Trong đêm tối, vài bóng người đang di chuyển. Tất cả đều hướng tới cửa phủ. Tử Chiêu vừa chạy đến, cũng cùng lúc có 3 bóng người phi thân tới. Thấy người đến là phụ thân, Tử Hàm cùng Yến Lân, Tử Chiêu cũng không nói tiếng nào, lẳng lặng đứng một bên.
Ngoài cửa phủ chỉ thấy một người cưỡi ngựa, từ đầu đến chân vận một bộ quần áo dạ hành, đến gương mặt cũng bịt kín, cộng thêm trời tối nên Tử Chiêu còn chẳng thể nhìn rõ mắt người này. Điều đáng nói là toàn thân hắn tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc, sau lưng vác theo thứ gì đó rất lớn, được bọc kín bằng mấy lớp vải. Dù đã đến tận cửa phủ nhưng hắn vẫn ngồi nguyên trên ngựa, không hề nhúc nhích. Cho đến khi nhìn thấy bóng dáng của Mục Từ cùng Tử Hàm, thân hình người này mới khẽ run, mở miệng phát ra âm thanh rất nhỏ, đứt đoạn:
“Ta … cùng … ngài ấy … trở về.”
Tử Chiêu nhíu mày không hiểu, nhưng nhìn sắc mặt ai cũng rất u ám. Nàng đứng gần Tử Hàm nhất, có thể cảm nhận được hơi thở nặng nề, tay hắn nắm chặt đến nỗi có thể thấy rõ từng khớp xương trắng.
Tử Chiêu có dự cảm không tốt, chỉ nhẹ đưa tay, nắm lấy tay Tử Hàm. Tuy không nhìn nàng nhưng hắn cũng khẽ thả lỏng, rồi bàn tay to lớn nắm ngược lại, bao phủ toàn bộ bàn tay của Tử Chiêu.
Lúc này, ánh mắt Mục Từ hiện lên vài tia đau đớn, hơi khàn giọng cúi đầu nói: “Vất vả cho ngươi rồi”.
Vừa dứt lời, thân ảnh phía trước thoáng chốc trở nên nặng nề, như không có sức lực, từ trên lưng ngựa ngã rầm xuống đất, bất động. Mục Từ như lê từng bước tiến tới, khom lưng ngồi xuống cạnh người nọ, chợt thấy một bóng dáng nhỏ bé từ phía sau vọt tới.
Không ai khác, chính là Tử Chiêu, nàng vội vàng đưa tay kéo khăn che mặt của người này xuống, đặt hai ngón tay lên trước mũi rồi lại di chuyển xuống động mạch cổ. Động tác khẩn trương, chồm lấy cái bọc lớn trên lưng người này, hai tay không ngừng tháo gỡ lớp vải thấm đẫm máu, nhuốm đỏ cả bàn tay nàng. Cho đến khi gỡ được lớp vải cuối cùng, để lộ ra lưỡi rìu sắc lẻm, dưới ánh trăng, phản chiếu ra thứ ánh sáng lạnh lẽo.
Đầu óc Tử Chiêu như ong cả lên, khụy gối ngồi bệt trên nền đất, khóe môi không ngừng run rẩy, thất thần nhìn chằm chằm vào thứ được giấu trong bọc kia. Người đầu tiên có phản ứng là Mục Diệp Khang, ông tiến lên khom người ôm lấy con gái vào trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Chiêu nhi đừng sợ, chỉ cần nhắm mắt lại là sẽ không thấy nữa”. Dù vậy, đôi mắt Tử Chiêu không có lấy một tia sợ hãi, thay vào đó chỉ là một đôi mắt tràn đầy nghi vấn, khó hiểu. Nàng nhíu chặt mày, ngước mắt lên, lắc lắc cánh tay Mục Diệp Khang hỏi:
“Phụ thân, đây là chuyện gì? Tại sao người này lại chết? Tại sao lại mang theo đồ của Tang ca? Vật này dù có đi ngủ hắn cũng cầm chặt trong tay, không thể nào có chuyện hắn giao cho người khác. Tang ca giờ ở đâu? Sao hắn không tới mà vật này lại xuất hiện ở đây? Phụ thân?” – Càng nói, giọng Tử Chiêu càng lớn, đến cuối có chút như lạc đi.
Mục Diệp Khang thấy vậy nhưng vẫn im lặng không lên tiếng. Mục Từ khẽ liếc mắt nhìn trời rồi thở dài: “Sớm muộn nó cũng biết, chi bằng sớm biết một chút đi” – Nói rồi ông đứng dậy, ôm lấy chiếc rìu của Hồng Tang, lặng lẽ rời đi. Tử Chiêu từ đầu đến cuối vẫn đăm đăm nhìn theo chiếc rìu đó, đến thở cũng không dám thở mạnh, như sợ nếu nàng làm xao động không khí xung quanh thì có thứ gì đó sẽ vỡ nát, thứ gì đó mà sâu trong tiềm thức nàng đang phải cố kìm nén.
Không đành lòng, Mục lão gia càng ôm Tử Chiêu chặt hơn, nhìn vào mắt nàng nói: “Tử Chiêu, Hồng Tang không còn nữa. Con hiểu được không? Hắn ở thành Đồng Quan tử chiến với địch, dùng chính sinh mạng mình để kéo dài thời gian. Nếu không có hắn, chúng ta sẽ không nhận được tin tức, sẽ không kịp chuẩn bị, thậm chí giờ này cả Bạch thành có khi cũng bị giày xéo dưới gót ngựa của Thuần Vương” – Song, ông lại nghĩ một đứa trẻ 5 tuổi nào đã biết chiến tranh là thứ gì, liền nhẹ giọng an ủi: “Chiêu nhi đừng nghĩ nữa, có những chuyện con chưa thể hiểu hết được. Hồng Tang không chết vô ích. Hắn chết nhưng cũng cứu được biết bao nhiêu lê dân bá tánh. Nghe phụ thân, đừng đau lòng”.
Như có thứ gì nghẹn đắng nơi cổ họng chỉ trực trào lên, nàng phải cố gắng đè xuống. Sau đó đứng dậy tiến lại gần thi thể nằm trên đất kia, khẽ hỏi: “Hắn tên là gì?”
Mục Diệp Khang lắc đầu: “Hắn là tử sĩ bên cạnh Hồng Tang, không có tên”
Nàng đưa tay, vuốt mắt người đó rồi quỳ gối: “Hắn thật tệ phải không? Ngươi theo bao lâu, vậy mà cũng không đặt cho ngươi cái tên dễ gọi. Đã vậy Mục Tử Chiêu ta hôm nay sẽ đặt tên cho ngươi, ta gọi ngươi là Hồng Trung. Hồng Trung, từ nay về sau ngươi có danh tính, người khác cũng có thể nhớ tới ngươi, có thể lập được bài vị, không thể làm một con ma không tên được, đúng không?... Hồng Trung, đa tạ ngươi kiên trì tới tận giây phút cuối cùng đưa Hồng Tang trở về”. Sau đó nàng giập đầu với Hồng Trung 3 cái. Lúc đứng dậy rời đi, nàng còn than thở một câu như có như không: - “Có lúc nào chiến tranh mà tránh được cảnh lầm than”.
Ba người Mục Diệp Khang, Tử Hàm cùng Yến Lân chứng kiến toàn bộ, không khỏi sững sờ trước biểu hiện của Tử Chiêu. Những lời nói, ánh mắt cùng hành động của nàng không hề giống một đứa trẻ 5 tuổi. Họ thậm chí còn có thể thấy khóe môi của người mới được gọi là Hồng Trung còn đang nằm kia dường như khẽ mỉm cười, cảm nhận được hắn thật sự đã mãn nguyện mà nhắm mắt xuôi tay.
Cả đêm này, chẳng biết có bao nhiêu người không ngủ.
Sáng hôm sau, trong lúc dùng điểm tâm, không ai nhắc đến chuyện đêm qua. Mọi người đều lẳng lặng dùng bữa, không khí quá yên ắng, có phần bức bối. Nếu tinh ý, có thể thấy hôm nay Mục lão gia cùng Tử Hàm luôn để mắt tới Tử Chiêu, không muốn bỏ qua bất kì biểu hiện nào trên khuôn mặt nàng.
Mấy ngày sau đó cứ thế trôi qua. Hôm nay, trong lúc mọi người đang dùng trà, Mục Diệp Khang nói ông sẽ cùng Tử Hàm ra ngoài sắp xếp một số việc, chưa biết khi nào sẽ trở về. Cả ông và Tử Hàm liếc mắt nhìn Tử Chiêu, có chút lo lắng nhưng cũng không nói gì, chỉ dặn dò Mục phu nhân giữ gìn sức khỏe rồi về phòng chuẩn bị. Trong phòng, Mục lão gia cầm tay Mục phu nhân, nhẹ vuốt những sợi tóc rủ xuống bên gương mặt nàng rồi ân cần nói:
“Nàng đừng vì những chuyện gần đây mà lại bỏ bữa, như vậy không tốt. Còn Tử Chiêu, tuy còn nhỏ nhưng là đứa trẻ rất trí tuệ, ta quả thật lo lắng cho nó, không biết nên vui hay nên buồn. Mục Từ cùng thái tử thời gian này sẽ nán lại trong phủ, một phần để tiện bố trí và dễ dàng nắm rõ tình hình, một phần là để tránh bại lộ hành tung của thái tử. Ta cũng đã sắp xếp ám vệ cùng tăng cường canh phòng cẩn thận. Nàng ở lại cứ yên tâm, nhớ để ý giữ gìn sức khỏe một chút. Ta trở về thấy nàng gầy đi sẽ đau lòng”.
Mục phu nhân vòng tay ôm lấy thắt lưng ông, dịu dàng cười trấn an, cũng không quên dặn dò ông cùng Tử Hàm vài câu.
Quá trưa, Tử Chiêu cùng mẫu thân đứng trước của phủ tiễn Mục lão gia cùng Tử Hàm lên đường, phía sau còn có Mục Từ và Yến Lân. Trước khi họ rời đi nàng còn chạy lên hít hà, ôm mỗi người một cái. Giở giọng nhõng nhẽo dặn dò hai người xong việc phải trở về, còn không quên nhắc Tử Hàm tìm thêm mấy binh khí tốt cho nàng. Thấy Tử Chiêu không còn biểu hiện khác thường như đêm qua, Mục lão gia yên tâm gật đầu rồi mới rời đi, Tử Hàm đi qua còn tranh thủ cúi người từ trên ngựa xuống cốc đầu nàng một cái rồi lớn tiếng cười. Đám thân vệ phía sau, đa phần đều là những người từng phụ trách việc đi bắt hai huynh muội trở về mỗi lần trốn ra ngoài chơi nên đã sớm quen thuộc, gật đầu cười với nàng rồi cũng nghiêm chỉnh theo hàng lối rời đi.
Cho đến khi đoàn người đi khuất, Tử Chiêu cùng mọi người mới trở lại trong phủ. Thời gian này, Mục Từ cùng Yến Lân vẫn sẽ lưu lại Mục gia. Thấy họ cùng mẫu thân đang nói chuyện, Tử Chiêu tỏ ra không hứng thú, liền cáo lui trở về phòng.
Từ lúc bọn họ tới Mục gia, phụ thân cùng ca ca luôn bận rộn, cả ngày cũng không thấy trong phủ nên Tử Chiêu toàn ở bên mẫu thân, nhũ mẫu. Trừ buổi tối ra, nhũ mẫu lúc nào cũng kè kè bên cạnh nàng. Luôn miệng dặn dò nàng không được chạy lung tung, khi rảnh rỗi sẽ cùng nàng luyện kiếm, viết chữ,… thấy nàng chán sẽ kể chuyện cười chọc nàng. Tử Chiêu chẳng buồn cười nhưng nhìn bộ dạng nhũ mẫu rất quan tâm mình, Tử Chiêu không đành lòng để nàng lo lắng nên nặn ra một nụ cười tươi rói, mắt nheo lại, tít cả lên. Nhũ mẫu thấy nàng cười mới khẽ thả lỏng, yên tâm phân phó nha hoàn chuẩn bị nước tắm rồi mới ra ngoài. Bà vừa quay lưng đi, gương mặt Tử Chiêu lại trở về trạng thái lạnh lùng hiếm thấy. Cũng coi như sống tới hai kiếp người, kiếp trước xem tới không biết bao nhiêu bộ phim nên khả năng diễn xuất của nàng cũng không tầm thường.
Đến tối, có nha hoàn đứng ngoài cửa phòng hỏi đêm nay nàng có muốn ngủ cùng mẫu thân không, nghe giọng hình như là của Hinh nhi – nha hoàn bên cạnh mẫu thân. Tử Chiêu lúc này đã nằm trên giường, mắt nhắm nghiền.
Đợi một lúc không có tiếng trả lời, nha hoàn của Tử Chiêu mới khẽ đẩy cửa vào, bước nhẹ đến bên giường, ngó thấy người trên giường đã ngủ từ lúc nào. Nàng nhẹ kéo lại chăn cho Tử Chiêu, thổi tắt nến trên bàn rồi lui ra ngoài báo cho Hinh nhi biết Tử Chiêu đã ngủ. Cửa phòng vừa mới đóng lại, người trên giường đã mở mắt ngồi dậy, xuống giường mặc lại quần áo rồi mở cửa sổ, phi thân ra ngoài.
Thân ảnh nhỏ nhắn, bằng một tốc độ đáng kinh ngạc lại xuất hiện trong sân viện của Mục Từ một lần nữa. Từ trên cây, ông đã thấy Tử Chiêu từ sớm, nheo mắt quan sát, trong đầu chợt nảy ra ý nghĩ muốn thăm dò. Nghĩ vậy, tay vung lên, ném bay một vò rượu về phía Tử Chiêu.
Cảm giác không khí phía sau hơi xao động, Tử Chiêu quay phắt lại, dưới ánh trăng, nàng thấy rõ một vò rượu bay đến, cách mình trong gang tấc. Khẽ bước lùi lại, Tử Chiêu đưa tay đỡ lấy, theo đường bay của vò rượu mà thuận thế xoay một vòng. Vừa mới đứng vững lại nghe tiếng của Mục Từ phía trên: “Nha đầu thân thủ cũng không tệ, tay ngươi vừa ngắn vừa nhỏ như vậy, không những đón được vò rượu của ta mà còn không để bị sánh ra ngoài. Có vẻ như ngươi làm chủ thân thể mình rất tốt nhỉ?”
“Mấy năm nay trèo tường, vượt rào, đào hố trốn khỏi phủ đi chơi không ít” – Tử Chiêu thẳng thừng đáp trả, nói rồi lại tiến tới gốc cây, một tay ôm vò rượu, một tay vươn lên nói: “Gia gia cho ta lên với, tay ta vừa ngắn vừa nhỏ, chân cũng ngắn. Còn ôm theo bầu rượu của gia gia, không thể trèo cây được”. Chỉ thấy Mục Từ khẽ gật đầu, sau đó Tử Chiêu cảm nhận rõ có một bàn tay nắm phía sau cổ áo, ném nàng thẳng lên cành cây. Tử Chiêu sợ hãi co rúm người lại, hai tay ôm chặt lấy bầu rượu. Mục Từ vươn tay, giúp nàng điều chỉnh lại tư thế rồi cướp lại bầu rượu.
“Vừa rồi là gì vậy?” – nàng trợn mắt cúi đầu nhìn xuống dưới gốc cây nhưng cũng chẳng nhìn được gì.
“Là mấy con quỷ ta nuôi, chuyên đi bắt cóc ăn thịt mấy đứa nhỏ không ngoan, đêm tối còn trốn ra ngoài chơi”.
“Hừ, nghĩ dọa được ta sao? Họ là ám vệ chứ gì? Đừng tưởng ta không biết” – Tử Chiêu vênh mặt đắc ý.
“Ồ, nhìn bộ dạng cũng có chút hiểu biết. Vậy ngươi có biết ám vệ lợi hại thế nào không? Chi bằng chúng ta thử một chút đi” – Mục Từ uống một ngụm rượu lớn, vừa cười vừa nói.
“Thử thế nào?” – “Bây giờ ta đẩy ngươi từ trên này xuống xem ám vệ có kịp đỡ lấy ngươi không? Nếu đỡ được chẳng phải là rất lợi hại sao? Thế nào? Nha đầu có dám thử không?”
Tử Chiêu mặt không đổi sắc, ném cho Mục Từ một ánh mắt khinh thường: “Lão gia gia ngài sao có thể làm mấy việc nhàm chán thế chứ? Muốn thử cũng phải để ta động thủ, cứa rách cổ ngài xem ám vệ của ngài có kịp cứu ngài không? Nếu cứu được chẳng phải là rất lợi hại sao? Thế nào? Gia gia có dám thử không?”. Nói rồi còn ung dung rút từ trong ngực ra một thanh chủy thủ, tỉ mỉ lau.
Mục Từ ngừng cười, chỉ dốc nốt rượu trong vò uống cạn, trầm ngâm nhìn Tử Chiêu. Trong đầu nàng thầm mắng: “Hừ, sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn lật bàn tay” – nghĩ vậy, Tử Chiêu cũng ngừng cười, cất chủy thủ vào trong người rồi nói: “Chắc gia gia sợ đau nên không dám thử. Vậy thôi đi, để lần khác chúng ta chơi”.
“Ta thấy nha đầu ngươi có vẻ chín chắn trước tuổi thì phải?” – Mục Từ nheo mắt không nhìn Tử Chiêu, bâng quơ nói một câu.
“Gia gia người trông có vài phần giống Hồng Tang ca ca thì phải? Hay là Hồng Tang học cái phong thái đó từ gia vậy?” – coi như không nghe thấy lời của Mục Từ, Tử Chiêu hỏi ngược lại.
Mục Từ khẽ thở dài rồi lắc đầu. Một lúc lâu cũng không tiếng trả lời, Tử Chiêu không nhìn ông nữa mà ngửa mặt lên nhìn ánh trăng trên bầu trời: “Ta quả thật có rất nhiều điều muốn hỏi. Chẳng vô duyên vô cớ mà đêm nay lại chạy đến đây? Ví như các người là ai?, quan hệ giữa các người là gì?, các người đang làm gì?, tại sao hắn chết?,… rất nhiều, rất nhiều điều ta không tự tìm hiểu được. Gia gia có thể trả lời được bao nhiêu đây?”
“Ngươi không nên biết những chuyện ấy làm gì. Ngươi cũng chưa thể hiểu được.” Mục Từ hướng ánh mắt mông lung về phía Tử Chiêu, cho đến khi nàng quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt ông. Một ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm, lóe lên tinh quang trong đêm đen, mang theo thứ gì đó chua xót, tiếc hận, sâu không thấy đáy, nhấm chìm mọi xúc cảm khác. Lần đầu tiên ông nhìn thấy một đứa trẻ 5 tuổi lại có một đôi mắt âm u đến vậy, cùng với gương mặt bầu bĩnh đáng yêu được ánh trăng chiếu sáng tạo nên một hình ảnh hết sức quỷ dị. Mục Từ vẫn bất động, có chút rối rắm không biết người trước mặt mình thật sự là ai, là người thế nào?
Sau đó chỉ nghe thấy tiếng nói rất nhẹ, như có như không của Tử Chiêu:
“Không nên biết? Họ đã xuất hiện trong cuộc đời ta, đem đến cho ta đủ thứ niềm vui và hạnh phúc trên cõi đời này. Rồi một ngày, họ vô duyên vô cớ biến mất. Ta không thể nào biết được đâu sẽ là lần cuối ta được nhìn thấy họ. Ngài còn nói ta không nên biết ư?
Cha ta cùng ca ca đều ở ngoài kia, họ có thể lành lặn trở về hay không ta thật sự không biết. Một chút cũng không biết? Chẳng lẽ ta không có quyền được biết sao?”
Nói rồi, đang ngồi trên cây, nàng đột ngột phi thân xuống, vài ám vệ trong bóng tối lao tới tính đỡ lấy nàng nhưng đều bị nàng rút ám khí trên người ra đánh lui, sau đó tự mình an toàn tiếp đất. Vừa đứng vững, nàng liền ngẩng mặt, chỉ tay lên cây, kích động nói lớn với Mục Từ:
“Nhìn ta đi. Ta đã luôn cố gắng để bản thân thật tốt, để có thể tự bảo vệ mình, tự bảo vệ cả những người ta yêu thương. Ngươi có biết vì sao Hồng Tang trước nay luôn là kẻ máu lạnh vô tình nhưng vẫn ở bên chơi đùa với một đứa trẻ 5 tuổi như ta không? Vì hắn vốn không phải kẻ máu lạnh, là hắn tự dằn vặt chính bản thân mình. Vì hắn đau, hắn ân hận khi không đủ mạnh mẽ để bảo vệ những người hắn yêu thương. Vì hắn không muốn ta giống hắn. Hắn dạy ta rất nhiều đạo lý, kể cho ta nghe rất nhiều chuyện để ta học hỏi, để ta không trở thành một kẻ như hắn.
Ngươi biết đúng không? Biết cảm giác mất đi một thứ quý giá đúng không? Ngươi phải hiểu rằng, không chỉ có các ngươi, cả ta nữa. Ta cũng biết và ta cũng sợ, rất sợ. Vậy mà các ngươi không một ai, không một kẻ nào cho ta biết. Các ngươi còn nói ta không hiểu? Các ngươi đâu có quyền giấu ta, đúng không?”- Càng nói, nước mắt Tử Chiêu càng chảy, cho đến cuối gần như là vừa rên rỉ vừa nói, rồi ngã ngồi trên mặt đất, khóc nấc lên.
Những ám vệ xung quang cũng bị làm cho cảm động nhưng thấy chủ tử của mình không có động tĩnh gì nên cũng chỉ đành đứng trong bóng tối mà nhìn.
Từ khi đến thế giới này, từ khi tìm hiểu rõ thời đại này, thời đại người ta dùng sức mạnh, quyền lực, máu và sinh mạng con người một cách nguyên thủy nhất, đó là chiến tranh, để gây dựng nên cái mà họ gọi là “quốc thái dân an”, là “an bình thịnh vượng”. Nàng đã luôn ý thức được rằng phải mạnh mẽ, chỉ khi trở nên mạnh mẽ mới có thể đạt được những điều nàng mong muốn, mới có thể an ổn sống những tháng ngày hạnh phúc bên người thân. Việc mất đi điều gì đó mà bản thân vô cùng trân trọng đã để lại bóng ma trong lòng Tử Chiêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...