngủ còn muốn cầm con mèo nhỏ kia, liền không nhịn được cười. Chính lúc này, hắn liền nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, hắn mở cửa vừa nhìn, người đứng bên ngoài chính là Khương Khả.
"Ai cho ngươi vào cung?" Vinh Đình cau mày.
"Điện hạ thật là độc ác, thần cố gắng vượt bực mới đem kẹo đưa tới, điện hạ cũng không cho phép thần gặp gỡ tiên nhân." Khương Khả ở ngoài cửa ngó dáo dác, liền muốn nhìn tiểu tiên nhân một chút. Y nghe thấy tiểu tiên nhân bị bệnh, lập tức liền lo lắng, vẫn cứ đem dược liệu gì quý báu của nhà mình đều mang vào Trường Nhạc Cung. Ai biết vừa mới tiến vào Trường Nhạc cung, Thái tử liền lập tức sai y đi làm việc, đặt mua cho tiểu tiên nhân các loại kẹo, khiến cho y vừa gấp, vừa hưng phấn.
Gấp là bởi vì tiểu tiên nhân bệnh, hưng phấn chính là y lấy được bản vẽ đẹp của Thái tử, thế mới biết hoá ra Thái tử còn am hiểu đan thanh, vẽ một đống Dần tướng quân. Cũng không biết Thái tử có phải là còn từng vẽ những vật khác không...
"Nhìn cái gì vậy?" Vinh Đình lạnh lùng nói, "Tiên nhân lại là ngươi có thể xem? Quay về, tùy thời chờ đợi sai phái."
Khương Khả không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là chán nản mà chạy.
Lúc y chạy trong lòng tích cô, không cho xem thì không cho xem, chờ ta trở lại lập tức viết ngươi mấy cái thoại bản, bảo đảm sau Trung thu toàn bộ người kể chuyện kinh thành nói đều là kể chuyện ngươi khóc lóc hướng lên trời rập đầu lạy cầu thượng đế trị bệnh cho tiên nhân.
- -------
Tác giả có lời muốn nói: Gần đây thật sự rất bận, mọi người thứ lỗi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...