Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh

Từ sớm ngày hôm sau, mọi người cùng tập trung vào rừng đi săn. Nói là đi săn nhưng thực chất cũng không khác gì cưỡi ngựa thong thả vãn cảnh, vừa đi vừa trò chuyện.

Thi thoảng sẽ bắt gặp vài dấu vết của động vật nhỏ như thỏ hay chồn nhưng không có người nào trở nên hứng thú.

Bầu không khí này, so với ngày hôm qua ảm đạm hơn rất nhiều.

Yến Bạch là kẻ nào? Hắn đương nhiên sẽ cảm thấy có chỗ không thoải mái. Gương mặt tựa hồ ly bày ra chán nản: "Ta nói rốt cuộc là đi săn hay là ngắm cảnh vậy. Nơi hoang sơ này có gì để nhìn ngắm sao?".

"Chúng ta một lúc có tới sáu người, động vật trong rừng sớm đã bị dọa chạy mất. Hiện tại không thấy bóng dáng của bọn chúng cũng không có gì lạ". Tử Chiêu không quản xưng hô không tương xứng, trực tiếp đáp lại.

Bất quá, dường như đối với những người này, cách xưng hô với hoàng thân quốc thích của nàng từ trước tới nay không có gì quá phận. Tới cả Triệu Anh cũng không mảy may để ý, sắc mặt không có chút nào mất tự nhiên.

"Nơi này vốn rộng lớn, cứ tiếp tục như vậy thì coi như chuyến đi này của chúng ta cũng không thu được gì. Ta lại vừa nghĩ ra một chủ ý, hiện tại cũng đủ người, chi bằng chúng ta chia ra làm ba nhóm, mỗi nhóm tùy ý theo những phương hướng khác nhau tiền vào rừng săn bắn. Thời hạn trước khi mặt trời lặn tập trung trở lại nơi này, lúc đó xem xem chiến lợi phẩm của bên nào nhiều hơn, bên thắng sẽ có quyền đưa ra hình phạt cho những người còn lại. Không biết ý các vị thế nào?".

"Không tồi, nhưng nếu chỉ tính số lượng, chẳng phải ta chỉ cần tìm vài con vật dễ săn rồi tóm gọn một mẻ là có thể giành chiến thắng rồi. Không kích thích". Mai Cơ sâu xa cười, trong mắt cũng đã đánh lên một tia hứng thú.

"Đã vậy, thay vì săn được nhiều nhất, đổi thành săn được loại thú lớn nhất thì thế nào?". Yến Kỳ cũng hào hứng góp vui.

Mai Cơ lập tức xua tay: "Cũng không được, nếu như săn được thứ gì quá lớn, chúng ta cũng không thể nào kéo chúng về kịp thời hạn".

"Vậy thì chỉ cần săn một loại thú do chúng ta cùng chỉ định. Thế nào?". Vì ý kiến của bản thân được nhiều người hưởng ứng, Triệu Anh không giấu được vui vẻ, nhiệt tình nói ra suy nghĩ của hắn.

"Ta thấy như vậy cũng tốt, cùng nhau săn một loại thú, rất có tính cạnh tranh". Yến Bạch nhếch môi cười, giảo hoạt đảo mắt nhìn thần sắc những người còn lại.

Không ai có ý phản đối, lúc này Triệu Anh không biết vì sao, thoáng nhìn qua Yến Lân một chút nhưng lại không chút do dự, hướng Tử Chiêu hỏi: "Ngươi muốn chúng ta săn loại thú rừng nào?".

Câu này, tính theo bối phận, đương nhiên là phải xem ý tứ của Thái tử mới đúng. Nhưng Triệu Anh này, một chút cũng không để tâm, trực tiếp chuyển câu hỏi sang Tử Chiêu. Nói gì thì cũng có thể nhìn ra, so với Thái tử Đại Minh, một vị tiểu thư bình thường đối với hắn còn có phân lượng hơn nhiều.

Nàng coi như không biết gì, ngẫm nghĩ một hồi mới mỉm cười đáp lại: "Săn hổ đi. Ta lúc còn nhỏ từng bị hổ rượt một lần, suýt mất mạng. Hiện tại cũng muốn đổi vị trí một chút, xem cuối cùng là ai rượt ai".

"Chiêu tỷ, chuyện lúc nhỏ tỷ sao lại để bụng như vậy?". Yến Kỳ không quên bĩu môi trêu chọc nàng. Phải nói, hắn càng lớn, càng tỏ vẻ hoạt bát, thông minh. Xem ra điều kiện sống trong cung cũng không quá khắc nghiệt đối với Yến Kỳ.

Cuối cùng cả nhóm người tự thỏa thuận, đặt ra một luật lệ, nhóm nào săn thú trở về điểm tập kết đầu tiên sẽ chiến thắng. Lúc này, tới phiên bọn họ bắt cặp với nhau. Tử Chiêu đương nhiên có chút toan tính trong lòng, nàng rất nhanh mở miệng đề xuất: "Ta cảm thấy nếu bắt cặp với người quen thuộc, đã có một sự ăn ý nhất định thì không được công bằng cho lắm. Như vậy đi, ngoại trừ Triệu Anh ra, ta đều đã từng cưỡi ngựa săn bắn với mọi người không ít lần. Cho nên ta với hắn sẽ đi chung. Còn Yến Kỳ từ nhỏ đã khá thân thiết cùng Lân ca ca. Vậy nên Viêm Cơ, ngươi sẽ bắt cặp với Thái tử. Còn lại chính là hai người tuổi tác chênh lệch các ngươi, Yến Bạch cùng Yến Kỳ".

Một chút sắp xếp này, được nàng nói ra vô cùng hợp tình hợp lý. Đương nhiên không có người nào lên tiếng phản đối, mọi chuyện rất nhanh đều diễn ra đúng như nàng suy tính.

Trước khi bắt đầu xuất phát, mọi người trở lại khu lều trại để chuẩn bị lại vật dụng cùng cung nỏ, ngoài ra còn tuyển chọn thêm vài tùy tùng đi theo. Bởi vì lần này săn mãnh thú, loài vật vốn ít xuất hiện ở nơi bình địa, nên muốn săn được chúng phải tiến sâu vào trong rừng, những nơi hoang sơ có địa thế hiểm trở. Chuyến đi săn này, có thể mất tới vài ngày nên nhất thiết phải chuẩn bị kỹ lưỡng.

Trong lúc Tử Chiêu đang siết lại dây cương cho Ô Vân thì không biết từ lúc nào Yến Lân đã tiến tới phía sau nàng. Nói là như vậy nhưng bước đi của hắn không phải là không phát ra tiếng động. Nàng tuy cảm nhận được nhưng vẫn vờ như không biết, hoàn toàn giống một nữ tử bình thường vô hại.

Cho tới khi hắn tiến lại gần, hơi thở ấm áp thoáng lướt qua vành tai Tử Chiêu: "Nàng cần bao lâu để suy nghĩ?".

"Huynh gấp sao?". Tử Chiêu to gan không trả lời của hắn, ngược lại hỏi một câu dễ dàng khiến đối phương rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Nhưng Yến Lân là kẻ nào, hắn lại có thể vì một chút tiểu tiết này mà khó xử hay sao?


"Đây là con đường tốt nhất mà nàng có thể chọn. Ta chỉ muốn nhắc nhở nàng biết vị trí của mình một chút". Lời này vừa nói, ánh mắt băng sương xẹt qua một tia không vừa ý, hướng thẳng Triệu Anh mà nhìn.

Tử Chiêu cũng đưa mắt nhìn theo, thanh âm trong trẻo khẽ cười: "Muội là con dân Đại Minh, đương nhiên cũng có trách nhiệm bảo toàn sự an nguy của hoàng tử Triệu quốc. Muội sẽ thay huynh chiếu cố Triệu Anh". Nàng vừa nói, không quên nhấn mạnh hai từ "chiếu cố" không biết là có ý tứ gì.

Yến Lân khẽ nhíu mày: "Ta không cần nàng chiếu cố hắn. Chiếu cố chính mình là được rồi".

Nàng đơn giản mỉm cười đáp lại hắn. Hai thân ảnh một cao một thấp đang trò chuyện, nhìn qua có biết bao nhiêu hoà hợp. Chỉ là, không ai biết, sâu trong lòng Tử Chiêu, sóng ngầm cuộn lên từng cơn dữ dội chỉ muốn nhấn chìm tất cả.

Vị trí của nàng, tự mình nàng sẽ định đoạt. Còn cần người khác phải nhắc nhở?

Bóng chiều nghiêng ngả đổ xuống. Nơi này hoang vu chỉ toàn là cây cối che kín nên mới chỉ tới xế chiều mà trong rừng đã tối đen. Đúng như dự liệu, chuyến đi săn này thật không dễ dàng, mới đó đã mất một ngày trời chưa có thu hoạch, từng nhóm đều phải dừng lại, dựng lều nghỉ qua đêm trong rừng.

Tử Chiêu thay y phục thoải mái bước ra khỏi lều đã nhìn thấy Triệu Anh ngồi trước bếp lửa nướng thịt thỏ. Hắn vừa nhìn thấy nàng liền vẫy tay, ý bảo nàng tới ngồi cạnh hắn. Nàng gật đầu cười, tiện tay đưa túi nước cho hắn uống. Từng cử chỉ lưu loát tự nhiên, như thể hai người từ lâu đã là bằng hữu. Đây cũng là điểm mà Triệu Anh rất thích ở nàng, khí phái hào sảng, không câu nệ. Hắn vốn không thích biểu hiện e lệ, khách sáo, mở miệng ra lúc nào cũng là lễ nghĩa nhân sinh của đám thiên kim tiểu thư nhà quan lại.

Hai người trò chuyện qua lại một chút, đột nhiên Triệu Anh lại có hứng thú chuyển chủ đề: "Ngươi nói, ngươi cùng Viêm Cơ cô nương là bằng hữu vô cùng thân thiết sao?".

"Chính là như vậy, ngươi cảm thấy không thoải mái với nàng?". Nhìn sắc mặt nghi hoặc của Triệu Anh, Tử Chiêu không khỏi suy đoán.

"Không phải, chỉ là ta thấy thường đã là bằng hữu tâm giao thì đều có nhãn quan giống nhau".

"Triệu Anh, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?".

"Là do ta thấy thời gian qua ở trong cung, Viêm cô nương dường như có chỗ bất mãn với Thái tử".

"Nàng bất mãn với Lân ca ca thì liên quan gì tới nhãn quan của chúng ta?".

"Chẳng phải như vậy thì các ngươi lại hoàn toàn trái ngược hay sao?" Triệu Anh nhướn mày, sâu xa nhìn sắc mặt Tử Chiêu.

Thấy hắn không che dấu sự thăm dò này, Tử Chiêu không nhịn được bật cười: "Ý ngươi nói, là ta yêu thích Lân ca ca, còn Viêm Cơ ghét bỏ hắn là hoàn toàn trái ngược?".

"Không phải sao?".

"Đương nhiên không phải. Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta yêu thích Thái tử?".

"Không phải hai người vốn rất hòa hợp sao? Ta còn nghe nói, khắp Đại Minh chỉ có một đôi ngựa quý, một con ở chỗ Thái tử, một con ở chỗ của ngươi. Nhìn thấy Tử Vân cùng Ô Vân thì chuyện này không phải là giả".

"Chỉ một đôi ngựa thì thế nào? Cũng không thể quyết định ta yêu thích người nào?".

"Vậy là ngươi không có tâm ý gì với Thái tử?".

"Sẽ không". Tử Chiêu thẳng thừng đáp lại, có thể thấy lời nói của nàng hoàn toàn là thật.

"Như vậy, ngươi tính thế nào với chuyện Thái tử muốn sắc phong ngươi làm Thái tử phi?".


Tử Chiêu giật mình nhìn lại, nàng xác thực bản thân không nghe nhầm: "Ngươi sao có thể biết được?".

"Ta ở trong cung, tuy không tham gia chuyện triều chính của Đại Minh các người nhưng ta thân cũng là hoàng thân một nước. Lòng dạ đế vương không phải không thể nhìn ra, bởi vì ta cũng được nuôi dạy để trở thành một đế vương. Vì vậy, không khó để có thể nhìn ra, con đường tốt nhất hiện tại cho ngươi và người của ngươi cùng cả hoàng thất, chính là để ngươi đi lên trở thành Thái tử phi. Tất cả đều cùng có lợi".

"Nếu ngươi đã nhìn ra lợi ích trong chuyện này, sao còn hỏi ta tính thế nào? Chẳng phải cách tốt nhất là thuận theo hay sao?".

Lần này tới phiên Triệu Anh cười nàng: "Ngươi tình nguyện sao? Theo ta thấy thì không".

Tử Chiêu cụp mắt không đáp, tâm tư của nàng lại dễ dàng để một người không quá thân thiết như Triệu Anh nhìn ra như vậy. Quả thật nàng quá khinh suất rồi, xem ra bản thân cần phải cẩn trọng hơn rất nhiều.

Thịt thỏ trên bếp lửa vừa chín tới, Triệu Anh liền lấy xuống, cẩn thận đưa trước cho Tử Chiêu, không buông tha nàng hỏi: "Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta, ngươi tính thế nào?.

"Ta? Triệu Anh, vị trí của ta hiện tại còn có thể toan tính cái gì? Mục gia quân nước xa không cứu được lửa gần. Ở Kinh thành không có người hậu thuẫn. Ta còn có thể làm gì sao?". Nàng chỉ đơn giản nói ra tình thế trước mắt, Triệu Anh này đương nhiên không thể biết được thế lực của nàng, tốt nhất không nên nói quá nhiều.

"Có muốn tới Triệu Quốc cùng ta hay không? Tình hình của Lạc Vân đã không còn gì đáng lo ngại, ta cũng sẽ không lưu lại được bao lâu. Bỏ lại Đại Minh, trở về Triệu Quốc cùng ta". Triệu Anh nhìn thẳng vào mắt Tử Chiêu, hắn nói lời này, hoàn toàn không phải là đùa giỡn.

Tử Chiêu đương nhiên bày ra biểu cảm không thể tin được nhìn lại hắn. Nàng tiếp cận Triệu Anh đúng là có ý đồ lợi dụng, nhưng không nghĩ nhanh như vậy hắn đã có thể đưa ra lời đề nghị này. Bất quá, trên thực tế, muốn đưa nàng ra khỏi Đại Minh là một chuyện không thể.

"Ngươi rốt cuộc có biết tính toán hay không? Biết rõ Hoàng thượng đánh chủ ý lên người ta. Muốn cướp người của Đại Minh, Triệu quốc các người sẽ nhận đủ hậu quả".

Lúc này Triệu Anh không vội đáp lại nàng, hắn đưa tay nắm lấy bộ cung tên ở bên cạnh, không biết đã được chuẩn bị từ khi nào. Chỉ nghe trong bóng đêm phát lên hai tiếng "phập, phập". Trong một cái chớp mắt đã có thể giải quyết hai kẻ tuỳ tùng đi theo. Chuyện đêm nay, ngoài nàng và hắn, vĩnh viễn không còn kẻ nào biết được.

Hắn ngoái đầu nhìn lại Tử Chiêu, nàng vẫn giữ thần sắc bình tĩnh không một gợn sóng: "Thấy người chết ngươi cũng không sợ sao?".

"Chỉ là giết người diệt khẩu, chuyện này cũng không lạ".

"Gan dạ như vậy, chẳng lẽ không có gan tới Triệu quốc cùng ta?".

"Ngươi muốn ta cứ như vậy, theo đoàn sứ thần chạy tới Triệu quốc hay sao?". Tử Chiêu nhướn mày, nghi hoặc hỏi.

Triệu Anh một bước đã tiến tới trước mặt nàng, bàn tay rắn rỏi nắm lấy khuôn cằm, đầu ngón tay khẽ lướt, lau đi mỡ thỏ còn dính trên môi Tử Chiêu: "Sau chuyến đi săn này, chỉ cần trở lại nói giữa chúng ta đã phát sinh một chuyện không thể vãn hồi. Đại Minh sẽ không thể không đem ngươi gả cho ta".

Tử Chiêu như thể vừa nghe một chuyện cười hết sức ngu ngốc, nàng hất tay Triệu Anh ra, nhãn thần sắc bén, không nóng không lạnh nói: "Nghĩ ta là bao cát, tuỳ ý ném qua ném lại sao? Ta gả cho ai, các người còn muốn thay cả phụ mẫu ta định đoạt?".

Triệu Anh biết đã chọc nàng giận, hắn thu lại vẻ nghiêm nghị, hòa hoãn nhếch môi cười, ngữ khí bình hoà như thể những lời vừa nãy không phải hắn mà là do một người hoàn toàn khác nói ra: "Ta cũng chỉ đưa ra một lời đề nghị. Nếu ngươi không đồng tình, có thể bỏ qua. Ta cũng không có ý ép buộc ngươi".

Giữa đêm tĩnh mịch, ngoại trừ tiếng gỗ cháy cũng không nghe ra âm thanh gì khác thường. Yến Lân an tĩnh ngồi thưởng thức trà thơm, đảo mắt chỉ thấy hai kẻ tuỳ tùng đang chuẩn bị lại hành lý. Người còn lại chính là Viêm Cơ còn đang ngồi vắt vẻo trên một chạc cây cách đó không xa.

Ở một vị trí cao như vậy quan sát hồi lâu, Yến Lân cũng đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ toàn là bóng đêm sâu thẳm, không biết rốt cuộc nàng ta ở trên đó nhìn cái gì.

Lát sau lại thấy thân ảnh nữ tử khẽ động, một con mãng xà từ chạc cây đối diện rơi thẳng xuống đất, thân mình xẻ ra làm hai, bất động ngay trước mặt Yến Lân.


"Ngươi đang làm cái trò gì vậy?".

Nữ tử tiến tới, nhặt mãng xà lên, thành thục cắt tiết,  móc mật, lột da ngay trước mặt Yến Lân: "Ở trong cung một thời gian muốn điên rồi. Có cơ hội được ra ngoài phải luyện tập một chút".

"Luyện tập? Ngươi muốn lấy độc rắn chế thuốc?".

Mai Cơ ngẩng đầu, chớp mắt nhìn Yến Lân: "Cái gì mà dùng độc chế thuốc?".

"Không phải Đường Môn nhân các ngươi đều dụng độc sao? Ngoài việc đó chẳng lẽ còn lý do khác?".

Mai Cơ mím môi hít lấy một hơi thật sâu rồi thở dài: "Ta nói, lúc ta đem phương thuốc chữa trị cho vị quận chúa kia, Thái tử gia đây không thấy có chỗ nào bất thường sao?".

Yến Lân bình thản nhếch môi cười, nhấp một ngụm trà, thoải mái hỏi lại: "Vậy ngươi nói ta nghe một chút, bất thường ở chỗ nào?".

Mai Cơ nheo mắt nhìn bộ dạng không coi ai ra gì của Yến Lân, bực dọc nói rõ: "Chẳng lẽ ngươi không nhận ra ta còn chưa bắt mạch cho quận chúa đã có thể đưa ra một phương thuốc cho Thái y viện hay sao? Phương thuốc đó rõ ràng là có sẵn từ trước".

Yến Lân hé mắt nhìn qua: "Rồi sao?".

"Thì chính là ta không biết dụng độc, càng không biết trị độc. Phương thuốc đó là dựa vào những biểu hiện ta nghe được từ bên ngoài rồi tìm cách lấy được mới chạy tới Kinh thành". Mai Cơ vừa nói, vừa xuyên thịt rắn qua cành cây nhỏ rồi gác lên bếp lửa.

"Đường môn nhân lại có thể không biết dùng độc?".

"Ai nói với ngươi Đường Môn nhân nhất định phải biết dụng độc. Chuyện đó ta có học hỏi thế nào cũng cảm thấy rất khó tiếp thu, thiên phú của ta lại thiên về thân thủ cùng trực giác nhạy bén. Ta giỏi nhất là dùng ám khí".

Nghe nàng ta nói vậy, Yến Lân cũng phải tự thừa nhận trong lòng. Suốt dọc đường đi, nàng ta săn bắt cái gì cũng là tuỳ thời đều xuất ra ám khí, một kích tất sát. Hắn cũng không biết rốt cuộc trên người nàng còn giấu bao nhiêu ám khí nữa.

Lại nói, vừa rồi xung quanh bao trùm chỉ là bóng đêm, vậy mà nàng ta chỉ cần động tay một cái cũng có thể giết được một con rắn rồi đem làm thịt. Chẳng lẽ trong bóng đêm còn có thể nhìn được hay sao? Nếu là hắn thì tất nhiên không thể. Cho nên, trực giác của nàng ta đúng là không thể xem thường.

"Chỉ cần ngươi có thể thành công trị khỏi cho quận chúa, phương thức thế nào ta không có ý định tìm hiểu".

Mai Cơ nghe xong cũng hừ lạnh: "Quận chúa gì đó của các người chẳng phải đã gần như bình phục hoàn toàn rồi hay sao? Sớm thả ta ra ngoài, ta muốn tới chỗ A Hỏa".

"Sau khi trở lại kiểm tra cho quận chúa một chút, không còn vấn đề gì, ngươi liền có thể đi". Yến Lân cũng không nhìn nàng, chỉ đơn giản đáp lại.

Mai Cơ vừa lòng, kiểm tra độ chín của thịt, hoàn toàn không có ý định chia cho Yến Lân. Nàng ta mang theo thịt rắn tính trở lại lều của mình. Nhưng mới đi được vài bước đột nhiên dừng lại, nhíu mày cảm nhận động tĩnh xung quanh, thanh âm đè thấp: "Yến Lân, ngươi có nghe thấy gì không?".

Nữ nhân này từ đầu tới cuối vẫn luôn ngang ngược, trực tiếp gọi thẳng tên của Thái tử đương triều. Bất quá nhìn thần sắc ngưng trọng lúc này cho thấy nàng ta không đùa.

Yến Lân nhìn ra biểu hiện này, nhưng hắn không cảm thấy có điều gì bất thường mới hỏi lại: "Nghe cái gì?".

Mai Cơ lẩm bẩm trong miệng: "Rất nhiều người".

Yến Lân có chút nghi hoặc đặt chén trà trong tay xuống, vừa vặn nghe một tiếng "vút".

Thân ảnh Mai Cơ nhanh như thiểm điện lao tới chỗ hắn, dùng tay không bắt chặt một mũi tên. Đầu tên sắc lạnh vừa kịp dừng lại cách thái dương của Yến Lân vỏn vẹn một li.

Trên đầu tên còn có thể lờ mờ nhìn thấy thứ chất lỏng màu đen: "Có độc, cẩn thận trúng tên".

Hai kẻ tuỳ tùng ở cách đó không xa cũng đổ rạp xuống đất, trước ngực ghim vào hai mũi tên, trợn mắt tắt thở.


Tình thế hung hiểm bất chợt ập tới, Yến Lân ngay lập tức lấy được cung tên, ngắm bắn bất kỳ thứ gì đang chuyển động sau cánh rừng kia.

Mai Cơ có hắn yểm trợ, chạy thật nhanh tới chỗ cột ngựa, vung dao chém đứt dây rồi đuổi ngựa chạy thật xa.

Tình thế lúc này cùng địa hình hiểm trở trong rừng, đem theo ngựa sẽ khó mà ẩn nấp, càng không có cơ hội thoát thân. Thả bọn chúng đi trước, theo bản năng có thể tự tìm về chủ trướng. Không thấy người mà chỉ có ngựa của Thái tử trở về, nhất định đám người đó có thể đoán được bọn họ bị thích khách mai phục.

Vừa trở lại bên cạnh Yến Lân, nàng ta cũng giương cung bắn tới nơi có thích khách đang ẩn nấp. Ngay sát đó là bếp lửa, mũi tên của Mai Cơ chính là hoả tiễn. Phát hiện động tĩnh tới đâu liền bắn tới đó, ngay lập tức đã có thể khoanh vùng địch.

Yến Lân dựa vào từng hoả tiễn của Mai Cơ, được ánh lửa soi rọi, tầm nhìn trong đêm tối cũng trở nên rõ ràng hơn, chỉ cần nhìn ra bóng dáng kẻ nào xẹt qua lập tức bắn một tên đoạt mạng. Tên bắn từ trong rừng cũng không ngừng công kích, Mai Cơ một tay phóng ám khí đánh chệch đường tên, một tay tuốt kiếm bên hông Yến Lân ra chặn lại. Hai thân ảnh một cao một thấp, kẻ tấn công, người phòng thủ, kết hợp nhuần nhuyễn, ăn ý tới không ngờ.

Phía thích khách nhận thương vong, lập tức thay đổi thế trận, cất cung tên, rút đao đối đầu trực diện.

Mai Cơ nhíu mày thấy không ổn, nàng ta quay người đẩy Yến Lân còn đang muốn lao lên: "Quân số không nhỏ, chỉ hai chúng ta không địch nổi. Trước mắt lui lại phán đoán tình hình".

Chỉ một câu, đủ cho thấy sự nhạy bén của nàng.

Yến Lân cũng sẽ không liều mình, nếu hắn cảm thấy không thể phá vây nhất định có thể nguyên vẹn rút lui. Nhưng hiện tại bên cạnh vẫn còn một người, không thể không để mắt tới. Hắn cũng thuận tình, y theo lời nàng, cả hai quay đầu tiến sâu vào rừng.

Đám sát thủ phía sau đương nhiên không thể để người chạy mấy, cũng lập tức đuổi theo, chia người đón đầu tứ phía.

Mai Cơ tuy là nữ tử nhưng tốc độ so với Yến Lân cũng không thua kém, cho thấy sức lực không tồi. Nàng ta thậm chí còn cố ý giảm tốc, vừa chạy ngay sát phía sau lưng hắn, tay nhỏ lại không ngừng phóng ra đinh sắt ở khắp nơi. Kẻ nào tiếp cận sớm sẽ bị chỗ đinh này gây cản trở không ít. Việc này ngược lại càng dễ tố cáo phương hướng tẩu thoát của bọn họ nên Mai Cơ phóng đinh đi rất xa, lại chỉ phóng đủ ở một khu vực, sau đó hoàn toàn sóng vai cùng Yến Lân mà chạy.

Cung cách hành sự của nàng, trước sau chu toàn, gọn gàng lưu loát. Tới cả Yến Lân cũng phải công nhận, so với đám ám vệ hắn chú tâm đào tạo, nàng cư nhiên ở một trình độ hoàn toàn khác.

Mãi cho tới khi Mai Cơ không còn nghe được động tĩnh gì, mới ra hiệu muốn Yến Lân dừng lại. Nàng ta thở không ra hơi, lắc đầu xua tay: "Khát... khát nước".

Giữa tình cảnh tứ phía là địch, vậy mà lại có thể nghe người đối diện không nhịn được bật cười.

"Ngươi còn cười? Đám sát thủ đó nhất định là được phái tới để giết ngươi. Ta chỉ là con kiến, mạng của ta cũng không có bao nhiêu giá trị. Nhất định là bị ngươi liên luỵ". Mai Cơ tức giận tối sầm mặt mũi nhưng lại không dám lớn tiếng, kìm giọng phát tiết đương nhiên là không thể xả giận. Bất lực thở hắt ra.

"Ngươi trước leo lên cây trú tạm, ta đi xung quanh kiếm chút nước trở lại". Lần đầu tiên thấy Yến Lân tủm tỉm cười, bất quá trời tối như vậy, Mai Cơ cũng khó nhìn ra.

Nàng ta ngửa đầu nhìn tán cây cao lớn bên cạnh mà cảm thấy choáng váng, căn bản không còn sức lực mà leo lên, quắc mắt hừ lạnh: "Trong rừng thì có chỗ nào có nước ngoài bờ suối? Nơi đó cũng là nơi các loài động vật trong rừng lui tới uống nước, theo thời gian xung quanh sẽ không có nhiều cây cối. Chỉ có kẻ ngu với tiến tới một nơi trống trải như vậy. Ngươi một chút kiến thức cũng không có". Nàng ta thật sự mắng người, mà đối tượng lại chính là Thái tử đương triều Yến Lân.

Bất quá những lời này lại không chọc giận tới hắn. Mai Cơ càng không cho là bản thân đã quá phận, coi như không có chuyện gì, trực tiếp trao đổi cùng Yến Lân: "Xem số lượng sát thủ ban này không nhỏ, ta dám chắc đó chưa phải là tất cả".

"Đương nhiên, bọn chúng nhất định sẽ lưu lại một nhóm mai phục gần chủ trướng, tuyệt đối không để chúng ta toàn thây trở về".

"Vậy phải làm thế nào? Cứ lẩn trốn như vậy cũng không phải là cách".

"Chẳng phải ngươi rất có kiến thức sao? Ta hẳn phải xem ý tứ của ngươi mới phải".

"Đây là giờ khắc nào mà ngươi còn muốn khích bác ta. Cách của ta chính là tự mình thoát thân. Đám thích khách đó vì ngươi mà tới, tránh xa ngươi mới có thể sống. Mặc kệ cho ngươi bị bọn chúng truy sát đi". Nàng ta nóng mắt, hậm hực chỉ trích Yến Lân một hồi rồi xoay lưng đi thật.

Hắn một bước đã có thể tóm ngược Mai Cơ trở lại: "Yên lặng một chút, ngươi muốn vị trí của chúng ta bị lộ sao?".

Chỉ là, lúc hắn tiến lên kéo nàng trở lại, hai người vô tình va vào thân cây gần đó. Trên cây, không biết từ khi nào đã có sẵn một con rắn, vì một chút kích động của hai người, theo bản năng nó lập tức há miệng, giương nanh lao tới.

Phản xạ của Mai Cơ vốn rất nhạy bén, nhưng khoảng cách lại quá gần, hướng con rắn kia bổ tới lại nhắm ngay cổ Yến Lân. Nàng ta mở to mắt hoảng hốt, hô hấp một thoáng đình trệ, chỉ kịp nâng tay che chắn.

Con rắn lao tới cắn vào cánh tay của Mai Cơ, tức thì phun ra một lượng chất độc vào nàng rồi nhả ra, rơi xuống đất biến mất dạng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui