Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh

Không biết đã qua bao lâu.

Tử Chiêu nhíu mi tỉnh lại, chậm rãi tiếp nhận một chút ánh sáng yếu ớt xung quanh, phát hiện bản thân đang ở một căn phòng xa lạ.

Thần trí dần dần thanh tỉnh, lập tức cảm nhận một trận đau buốt thấu xương từ vai trái truyền tới. Vết thương do tên bắn tuy đã được xử lý tốt nhưng nhất thời chưa thể lành lại, đương nhiên sẽ cảm thấy đau.

Nhưng còn chưa hết, một bên vai trái thì đau đến nỗi hít thở không thông, bên này vai phải lại như bị thứ gì đó đè lên ê ẩm. Tử Chiêu quay đầu lại nhìn, thần sắc trở nên ngưng trọng.

Gương mặt tuấn mỹ phiêu dật như trích tiên không nhiễm một chút tục khí. Dữ Ngọc như vậy mà lại ghé sát vào nàng ngủ say.

Tử Chiêu không biết đây là tỉnh cảnh gì, dần dần nhớ lại, thì ra hình ảnh mơ hồ lúc nàng được hắn cứu khi nhảy xuống vực không phải là nằm mơ. Không những vậy, lúc đó nàng còn ôm chặt lấy hắn, khóc một trận thống khoái.

Vành tai lập tức phiếm hồng, loại chuyện này, không ngờ có thể phát sinh trên người nàng.

Còn nhớ, rất lâu về trước, mỗi lần nàng bị thương, đều là hắn giúp nàng chữa trị, lưu lại chăm sóc nàng cả đêm. Mỗi khi nàng mở mắt tỉnh dậy, đều thấy hắn khi thì ngủ gục bên giường, khi thì gác cả chân lên người nàng mà ngủ, bộ dạng giống như đã rất vất vả. Đột nhiên những chuyện xảy ra ở Vụ Ẩn cốc hôm đó chợt ùa về, nàng không thể nào quên hắn ra tay với nàng, không thể rũ bỏ những lời khó nghe hắn nói với nàng.

Tử Chiêu âm thầm hít lấy một hơi, không biết nếu như hắn tỉnh dậy, nàng phải đối mặt thế nào đây?

Chỉ là, lúc này Dữ Ngọc còn đang ngủ, chuyện gì cũng sẽ không phát sinh. Tử Chiêu không ngại lần nữa quay đầu nhìn ngắm hắn.

Từng đường nét như được tạo hóa ưu ái tạc thành. Mày rậm hiên ngang, rõ nét ẩn hiện uy khí, sống mũi phong duệ một đường như bạch ngọc. Thần sắc thanh triệt sáng ngời, tựa hồ mang theo hương sắc xa xưa. Đôi mắt nhắm nghiền phủ xuống hàng mi dài dễ khiến cho mọi nữ tử phải ghen tỵ. Hàng mi như vậy mà lại là của một nam nhân.

Đôi mắt...? Tử Chiêu lúc này mới phát hiện ra một điểm không đúng. Dựa vào chút ánh sáng yếu ớt trong phòng, nàng lờ mờ nhìn thấy trên mắt trái của hắn có một vết sẹo kéo dài từ lông mày thẳng xuống dưới, hoàn toàn cắt dọc qua mắt.

Tử Chiêu không tự chủ, muốn ngồi dậy xem xét rốt cuộc có phải bản thân nhìn lầm hay không. Với bản lĩnh của Dữ Ngọc, tuyệt đối không để kẻ khác có cơ hội ra tay tới mức này.

Thân thể kích động, cơn đau từ vai trái đột ngột truyền đến khiến cho nàng giật nảy người.

Dữ Ngọc bị động tĩnh của người bên cạnh làm cho choàng tỉnh. Hắn nghĩ ở lại muốn chăm sóc cho người bệnh vậy mà lại ngủ quên, hơn nữa hình như còn rất thoải mái tựa đầu lên vai nàng ngủ. Như vậy có chỗ nào giống chăm sóc người bệnh?

Nhìn thấy Tử Chiêu vì đau đớn mà cúi gập người, tiếng hít thở nặng nề truyền ra, nhất định là nàng vừa rồi đã cử động mạnh. Dữ Ngọc duỗi tay kéo Tử Chiêu trở lại, đảo mắt xem xét miệng vết thương, thấy không có việc gì mới mở miệng: "Ngươi ngồi dậy làm cái gì? Muốn uống nước sao? Để ta lấy cho ngươi".

Tử Chiêu cũng không trả lời hắn, thấy Dữ Ngọc định xuống giường thì lập tức đưa tay kéo hắn lại. Hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào mặt hắn.

Dữ Ngọc tựa hồ có thể đoán được nàng là muốn xem cái gì. Hắn không như trước, lần này bình thản đón nhận ánh mắt của nàng, không một chút do dự hay né tránh.

Ngũ quan tinh tế hài hoà lại không thiếu khí phách nam nhân. Trải qua năm tháng lại thêm mấy phần thành thục. Lúc này một vết sẹo dài hằn rõ khiến cho mắt trái không thể mở. Hắn như vậy mà chỉ còn một mắt.

Tử Chiêu không ý thức được bản thân có bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu đau lòng: "Làm... làm sao có thể? Dữ Ngọc, từ khi nào...?". Thanh âm nghèn nghẹn trong họng khó nhọc phát ra.

Nghe nàng gọi một tiếng "Dữ Ngọc", đáy lòng chợt thổn thức như có một dòng nước ấm chảy qua sơn cốc lạnh lẽo. Đã bao lâu rồi nàng không gọi tên hắn như vậy.

Dữ Ngọc hít một hơi, bình ổn lại tâm tình rồi mới trả lời: "Ta không có việc gì?".

"Sao có thể không có việc gì? Mắt của ngươi không dùng được nữa. Làm thế nào lại không có việc gì?". Nàng dường như là nỉ non, hai mắt bất giác trào lệ. Tới cả bản thân cũng không hề nhận ra, đối diện với hắn, Tử Chiêu thật ra rất dễ mềm lòng. Cho tới nay, người nhìn thấy nàng khóc nhiều nhất, cũng chỉ có hắn.

Nhìn thấy nàng trở nên kích động, Dữ Ngọc cũng không biết phải làm thế nào. Hắn vòng tay ôm lấy Tử Chiêu đặt trong lòng, cúi xuống giúp nàng nhìn rõ: "Ai nói với ngươi ta hỏng mắt, chẳng phải là chỉ mất một con mắt thôi sao? Vẫn có thể nhìn rõ ngươi".

Gương mặt của hắn gần như phóng đại trước mặt nàng, Tử Chiêu vô thức nâng tay chạm lên vết sẹo kia, trong lòng càng dâng lên cảm giác mất mát, giống như nhìn thấy một viên ngọc trân quý nhất trên đời, đáng ra phải vô cùng hoàn mỹ vậy mà lại có một vết nứt.


Không kiểm tra thì thôi, Tử Chiêu vừa chú ý xem xét một chút liền phát hiện thêm một chuyện. Bên trong hốc mắt kia, hoàn toàn không còn cảm thấy sự tồn tại của nhãn cầu. Nếu như đây chỉ là một vết chém khiến người ta hỏng mắt thì vẫn phải thấy rõ nhãn cầu nổi lên. Đằng này, bên trong lại trống rỗng.

Việc này có thể nói lên điều gì? Chính là, con mắt kia, bị người ta móc ra.

Tử Chiêu không biết vì sao lại càng thêm sợ hãi, bàn tay đặt trên mắt Dữ Ngọc cứng đờ. Nàng hít thở có chút không thông, tiếng khóc truyền ra lại càng tê tâm liệt phế.

Hắn thấy nàng không những không thể bình ổn tâm tình, ngược lại càng thêm kích động. Chỉ có thể đem Tử Chiêu dúi chặt trong lòng, cảm giác nếu như hắn nới lỏng vòng tay, lập tức sẽ khiến nàng vỡ vụn.

Tử Chiêu vùi đầu vào lồng ngực hắn, nghe được tiếng trái tim hắn bình ổn vang lên. Cảm thấy tâm can như bị thứ gì đó hung hăng giày vò. Loại xúc cảm này vô cùng xa lạ, tới cả bản thân cũng không rõ, nàng uất ức cái gì.

Hai thân ảnh như liền một khối, cứ như vậy yên vị trên giường. Sắc trời bên ngoài đã dần sáng tỏ, ánh bình minh bắt đầu ló rạng, len lỏi từng ngóc ngách khiến cho không gian cũng trở nên rõ ràng hơn.

Tiếng khóc vơi dần, thi thoảng chỉ còn vài thanh âm thút thít nỉ non.

Cảm nhận người trong lòng vốn đang vô lực mềm rũ đột nhiên toàn thân cứng ngắc, Tử Chiêu vẫn bất động, một chút phản ứng sau đó cũng không có. Nói đúng hơn là Tử Chiêu không biết nên phản ứng thế nào.

Nàng giật mình nhớ ra một chuyện, hiện tại quan hệ giữa nàng và hắn là gì? Không phải chính miệng hắn nói không muốn nhìn thấy nàng, chán ghét loại người như nàng, muốn nàng biến mất khỏi tầm mắt hay sao?

Tử Chiêu trong lòng hoảng hốt, nàng ngay lập tức dựng người, rời khỏi vòng tay của hắn, dù đụng phải vết thương, một tiếng kêu đau cũng không dám truyền ra. Rất nhanh xuống giường, quay lưng về phía Dữ Ngọc, thanh âm cũng không được tự nhiên: "Lúc giao thủ với đám người kia ta hình như trúng độc, thần trí không tỉnh táo nên mới mạo phạm tới ngươi".

Ngữ điệu cần có bao nhiêu xa cách thì có bấy nhiêu.

Dữ Ngọc nhìn bóng lưng khẽ run của nàng, chỉ đành thở dài, trong lòng đột ngột mất đi hơi ấm không khỏi khiến người ta trống trải. Hắn biết, sau ngày đó, giữa hắn và nàng đã có một rào cản rất lớn. Có lẽ như vậy cũng tốt.

"Nội thương của ngươi không còn nghiêm trọng, chú ý nghỉ ngơi cho tốt".

Nhìn thấy Dữ Ngọc rời đi, Tử Chiêu như trút được một gánh nặng, nàng lảo đảo ngồi phịch xuống đất, vì cơn đau đớn trên vai mà thở hổn hển.

Hắn không muốn nói cái gì, dù nàng có bao nhiêu câu hỏi cũng không dám mở miệng. Chi bằng, vẫn là không nên hỏi thì hơn. Chuyện của hắn, cần nàng quan tâm sao?

Tử Chiêu thất thần ngồi một chỗ, trên gương mặt dường như tê dại, không biết là đang nghĩ cái gì. Cho tới lúc cảm thấy bàn chân lạnh buốt mới phát hiện ra, bản thân đang để chân trần, nếu cứ tiếp tục ngồi trên đất lạnh như vậy cũng không tốt.

Vươn cánh tay mảnh khảnh vịn vào góc bàn mới có thể đứng dậy, nếu tình cảnh này bị người ta nhìn thấy, đương nhiên sẽ không thể nào nhận ra người này từng là Lãnh Thiên Diệt ở Thanh Quan.

Diêu Phần từ nhà bếp, dẫn đầu một đám thuộc hạ hướng tiểu viện mà đi. Nhóm người phía sau, có kẻ bưng một cái khay, bên trên chỉ đặt một chén cháo loãng cùng một chén thuốc, kẻ thì mang theo băng vải cùng đủ các loại bình sứ, thậm chí có kẻ còn ôm theo y phục mới, lược gỗ, bột hóa trang. Bởi vì hiện tại lớp dịch dung trên gương mặt Tử Chiêu không còn, cố ý giúp nàng chuẩn bị.

Một đoàn người rồng rắn nối đuôi tiến vào tiểu viện. Cảm nhận trong phòng không có động tĩnh gì, Diêu Phần chậm rãi nâng tay đẩy cửa bước vào. Gương mặt tái nhợt của nàng ta vốn dĩ dọa người, nghĩ rằng nữ tử bên trong sẽ bị làm cho giật mình nên động tác mới nhẹ nhàng như vậy. Nào ngờ, người bị dọa cho giật mình lại chính là nàng ta.

Cánh cửa vừa bung ra, mùi máu tanh lập tức ập tới khiến cho đồng tử Diêu Phần co rút kịch liệt. Nàng ta phải nhẫn nhịn lắm mới ngăn không để bản thân lao vào trong phòng vồ lấy Tử Chiêu.

Đối diện ánh mắt thèm khát không thể che giấu, nữ tử lúc này mặt cắt không còn giọt máu chằm chằm nhìn lại nàng ta. Hàn khí sâu đậm quấn quanh, gian phòng nháy mắt đã trở nên âm trầm bức cho người ta khó thở.

Bị loại khí thế mãnh liệt này lấn át, Diêu Phần hơi ngẩn ra, sau đó không khỏi bật cười. Vì cớ gì một kẻ từng tung hoành ngang dọc, một thời làm mưa làm gió ở Đường Môn như nàng ta còn bị một nha đầu dọa cho thất kinh.

Liếc mắt thấy trên mặt bàn hỗn độn toàn là băng vải loang lổ máu, trên thân Tử Chiêu y phục lại chỉnh tề tinh tươm, nhìn qua không ai nhận ra nàng đang mang trọng thương. Diêu Phần đoán chắc khi nãy một mình Tử Chiêu ở trong phòng muốn thay y phục, nhân tiện lấy được ở đâu băng gạc, liền tự mình xử lý vết thương. Bất quá tóc dài còn đang buông xõa, trên trán lại rịn ra một tầng mồ hôi tố cáo nàng. Với cánh tay đau kia, Tử Chiêu căn bản không thể tự mình chải đầu.

Nhìn đôi mắt ma mị khó lường đảo qua đảo lại đánh giá mình, Tử Chiêu nhận ra nữ nhân này chính là người nàng gặp trong Vụ Ẩn cốc, hơn nữa võ công lại cao hơn nàng tới vài phần thì không nhịn được cảnh giác.


Người này có quan hệ gì với Dữ Ngọc? Sao lại xuất hiện ở đây?

Dường như đoán được hoài nghi trong mắt Tử Chiêu, Diêu Phần nở nụ cười vặn vẹo vốn có của nàng ta: "Ta tới giúp ngươi thay y phục, vết thương trên vai ngươi không thể vọng động. Bằng không để miệng vết thương rách ra, tới vài tháng cũng không thể lành".

Nói rồi nàng ta tiến vào, muốn giúp Tử Chiêu xem xét lại vết thương nhưng lại thấy nàng né tránh. Diêu Phần cũng không nói gì, chỉ nhoẻn miệng cười, quay người tiếp lấy một đống chai lọ từ thuộc hạ phía sau, an tĩnh phối dược.

Bất quá, nụ cười của nàng ta rơi vào mắt người ngoài chính là âm hiểm vạn phần. Tử Chiêu cũng không phải ngoại lệ, đem nụ cười kia thu vào trong mắt.

Diêu Phần này trời sinh đã mang theo gương mặt của một ác nữ mà lớn lên. Nàng ta có làm cái gì cũng đều bị cho là có ý đồ bất chính.

Nhìn động tác vô cùng thành thục xử lý dược liệu, Tử Chiêu lờ mờ đoán: "Lúc đó ta hít phải không ít khói độc, cũng là ngươi giúp ta giải trừ?".

"Không sai, nhưng độc đó cũng không có mấy phần uy lực. Lục phủ ngũ tạng không có thương tổn gì". Nàng ta vừa nói, ánh mắt lại chiếu lên người Tử Chiêu một hồi, nhìn gương mặt có tới vài phần giống người kia. Tuy rằng bị trọng thương mà khí sắc trở nên nhợt nhạt nhưng vẫn không che dấu nổi dung mạo phong tao tuyệt sắc.

Lại nói, Diêu phần còn phát hiện ra thể chất của Tử Chiêu rất đặc biệt, Dữ Ngọc mới chỉ dùng thảo dược dưỡng thân cho nàng vài năm trời, vậy mà đừng nói là một chút độc tố tầm thường, chỉ cần nàng trúng kịch độc mà vẫn có thể tai qua nạn khỏi, nhục thể trải qua tôi luyện. Sau này muốn hạ độc người này chỉ sợ là rất khó.

Hơn nữa, huyết mạch của người Mục gia rất tốt, triệt để hấp dẫn được Diêu Phần. Nếu không phải lần này Dữ Ngọc làm quá lên, nàng ta cũng không nhất thiết phải rút máu lấy độc cho Tử Chiêu. Nhưng có cơ hội thu được một chút máu tươi này, Diêu Phần đương nhiên sẽ không từ chối.

Trong lúc Diêu Phần điều chế thuốc, Tử Chiêu đưa mắt nhìn chén cháo cùng chén thuốc còn bốc hơi, nghi hoặc hỏi: "Cái nào dùng trước?".

"Không phải ngươi rất cảnh giác ta sao, muốn xem vết thương cho ngươi còn không được, vậy mà đồ ta mang tới cũng dám uống?".

"Ta từ nhỏ không quen để người khác động tới thân thể nên mới có phản ứng này. Còn với bản lĩnh của ngươi, muốn hại ta đâu cần bày đặt như vậy".

Diêu Phần thấy tinh thần nhạy bén của Tử Chiêu đã khôi phục, hết sức vừa lòng cười nói: "Dùng thuốc trước rồi mới được ăn cháo. Thân thể của ngươi trải qua thời gian dài suy kiệt, không đủ dưỡng chất nên mới càng khó bình phục. Ở Kinh thành không phải cái gì cũng có sao, làm sao thể trạng lại trở nên như vậy?".

"Là ta ăn không vào". Tử Chiêu không buồn nhăn mặt lấy một cái, bình thản uống hết một chén thuốc đắng.

"Ngươi vẫn nên chú ý bồi bổ thì hơn, bằng không thương thế cũng khó lành". Nhìn nàng uống xong một chén thuốc lớn như vậy, hương thảo dược đắng chát còn thoang thoảng. Diêu Phần bất giác rùng mình thay cho Tử Chiêu. Người này có phải là nữ nhân hay không, một chút làm cho người ta thương hương tiếc ngọc cũng không chịu xuất ra.

"Ngươi rốt cuộc là người nào? Làm sao biết ta ở Kinh thành?". Đem hoài nghi trong lòng thẳng thắn nói ra, thần sắc tĩnh lặng như làn thu thủy.

Diêu Phần nhìn nàng rất lâu, nhớ lại lúc người này còn hôn mê bất tỉnh so với hiện tại hoàn toàn là hai người khác nhau. Một Tử Chiêu hai mắt nhắm nghiền, trên gương mặt nhỏ ướt đẫm nước mắt, thân thể yếu ớt như con thú bị thương, sống chết ôm lấy Dữ Ngọc không chịu buông. So một Tử Chiêu bình thản trấn định, dù là bị thương nhưng hơi thở cường đại không che giấu, như muốn áp chế tất cả mọi người. Nếu không phải nàng ta tận mắt nhìn thấy thì quả thật khó lòng tin nổi đây cùng là một người.

Bất quá, Tử Chiêu tự ép bản thân ra nông nỗi này, nàng ta cũng không tiện can dự, chỉ bóng gió nói: "Giúp người gặp nạn cũng là lẽ thường tình. Diêu Phần ta làm sao có thể thấy chết không cứu. Còn vì sao mà biết người từ Kinh thành đi ra, đều là do sư phụ ngươi. Hắn cái gì cũng biết, chỉ là không chịu nói ra mà thôi".

Tử Chiêu nghe mà chỗ hiểu chỗ không, chung quy chỉ có thể tóm tắt lại là Dữ Ngọc muốn cứu nàng, cô nương này biết về y thuật nên hắn mới nhờ vả. Mà cái tên Diêu Phần này hình như từng nghe qua ở đâu, nhất thời không nhớ ra. Còn chuyện vì sao Dữ Ngọc muốn cứu nàng thì Tử Chiêu có chút mông lung: "Dữ Ngọc vì sao lại muốn ngươi giúp ta? Hắn ở trong Vụ Ẩn cốc, nếu không có chuyện gì nhất định sẽ không ra ngoài. Mắt của hắn làm sao lại thành như vậy?".

Diêu Phần nhìn biểu hiện mờ mịt của nàng, chợt phát hiện nữ tử này cái gì cũng không biết, chuyện nàng ta ở Thanh Quan giải độc cho Tử Chiêu cũng không có một chút ký ức nào.

Mà trọng tâm câu hỏi kia vẫn là muốn biết con mắt trái của Dữ Ngọc làm sao lại mất. Diêu Phần nhướn mày, cong môi ý vị cười cợt. Giữa hai người này phát sinh chuyện gì nàng ta sớm đã nhìn ra, chỉ có điều cả hai người đều ngốc tới nỗi không thể tự thấu hiểu tâm can mình.

Diêu Phần vốn rất tò mò, nếu để Tử Chiêu biết được tường tận sự việc, không biết sẽ có biểu cảm gì. Bất quá, nàng ta cũng không vội, muốn nhân cơ hội trêu đùa một phen: "Ngươi có nói gì thì cũng một nhân tài được đích thân Dữ Ngọc mài dũa mới được như ngày hôm nay. Hắn vẫn là tiếc rẻ, không muốn vì một chút chuyện buồn bực mà công sức mấy năm qua bồi dưỡng ngươi lại đổ sông đổ bể. Còn con mắt kia...". Nàng ta vừa nói, ánh mắt lại không ngừng đảo qua đảo lại, ý cười càng thêm sâu: "Vẫn là tự mình đi hỏi hắn thì hơn".

Tử Chiêu có cảm giác nói chuyện với người này đều là tốn công vô ích, muốn từ chỗ nàng ta biết được chuyện gì cũng khó như lên trời.


Diêu Phần chờ Tử Chiêu dùng bữa xong thì đưa cho nàng một chút dược liệu vừa được điều chế, biết nàng sẽ không để người khác giúp mình thay thuốc nên chỉ căn dặn kỹ càng liều lượng, sau đó cùng đám thuộc hạ rời đi.

Từ lần đầu tiên chạm mặt tới giờ, Tử Chiêu không cảm nhận được người này có ác ý với mình nên sớm đã không còn cảnh giác. Hiện tại chuyện quan trọng nhất lúc này chính là phải lập tức trở về Kinh thành. Lãnh Thiên Diệt biến mất, chuyện đi tìm giải dược chính là không thể, đám triều thần nhất định không bỏ qua cơ hội này, bức bách Hoàng thượng đem Mục tiểu thư ra thí mạng. Nếu nàng không mau trở lại, chỉ sợ sẽ lỡ mất thời điểm thích hợp để hoán đổi với Viêm Ngân.

Vừa động tới chuyện chính sự, dường như có bao nhiêu khúc mắc trong lòng đều bị Tử Chiêu bỏ ra sau đầu, không nghĩ tới. Thói quen này của nàng, nói gì thì nói, đã khiến bản thân bỏ lỡ rất nhiều điều.

Lúc này Tử Chiêu cũng không có ý định nghỉ ngơi, nàng thu gom lại đống dược liệu, chỉnh trang y phục, đặc biệt lấy một tấm khăn lụa che mặt lại. Lãnh Thiên Diệt không chết thì vẫn là người mất tích, không còn lớp dịch dung này có lẽ sẽ tránh bị người ta để ý.

Nàng rời khỏi tiểu viện, cảm thấy bên trong cũng không còn người nào khác nên một mực nhấc chân bỏ đi. Tiểu viện này không biết vì sao lại xuất hiện ở một nơi hoang sơ cách xa thành trấn, bất quá Dữ Ngọc lại có thể trùng hợp mang nàng tới đây trị thương, cũng coi như nhờ có hắn mới thoát được một kiếp nạn.

Nếu nói cho rõ ràng, thì không thể nói chỉ có lần này nàng mới được hắn cứu. Mà giống như là cả quãng đường trưởng thành của nàng đều có Dữ Ngọc. Tử Chiêu vẫn luôn tự nói với bản thân rằng nàng nợ hắn rất nhiều, bất kể nàng có suy nghĩ nào khác đối với hắn đều sẽ tự cho là không đúng, xúc cảm lập tức bị lý trí chôn vùi. Bóng lưng thẳng tắp kiên định, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt.

Tử Chiêu đi dọc theo vùng ngoại ô, vào lúc trời còn chưa tối đã có thể tập kết với người của Hồng Vân sơn. Bọn họ từ sớm đã nhận được tin đoàn người của Tử Chiêu bị phục kích giữa đường, không ngờ khi vừa tới nơi thì mọi chuyện đã không thể vãn hồi.

Lãnh Thiên Diệt reo mình xuống vực thẳm, truy binh đi đường vòng xuống dưới thì phát hiện một thi thể nát bấy không nhìn ra nhân dạng, chỉ dựa vào một chút y phục vương vãi xung quanh mà xác nhận, người chết không ai khác chính là Lãnh Thiên Diệt.

Người của Hồng Vân sơn không khỏi cả kinh nhưng đương nhiên cũng không hoàn toàn tin tưởng vào chuyện này nên vẫn lưu lại một nhóm người ở lại âm thầm xem xét tình hình. Quả nhiên mới hơn một ngày trôi qua, đã có thể nhìn thấy chủ tử bình an trở về.

Tử Chiêu nghe bọn họ báo cáo lại tình hình thì chỉ có thể đoán thi thể kia là do Dữ Ngọc ném ở đó làm thế thân cho nàng. Vốn là Tử Chiêu còn đang suy nghĩ, không biết sau khi trở lại Kinh thành hoán đổi với Viêm Ngân, nàng nên xử lý chuyện của Lãnh Thiên Diệt thế nào để không bị người ta chú ý. Không ngờ trong tình thế lúc đó, Dữ Ngọc lại có thể rất nhanh đưa ra quyết định, trùng hợp giúp nàng giải quyết vấn đề này. Lãnh Thiên Diệt đã chết, Tử Chiêu cũng không cần phải lo tìm người thế thân. Căn bản với bản lĩnh của Lãnh Thiên Diệt, rất khó để tìm được một người tương xứng.

"Đem tin tức truyền ra, Lãnh công tử vì Mục tiểu thư mà đi tìm thuốc giải cho quận chúa nhưng giữa đường lại bị người ta hãm hại, chết bất đắc kỳ tử". Tử Chiêu lạnh giọng phân phó.

Triều đình hẳn đã sớm nhận được tin tức, đám quan viên tất nhiên sẽ lợi dụng cơ hội này, liên thủ gây sức ép khiến Hoàng thượng không thể bao che cho Mục tiểu thư được nữa. Vì vậy nàng phải lập tức trở lại Kinh thành, trong lúc đó cho người truyền ra tin dữ, khiến lòng dân bất ổn, làm cho triều đình xao nhãng. Thứ nhất là có thể kéo dài thời gian cho Viêm Ngân, đợi nàng trở về. Thứ hai là có thể đánh động tới Mục gia quân.

Mặc dù nàng đã phái Hồng Lang đích thân tới Thanh Quan lo liệu nhưng ở nơi đó vẫn còn có một Cát Kỳ, hắn ta không phải loại người không thấu tình đạt lý nhưng cũng là người có lý tưởng sắt son. Trong tim hắn chỉ có Đại Minh, dù chuyện gì có xảy ra đi nữa, hắn cũng chỉ hướng tới lợi ích của Đại Minh mà hành sự.

Hơn nữa, giữa Mục gia quân và Cát Kỳ đã có mối giao hảo từ lâu, khó tránh khỏi lúc động binh sẽ vì chút tình nghĩa này mà gặp phải trở ngại. Vì vậy Tử Chiêu càng muốn truyền ra tin tức bất lợi cho Mục tiểu thư, thúc đẩy Mục gia quân tiến kinh. Tới lúc đó, có xuất hiện thêm mười Cát Kỳ cũng khó lòng giữ chân bọn họ.

Thuộc hạ cúi đầu lĩnh mệnh, sau đó lập tức đi xử lý chuyện được phân phó. Tử Chiêu cùng vài tuỳ tùng không chậm trễ lên ngựa, một đường phi nước đại trở về Kinh thành.

Dọc đường hết sức thuận lợi, có thể nghe phong phanh từ dân chúng chút chuyện về Lãnh Thiên Diệt đã được truyền ra. Quả nhiên tốc độ xử lý của Hồng Vân sơn rất tốt. Còn có thư của Hồng Lang từ Thanh Quan báo về, mọi chuyện đều theo dự tính, chỉ chờ một ngọn gió đông. Tử Chiêu không nhịn được cười thành tiếng, không nghĩ nha đầu này còn biết học theo người ta, nói mấy lời đạo mạo sâu xa.

Sau vài ngày đường trên lưng ngựa chạy không ngừng nghỉ, Tử Chiêu cuối cùng cải trang thành một thiếu phụ, áo vải đơn điệu nhập thành. Nàng cũng không chịu nghỉ ngơi, lập tức bí mật tới Tú Lệ phường tìm Tiểu Nhan.

Trong gian phòng nghiêm mật, chỉ có Mai Cơ ở một bên bưng trà rót nước. Nàng ta cũng là nữ tử rất được Tiểu Nhan trọng dụng, từ sớm đã quen lấy lòng những nhân vật có máu mặt đến với Tú Lệ phường. Tuy trước mặt là người mà tới cả Tú nương cũng phải cúi đầu nhưng lại không khiến cho nàng ta có cảm giác sợ hãi mà chỉ có kính nể. Vì vậy nên Mai Cơ cũng hết sức tự nhiên, trong lúc Tiểu Nhan còn chưa tới, nàng ta đương nhiên sẽ bồi Tử Chiêu nói chuyện.

"Nhìn khí sắc tiểu thư dường như không tốt, người vừa trở lại Kinh thành đã lập tức tới đây. Hay là ta báo nhà bếp chuẩn bị một phần canh giúp người bồi bổ?".

"Ta tới đây cũng không báo trước, các người làm thế nào lại có thể nắm được hành tung của ta?".

Mai Cơ nghe nàng hỏi, ban đầu có phần sửng sốt, tưởng bản thân không cẩn thận khiến người phật ý. Nhưng nhìn lên lại chỉ thấy biểu hiện của Tử Chiêu ngoài hiếu kỳ ra thì không còn tâm tư nào khác mới thở ra một hơi: "Đội bách hoa đều là do một tay tiểu thư bồi dưỡng ra. Chúng ta đối với người là vô cùng kính ngưỡng, cách hành sự cùng tính cách của người thế nào, các tỷ muội chúng ta cũng có chút nhận thức. Tiểu thư đã không làm thì thôi, nhưng một khi có chuyện đều dồn hết tinh lực để giải quyết. Nhìn thấy một thân phong trần mệt mỏi tiền vào, y phục lại không giống mọi lần, cho nên Mai Cơ mới có thể đoán ra là tiểu thư chỉ vừa mới nhập thành đã lập tức tới đây, muốn bàn chuyện cùng chủ tử".

Tử Chiêu nhìn lại Mai Cơ một chút, vô cùng tán thưởng gật đầu. Nữ tử có thể khéo léo mà lại tinh tế như vậy trong mắt nàng cũng không có mấy người. Trong lòng đang âm thầm suy tính thì cửa gỗ bị người ta đẩy vào, Tiểu Nhan một thân hoa phục chỉnh tề, ánh mắt mang theo lo lắng chiếu lên người Tử Chiêu, nhìn thấy nàng nguyên vẹn trước mắt mới thở phào một hơi: "Lúc nghe tin muội giữa đường thật sự bị phục kích, tuy biết là tin tức cố tình được truyền đi nhưng vẫn không khỏi bất an. Hiện tại không sao là tốt rồi".

"Ngoài một chút thương thế ngoài da thì không có gì nghiêm trọng. Lúc đó quả thật là may mắn".

Mai Cơ thấy chủ tử đã tới thì có ý định lui ra nhưng lại bị Tử Chiêu giữ lại. Trước nay hai người nói chuyện đều không có bất cứ người nào ở bên hầu hạ. Nàng ta có chút thụ sủng nhược kinh, do dự nhìn Tiểu Nhan một cái, thấy nàng không nói gì mới an tâm đứng sang một bên.

Suốt thời gian vừa rồi, đích thân Tiểu Nhan giả dạng thành nô tỳ bên người Viêm Ngân. Mặt khác cho người để ý nhất cử nhất động của toàn bộ quan viên trong triều cùng Hoàng tử Triệu quốc.

Đem tình hình hiện tại, một lượt báo lại với Tử Chiêu. Quả nhiên đúng như nàng nghĩ, đám triều thần rục rịch kéo nhau dâng tấu, nói tình trạng của quận chúa đều là do Mục tiểu thư mà ra, nhất định phải nghiêm trị.

Còn phía Hoàng tử Triệu Anh cũng bị bọn chúng ngấm ngầm tác động, không ít lần vì nhìn thấy Lạc Vân bị đau đớn giày vò khổ sở mà năm lần bảy lượt muốn giết Mục tiểu thư. Sau khi nghe tin không tìm được thuốc giải thì càng ngày càng dễ nóng giận.

Tình cảm huynh muội của bọn họ, nàng tất nhiên hiểu được nên cũng không có gì chê trách. Chỉ tiếc hắn thân là Hoàng tử một nước, ở nơi đất khách nhưng lại không có bao nhiêu trầm ổn.


Một bên dân chúng vì hàm oan của Mục tiểu thư mà nhiều nơi đã có động thái gây sức ép cho triều đình. Một bên Triệu Anh lại dùng thân phận bức bách Hoàng thượng xử trí Mục tiểu thư. Mà ngôi cửu ngũ, xưa nay có bao giờ phải chịu cảnh bị chèn ép như vậy. Hoàng thượng có giận cũng sẽ không đổ lên đầu dân chúng. Vậy thì một là thẳng tay trừng phạt Mục tiểu thư. Hai là dùng cái uy của đế vương đại quốc kìm hãm sự ngông cuồng của Triệu Anh. Ba là đem lửa giận trút lên đầu đám triều thần chỉ biết gây hoạ.

Tử Chiêu xoay tròn chén trà trong tay, nhãn thần sâu xa nhìn tới Mai Cơ: "Ngươi thấy chuyện này sẽ xoay chuyển thế nào?".

Mai Cơ đương nhiên không nghĩ Tử Chiêu sẽ hỏi tới mình nên cũng chưa kịp mở miệng. Tiểu Nhan ngẩng đầu, nhìn ra trong mắt nàng có vài phần thưởng thức nên cũng gật đầu với Mai Cơ, nhắc nhở nàng ta tiếp lời.

"Tiểu thư, theo Mai Cơ nghĩ hai khả năng sau cùng, chỉ e sẽ có nhiều trở ngại. Thế lực quan viên trong triều đã sớm ăn sâu bén rễ, còn Hoàng tử Triệu quốc, nói thế nào thì vẫn là thân phận cao quý, không nên hạ uy phong của hắn. Nhưng để trừng phạt một Mục tiểu thư thì lại rất dễ dàng. Cho tới nay người bị nhốt trong ngục không có động thái gì, đương nhiên chuyện hối lỗi cũng không có. Triều thần cũng vì điều này mới càng có cơ dâng tấu".

"Ý của ngươi là Hoàng thượng sớm muộn cũng sẽ thuận theo ý triều thần, xử tội ta?".

"Xem tình huống hiện tại, rất có khả năng sẽ như vậy".

Tử Chiêu vừa lòng, chiều hướng diễn ra như vậy rất đúng với suy tính của nàng. Hiện tại có thể truyền tin cho Hồng Lang, nhanh chóng để Mục gia quân chia binh tiến kinh. Lựa thời điểm mấu chốt, kích động dân chúng, đem người của Hồng Vân sơn trà trộn vào. Tới lúc đó, nháo một trận, thử xem Kinh thành này có thể trở thành cái dạng gì.

Nàng vừa cúi đầu viết thư, Tiểu Nhan lại cúi đầu nhấp một ngụm trà, còn Mai Cơ cũng yên tĩnh ở một bên mài mực. Trong thư kia viết cái gì, nàng ta ở một bên đều có thể nhìn thấy. Chuyện trong thư, vậy mà lại được viết ra từ đôi tay của một nữ tử. Lời lẽ dứt khoát đơn giản nhưng lại thiên kinh địa nghĩa, dùng một đạo quân liền muốn bao vây Kinh thành. Hơn nữa còn quang minh chính đại cướp người bên trong ra. Chuyện này, khác nào mưu phản. Nếu không cẩn thận, rất có thể nhấc lên loạn binh đao.

Mai Cơ dường như cảm nhận được bất an trong lòng, một chuyện cơ mật như vậy, vốn dĩ từ trước tới nay chỉ có Tú nương mới biết được. Nhưng lần này vì sao lại muốn giữ nàng ta ở lại, là tín nhiệm hay muốn thử lòng nàng.

Suy nghĩ có phần chưa kịp thấu đáo, đột nhiên lại nghe một tiếng hỏi, người cũng không buồn ngẩng đầu lên, vẫn là an tĩnh viết thư: "Mai Cơ, Tú Lệ phường vì cái gì mà tồn tại".

Câu này nàng ta đương nhiên không dám chậm trễ trả lời: "Nơi này có tồn tại hay không, đều là từ ý niệm của tiểu thư".

"Ta nhớ rõ, chủ tử của ngươi là Tú nương. Không phải ta".

Lời vừa nói ra, thân ảnh nữ tử lập tức quỳ rạp xuống đất: "Tiểu thư, Mai Cơ tuyệt đối không có lòng riêng. Lúc đó ai ai cũng nghĩ tiểu thư không còn, chẳng phải chủ tử gây dựng nên Tú Lệ phường cũng là từ một di nguyện của tiểu thư? Muốn lập nên mạng lưới thông tin tuy là ẩn nhẫn nhưng tuyệt đối phải đứng đầu".

"Vậy ta hỏi ngươi, ta muốn Tú Lệ phường không những phải vững vàng mà là phải thật vững vàng. Muốn thế lực này càng ngày càng lớn mạnh, ăn sâu bén rễ tại Kinh thành này. Tốt nhất nên làm thế nào đây?". Tử Chiêu buông bút, một bước không do dự tiến thẳng tới trước mặt Mai Cơ, đưa tay bóp chặt lấy cằm nàng ta, buộc nàng ta phải ngẩng mặt lên, đối diện mình.

Trước sự uy hiếp của nàng, cổ họng Mai Cơ khẽ run lên, nuốt khan một tiếng: "Mai Cơ... Mai Cơ không biết có nên nói ra lời này hay không?".

"Ta là đang muốn nghe câu trả lời của ngươi".

"Xin thứ cho Mai Cơ mạo muội. Tiểu thư trước nay đều không thích dính dáng nhiều tới hoàng thân quốc thích. Nhưng mọi biến động ở Kinh thành đều là từ chủ ý của những người trong cung mà ra. Muốn thâu tóm được toàn bộ Kinh thành này, chẳng phải nên bắt đầu từ chốn thâm cung hay sao?".

Tiểu Nhan vẫn yên vị một chỗ quan sát mọi chuyện, đột nhiên phát hiện khoé miệng Tử Chiêu cong lên nụ cười vừa ý. Mai Cơ này tuy là người biết tiến biết lui, lại là một cánh tay đắc lực bên cạnh Tú nương nhưng quả nhiên vẫn bị người có ý tứ sâu xa dẫn dắn đưa vào tròng mà còn không biết.

Bất quá, Tiểu Nhan lại chưa hiểu ra dụng ý của Tử Chiêu, đem chuyện thời thế ra liên tiếp hỏi Mai Cơ, rốt cuộc là thu được cái gì?

Tử Chiêu thản nhiên trở lại chỗ ngồi, không nhanh không chậm mở miệng: "Vậy là theo ngươi, tốt nhất nên đưa người tiến cung?".

"Mai Cơ đúng là có ý đó".

"Nếu vậy... ta cho ngươi tự mình lựa chọn. Ngươi có muốn tiến cung không?". Lời nói nhẹ tựa phong sương, ảm đạm lướt qua tai người khiến cho Mai Cơ bất giác rùng mình, dường như không tin tưởng nhìn lại. Xác nhận chính xác những lời vừa rồi là Tử Chiêu nói với nàng.

"Mai Cơ tuỳ ý để người phân phó. Không có chuyện muốn hay không".

"Ta không ngại nhắc ngươi, cung cấm hoa lệ bên ngoài, thực chất bên trong lại toàn là xương trắng. Một khi tiến vào, chính là vĩnh viễn chôn vùi cả thanh xuân của một nữ tử. Rồi chắc chắn sẽ tới một ngày ngươi hối hận, nếu như ngươi thật sự không nguyện ý, ta hoàn toàn có thể dùng một người khác thay thế". Giọng điệu hoàn toàn là dùng chân tình mà khuyên bảo, Tử Chiêu thật sự muốn cho nàng ta tự lựa chọn. Mai Cơ về cơ bản cũng hiểu được, những chuyện diễn ra trong cung là cái dạng gì, nàng ta sẽ không phải vì một chút vinh hoa phú quý mà đánh mất tự do.

Nhưng đáp lại Tử Chiêu, chỉ có một ánh mắt vô cùng kiên định: "Tiểu thư nếu thật sự tin tưởng người khác, liệu có cần phải hỏi Mai Cơ như vậy? Đây chính là ngoài Mai Cơ ra, không còn người nào thích hợp hơn. Được tiểu thư coi trong là phúc phận của Mai Cơ, xin nguyện vì tiểu thư, vì Tú Lệ phường mà hành sự".

Tử Chiêu yên lặng, bất động thanh sắc nhìn sâu vào đôi mắt kia. Nàng hiểu rõ, Mai Cơ sẽ vì tín nghĩa mà đáp ứng nàng, nhưng dù có là người vô tình đến đâu thì cũng chỉ là một nữ tử. Mà chuyện nữ nhi thường tình hiển nhiên khó tránh. Tử Chiêu thở dài, chậm rãi đáp: "Gần gũi lâu ngày còn sinh tình cảm, huống hồ là với kẻ đầu gối tay ấp. Nếu thật sự có một ngày ngươi động tình, lúc đó báo lại với Tú nương, chúng ta sẽ không ép ngươi làm những chuyện trái với lương tâm".

"Tiểu thư nghĩ nhiều, hiện tại tiến cung, muốn tạo dựng một chỗ dựa vững chắc cho Tú Lệ phường, vậy thì chỉ có thể làm phi. Mà Hoàng thượng đối với Mai Cơ chênh lệch tuổi tác cũng khá nhiều, chuyện nảy sinh tình cảm quả thật không cần lo nghĩ". Mai Cơ thản nhiên nói lên ý tứ của mình. Nàng ta nói gì thì cũng sẽ có một chút yêu cầu đối với ý trung nhân, mà Hoàng thượng, hiển nhiên không nằm trong số đó.

Tử Chiêu lặng lẽ quay đầu, nhìn lại phong thư còn đang viết dở, đáy mắt mang theo một tia khó xử: "Ta cũng không nói muốn ngươi câu dẫn Hoàng thượng".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui