Hắn ta nhàn nhã cầm lấy một cốc linh trà trên bàn bên cạnh nhấp một ngụm, nhất cử nhất động đều hiện lên vẻ thanh thản điềm đạm.
Ngay cả giọng nói lúc này cũng nhẹ nhàng dịu dàng hơn người.
“Đang nghĩ đến việc tặng một đại lễ cho Phó Thanh Viễn đang đau đớn vì mất đi người đồ đệ yêu quý, không ngờ đôi sư đồ này lại được ông trời ưu ái như vậy, lại có thể trùng phùng ngay cả khi bị khe hở không gian cuốn vào.
Mê Thất, vừa nãy ngươi nói là phát hiện được tung tích của họ ở Phương Hoa giới, có đúng vậy không?”
Nam tử tên Mê Thất cung kính đứng ở một bên vội vàng tiến lên một bước đáp lại: “Đúng vậy, đại nhân, người của chúng ta ở Phương Hoa giới truyền tin tức đến, tận mắt chứng kiến hai sư đồ họ gặp lại nhau, hiện tại vẫn đang truy xét Tang Lạc đó rốt cuộc xuất hiện từ nơi nào…” Nói đến đây, Mê Thất có phần do dự không biết có nên nói hay không, vô thức khẽ ngẩng đầu lên liếc nhìn Ôn Lương một cái.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Ôn Lương, Mê Thất liền cảm thấy sau lưng lạnh toát, cũng không dám do dự nữa, liền vội vàng nói tiếp: “Nghe nói cặp đôi sư đồ Phó Thanh Viễn này có tình cảm với nhau với đối phương, nghịch luân trái với thiên đạo.”
“Sư đồ… nghịch luân?” Ôn Lương lặp lại hai từ này, ý tứ hàm xúc không rõ.
Bầu không khí im lặng đột ngột bị đè nén cực độ, mặc dù Mê Thất không biết những gì mình vừa nói đã chạm vào cái vảy ngược nào của vị đại nhân này, nhưng cũng cảm thấy hoảng sợ, càng cúi đầu xuống hơn nữa.
Ôn Lương là tu sĩ nguyên anh tài hoa nhất trong mười tu sĩ nguyên anh của Dạng Ổ Đảo – một trong số đại môn phái của giới tu chân thượng đẳng Túc Nhật giới.
Khác với vẻ bề ngoài dịu dàng của hắn ta, bên trong hắn ta độc ác và không từ một thủ đoạn nào.
Hắn ta cũng là phu quân của bảo bối ái nữ duy nhất của một tu sĩ luyện hư ở Dạng Ổ Đảo nên ngày thường cho dù là hai vị tu sĩ kỳ hóa thần có tu vi cao hơn hắn ta cũng phải nể mặt vị tu sĩ luyện hư đó mà đối xử khác biệt với hắn ta.
Như vậy có thể nói Ôn Lương ở giới tu chân thượng đẳng này cũng là một nhân vật rất lợi hại, nhưng chưa bao giờ thu nhận một đồ đệ nào, nhiều nhất cũng chỉ là một đệ tử tạp dịch bên cạnh.
Mặc dù chỉ là một đệ tử tạp dịch ở bên cạnh Ôn Lương nhưng cũng là đối tượng ngưỡng mộ của vô số tu sĩ.
Tuy nói là đệ tử tạp dịch, nhưng trong tình trạng Ôn Lương không có đồ đệ, cũng xem như là người có tiếng nói trước mặt của Ôn Lương.
Đứng bên cạnh Mê Thất còn có một đệ tử tạp dịch được chọn cách đây không lâu, nam tử trẻ tuổi này chính là “người may mắn” được chọn lần này.
Có tư chất thiên hỏa đơn linh căn, tuổi vẫn còn trẻ.
Ban đầu Ôn Lương chọn hắn vốn là để bồi dưỡng hắn như một thứ vũ khí tốt.
Nhưng đáng tiếc, sau khi được Ôn Lượng chọn thì hắn luôn có phong thái đắc ý của người trẻ tuổi, cứ háo hức muốn thể hiện bản thân, hoặc có thể nói là biểu hiện lòng trung thành.
Nghe bẩm báo của Mê Thất và nhìn thấy sự trầm mặc của Ôn Lương, vì muốn để lại một ấn tượng tốt trước mặt hắn ta nên lấy hết can đảm lên tiếng.
“Dám làm đại nhân cảm thấy chướng mắt, hơn nữa còn phạm vào sư đồ loạn luân cấm kỵ, những kẻ ghê tởm như vậy, căn bản không đáng sống trên thế gian này! Đại nhân, ngài…” Nam tử trẻ tuổi còn chưa nói xong thì cảm thấy cổ mình đau nhói, tiếp theo hắn thấy một đường máu mỏng phun ra từ cổ của mình.
Hắn không hiểu, bản thân chỉ muốn phụ họa theo Ôn Lương nhưng tại sao đột nhiên lại bị giết, khi nam tử ngã xuống đôi mắt hắn vẫn mở to vì kinh ngạc.
Mùi máu tanh lan tỏa trong phòng, Ôn Lương cúp mi mắt, nhẹ nhàng đặt lại chén trà xuống bàn, âm thanh nhẹ nhàng khiến cho Mê Thất cũng bủn rủn tay chân quỳ xuống.
Hắn không phải lần đầu tiên chứng kiến hỉ nộ vô thường của Ôn Lương, động một tý nói sai một câu thì sẽ bị giết, nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn ta nói cười giết người như thế này vẫn cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Trước hắn có Mê Lục, hơn ba mươi năm trước khi sư đồ Phó Thanh Viễn di dời khỏi Linh Quang giới được phái đi giải quyết cặp sư đồ đó, nhưng không lâu trước đó phát hiện Phó Thanh Viễn bình an trở về, Ôn Lương cũng nở nụ cười như vậy mà giết chết gã.
Mê Lục đi theo hắn ta gần năm sáu mươi năm mà chỉ vì một sơ suất, hắn ta có thể giết chết không một chút quan tâm.
Con người Ôn Lương đúng thật là một ma vật dưới lớp da của tiên nhân.
Lần trước hắn ta lệnh cho hắn làm giả thi thể đồ đệ của Phó Thanh Viễn, khiến Phó Thanh Viễn phát cuồng.
Chỉ là hắn chưa chuẩn bị xong, đồ đệ Tang Lạc của Phó Thanh Viễn đã đột nhiên trở về nên hắn không thể không quay về bẩm báo sự thật.
Xem như là nhiệm vụ thất bại, chẳng lẽ hắn cũng sẽ giống như những người trước đó bị giết dễ dàng vậy sao? Mê Thất suy nghĩ đến đó thì không khỏi đổ mồ hôi cả hai bàn tay.
Mê Thất không biết tại sao Ôn Lương lại quan tấm cặp sư đồ không có quyền thế không có dã tâm đó, hắn cũng không dám suy đoán tâm tư của hắn ta.
Biết càng nhiều, thì sẽ chết càng nhanh, hắn hiểu rất rõ điều này.
“Sơn trà năm nay nở thật đẹp ~” Ôn Lương không nói thêm gì nữa, ngược lại khen những sơn trà nở nhiệt liệt bên ngoài cửa sổ.
Mê Thất lại khiếp sợ thêm một trận, dưới cây sơn trà đó chôn không biết bao nhiêu xác tu sĩ giống như hắn, có dưỡng chất hoa đó tự nhiên sẽ nở đẹp.
Vết máu của nam tử chết bên cạnh từ từ chảy xuống đầu gối dưới đất chỗ hắn quỳ, nhuộm đỏ cả y phục của hắn, nhưng Mê Thất cũng không dám nhúc nhích.
Không biết bao lâu, Mê Thất mới nghe thấy Ôn Lương đứng bên cửa sổ ngắm hoa nói một câu: “Lui xuống đi.”
“Dạ.” Mãi cho đến khi rời xa khỏi cái sân đó, Mê Thất mới thả lỏng người, lau mồ hôi trên trán.
Máu đỏ tươi không ngừng chảy tràn ra dưới thi thể, một mùi gỉ sét nồng nặc tỏa khắp căn phòng.
Nhưng Ôn Lương giống như nhìn không thấy ngửi không thấy, áo dài ống tay rộng, thắt lưng treo miếng bạch ngọc, lẳng lặng đứng bên cửa sổ nở nụ cười gió xuân.
Hắn ta nhìn cây sơn trà trong sân bên ngoài cửa sổ, ánh mắt phản chiếu màu đỏ rực đầy sức sống, trên mặt lộ ra vẻ nhớ nhung.
Lúc này trong mắt của hắn ta đầy vẻ âu yếm dịu dàng, như đang nhìn chằm chằm vào người mình yêu.
“Sư phụ người xem, hoa nở đẹp quá…” Ôn Lương thì thào nói nhỏ, nhìn vào khoảng không có chút xuất thần.
Đột nhiên, sắc mặt Ôn Lương thay đổi, ánh mắt lóe lên một chút ghê tởm, nhưng lập tức trở lại một người đàn ông có vẻ ngoài ôn hòa như nước.
Hắn ta đi ra khỏi cửa phòng, quả nhiên vừa ra khỏi cửa phòng không bao lâu liền nhìn thấy bên ngoài sân có một nữ tử mặc y phục trắng giống như vậy bước vào.
“Túy Ngữ, nàng đã thấy khỏe hơn chưa, sao lại ra đây.” Ôn Lương chạy tới đón, đỡ lấy vai của nữ tử.
Tăng Túy Ngữ nhìn thấy Ôn Lương, trên mặt liền nở ngay nụ cười vui vẻ, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Phu quân.”
Nữ tử ốm yếu trông có vẻ mỏng manh này chính là thê tử của Ôn Lương, con gái bảo bối của tu sĩ luyện hư Tăng Thư Văn, người có tu vi cao nhất ở Dạng Ổ Đảo.
“Đã một tháng rồi phu quân không đến thăm Ngữ Nhi, Ngữ Nhi rất nhớ phu quân, cho nên mới đến tìm phu quân, khụ khụ, Ngữ Nhi làm phiền phu quân phải không?” Tăng Túy Ngữ ho một tiếng, có chút yếu ớt cười với Ôn Lương.
“Túy Ngữ đến tìm ta, ta vui mừng còn không kịp, sao lại nói là làm phiền.” Ôn Lương trìu mến nhìn nữ tử mỏng manh trong vòng tay của mình, xoa xoa má của cô, áy náy nói: “Xin lỗi, Túy Ngữ, những ngày này ta hơi bận, lơ là với nàng rồi.”
Vừa nói, Ôn Lương tiến lên trước chạm nhẹ lên môi cô.
Tăng Túy Ngữ ngượng ngùng nhắm mắt lại, cho nên không thể nhìn thấy sự lạnh lùng và thờ ơ trong mắt của Ôn Lương khi hắn ta nói như thế, làm như thế.
“Phu, phu quân, phụ thân sắp xuất quan rồi, nếu phu quân có chuyện phiền toái gì thì nói cho Ngữ Nhi biết, Ngữ Nhi sẽ nói với phụ thân, phụ thân lợi hại như vậy nhất định sẽ giúp được phu quân.” Khuôn mặt Tăng Túy Ngữ đỏ ửng, nhìn Ôn Lương một cái rồi lại ngượng ngùng cúi đầu nhỏ nhẹ nói.
Ôn Lương ôm lấy vai của cô, như hơi bất lực nói: “Nàng ngửi thấy mùi máu tanh trong phòng? Đừng nghĩ nhiều, chỉ là mùi máu tanh còn sót lại của một tiểu đồng làm sai việc bị trừng phạt thôi, ta không nói cho nàng nghe vì lo nàng sợ hãi.
Sức khỏe nàng không tốt, lại hay suy nghĩ lung tung, như vậy thì làm sao chăm sóc tốt cho bản thân được chứ.”
Trên mặt Ôn Lương tỏ vẻ thương tiếc lo lắng không một chút sơ hở, Tăng Túy Ngữ nhìn thấy liền nở nụ cười, dựa vào lòng hắn ta cười một cách hạnh phúc rồi lắc đầu nguầy nguậy, “khiến phu quân lo lắng rồi, Ngữ Nhi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.”
“Vậy thì tốt, chỉ cần Ngữ Nhi khỏe, thì ta yên tâm rồi.” Ôn Lương dịu dàng nói, ánh mắt liếc qua hoa sơn trà đỏ rực cách đó không xa, rồi quay trở lại nhìn Tăng Túy Ngữ trong vòng tay.
Đôi sư đồ đó đã giết hại sư phụ quan trọng nhất của hắn ta nên bây giờ phải chịu sự trả thù của hắn ta.
Đúng vậy, cứ như vậy mà sống cuộc sống bình yên cuối cùng này đi.
Hiện tại càng hạnh phúc, đến khi mất đi sẽ càng có thể lĩnh hội nỗi đau mà hắn ta đã từng phải chịu, không phải sao.
Cả ả đàn bà khiến người ta chán ghét này nữa, đều là do cô! Ôn Lương nhìn Tăng Túy Ngữ, trong mắt lại xuất hiện sự căm thù mãnh liệt.
***
“Sư phụ, người ăn đi.” Tang Lạc lén nhìn xung quanh, thấy không có nhiều người, liền gắp một cái sủi cảo căn phồng trong bát của mình đưa đến bên miệng của Phó Thanh Viễn.
Sáng sớm hôm nay, dưới sự nài nỉ của Tang Lạc, hai sư đồ rời khỏi không gian đào nguyên, đến một trấn nhỏ của người phàm.
Bởi vì Tang Lạc muốn ăn món gì ngon, nên Phó Thanh Viễn cùng nàng đến chỗ này, tìm hết nửa ngày mới tìm được món mà Tang Lạc muốn ăn.
Tiệm bán sủi cảo nhỏ cạnh cầu đá này là do một đôi vợ chồng già mở, lúc này không có nhiều người, bên lề để bốn cái bàn nhỏ vẫn chưa ngồi đầy người.
Gọi hai tô sủi cảo, Tang Lạc kéo Phó Thanh Viễn ngồi vào một góc.
Hai người đều đã tích cốc, không cần phải ăn các loại lương thực ngũ cốc, nhưng Tang Lạc thích ăn, nên Phó Thanh Viễn đi cùng với nàng.
Cái tô lớn có viền màu xanh lam có mười hai cái sủi cảo trắng trẻo mập mạp, đều căn phồng lên, có thể lờ mờ nhìn thấy phần nhân bên trong.
Sủi cảo có màu trắng như ngọc ngâm trong nước xúp trong vắt, trên được rắc hành lá, trông rất ngon miệng.
Đương nhiên đó là đối với Tang Lạc, đối với Phó Thanh Viễn mà nói, luôn luôn chỉ có ăn hoặc không thể ăn.
Cái miệng nhỏ của Tang Lạc, phải cắn bốn lần mới ăn hết được một cái sủi cảo, Phó Thanh Viễn chỉ cần một miếng là có thể ăn hết cả cái sủi cảo, vì vậy khi trong tô của Tang Lạc còn lại hơn một nửa, Phó Thanh Viễn đã lặng lẽ uống hết phần xúp trong tô.
Mùi vị như thế nào Phó Thanh Viễn thật sự không để ý, chàng chỉ theo thói quen đồ đệ cho chàng ăn cái gì, chàng cũng đều ăn sạch sẽ.
Bởi vì… như thế đồ đệ sẽ hạnh phúc hơn.
Sủi cảo với nhân thịt heo và bắp cải, mùi vị cũng không tệ ~ nước xúp cũng rất có hương vị ~ Tang Lạc nhận xét phần sủi cảo này, vô tình ngẩng đầu lên, phát hiện cái tô trước mặt sư phụ đã hết rồi, còn sư phụ đang nhìn chằm chằm vào nàng, nói chính xác hơn là nhìn chằm chằm vào cái miệng đang nhai sủi cảo của nàng.
Tốc độ nhai ngày càng chậm, cuối cùng Tang Lạc cũng không nhịn được ừng ực một tiếng nuốt sủi cảo trong miệng.
Nhìn xung quanh thấy không ai để ý đến họ, nàng như một tên trộm gắp một cái sủi cảo trong tô của mình, đưa đến bên miệng của sư phụ.
Phó Thanh Viễn há miệng cắn chiếc sủi cảo béo ngậy đó một cái, nhai hai cái liền nuốt vào.
Cái thìa của Tang Lạc còn chưa rút về, thì đã thấy má của sư phụ phồng lên một chút, sủi cảo không còn nữa.
Tốc độ ăn của sư phụ cũng nhanh quá, chàng thật sự có nhai không vậy? Tang Lạc vẫn đang suy nghĩ về vấn đề này thì Phó Thanh Viễn nuốt chiếc sủi cảo xong, thấy đồ đệ vẫn chưa rút chiếc thìa về, liền sáp đến gần húp luôn phần xúp còn thừa trên chiếc thìa.
Tang Lạc chớp chớp mắt khi nhìn thấy cái lưỡi thoáng qua của sư phụ, rút chiếc thìa về và múc một chiếc sủi cảo trong tô, tự mình ăn một nửa, sau đó hào hứng nghiêng mình đưa đến bên miệng của Phó Thanh Viễn.
Cứ đút ăn như thế nên sau khi ăn hết hai tô, Tang Lạc vẫn cảm thấy chưa đủ.
Cho đến khi bà cụ bán sủi cảo đó nhìn nàng cười, nàng mới phát hiện bản thân lúc nãy đúc ăn quá nhập tâm không để ý đến xung quanh, hình như bị nhiều người nhìn thấy, nhất thời có chút xấu hổ, nàng bỏ bạc lại kéo Phó Thanh Viễn rời khỏi.
“Sư phụ, con còn muốn ăn rất nhiều thứ nữa ~” Một tay Tang Lạc bị Phó Thanh Viễn nắm lấy, một tay vẽ một vòng tròn lớn trong khoảng không, biểu thị thứ mình muốn ăn vẫn còn rất nhiều.
“Ừm.” Phó Thanh Viễn nắm lấy tay của nàng, đi trên bậc thềm của cây cầu đá.
“Con muốn cho sư phụ thử những thứ con thích ăn ~ những nơi con thích cũng muốn đưa sư phụ đến xem thử ~ và còn rất nhiều việc muốn cùng làm với sư phụ ~” Tang Lạc vừa nói vừa cúi đầu nhìn bước chân của sư phụ, muốn đổi cùng nhịp đi giống với chàng.
Ánh mắt Phó Thanh Viễn sáng lên, đang chuẩn bị lên tiếng thì nhìn thấy trên mặt Tang Lạc lộ ra vẻ vui mừng, kéo chàng đi về phía trước.
“Ô! Phía trước có khoai lang nướng! Con ngửi thấy mùi rồi ~ Lâu rồi không được ăn thấy nhớ quá ~ Sư phụ nhanh lên chúng ta đi ăn ~”
Nhìn thấy vẻ mong đợi của nàng, Phó Thanh Viễn đột nhiên cảm thấy không vui, sau đó chàng cầm củ khoai lang nướng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào củ khoai đang tỏa hương thơm hồi lâu.
“Sư phụ, sao người lại không ăn? Người không thích ăn sao?” Tang Lạc căn miếng khoai trong miệng, lúng búng nói.
Phó Thanh Viễn cắn một cái dữ tợn vào củ khoai đó của mình.
Tang Lạc hài lòng thỏa dạ kéo sư phụ đi tiếp.
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...