Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh

Trước tình cảnh giương cung bạt kiếm mà cái bụng của Tử Chiêu lại réo lên một tiếng vang dội. Hai nam nhân đồng loạt cùng nhìn về phía này. Thấy xấu hổ chẳng biết trốn đi đâu, Tử Chiêu ha ha cười ngây ngốc: “Ô, thật thơm… ha ha… quả thật đúng lúc… ha ha… Bạch Bạch, sao ngươi biết ta là đang đói vậy?”.

“Suốt yến tiệc ngươi cũng chẳng thèm động đũa, hẳn nhiên là đói rồi”.

Yến Lân có chút không vui: “Ngươi để ý?”.

“Đương nhiên là đệ để ý. Tiểu Chiêu là bằng hữu tốt của đệ nha”. Tròng mắt giảo hoạt của Yến Bạch ánh lên trong đêm, khóe miệng cong cong, vui vẻ đem bọc giấy dầu đưa qua đưa lại trước mặt Tử Chiêu.

Không động đến thì thôi nhưng vừa ngửi thấy một trận hương thơm mỹ vị, bụng Tử Chiêu như sôi trào, lại bị Yến Bạch trêu trọc thì tức khí, bặm môi vồ lấy cánh tay hắn.

Nhưng nàng thấp như vậy, cuối cùng ý đồ cũng bất thành, ngồi bệt xuống thảm cỏ, hậm hực nhìn chằm chằm Yến Bạch.

Hắn không hề khách khí ôm bụng cười ngặt nghẽo một hồi rồi mới chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nàng, nhanh tay bóc từng lớp giấy dầu ra.

Bên trong từng miếng thịt vịt quay đầy đặn, lớp da vàng ruộm màu cánh gián bóng bẩy. Từng đợt từng đợt hương thơm bay vào mũi, Tử Chiêu không tự chủ nuốt nước miếng ừng ực.

Yến Bạch muốn cười đến rách miệng, tay cầm một miếng đùi vịt nhét vào miệng Tử Chiêu. Nàng dường như đã quen với hành động này, há miệng đớp lấy, ăn ngon miệng. Vui sướng đến độ vừa nhai, hai mắt vừa nhắm tịt lại, miệng còn âm ỉ hát, cả người lắc lư trông đến vui mắt.

“A, chính là bộ dạng này. Mỗi lần được ăn ngon là ngươi lại làm trò đó. Vui đến vậy sao?”.

Tử Chiêu gật đầu như bổ củi, khóe miệng vì ham ăn mà dính không ít mỡ. Thấy vậy, Yến Bạch đưa tay định lau đi cho nàng thì lại bị người nào đó giành trước.

Yến Lân không kiêng kỵ, đích thân lấy tay áo của mình lau miệng cho nàng. Hành động này đủ khiến một lớn một nhỏ trợn mắt, miệng Tử Chiêu thoáng chốc cũng dừng nhai: “Lân ca ca, huynh là đang làm gì vậy?”.

“Lau miệng”.

“Ai chẳng biết huynh lau miệng. Nhưng là huynh tự lấy áo lau nha. Huynh là Thái tử, làm vậy là muốn muội bị đem đi chém đầu phải không đây?”.

“Xằng bậy. Nữ tử không có ý tứ, ăn uống sao lại để miệng bẩn như vậy?”.

“Muội còn chưa được làm nữ tử đâu, mới chỉ là nữ hài thôi. Lo cái gì?”. Nói rồi nàng lại thản nhiên gặm cái đùi vịt trong tay Yến Bạch.

Miệng còn chưa kịp cắn miếng nào lại bị Yến Lân cốc cho một cái vào đầu. Thế là nàng đớp hụt, hàm răng cắn vào không khí, cảm giác thập phần mất mát.

Yến Lân ngồi xổm xuống, giành lấy miếng đùi mà Tử Chiêu đang ăn dở, tự cho vào miệng ăn sạch sẽ, tay còn lại cũng lấy một miếng đùi khác kề lên miệng nàng. 

Tử Chiêu vốn dĩ là đói, cũng không cần nghĩ nhiều, thản nhiên cắn một miếng.

Yến Bạch ngồi bên cạnh nhìn hai người bọn họ như vậy thì ánh mắt chợt lóe tinh quang, khóe miệng ẩn giấu ý cười: “Chuyện càng ngày càng thú vị a”.

Sau đó hắn thong thả móc từ trong lòng ra một bầu rượu, mở nút đưa đến trước mặt Yến Lân: “Hoàng huynh, đêm nay chúng ta vui vẻ, say sưa một chút”.

Mắt thấy bầu rượu trước mặt, hắn khẽ nheo mắt nhận lấy, ngửa cổ hớp một ngụm lớn rồi đưa trở lại cho Yến Bạch: “Đệ thật là, chỉ ham vui là giỏi”.

“Như vậy chẳng phải rất tự tại sao?”. Yến Bạch vô tư, nửa nằm nửa ngồi trên bãi cỏ, cũng hớp một ngụm rượu.


Cứ như vậy, đem hết chỗ thịt vịt cho Tử Chiêu còn bọn họ truyền tay nhau, uống hết một bầu rượu. Cảnh đêm trăng sáng huyền ảo, ba bóng người in trên thảm cỏ, kẻ nào nhìn vào cũng không ai nghĩ trong đó có hai người đều là hoàng thân quốc thích.

Tử Chiêu ăn uống no say, ôm cái bụng căng tròn của mình nằm luôn ra thảm cỏ xanh, ngửa mặt lên trời ngắm cảm đêm.

“Các huynh nhìn xem, hôm nay trăng cũng thật sáng nha. Còn có thể nhìn thấy rất nhiều sao nữa. Gió thật mát, ta thật muốn nằm ngủ luôn ngoài này”.

Nói rồi còn chẳng đợi ai lên tiếng, nàng đã nhắm mắt lại, thật sự ngủ.

Yến Bạch nhỏm người dậy, đưa tay lay nhẹ người nàng: “Ngươi tỉnh, có ai lại nằm ra đất mà ngủ chứ. Mau vào phòng của ngươi mà ngủ”.

Có lay thêm mấy lần, Tử Chiêu cũng chẳng buồn nhúc nhích. Yến Bạch hết cách, đang định đứng dậy lôi nàng vào trong lại nghe Yến Lân nói: “Cũng muộn rồi, đệ trở về phủ trước. Ta mang nha đầu này vào rồi cũng trở về”.

“Vậy sao được, huynh còn phải sớm trở lại đông cung nữa. Đệ rất rảnh, cứ để đệ làm”. Yến Bạch đảo mắt, cười giảo hoạt, giả bộ rất hiểu chyện nói.

Yến Lân còn định nói thêm thì lại bị một giọng nói khác chen vào: “Đã phiền Thái tử cùng Tam hoàng tử, cứ để nô tỳ săn sóc tiểu thư. Đây vồn là trách nhiệm của nô tỳ. Hai vị cũng nên sớm nghỉ ngơi”.

“Ra là Tiểu Nhan, vậy ngươi mang nha đầu vào trong đi, tránh để bị cảm lạnh”. Yến Bạch vui vẻ phất tay, đứng dậy đi ra cửa. Yến Lân cũng không còn lý do gì lưu lại, hai người một trước một sau rời đi.

---------------------------------------

Tử Chiêu đã hẹn với Lão Cao, ngày mai sẽ bắt tay vào rèn kiếm, sau mấy tháng trời nghiên cứu cùng thử nghiệm trên các chất liệu. Sắp tới hẳn sẽ rất bận bịu nên mới sáng sớm Tử Chiêu đã tỉnh, nàng nhanh chóng xuống giường rửa mặt rồi thay một bộ y phục mỏng, gọn nhẹ, ôm sát toàn thân. Xưởng rèn lúc nào cũng đỏ lửa nên nàng cũng không sợ bị lạnh.

Tử Chiêu lên kiệu, ôm lấy một giỏ điểm tâm buổi sáng, nhanh chóng tới xưởng rèn. Tới nơi đã thấy Lão Cao ngồi sẵn ngoài cửa, Tử Chiêu xuống kiệu, vui vẻ nói: “Lão Cao, sáng sớm ngồi ngoài này làm gì. Mau vào trong, ta mang chút điểm tâm tới, chúng ta cùng ăn sáng”.

“Nha đầu ngươi thật chu đáo. Từ tối qua còn chưa bỏ gì vào bụng đây”.

“Sao lại như vậy?”.

“Khà khà, lát nữa sẽ cho ngươi xem. Ăn trước đã”. Nói rồi lão nhanh tay cần lấy một chén cháo đậu đỏ, ăn sạch sẽ.

Dùng bữa xong, Tử Chiêu đứng dậy, tự động rót ra hai chèn trà. Lão Cao chạy vào trong lấy ra một cái thau, bên trong toàn những lá kim loại mỏng. Tử Chiêu vừa nhìn không khỏi trợn mắt: “Đây là thép lá, lão kiếm đâu ra nhiều như vậy?”.

“Ta có một hảo bằng hữu, chỗ hắn có thể làm ra rất nhiều thứ này. Mấy ngày trước ta tới mang cho hắn xem ghi chép của ngươi. Hắn đọc xong thì tự nguyện dâng cả chỗ này, ta không tốn lấy một đồng đem về. Nếu không phải hắn là tên sợ vợ, bị nương tử của hắn giữ lại thì cũng đã nhanh chân chạy đến chỗ này bái ngươi làm sư phụ rồi”.

“Nha, ta đâu có gì mà bái”.

“Phương pháp này của ngươi tuy có chút phức tạp lại cầu kỳ, cần nhiều kim loại pha trộn, đòi hỏi người có tay nghề cao siêu nhưng chỉ cần làm được thì nhất định thanh kiếm này sẽ là cực phẩm”.

Tử Chiêu đảo mắt, quả thật kỹ thuật rèn kiếm của người Nhật rất lợi hại, nhưng cũng đâu phải nàng nghĩ ra. Bọn họ chỉ cần có phương pháp, tính toán cẩn thận chẳng phải cũng làm được sao. Còn tới bái này bái nọ làm cái gì?

Kể từ ngày đó, nàng đều bận rộn ở xưởng rèn, Yến Lân cùng Yến Bạch, thi thoảng kéo theo cả Yến Kỳ tới chơi với nàng nhưng đều bị gạt sang một bên. Bọn họ cũng chỉ còn nước ngồi uống trà nhìn Tử Chiêu lăn qua lộn lại. 

Qua mấy tháng được Lão Cao chỉ bảo nên nàng cũng có thể tự mình đảm đương nhiều công đoạn. Thanh kiếm này có thể nói chính là toàn bộ tâm huyết của Tử Chiêu.


Những thanh kiếm thông thường chỉ là một lưỡi thép duy nhất rèn thành, nhưng thanh kiếm này được Tử Chiêu phối từ lá thép, sắt non, thép già cùng khối thiên thạch nàng thu được.

Lõi của thanh kiếm được rèn từ sắt thô và các mảnh thiên thạch. Bao bọc bên ngoài đều là thiên thạch cùng lá thép. Khối chất này được dát ra rồi gập lại tới 15 lần, đương nhiên phần việc nặng nhọc này Lão Cao là người thực hiện. Bàn tay thô to, cánh tay rắn chắc, sờ sắt như sờ tấm lụa, thoăn thoắt chuyển động.

Lưỡi kiếm sau đó được chêm vào lớp vỏ mà Lão Cao vừa kéo, rèn cho thật liền mạch khít khao. Lớp vỏ mềm bao lấy cái lõi cứng ở bên trong, khiến cho lưỡi kiếm chịu được va chạm mạnh, dẻo dai hơn kiếm đúc thông thường.

Thanh kiếm được Tử Chiêu rèn ra một đường con tuyệt mĩ chứ không thẳng băng. Nàng còn ha hả cười với Lão Cao, nói đây không đơn thuần chỉ là một thanh kiếm mà chính là một tác phẩm, rất mang tính nghệ thuật.

Rèn kiếm mới chỉ là một chặng đường, tuy quan trọng nhưng không phải là tất cả mà còn nhiều công việc khác cũng cam go không kém.

Lưỡi kiếm sau khi rèn xong, nhìn chung đã ổn định. Tử Chiêu liền bắt tay vào mài kiếm, để mài được thanh kiếm này phải trải qua 13 giai đoạn, dùng 13 loại đá mài khác nhau, 13 kỹ thuật khác nhau. Mỗi giai đoạn Tử Chiêu làm cũng lên tới bốn ngày. 

Trước khi mài, nàng phải để ý đến từng thớ trên kiếm, không mài cùng một lúc mà chỉ có thể mài từng đoạn một, tay phải cùng tay trái phải đồng nhất. Đối với Tử Chiêu, đây chính là công đoạn sinh tử, nếu chỉ cần hai tay bị lệch đi một nhịp rất có thể sẽ hỏng luôn cả lưỡi kiếm.

Nhìn thấy nàng tập trung cao độ, mồ hôi rịn ra thấm ướt cả lưng áo. Ai nhìn vào cũng bất giác điều chỉnh hơi thở, chỉ sợ thở mạnh một cái cũng có thể làm ảnh hưởng tới nàng.

Có thể nói, Tử Chiêu còn ở trong xưởng rèn một ngày thì một ngày nơi này trở thành vùng cấm địa, không phải ai cũng có thể đặt chân vào.

Tử Chiêu mài kiếm cũng hết gần hai tháng trời, sơ ý làm bị thương cũng không ít. Bởi vì nàng không hồi phủ mà ở lại luôn xưởng rèn nên Tiểu Nhan ngày ngày phải chạy qua chạy lại chuẩn bị cơm nước đầy đủ.

Đây là lần đầu nàng thấy Tử Chiêu quyết tâm như vậy. Đã không làm thì thôi, một khi vừa bắt tay vào đã qua gần một năm trời. Đến cả sinh thần của bản thân cũng không thèm nhớ tới, nếu không phải Yến Lân, Yến Bạch cùng Yến Kỳ thường xuyên tới thăm nàng thì tuyệt nhiên suốt khoảng thời gian đó Tử Chiêu cũng không gặp người ngoài.

Ngày mài kiếm cuối cùng của Tử Chiêu cũng đã tới, nàng kẹp hai hòn đá mài mỏng dính trên đầu ngón tay, vuốt theo lưỡi kiếm vài lượt để đánh bóng. Lão Cao tiến tới cầm ngang lưỡi kiếm lên, soi dưới ánh nắng, tỉ mỉ kiểm tra một lần.

Đã sống tới hơn nửa đời người, chính ông cũng từng rèn ra không biết bao nhiêu thanh bảo kiếm nhưng nhìn tới lưỡi kiếm trên tay, Lão Cao trầm ngâm hồi lâu sau đó dùng hai tay nâng kiếm, quỳ gối trước mặt Tử Chiêu.

Nàng thấy vậy thì hốt hoảng, vội đưa tay muốn đỡ ông ta dậy nhưng lại nghe Lão Cao nói: “Tử Chiêu, hôm nay ngươi nhất định phải nhận của ta một lạy. Tâm nguyện đời này của Cao Lỗ là có thể tạo ra một thanh kiếm độc nhất vô nhị, lưu danh muôn đời. Nay chính ngươi ban cho ta cơ duyên này cũng coi như là một đời không uổng phí. Có chết cũng yên lòng”.

“Lão nói gì vậy, đang yên đang lành sao lại nhắc đến chuyện chết chóc ở đây. Một lạy này ta không dám nhận. Nếu không có ông một mình ta cũng không thể làm gì được. Điều này là ta phải cảm tạ ông mới đúng”.

Cao lỗ lắc đầu không nói, cương quyết muốn lạy Tử Chiêu, bất quá nàng thật không thể nhận. Cách rèn kiếm cũng không phải tự mình nghĩ ra, nói cho cùng chỉ thật sự bỏ ra tâm huyết. 

Không còn cách nào khác, Tử Chiêu cũng quỳ gối trước mặt Cao Lỗ, ánh mắt kiên định, dõng dạc nói: “Được, đã vậy ta nhận của lão một lạy, lão cũng phải nhận của ta một lạy”.

Nói rồi, nàng lập tức dập đầu với Lão Cao, thanh âm không nhanh không chậm nhưng nặng tựa ngàn cân: “Thanh tuyệt kiếm này không có Cao Lỗ thì không thể gọi là tuyệt kiếm”. 

Tia nắng xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống lưỡi kiếm làm phản chiếu ánh sáng rực rỡ giữa hai người bọn họ.

Tiểu Nhan cùng Yến Bạch và Yến Kỳ đứng xem cảnh này, khóe mắt cũng có chút hồng. 

Mãi đến nhiều năm sau, Cao Lỗ ngồi trong một tòa kiếm các, tay cầm bầu rượu, không thôi kể lại cho đám hậu bối nghe về giai thoại này.


Nhưng đó vẫn là chuyện của nhiều năm sau, nhìn lại lúc này, Lão Cao đã nước mắt ngắn nước mắt dài, không kìm lòng mà nghẹn ngào vài tiếng.

Tử Chiêu nhìn bộ mặt nước mắt nước mũi lẫn lộn của Lão Cao không khỏi cười ha hả thành tiếng, nàng đỡ ông ta dậy, khinh thường nói: “Lão xem lão ra cái dạng gì rồi, còn không bằng một đứa trẻ. Đừng vội mừng, phần còn lại còn chờ lão xử lý”.

“Phần còn lại?”.

“Đầu óc lão đang chu du ở phương trời nào rồi, mau gọi nó về. Làm xong lưỡi kiếm chẳng lẽ cứ để như vậy, không cần chuôi kiếm, không cần bao kiếm sao?”.

Lão Cao bừng tỉnh, tự tay vỗ trán: “Phải rồi, sao ta lại có thể quên mất. Được, chuyện này cứ để ta”.

Nói rồi, ông lập tức cầm thanh kiếm, đi như bay trở lại xưởng rèn.

Tử Chiêu lăn lộn trong xưởng rèn cũng gần một năm, bước ra ngoài hít thở không khí trong lành thật sự thoải mái. Còn đang tận hưởng cảm giác thư thái này thì lại nghe phía sau cất lên giọng nói mỉa mai của Yến Bạch: “A tên ăn mày kia, ngươi có biết người nào ở đây tên là Tử Chiêu không? Ta tới kiếm nha đầu đó mà mãi không thấy?”.

“Bạch Bạch, ngươi điên cái gì vậy?”.

“Nha, giọng nói này thật có chút quen tai a”.

Yến Kỳ đi sát sau lưng hắn, tinh nghịch nói: “Chiêu tỷ, ta cùng Hoàng huynh tới thăm tỷ”.

“Được, Tiểu Kỳ, ta tiếp ngươi. Còn tên Bạch Bạch kia sớm đi chỗ khác chơi đi. Ta không quen biết ngươi”.

“Hừ, nha đầu kia. Từ khi nào lại bất công như vậy? Mấy lời nói dễ nghe liền để vào tai. Ta muốn nói sự thật thì bị ngươi coi như không quen biết”.

“Câu nào ngươi nói là sự thật vậy? Ta quả thật nghe không ra a”.

“Ngươi nhìn lại ngươi xem, vừa đen vừa xấu, hai tay còn không ít vết thương, bó loạn cả lên. Đâu khác nào một kẻ ăn mày”. Nói xong hắn lại ném cho Tử Chiêu một lọ sứ nhỏ: “Ngươi cầm lấy, vết thương vừa khép miệng thì bôi vào, tránh để lại sẹo”.

“Ra là Bạch Bạch có ý tốt lo cho ta nha. Thật là đã nhìn lầm ngươi”. Tử Chiêu nhận lấy, nhét lọ sứ vào trong áo, cười đến nỗi không nhìn thấy trời đất.

“Ai lo cho ngươi? Ta chỉ không muốn sau này ngươi ra ngoài cùng bổn cung lại bị người ta nhìn thấy bàn tay đầy sẹo này. Bên cạnh bổn cung không thể có một kẻ xấu xí được”.

“Ta thèm đi chơi với ngươi chắc? Hừ, đồ không biết tốt xấu”.

“Chính ngươi mới không biết tốt xấu”.

Mấy người cứ như vậy, vừa đi vừa cãi nhau chí chóe tới tận trước cửa phủ. Trên đường không ít người ngoảnh lại nhìn ngó, Tam hoàng tử nổi tiếng phá phách hay gây chuyện đã không còn xa lạ nhưng thấy người đi cùng là tiểu thư Mục gia, bọn họ cũng không câu nệ liền tươi cười với nàng. 

Từ ngày Tử Chiêu xuất cung, sau lại không còn giấu diếm thân thế. Bách tính đều biết nàng là tiểu thư Mục gia, muội muội của tướng quân Mục Tử Hàm – người đã xả thân chinh chiến sa trường bảo vệ giang sơn Đại Minh nên càng nhất mực yêu quý. Thấy nàng chỉ có một thân một mình lưu lại Kinh thành, hơn nữa lại là một đứa trẻ hết sức đáng yêu, với ai cũng tươi cười niềm nở thì sinh ra không ít hảo cảm.

Thấy Tử Chiêu vừa hồi phủ, hạ nhân lập tức chuẩn bị nước nóng giúp nàng tắm rửa. Nàng ngâm mình trong bồn gỗ, hơi nước bốc lên kéo theo toàn bộ mệt mỏi suốt thời gian qua, thoải mái đến độ Tử Chiêu còn ngủ quên mất, báo hại Tiểu Nhan phải hốt hoảng một phen.

Sang ngày hôm sau, vừa tan buổi chầu sớm, Yến Lân đã rời cung, tới phủ đệ của Tử Chiêu.

“Lân ca ca, sớm như vậy huynh tới có chuyện gì? Chiêu nhi muốn ngủ a”. Tử Chiêu đang ngủ thì bị gọi dậy, nhất quyết trốn trong chăn không chịu ra ngoài, thanh âm nhỏ như tiếng chuột kêu, làm nũng với người nào đó ở ngoài cửa.

“Đã trốn suốt một năm rồi, tính trốn nữa sao. Phụ hoàng cùng mẫu hậu vẫn luôn nhắc tới muội, theo ta vào cung một chuyến”. Thanh âm trầm thấp của Yến Lân vừa truyền tới, Tử Chiêu ngỡ như sấm nổ giữa trời quang, càng ra sức ôm chăn, quấn chặt lấy thân mình, không chịu rời giường.

Tiểu Nhan phải dỗ dành đủ kiểu, không hiểu tại sao Tử Chiêu lại nổi tính trẻ con như vậy. Lúc lôi được nàng ra khỏi phòng cũng gần tới buổi trưa. 


Tử Chiêu nhăn nhở, chạy tới bên cạnh Yến Lân kéo tay hắn: “Vừa khéo muội đang đói, sáng cũng chưa ăn gì. Huynh mời muội ăn một bữa đi”.

“Tiểu quỷ vẫn còn ngủ mơ sao?”.

“Người ta đói mà. Thái tử nhiều tiền như vậy không mời người ta nổi một bữa cơm sao?”.

“Ta không có lý do gì phải mời muội ăn cơm cả”.

“Được, vậy muội đi tìm Yến Bạch, bọn muội dùng bữa xong sẽ tiến cung thỉnh an Hoàng thượng cùng Hoàng hậu. Huynh ở đó mà chờ”.

Tử Chiêu cười giảo hoạt, nhanh chân toán chạy ra ngoài thì bị Yến Lân tóm cổ, xách lên như con mèo: “Tính giở trò qua mặt ta phải không? Hừ, ta đưa ngươi đi ăn cơm”.

Chỉ thấy Tử Chiêu bị nắm cổ áo lôi đi mà lại khúc khích cười, lớn tiếng khen Yến Lân tốt bụng một hồi.

Dữ Tụ lâu là tửu lâu lớn nhất Kinh thành, nằm trên con đường lớn nhất, kiến trúc hùng vĩ, tráng lệ, vừa nhìn đã biết đó là nơi tụ họp của quan to cùng quý nhân, rượu thịt và thức ăn bên trong đắt đến nỗi khiến dân chúng nghĩ tới là không dám vào. Có điều, Dữ Tụ lâu người vẫn đông như trẩy hội, dòng người ra vào nối liền không dứt.

Yến Lân đứng ở cửa lâu, khí chất tôn quý không ngừng toát ra khiến cho tiểu nhị đang nghênh đón khách nhân nhất thời hai mắt tỏa sáng, nhiệt tình chạy tới tiếp đón.

Tiểu nhị vắt khăn lên vai, nở nụ cười tươi rói nhìn Yến Lân: “Vị công tử này nhìn thật lạ mặt, chắc là lần đầu tiên đến đây rồi. Dữ Tụ lâu chúng tôi là tửu lâu số một Kinh thành, đảm bảo ngài tới một lần sẽ muốn tới lần thứ hai...”.

Tử Chiêu nghe vậy hai mắt sáng lên, hăm hở đi theo tiểu nhị vào bên trong. 

Nơi này ở Kinh thành đã sớm có tiếng, nàng đích thực mới đến đây lần đầu, tiểu nhị này nói như vậy thật khiến Tử Chiêu tò mò, chẳng lẽ đồ ăn ở đây thật sự ngon đến nỗi khiến người ta đến lần một lại muốn đến lần hai, lần ba sao? 

“Lân ca ca, chúng ta mau vào trong thôi”, Tử Chiêu tâm tình vô cùng tốt, bàn tay khẽ nắm lấy góc áo của Yến Lân, cười như thể bầu trời tỏa nắng.

Gương mặt anh tuấn nhưng lạnh lùng tiêu sái của Yến Lân vừa xuất hiện thu hút ánh mắt của nhiều người, trong đó đa phần đều là nữ tử, mặt đỏ, tim đập loạn.

Tiểu nhị bắn ánh mắt thăm dò về phía Tử Chiêu, xem ra vị công tử này rất coi trọng nữ hài bên cạnh, lát nữa săn sóc nàng chu đáo nhất định là tốt a. Nghĩ bụng, hắn nhìn Tử Chiêu lại càng thêm niềm nở, nhanh chân dẫn bọn họ đến một bàn trống.

Yến Lân đưa mắt nhìn khắp đại sảnh huyên náo rồi nhìn tiểu nhị hỏi: “Ngươi còn gian phòng nào trống không?”.

“Có có, mời công tử đi theo tiểu nhân”, Yến Lân vừa hỏi, gã lập tức đáp lời rồi dẫn bọn họ lên một nhã gian ở lầu hai.

Tiểu nhị vừa rót trà, tiểu nhị vừa ân cần hỏi: “Không biết nhị vị muốn dùng gì ạ”.

“Chiêu nhi, muội muốn ăn gì?”. Yến Lân nhìn Tử Chiêu hỏi.

“Chiêu nhi dễ nuôi, huynh gọi gì muội cũng đều ăn được”, nàng nhấp một ngụm trà, vui vẻ nói.

“Vậy đem các món ngon nhất của ngươi lên đây, không cần nhiều quá, khoảng tám món là đủ”.

“Dạ được, công tử cùng tiểu thư vui lòng chờ một lát”, tiểu nhị vui sướng đáp một tiếng rồi nhanh chóng chạy đi.

Chỉ một lát sau, tiểu nhị bưng đĩa lớn đĩa nhỏ đầy một bàn bày ra trước mặt. Bụng Tử Chiêu đã đói đến sôi lên ùng ục, không khách khí chuẩn bị gắp lấy một miếng thịt kho bỏ vào miệng.

Yến Lân một bên đẩy đồ ăn đến gần cho nàng, mở miệng nhắc nhở: “Đừng có vội, đồ ăn không chạy đi đâu được mà sợ”.

Vừa nói dứt lời, Tử Chiêu cắn một miếng thịt, mới nhai được hai cái thì dừng lại, mắt trợn lớn, toàn thân bất động.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui