Edit + Beta: Ruby
- -------------
Giang Tiểu Mãn như mộng du ngồi xuống, đưa tay nâng lên cốc trà, liền mơ mơ màng màng uống một hớp. Trà kia quá đắng, Giang Tiểu Mãn uống một ngụm liền khó thở, đột nhiên ho lên.
Tô Uyên vốn là khuôn mặt u sầu, lần này xem Giang Tiểu Mãn liền uống một ngụm trà đều cũng đau hai bên sườn, càng là lo lắng. Ông lắc đầu nói: "Tiểu đệ tuy là ủng hộ, nhưng ngài tuổi tác lớn như vậy, chuyện này..."
Giang Tiểu Mãn vừa ho vừa xua tay, Tô Uyên cho là hắn đang nói mình không có chuyện gì, lại nói: "Tiểu đệ biết được tiên nhân nhất định là trường sinh bất lão, nhưng tiểu đệ nhìn Thái tử lớn lên, biết được Thái tử thuở nhỏ cô độc, nếu như ngài sẽ có một ngày phi thăng, vậy Thái tử như thế nào cho phải?"
Ta là bảo ngươi đừng nói nữa... Giang Tiểu Mãn ho đến nước mắt ào ra, lần này rốt cuộc biết mình không phải là đang nằm mộng. Hắn nói: "Tô tiên sinh hiểu lầm, bần đạo cùng Thái tử không chút tư tình, tất cả đều là hiểu lầm. Để bần đạo cùng điện hạ kết hôn, này với lễ pháp cũng không hợp!"
"Tiên nhân chớ đừng băn khoăn lễ pháp." Tô Uyên chân thành nói "Chỉ cần Tô Uyên một ngày vẫn ở trong triều, trong triều liền sẽ có người ủng hộ tiên nhân."
Nhưng ta không cần phần ủng hộ này nha! Giang Tiểu Mãn rất đau đầu, lại hỏi: "Tô tiên sinh những thứ này đều là ở đâu nghe được?"
Tô Uyên nói một chút, Giang Tiểu Mãn nghe xong càng ngu hơn.
Nguyên lai đây đều là Hoàng Thượng nói, ngày hôm qua Thái tử nói muốn trẹo quai hàm cả buổi, nhưng ở trong mắt Hoàng Đế, càng đều thành lời nói thoái thác thời điểm Thái tử thẹn thùng giấu đầu hở đuôi.
Tô Uyên nói xong, cầm lấy Giang Tiểu Mãn tay nói: "Tiên nhân, điện hạ liền nhờ cậy ngài."
Giang Tiểu Mãn: "..."
Giang Tiểu Mãn biện giải không có cách nào, mượn cớ rút lui về trong thương thư phòng.
Thời điểm hắn về Thượng Thư phòng Vinh Đình nhíu mày liếc mắt nhìn hắn, hắn lắc đầu một cái biểu thị đừng hỏi, ủ rũ cúi đầu ngồi ở bên cạnh Vinh Đình. Chỉ chốc lát, Vinh Đình viết xong văn chương đến bên ngoài nộp cho Tô Uyên, Giang Tiểu Mãn chỉ thấy Tô Uyên bảo Vinh Đình ngồi xuống.
Giang Tiểu Mãn không nghe thấy hai người bọn họ đang nói cái gì, nhưng hắn có thể nhìn thấy xa xa Vinh Đình bắt đầu lắc đầu, không ngừng mà lắc đầu, động tác lắc đầu kia thập phần tuyệt vọng.
Vinh Đình lúc thường khá đơ, lần này xem bộ dáng Vinh Đình ăn quả đắng có chút buồn cười, Giang Tiểu Mãn biết rõ việc này trước mắt phi thường lúng túng, nhưng vẫn là nhịn không được cười lên. Vinh Đình xa xa dường như cùng hắn có thần giao cách cảm, hắn vừa cười, Vinh Đình liền trừng mắt nhìn về phía hắn.
Hắn hướng Vinh Đình nhún nhún vai làm kiểu biểu tình "Ta cũng không có cách nào", tiếp tục xem cuộc vui.
Thường ngày Tô Uyên không ở Thượng Thư phòng, Thượng Thư phòng đều sẽ có chút tiếng nói chuyện líu ra líu ríu. Giang Tiểu Mãn bỗng nhiên ý thức được hôm nay có chút yên tĩnh, vừa nhìn về phía trước, chỉ thấy tất cả mọi người đang nhìn lén hắn, một mặt biểu tình "Bọn họ quả nhiên có gian tình".
Giang Tiểu Mãn: "..."
Ta đang làm gì đó? Giang Tiểu Mãn không hiểu, thật sự không hiểu.
Hắn liếc mắt nhìn Vinh Triết cách đó không xa, vẫy tay ra hiệu hắn lại đây, Vinh Triết bút vừa để xuống, liền chạy tới.
Vinh Triết tuy rằng thiếu căn cân, mà Giang Tiểu Mãn chỉ quen biết hắn, liền nhỏ giọng hỏi: "Vừa nãy làm sao vậy?"
Vinh Triết cũng nhỏ nhỏ giọng đáp hắn: "Mọi người đang xem các ngươi liếc mắt đưa tình."
Giang Tiểu Mãn: "???"
"Ta lúc nào cùng Thái tử liếc mắt đưa tình rồi!" Giang Tiểu Mãn sắp khắc chế không nổi âm lượng.
"Vẫn luôn đang liếc mắt đưa tình nha!" Âm thanh Vinh Triết cũng cao hơn một chút.
"Ngươi ngươi ngươi... Tôn trọng đi! Bần đạo nhưng là tiên nhân, làm sao sẽ cùng người phàm liếc mắt đưa tình!"
"Đúng, tôn trọng!" Vinh Triết chợt nhớ tới cái gì, nghiêm mặt nói, "Không nên gọi ngài tiên nhân, nên gọi ngài một tiếng hoàng tẩu."
"???"
"Đừng gọi ta hoàng tẩu!"
"Được rồi hoàng tẩu!" Vinh Triết cao giọng nói.
Tất cả mọi người quay đầu lại, Giang Tiểu Mãn không xong rồi. Xa xa Thái tử đứng lên bộ dáng vẻ mặt muốn chạy, hai người tầm mắt nhìn nhau, Giang Tiểu Mãn vội vã hai ba lần dọn cẩn thận đồ trên bàn, cùng chạy trốn.
Hai người ngay cả kiệu cũng không dám ngồi, cúi đầu bước nhanh rời khỏi Thượng Thư phòng.
Đã gần đến ngày thu, mà ánh sáng mặt trời sau ngọ chiếu trên người vẫn là chiếu đến người cả ấm áp, mặt của hai người đều bị chiếu đến có chút nóng lên.
"Ngươi không phải nói đều giải thích rõ!"
"Ta là giải thích rồi!"
"Sao còn như vậy!"
"Ta làm sao biết, trách ta lải nhải?"
Đây là lần đầu tiên hai người cùng đi trên đường, chân Vinh Đình dài, mà Giang Tiểu Mãn đạo bào dài, đi nhanh vài bước Giang Tiểu Mãn liền rơi lại phía sau.
Vinh Đình không chờ được người cãi lại, quay đầu lại liền thấy Giang Tiểu Mãn nhấc theo đạo bào vẻ mặt sốt ruột mà tăng nhanh bước chân. Vinh Đình chậm lại bước chân, Giang Tiểu Mãn theo tới, ngoài miệng còn niệm niệm: "Thì trách ngươi, ngươi phải chịu trách nhiệm."
"Ngươi mới chịu trách nhiệm, là ai lúc trước nói cái gì duyên phận, là ai lại đem ta hai châm đâm cho đứng lên?"
Giang Tiểu Mãn không có gì để nói, hai người lẳng lặng mà sóng vai đi chung với nhau.
Xa xa có mấy cung nữ đi tới, lúc đi qua bọn họ hướng bọn họ chào một cái. Giang Tiểu Mãn không bao lâu liền nghe thấy tiếng cười khẽ của các nàng, đoán các nàng đại khái đang bàn luận hắn cùng Vinh Đình. Trên mặt hắn toả nhiệt, thời điểm đi qua ngự hoa viên nghe thấy mấy thanh âm quen thuộc truyền đến, vội vã nhỏ giọng nói: "Ta, ta tìm các quý nhân tán gẫu, gặp lại sau."
Vinh Đình dừng bước lại nhìn bóng lưng hắn rời đi, một hồi lâu cũng cúi đầu đi.
Bên trong ngự hoa viên, các quý nhân đang nói chuyện phiếm.
Giang Tiểu Mãn cùng các quý nhân giao thiệp không tệ, hắn ở trước mặt mấy người các nàng không hợp lên mặt tiên nhân, không có chuyện gì liền tụ tập cùng một chỗ ăn điểm tâm, trang điểm cùng tán gẫu bát quái.
"Tiên nhân, tới rồi!"
Các nàng vừa nhìn thấy Giang Tiểu Mãn đến liền bắt chuyện, Giang Tiểu Mãn rời đi bên người chẳng biết vì sao thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống trước hết uống một chén trà lớn.
"Tiên nhân lúc nào muốn cùng Thái tử điện hạ kết hôn vậy?"
May là trà Giang Tiểu Mãn nuốt xuống, bằng không phải phun cả ra ngoài, hắn bi phẫn nhìn các nàng, nói rằng: "Làm sao ngay cả các nương nương cũng chê cười bần đạo như vậy?"
Các quý nhân cười khanh khách đến không ngậm miệng lại được, trong đó một vị nói: "Lúc này mới một ngày đây, trong cung đã truyền khắp cố sự của ngài cùng điện hạ?"
"Cái cố sự gì?" Giang Tiểu Mãn trợn to mắt.
"Hôm qua sáng sớm đầu tiên là nghe được tiên nhân một châm chữa khỏi chân Thái tử, tiên nhân chính là người hữu duyên của Thái tử." Quý nhân nói "Đến buổi chiều, liền nghe thấy tiên nhân hạ phàm là vì cùng điện hạ tác thành tam thế nhân duyên, nói là các ngươi kiếp trước đã hứa hẹn kiếp này gặp lại, tiên nhân ngài cam nguyện đọa vì người phàm, tại thế gian tìm điện hạ tám mươi năm."
Giang Tiểu Mãn: "???"
"Đến buổi tối này, liền nghe thấy điện hạ vốn là tiên nhân trên trời, vì cùng tiên nhân ngài yêu nhau, chọc giận tới thượng đế, giáng chức làm phàm nhân, phế bỏ hai chân, khổ sở chờ tiên nhân đến độ hắn."
Giang Tiểu Mãn hết chỗ nói rồi, nguyên tác tiểu thuyết trong nữ chủ đều không có từng trải qua tin đồn loại này, tại sao hắn thì có chứ? Hắn khóc không ra nước mắt, bi phẫn nói: "Đây đều không có chứng cứ!"
"Làm sao không có chứng cứ chứ? Người trong cung đều biết được, điện hạ mấy năm qua ít giao du với bên ngoài, không ngờ bởi vì Tiên nhân đến mới ra ngoài đi lại, biểu tình trên mặt cũng nhiều hơn chút, nghe nói còn nuôi mèo, điện hạ lúc thường không phải là tính tình biết nuôi mèo." Quý nhân nói "Còn gì nữa không, ai không biết rằng thời điểm Bách Hoa yến, điện hạ khuê tú nhà ai đều không coi trọng, lại vì tiên nhân ra tay bắn hạ khăn che mặt."
"Bần đạo cùng Thái tử chỉ là bằng hữu!" Giang Tiểu Mãn cuống lên, "Các ngươi đây cũng tin? Các nương nương chẳng lẽ là ngày thứ nhất quen biết bần đạo?"
"Chính là bởi vì quen biết ngài mới tin nha!" Các quý nhân lộ ra nụ cười, "Tiên nhân không phải thích nhất cùng Thái tử cùng với nhau sao?"
"Đúng vậy!" Một vị quý nhân trong đó nói "Không phải bần đạo phải trở về tìm điện hạ rồi, chính là điện hạ đang chờ bần đạo ăn cơm, lại không phải là điện hạ hôm nay thân thể không khỏe, bần đạo đến xin mọi người chút điểm tâm làm riêng trở lại cho điện hạ ăn."
Các quý nhân nói đến liên tục cười duyên, trong ánh mắt nhìn về phía Giang Tiểu Mãn tràn ngập chế nhạo, Giang Tiểu Mãn lúng túng đến một gương mặt hồng thấu, chỉ có thể không ngừng mà nói: "Không có, không có..."
Tôn nghiêm tiên nhân hắn thường dựng lên đi nơi nào? Hắn lại là tiên nhân mọi người tôn kính nhất nha, làm sao có thể đều cười hắn như thế đây!
"Bần đạo mới không có cả ngày chạy đến Trường Nhạc Cung, chẳng qua là Thái tử có chuyện tìm bần đạo thương lượng, bần đạo mới đi gặp Thái tử một chút."
"Ồ? Vậy Tiên nhân hôm nay không trở về Trường Nhạc Cung ăn bữa tối?"
"Ở chỗ các nương nương ăn!"
Giang Tiểu Mãn nói tới nghiến răng nghiến lợi, thiết định lòng đang ở chỗ các quý nhân này ăn bữa tối, nói cái gì cũng không chịu đi.
Hắn vẫn cứ nhịn đến lúc bữa tối, các quý nhân còn đang trêu đùa hỏi hắn: "Tiên nhân thật không trở về? Điện hạ chờ ngài làm sao bây giờ?"
"Điện hạ mới không chờ ai! Chúng ta xưa nay ai ăn của người nấy." Giang Tiểu Mãn cầm lấy đũa, nhìn đồ ăn trước mắt.
Các quý nhân trong hậu cung vị trí cấp thấp, mà sống còn rất cuộc sống tình cảm, rất nhiều đồ ăn đều là mình tự tay làm, cùng đồ ăn Trường Nhạc Cung loại kia từ ngự thiện phòng bưng ra mùi vị không giống nhau, hắn lại không một chút nào hiếm lạ đồ ăn ngự thiện phòng, hắn phải thay đổi khẩu vị mới.
Nhưng mà hắn đũa cũng còn không nắm vững vàng, liền có tiểu thái giám tới.
"Tiên nhân, trong Trường Nhạc Cung có người đến."
"???"
"Nói là điện hạ chờ ngài trở lại dùng bữa đây."
"..."
Các quý nhân nhất thời cười thành một mảnh, Giang Tiểu Mãn sắc mặt đỏ bừng để đũa xuống.
Không được, địa phương quỷ quái này hắn không tiếp tục lưu lại được nữa.
Giang Tiểu Mãn xám xịt mà trở lại Trường Nhạc Cung.
- ----------------------------
Editor: Oaaaa đi được ½ đoạn đường dòi đó:3 Chờ 2 người nhận ra "hữu duyên chi nhân" của đời mình sớm sớm giùm cái. Ruby thèm thịt muốn chớt dòi 😊)))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...