Tang Lạc còn nhớ trước khi đau đến ngất đi, nàng đã đột phá được tầng ba của bộ công pháp, lúc đó nàng còn muốn thử xem có thể kéo cơ thể vào trong không gian hay không.
Bây giờ nàng và sư phụ đều không ở trong không gian đào nguyên của nàng, vậy có nghĩa là nàng đã thất bại? Tang Lạc nhìn sư phụ vẫn còn đang hôn mê, nàng mím môi quyết định thử một lần nữa.
Ngay sau đó, Tang Lạc phát hiện không chỉ cơ thể nàng không vào được, lần này cả cơ thể hư ảo được hình thành trong ý thức cũng không vào được!
Hoang mang một hồi, Tang Lạc nhớ ra vừa rồi mình vẫn có thể lấy đan dược trong không gian, liền thử lại xem có thể lấy ra những thứ khác hay không.
Điêu khắc gỗ và cả nước suối nóng thậm chí là hoa đào nàng cũng có thể ngắt một cành đem ra ngoài, thu hồi không gian cũng có thể, nhưng mà nàng không thể vào đó.
Dù sao có thể đi vào đó là cơ thể được hình thành từ ý thức, cơ thể vốn có không thể vào được.
Bây giờ như vậy cũng không tệ lắm, còn có thể để đồ là tốt rồi, Tang Lạc tự an ủi bản thân.
Thực ra lúc Tang Lạc bắt đầu xung kích tầng ba, ý thức có chút hỗn loạn, mơ hồ như bị sư phụ dẫn theo nàng lao vào vòng xoáy màu đen.
Cũng có nghĩa chỗ này là hoang giới? Tang Lạc ngẩng đầu lên nhìn nửa vầng trăng trên đầu, sau đó nhìn xung quanh sa mạc hoang vắng, đột nhiên rùng mình một cái.
Lúc nãy luôn trong tình trạng căng thẳng nên không cảm giác được, bây giờ hoàn hồn bình tĩnh lại chút nàng mới cảm thấy chỗ này quả thực rất lạnh.
Trước kia Tang Lạc đã từng nghe nói về sự chênh lệch rất lớn về nhiệt độ giữa ngày và đêm trong sa mạc, chỉ là sa mạc ở hoang giới này cũng giống như vậy hay không? Lúc họ đến đây, Linh Quang giới là mùa thu, nói mới nhớ khí hậu ở Linh Quang giới luôn rất dễ chịu, cho dù là mùa đông Tang Lạc cũng chưa từng thấy tuyết rơi bao giờ.
Tang Lạc nhớ lại sư phụ đã từng nói qua, khí hậu ở hoang giới rất khắc nghiệt, bây giờ có vẻ như đúng là như vậy.
Ít nhất thì nhiệt độ ở đây cũng lạnh hơn so với khi nàng ở Linh Quang giới trong những năm lạnh giá nhất.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2.
Đại Sư Linh Châu
3.
Năm Tháng Yêu Thương
4.
Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================
Đặt tay lên mặt của Phó Thanh Viễn, Tang Lạc thấy rằng khuôn mặt của sư phụ đã lạnh như băng.
Tang Lạc liền đứng dậy và bận rộn trở lại, nàng tìm một cành cây trong đống cây khô trong không gian mà trước đó sư phụ tìm cho nàng để làm điêu khắc gỗ, dùng sương khí cắt thành khúc, sau đó dùng đá lửa mà nàng dùng để nấu mì trong không gian để đốt cháy nó.
Trên người Phó Thanh Viễn đầy vết thương nên Tang Lạc không dám di chuyển cơ thể chàng mà phải nhóm lửa lại gần một chút, tìm vài tảng đá lớn để xung quanh để tránh bị gió đêm thổi bay củi lửa thiêu cháy sư phụ đang hôn mê.
Sau khi làm xong những việc này, Tang Lạc giậm giậm chân ngồi lại bên cạnh Phó Thanh Viễn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sư phụ bị ngọn lửa chiếu lên biến thành sắc cam đang say ngủ.
Nhớ lời sư phụ nói ở hoang giới còn có một số yêu thú sinh sống, nên Tang Lạc càng không dám rời khỏi một bước, cũng không dám ngủ như mọi ngày, chỉ ngồi bên cạnh Phó Thanh Viễn mở to mắt canh chừng chàng, lúc nào cũng chú ý động tĩnh xung quanh.
Cả đêm chỉ nghe được tiếng than củi kêu răng rắc và tiếng gió rít hu hu, Tang Lạc cũng không phát hiện động tĩnh gì khác, giống như trên thế giới chỉ còn lại nàng và sư phụ.
Khi Phó Thanh Viễn tỉnh lại liền nhìn thấy đồ đệ ngồi bên cạnh… chải tóc cho chàng.
“Sư phụ! Cuối cùng người cũng đã tỉnh lại!” Sau khi vui vẻ hét lên, Tang Lạc nhìn thấy sư phụ nhìn chằm chằm vào tay nàng, nên liền bỏ tóc của sư phụ trong tay xuống nở nụ cười nói: “Tối qua tóc của sư phụ bị gió thổi làm rối tung lên, nên con chải tóc giúp sư phụ một chút hi hi~”
Thật ra vào nửa đêm qua, Tang Lạc nhìn thấy tình trạng sư phụ trở nên tốt hơn, ngoài việc cảm thấy yên tâm nàng cũng thấy buồn chán.
Muốn làm điêu khắc gỗ cho qua thời gian, nhưng lại nhớ phải giữ sương khí đề phòng gặp yêu thú, suy đi nghĩ lại không có gì làm nên nhân lúc sư phụ chưa tỉnh nghịch chút với mái tóc của sư phụ.
Phó Thanh Viễn không quan tâm đến việc đồ đệ nghịch tóc của chàng.
Thật ra tối qua chàng đã có chút cảm giác mơ hồ, biết đồ đệ đã canh chừng cả đêm cho chàng, nhưng vì bị thương quá nặng mới tạm thời không tỉnh dậy nổi.
Những vết thương ngoài của tu sĩ rất dễ chữa lành, ít nhất hôm nay khi tỉnh lại vết thương của chàng cũng bắt đầu đóng vảy, nhưng nội thương thì không dễ lành như vậy.
“Sư phụ, đây là hoang giới đúng không, chúng ta làm sao ra ngoài đây?” Tang Lạc nhìn thấy Phó Thanh Viễn chống lên mặt cát ngồi dậy, bèn vội vàng đỡ chàng.
“Là hoang giới.” Phó Thanh Viễn nhìn cảnh vật xung quanh rồi lắc đầu nói: “Tạm thời chúng ta không thể ra được, loại hoang giới này nếu muốn vào không cần phải có tu vi, nhưng muốn trở ra thì phải có tu vi nguyên anh trở lên mới được.”
“Ở đây không có linh khí để tu luyện nên nếu là tu sĩ cấp thấp vào đây thì không thể tu luyện đến nguyên anh trong môi trường như vậy, cho nên cũng không thể trở ra được nữa?” Tang Lạc nhận ra, “Chẳng trách những người vây đánh chúng ta không ai đuổi theo vào đây bởi họ chắc chắn chúng ta sẽ chết trong đây, hơn nữa tu vi của họ đều là trúc cơ, cho nên không một ai đuổi theo vào.”
“Tuy chúng ta ở hoang giới, nhưng chúng ta đều có không gian, nhất định sẽ có thể rời khỏi đây, cho dù không thể rời khỏi, ở hoang giới chúng ta cũng phải sống thật tốt.
Sư phụ người yên tâm, con đột phá được tầng ba rồi, sớm có thể tu luyện được, con cũng có thể giúp được một tay!” Tối qua Tang Lạc thực sự sợ hãi, bây giờ nhìn thấy sư phụ tỉnh lại, chút lo lắng cuối cùng cũng tan biến, trong lòng không khỏi tự tin trở lại, lạc quan an ủi sư phụ đang cau mày.
Đối với Tang Lạc mà nói, người sư phụ này là động lực lớn nhất để nàng tiếp tục sống, nàng thật sự không dám nghĩ tới nếu sư phụ thật sự xảy ra chuyện một mình nàng sẽ như thế nào.
Mặc dù Phó Thanh Viễn không muốn đả kích lòng tự tin của đồ đệ, nhưng im lặng một lúc chàng vẫn lên tiếng: “Hoang giới không có linh khí, cho dù con có thể học ngự kiếm hoặc tu luyện những pháp thuật khác, cũng không có cách.”
Khuôn mặt tươi cười của Tang Lạc ngưng lại, sao nàng lại quên mất chuyện này.
Đột phá được tầng ba cũng vô dụng, hoang giới này không có linh khí, nàng muốn tu luyện ít nhất phải có linh khí hỗ trợ.
Nghĩ đến điều này, Tang Lạc nhìn sư phụ của mình một cách đáng thương.
Phó Thanh Viễn và đồ đệ nhìn nhau một lúc, rồi nói tiếp: “Vi sư không vào được không gian của mình.”
“Hả?” Tang Lạc ngẩn người, sư phụ cũng không vào được không gian của mình? Cũng có nghĩa là chàng không thể tu luyện được? Ngẩn ngơ một lúc, Tang Lạc kéo kéo tóc nói một cách thận trọng: “Sương khí của con không cần linh khí cũng tu luyện được, con càng phải cố gắng tu luyện sương khí này, con sẽ bảo vệ sư phụ… sư phụ người đừng lo lắng, chúng ta có thể nghĩ cách khác.”
Phó Thanh Viễn nhận ra rằng, hình như đồ đệ nghĩ rằng chàng rất mong manh.
Nhìn thấy đồ đệ sợ chàng sẽ buồn, vẻ mặt lo lắng như một con thú nhỏ chạy loanh quanh, Phó Thanh Viễn cảm thấy tâm trạng có chút kỳ lạ.
Chàng chưa bao giờ được người khác quan tâm đối xử như vậy, cuộc đời này chàng đã gặp rất nhiều nguy hiểm và khó khăn, đã mấy lần giằng co giữa sự sống và cái chết nên lần này dù có chút khó khăn, nhưng đối với chàng vẫn chưa tới bước đường cùng không có lối thoát.
Hơn nữa cho dù chàng không thể đi vào không gian tu luyện, hắc bạch linh tuyền thủy trong không gian của chàng có thể lấy ra được, uống nước linh tuyền để tu luyện cũng không phải là không được, chỉ là tốc độ tu luyện không nhanh như ở trong không gian thôi.
Không biết tại sao, nhìn thấy vẻ mặt lúc này của đồ đệ, Phó Thanh Viễn không định nói chuyện của hai dòng nước suối đó.
Nhưng Tang Lạc không biết Phó Thanh Viễn đang nghĩ gì, nàng vẫn đang lo lắng không biết sư phụ có đang âm thầm lo lắng bối rối không.
Tang Lạc chỉ cảm thấy đồ đệ như nàng đây thật quá vô dụng, không thể chia sẻ lo lắng cho sư phụ, còn để sư phụ phải luôn bảo vệ mình nữa.
Tang Lạc đỡ lấy Phó Thanh Viễn, một lần nữa chàng quan sát xung quanh một lúc, muốn đứng dậy, nhưng cơ thể loạng choạng một cái rồi lại ngã xuống.
Tang Lạc đỡ lấy chàng, cũng bị kéo ngồi phịch xuống đất, đầu của Phó Thanh Viễn vừa khéo gối lên đùi của nàng.
Phó Thanh Viễn cau mày lại, đỡ lấy cơ thể muốn ngồi dậy.
Vừa động đậy một cái đã bị Tang Lạc nhấn giữ vai.
“Sư phụ, người đừng nhúc nhích, cứ nằm như vậy nghỉ ngơi một chút.
Bây giờ đứng dậy nói không chừng vết thương sẽ hở ra.”
“Chúng ta cần chuyển đi chỗ khác.” Phó Thanh Viễn đưa tay ấn lên trán một cái, chàng còn bị nội thương nghiêm trọng nữa, e là bây giờ vẫn chưa thể đi lại.
Chỉ là không biết ở đây sẽ có nguy hiểm gì không, tối qua không xảy ra nguy hiểm gì không có nghĩa là ở đây sẽ an toàn, ít nhất phải tìm một nơi trú ẩn an toàn hơn.
Mùi máu tanh trên người chàng cũng cần phải xử lý, nếu không sẽ dụ yêu thú đến.
Lỡ như thật sự dụ yêu thú đến, bộ dạng chàng như vậy không thể chiến đấu với nó, để đồ đệ đi giết yêu thú… chàng không yên tâm.
Cho dù đồ đệ không nói, chàng cũng nhìn ra được bây giờ đồ đệ không thể thích ứng được với việc giết chóc.
Tuy nói trước sau gì nàng cũng sẽ quen, nhưng trong quá trình làm quen thì ít nhất người sư phụ là chàng phải ở bên hướng dẫn, và có thể đảm bảo rằng đồ đệ sẽ không bị tổn thương trong quá trình làm quen.
Phó Thanh Viễn biết thật sự mình nghĩ như vậy có chút không đúng, dù sao để đồ đệ tự mình làm quen tự đấu tranh mới là tốt nhất, nàng có thể thích ứng tất cả một cách nhanh chóng.
Nhưng, trong thâm tâm chàng không muốn đồ đệ trở thành người giống như chàng.
Đồ đệ sẽ trưởng thành dưới sự hướng dẫn của chàng, cuối cùng có thể một mình đảm đương mọi mặt, nhưng quá trình này không phải giống như chàng trước kia, tự mình gánh chịu những đau khổ đó.
Bị bằng hữu tín nhiệm tổn thương, vì tu vi thấp bị sỉ nhục chế giễu, vì sinh kế mà làm những việc nguy hiểm, vì tài nguyên tu luyện làm những việc mà mình không muốn làm… tất cả những điều này, Phó Thanh Viễn đều hi vọng đồ đệ không cẩn phải trải nghiệm.
Chàng đã trải nghiệm qua rồi, chàng sẽ nói cho đồ đệ biết để tránh đồ đệ đi theo bước chân của mình.
Nếu để đồ đệ một mình xông pha đến nỗi bị thương khắp người thì cần người sư phụ này để làm gì.
Tất cả những cảm ngộ của chàng, kỹ thuật sinh tồn, có thể dạy được chàng đều dạy hết cho đồ đệ.
Phó Thanh Viễn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày chàng lại có cảm giác không nỡ để một người phải chịu bất kỳ tổn thương nào.
Phó Thanh Viễn không bao giờ tự dối lòng mình, thích thì chàng phải bảo vệ, và chàng sẽ phải bảo vệ nàng càng lâu càng tốt, cho đến khi tâm trạng này biến mất hoặc, đến khi chàng chết.
“Phải xử lý hết những vết máu trên người ta, thay y phục, rời khỏi chỗ này.” Phó Thanh Viễn yên lặng nhìn tiểu đồ đệ một lúc, kiên định mở miệng nói, sau đó kiên quyết ngồi dậy.
Tang Lạc chỉ có thể thở dài, mỗi lần sư phụ nói bằng giọng điệu này, cuối cùng chắc chắn nàng sẽ hết cách.
Nếu đã như vậy…
“Để con thay y phục giúp sư phụ, sư phụ bị thương khó thay y phục, cũng để con lau vết máu sau lưng.
Tóm lại sư phụ người cứ ngồi đó đừng nhúc nhích là được.” Tang Lạc cũng không quan tâm đến phản ứng của sư phụ, nàng lấy chậu nước suối nóng từ trong không gian ra rồi xé y phục đã bị rách của sư phụ.
Phó Thanh Viễn cũng biết tình trạng của mình, chỉ ngồi yên một chỗ máu cũng trào ra, thực sự chỉ có thể nhờ đồ đệ giúp đỡ.
Nên chỉ khi đồ đệ chuẩn bị xé quần của chàng mới ngăn lại, nói rằng mình có thể tự xử lý, còn những việc khác để đồ đệ lật qua lật lại thoa thuốc mặc y phục chàng cũng rất phối hợp..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...