Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh

Liên phi bất giác nhíu mày nhưng cũng bày ra biểu hiện hòa nhã với Lạc Vân, nếu không phải Tử Chiêu vẫn luôn dõi mắt quan sát thì chỉ e là cũng không thể nhìn ra cái nhíu mày kia.

“Quận chúa hôm nay cũng có nhã hứng tản bộ ngự hoa viên sao? Không khí trong lành, quả thật thích hợp”.

Tử Chiêu nghe ra giọng điệu này có phần kiêng kỵ, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái: “Lạc Vân chỉ là một quận chúa, ở nơi này chẳng khác nào làm con tin. Có gì khiến Liên phi phải cẩn thận như vậy? Càng ngày càng không đơn giản”.

Lạc Vân nghe xong cũng chỉ cười rồi quay sang nhìn Tử Chiêu, vô cùng cao ngạo như chờ đợi nàng điều gì đó.

Sau lần bị thái hậu triệu kiến, Tử Chiêu thừa hiểu quận chúa này rất không thích nàng, nhìn nàng ta như vậy rõ ràng là đang đợi nàng hành lễ. Bất quá, Tử Chiêu cũng không phải loại người chịu để cho người khác ra oai.

Nàng toét miệng cười, trưng ra bộ mặt hết sức hồn nhiên: “Lạc Vân tỷ tỷ tới, mau ngồi đây dùng chút điểm tâm. Liên phi đã chuẩn bị không ít, vừa hay có tỷ đến, nếu không chỗ này ta ăn không hết, sẽ phải đem đổ đi thì rất phí phạm a”. Vốn cũng chẳng phải loại người chua ngoa nhưng nàng đã sống tới hai đời người, chỉ cần muốn, Tử Chiêu cũng không ngại giết người không dao.

Một câu này của nàng đổi khách thành chủ, hơn nữa còn sâu xa ám chỉ Lạc Vân tới ăn mấy thứ đổ đi này. Nhưng đây là chuyện gì, nhìn vào đôi mắt trong suốt kia khiến cho người khác giận dữ mà không thể bộc phát ra ngoài, đành phải cắn răng nhịn xuống.

Lạc Vân siết chặt tay, con ngươi vằn lên những tia máu đáng sợ, gương mặt kiều diễm trở nên vặn vẹo.

Rốt cuộc đứa trẻ hồn nhiên nhất ở đây là Yến Kỳ lại mở miệng giáng một đòn quyết định khiến Tử Chiêu phải há mồm thán phục: “Lạc Vân tỷ tỷ, sắc mặt tỷ kém vậy, có phải là đau bụng không? Kỳ nhi lần trước cũng giống như tỷ, đau bụng phải vào nhà xí. Tỷ mau lên, nhanh một chút, nếu không sẽ không kịp, Ngự hoa viên sẽ bẩn mất”. Gương mặt của Yến Kỳ thật sự hốt hoảng cùng lo lắng, còn xen lẫn vài tia sợ hãi.

Tử Chiêu cắn chặt răng để không bật cười thành tiếng nhưng gương mặt nàng đã đỏ ửng, cả người rung lên dữ dội. Không nhịn thì thôi chứ nhịn xuống lại càng làm cho người khác nhìn vào ngược lại sẽ cảm thấy như đang bị nàng bị chế giễu.

Lạc Vân đỏ mặt tía tai, tức giận đùng đùng rời khỏi đình. Tốc độ nàng ta rời đi rất nhanh, chẳng mấy chốc mà đã gần ra khỏi ngự hoa viên. Trong miệng còn đang không ngừng mắng chửi thì đột nhiên từ phía trong đình phá lên tiếng cười như điên của Tử Chiêu.

Nàng mà còn nhịn nữa nhất định sẽ nội thương nên dù trước mặt có là ai thì cũng không thể cầm cự được thêm nữa. Tử Chiêu cười tới mức khô cả họng, ho sặc sụa lên một hồi mới dừng lại được.

Con ngươi Lạc Vân long lên, nghiến răng ken két gằm ra từng chữ: “Ta nhất định ghi nhớ ngày hôm nay”. Sau đó quay lưng bỏ đi, trên đường còn dẫm nát không biết bao nhiêu hoa cỏ.

Tử Chiêu cười xong một trận, thở hổn hển, cao hứng vỗ vai Yến Kỳ: “Kỳ Kỳ thật sự rất giỏi nha. Tiểu Khả bái phục, bái phục”.

“Ngươi như vậy là đã rước họa vào thân rồi đấy. Kỳ nhi dẫu sao cũng là hoàng tử, còn ngươi, một nha đầu thân cô thế cô, dù có chỗ dựa là Thái tử đi chăng nữa thì cũng khó mà lo cho ngươi chu toàn”. Liên phi không nhanh không chậm, nhấp một ngụm trà rồi nhìn Tử Chiêu cảnh báo.

Tử Chiêu vốn không tiếp xúc nhiều với các phi tần trong hậu cung nhưng nàng cũng nghe và hiểu được không ít chuyện. Hậu cung có người nào là không quỷ kế đa đoan, nói chuyện đưa đẩy lắt léo, không ít lần khiến đầu óc nàng một phen điêu đứng, thật sự không hiểu bọn họ nói gì.


Nhưng tới Liên phi này, dáng dấp thanh tao nhã nhặn, lời nói uyển chuyển nhưng đều là nói thẳng chứ không vòng vo, khí chất điềm đạm, khác hẳn những phi tần nàng từng gặp qua.

Tử Chiêu thẳng thắn đáp: “Những chuyện trong hoàng cung này nương nương biết cũng không ít. Có một số chuyện, Khả Nhi tin nương nương thừa hiểu.

Ta không động, nhưng vốn dĩ bọn họ cũng không muốn để yên cho ta”.

Liên phi hơi thất thần nhìn sắc mặt Tử Chiêu, ánh mắt này, thần thái này như một con ngựa bất kham, cuồng ngạo, không cho phép bất kỳ điều gì có thể áp chế được nó. Nàng giật mình, khóe môi bất giác lầm bầm: “Thật giống…”.

Không nhịn được, nàng cất tiếng hỏi Tử Chiêu: “Vậy, trong mắt ngươi, chốn thâm cung này là thế nào? ”.

Tử Chiêu bị ánh mắt sắc lạnh của Liên phi thu hút.

Vẻ mặt nàng trong thoáng chốc như phủ lên một tầng sương mù, vài tia nắng cuối cùng xuyên vào trong đình, chiếu lên một bên mặt, chiếu qua hàng mi dài, làm đôi mắt nàng lóe sáng tựa như có ngọn lửa đang bùng cháy. Trên người tỏa ra cỗ khí chất cương liệt mà thanh thuần.

“Hoàng cung? Đối với ta mà nói, chính là một cái lồng sắt khổng lồ.

Còn tất cả các người là những con ngựa uy phong tự trầm mình vào vũng bùn sâu mà vùng vẫy.

Chỉ có những con ngựa mạnh nhất, khỏe nhất chạy được tới bên song sắt mới thấy rõ ngoài kia, bầu trời trải rộng thế nào.

… Nhưng vĩnh viễn cũng không thoát ra được”.

Nghe những lời này, nhìn thấy khí thế này, trái tim Liên phi như bị bóp chặt, nàng ta đứng bật dậy, run rẩy rời đi mà không nói lời nào. Yến Kỳ cũng bị khí thế này của Tử Chiêu làm cho hoảng sợ, lập tức chạy theo sau mẫu thân rời đi. Vừa đi, hắn còn không quên ngoái đầu lại nhìn Tử Chiêu, dè dặt vẫy tay với nàng.

Nhanh chóng trở về tẩm cung, Liên phi không còn giữ được bình tĩnh. Vừa đuổi hết cung nữ, thái giám ra ngoài, nàng ta liền ngồi thụp xuống đất. Nước mắt lã chã rơi đầy mặt, từng giọt từng giọt chảy xuống nền đá lưu ly phát ra những âm thanh lộp bộp.

Yến Kỳ sợ hãi, ôm chặt lấy nàng, vừa khóc vừa mếu, thanh âm cũng trở nên méo mó: “Mẫu phi, mẫu phi đừng khóc… Mẫu phi khóc Kỳ nhi rất sợ… Mẫu phi đừng khóc”.

Nàng vòng tay ôm lấy Yến Kỳ, bàn tay đỡ lấy khuôn mặt hắn, buộc hắn phải nhìn thẳng vào mắt nàng, trong miệng mặn chát, gắng gượng nói từng câu từng chữ: “Kỳ nhi, con phải nhớ lấy những lời của mẫu phi ngày hôm nay. Hoàng huynh con chính là bị những người trong cung hại chết, dù mẫu thân có thịt nát xương tan, dù có bị bầm thây vạn đoạn cũng phải báo thù cho nhi tử của mình. Nhưng Kỳ nhi, mẫu phi yêu con, mẫu phi hứa, nhất định sẽ lo cho con chu toàn rời khỏi cái lồng sắt này. Tin mẫu phi”.


Toàn cung điện nguy nga lộng lẫy chỉ có thân ảnh hai mẫu tử bọn họ cùng tiếng khóc than cô quạnh, văng vẳng không dứt.

Tử Chiêu trở về, càng nghĩ càng thấy khó hiểu: “Biểu hiện của Liên phi hết sức kỳ quái. Còn nữa, địa vị nàng ta như vậy nhưng lại có chút đề phòng với Lạc Vân. Chẳng phải chỉ là một quận chúa bình thường thôi sao? Mấy người trong cung thật sự không thể lý giải nổi”.

Mày nhíu chặt, Tử Chiêu lại đem một số binh khí ra giữa sân ngồi chăm chút, trong đầu lại không ngừng suy nghĩ đến một chuyện: “Còn tiểu Kỳ, thật sự còn rất nhỏ, chưa hiểu chuyện vậy mà lại mắc vấn đề tâm lý như vậy. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì chứ?”. Tâm trình càng trở nên bức bối, Tử Chiêu càng mài binh khí nhanh hơn, phát ra tiếng xoèn xoẹt chói tai làm thái giám, cung nữ trong viện sợ xanh mặt.

Ở Kinh thành, khí hậu khác với vùng phía nam, qua mấy tháng tiết trời đã trở lạnh. Tử Chiêu được chuẩn bị rất nhiều áo choàng, khoác lên người có cảm giác hết sức mềm mại, ấm áp.

Đối với một đứa trẻ từ bé đã lớn lên ở Bạch thành thì mùa đông có lẽ là rất khắc nghiệt, nhưng riêng Tử Chiêu lại không mấy xa lạ. Vì vậy mà nàng cũng làm quen rất nhanh.

Từ ngày Yến Lân rời đi, nơi ở của Tử Chiêu càng được canh phòng cẩn thận. Kỳ thực, không ít lần Lạc Vân muốn động tay động chân cũng không có cơ hội.

Trời lạnh càng khiến Tử Chiêu lười bước chân ra khỏi viện, nàng vốn muốn tới xem một chút tình hình của Yến Kỳ nhưng lại không muốn tiếp xúc nhiều với Liên phi. Dù gì nàng cũng có thành kiến với phi tần hậu cung.

Nhưng tháng ngày trôi qua đối với Tử Chiêu không hề nhàm chán. Rảnh rỗi nàng thường chơi cờ với Hoàng thượng, không thì cũng tới trò chuyện cùng Hoàng hậu. Hơn thế nữa, có một kẻ còn nhất định không để yên cho nàng, đó chính là Yến Bạch.

Lại nói, lần đó nàng tới ngự thư phòng, vừa vào tới nơi lại nghe được tiếng trách mắng của Hoàng thượng. Nhìn tới người đứng giữa điện, Tử Chiêu không khỏi câm nín. Người này không phải là Tam hoàng tử Yến Bạch thì là ai, nhưng nhìn bộ dạng hắn xem, đầu tóc rối tung, y phục nhếch nhác, mặt mũi thì không biết là bị ai đánh mà bầm dập tới mức không nhận ra.

Nguyên lai là hôm đó có một nhóm nhân sĩ giang hồ tới đánh bạc, thua quá nhiều tiền nhưng không chịu trả, ỷ thế ra tay đánh người khiến cho cả sòng bạc náo loạn một trận. Yến Bạch không biết tốt xấu còn nhao nhao lao vào hỗn chiến với bọn chúng, cuối cùng lại bị người ta đánh cho thành cái dạng này.

Tử Chiêu không nhịn được cười phá lên.

Ban đầu, tên Yến Bạch kia còn ngờ ngợ nhưng hắn ngay lập tức nhận ra Tử Chiêu, không những thế còn cả gan tố cáo lần trước nàng cũng tới sòng bạc của hắn. Hoàng thượng nghe xong lại càng tức giận, phạt nàng chép 10 bản kinh thư mới được ra khỏi viện, hơn nữa còn sai thái giám thân cận tới giám sát, khiến Tử Chiêu muốn trốn cũng không được.

Người cổ đại không biết lấy đâu ra kiên nhẫn để có thể viết ra nhiều kinh thư tới vậy. Đôi lúc Tử Chiêu còn lo sợ nàng sẽ bị đống kinh thư này đè chết.

Kể từ hôm đó, gần như ngày nào Yến Bạch cũng tới tẩm cung cửa Tử Chiêu. Khi thì tới kiếm nàng gây chuyện, không thì cũng kéo nàng đi gây chuyện với người khác, trêu chọc không biết bao nhiêu người. Qua có mấy ngày mà hai người trở nên thân thiết, thản nhiên cười nói.


Hoàng hậu thấy vậy còn nắm tay cảm tạ Tử Chiêu, nhờ có nàng mà Yến Bạch bỏ thói cờ bạc, chăm chỉ vào cung vấn an tiền bối, dù có gây ra chút chuyện trong cung cũng không hề gì. Tử Chiêu chỉ biết câm nín, không nói được gì.

Hôm nay Tử Chiêu đang nằm trong sân phơi nắng, Yến Bạch làm bộ làm tịch phe phẩy chiếc quạt trong tay, lắc lư đi tới. Tử Chiêu hé mắt nhìn hắn, chép miệng nói: “Bạch Bạch, ta nói ngươi thật không tầm thường. Trời đông giá rét ngươi còn cầm quạt, quạt tới quạt lui. Hết sức mới lạ nha!”.

Yến Bạch nghe vậy mới giật mình, lập tức quăng chiếc quạt ra xa, phủi phủi tay nói: “Nha đầu chết tiệt kia, gặp ta dám không hành lễ”.

“Bạch Bạch, chúng ta là bằng hữu a~ Bằng hữu không nên câu nệ. Nào ngươi ngồi đi, để ta rót giúp ngươi chén trà, uống vào ấm bụng”. Vừa nói Tử Chiêu vừa nhổm dậy với lấy ấm trà bên cạnh rót đầy một chén rồi thản nhiên đưa tới trước mặt Yến Bạch.

“Nha đầu ác độc,ngươi nói ta ngồi là ngồi đất chắc. Người ta nghĩ cho ngươi, sợ ngươi một mình trong cung buồn chán mới tới rủ ngươi đi chơi vậy mà ngươi dám đối đãi ta như vậy? Bổn cung mặc xác ngươi”.

“A! đi chơi? Bạch Bạch bằng hữu chậm đã, chơi một mình không vui, không vui. Để ta đi cùng ngươi a”. Đặt chén trà xuống, Tử Chiêu hí hửng ngồi bật dậy, chạy nhanh theo sau Yến Bạch. Quay lưng về phía nàng, hắn khẽ cong khóe miệng, mỉm cười thỏa mãn.

Nam tử giận dỗi bước phăm phăm về phía trước làm Tử Chiêu phải nhấc chân chạy theo mới đuổi kịp, miệng không ngừng hô: “Bạch Bạch, hôm nay chúng ta đi đâu chơi, liệu không phải lại tới vườn hồng trong cung hái trộm nữa đấy chứ”.

“Nhàm chán, trò đó chơi đủ rồi. Lần trước chẳng phải ngươi nói chưa học cưỡi ngựa xong đó sao. Hôm nay tới trại ngựa đi”.

Tử Chiêu nghe Yến Bạch nói thì mừng rỡ: “Vậy có phải sẽ được gặp Ô Vân của ta không? Thật lâu rồi không được gặp nó. Thật nhớ”.

Liếc mắt thấy Tử Chiêu lon ton chạy phía sau, bộ dạng vui vẻ tít mắt, một tay còn nắm lấy vạt áo hắn, Yến Bạch cười khẽ, đưa tay xoa đầu nàng rồi nói: “Sao ngươi thấp bé quá vậy, ta bước một bước cũng bằng ngươi bước ba bước rồi. Thấp như vậy làm sao cưỡi được ngựa”.

Tử Chiêu rất cho là không phải, chu mỏ lên cãi: “Nào có. Ô Vân còn nhỏ, chính là để ta cưỡi. Lát nữa ta nhất định bảo nó đạp ngươi một cái”.

Hai người một trước một sau, vừa đi vừa chí chóe ầm ĩ. Thái giám cung nữ từ phía xa thấy họ đều trốn mất hút, mấy ngày qua hai người này gây ra không ít chuyện khiến bọn họ đề phòng cảnh giác.

Vừa tới bãi tập, Tử Chiêu đã thấy mã phu dắt Ô Vân đi tới. Con ngựa cảm nhận được sự hiện diện của chủ nhân thì hí vang vài tiếng. Tử Chiêu bước nhanh tới, ôm lấy đấu ngựa vuốt ve.

Yến Bạch ngắm nhìn một lúc rồi cũng gật gù nói: “Quả là bảo mã, lần trước ngươi cưỡi nó chẳng phải là đóng giả nam nhân sao? Giờ ngươi trở lại thân phận thật mà nó vẫn nhận ra ngươi. Bất quá, nhận chủ cũng quá nhanh đi”.

“Bạch Bạch, ngươi là đồ ngốc, động vật có thể ghi nhận khí tức trên người chủ nhân của nó, dĩ nhiên là nhận ra rồi. Còn nhận chủ quá nhanh cũng không thành vấn đề, ngươi cứ thử leo lên cưỡi xem nó có chịu không”. Tử Chiêu lè lưỡi phản bác.

“Ta cao lớn như vậy tất nhiên là nó không chịu rồi”, nói rồi, hắn liếc mắt, chỉ tay gọi một tiểu đồng gần đó: “Tiểu tử kia, ngươi biết cưỡi ngựa không? Leo lên cưỡi thử con ngựa đó cho ta”.

Đứa bé lĩnh mệnh, nhanh chóng tiến tới phía Ô Vân, lúc chuẩn bị leo lên yên ngựa, con ngựa đột nhiên giậm chân xuống đất mấy cái khiến tiểu đông mất thăng bằng ngã ra. Sau đó nó cảnh giác, đi lòng vòng quanh Tử Chiêu, mũi thở ra phì phò.

Nàng đắc ý nhìn Yến Bạch, hắn thấy vậy chỉ chép miệng một cái rồi xua tay, chậm rãi đỡ Tử Chiêu lên ngựa, tận tình chỉ dạy cho nàng.


Đến cuối buổi, hai chân Tử Chiêu dường như tê cứng, sống lưng mỏi nhừ, khom người nằm luôn trên lưng ngựa không buồn xuống. Nàng cũng không ngờ tập cưỡi ngựa mà cũng đau như vậy, thật là đã xem nhẹ chuyện này.

Thấy sắc mặt Tử Chiêu tiu ngỉu nằm trên lưng ngựa, Yến Bạch đưa tay, nhẹ kéo kéo má nàng: “Nha đầu làm sao vậy, mới thế đã không chịu nổi rồi sao?”.

Tử Chiêu nhắm mắt, miệng rên rỉ: “Bạch Bạch, sao ngươi không nói với ta từ sớm cưỡi ngựa lại đau như vậy. Huhu…”

“Tại ngươi quá lười biếng, thường ngày cũng chỉ nằm ngủ nên mới vậy. Nào, lại đây”. Nói rồi hắn vươn tay bế xốc nàng lên, nhẹ nhàng đặt xuống đất. Nhưng chưa kịp rút tay về lại thấy Tử Chiêu kẹp chặt lại, nàng giương đôi mắt long lanh lên nhìn hắn, miệng nhỏ khẽ nói: “Bạch Bạch ca ca, ngươi có thể cõng ta về được không? Nếu ngươi cõng ta về thì ngươi nhất định là người tốt bụng, ta sẽ không gọi ngươi là bất lương ca ca nữa”.

Mặt Yến Bạch xám lại, hắn lừ mắt dọa ném Tử Chiêu đi, làm nàng la lên, giả bộ khóc lóc vàn nài. Cuối cùng hắn đành thở dài một hơi, cúi xuống để Tử Chiêu leo lên lưng mình. Hai người lưng thững rời đi.

“Bạch Bạch sao ngươi không dùng xe ngựa như ban nãy?” Tử Chiêu từ phía sau ghé vào tai hắn hỏi.

“Không cần, ngươi rất nhẹ, cõng ngươi cũng không tốn sức. Trên đường có một nơi rất đẹp, vừa đi vừa ngắm cảnh”. Yến Bạch không có vẻ gì là mệt mỏi, vừa đi vừa thong thả nói.

Bọn họ đi được một quãng khá xa, từ nơi này nhìn xuống không còn bị những triền núi che khuất tầm nhìn. Dõi mắt ra xa là cả một cánh đồng hoa bất tận, gió thổi làm những cành hoa đong đưa phát ra tiếng xào xạc. Cả cánh đồng bao phủ một màu xanh, những đốm hoa li ti màu trắng, màu hồng hợp lại thành từng mảng màu sắc đan xem. Vài tia nắng đầu đông hắt xuống càng làm cảnh tượng thêm bay bổng. Tử Chiêu ngắm nhìn không rời mắt, miệng thì thầm: “Đẹp quá”.

Yến Bạch thấy nàng thích thì híp mắt cười: “Hồi nhỏ ta cũng từng tới đây học cưỡi ngựa nên mới phát hiện ra chỗ này, rất đẹp phải không? Khi nào ngươi biết cưỡi ngựa ta sẽ dẫn ngươi tới đó”.

“Bạch Bạch ngươi thật tốt, cảm giác giống như ca ca của ta”.

“Giống ca ca sao? Lần đầu tiên có người nói với ta như vậy”. Ánh mắt của Yến Bạch nhất thời trở nên mông lung.

Thấy tâm trạng hắn hình như thay đổi, Tử Chiêu vươn người, ngó nhìn sắc mặt của hắn.

Yến Bạch lại bất giác lên tiếng: “Hoàng cung không có thứ gì như ca ca cả”. Ánh mắt không giấu giếm vẻ u ám, cô đơn.

Tử Chiêu nhẹ ôm lấy cổ hắn, áp một bên mặt cạnh tai hắn nói nhỏ: “Nếu hoàng cung không có thứ gì như ca ca vậy thì chỉ cần ngươi tạo ra là sẽ có thôi”.

Hàng lông mày của Yến Bạch nhíu chặt lại, khẽ cọ đầu đáp lại Tử Chiêu: “Chỉ cần ta tạo ra một thứ như vậy thì nó sẽ bị bóp chết”.

Tử Chiêu nhắm mắt lại, không nói thêm lời nào. Bọn họ cứ đứng như vậy cho tới thì bầu trời tắt nắng, gió nổi lên, mái tóc của hai ngươi tung bay, quấn vào nhau.

Từ phía xa, nam tử toàn thân y phục đen tuyền nhìn một màn này, mày khẽ nhíu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui