Vi Sư Phụ


Phó Thanh Viễn và Tu sĩ họ Phương hợp tác cũng khá tốt, lúc mới bắt đầu con thực thú cái đó gặp bất lợi, hai người hợp lực với nhau ép con thực thú đó phun nước bọt một lần.

Hai người sớm đã chuẩn bị đương nhiên không bị thương, chỉ là nhìn thấy nước bọt đó vừa dính vào thì vách đá đột nhiên bị cháy một cái lỗ lớn, còn không ngừng tiến sâu vào, hai người hoảng loạn, ra tay càng cẩn thận hơn.

Hai người không hẹn mà nghĩ cùng một cách là ép con thực thú cái đó phun hết nước bọt, mỗi lần tấn công vừa hư vừa thực để nhử con thực thú.
Khi phun nước bọt lần hai cũng không sát thương được hai người, con thực thú đó trông rất cáu kỉnh, dường như không có ý lấy mạng liều với hai người, nhanh chóng hướng về phía hai người phun nước bọt lần thứ ba, xoay người muốn đi đến cạnh hang động ăn mấy cây Thúc Ngọc Thảo.

Trong lúc này, Phó Thanh Viễn ngấm ngầm chú ý đến trong bụng thực thú cái có chút lồi lên không rõ ràng.
Rõ ràng, thực thúc cũng biết những người này đến đây là vì Thúc Ngọc Thảo, đang chuẩn bị ăn Thúc Ngọc Thảo còn chưa tới thời điểm tốt nhất để rời khỏi đây.

Hai người Phó Thanh Viễn tất nhiên không để nó đạt được mục đích, vận kiếm khí tiến lên áp chế.
Nhưng nửa đường xuất hiện một đám đệ tử môn phái mặc y phục trắng.

Phó Thanh Viễn nhìn thoáng qua liền nhận ra ba người đó là đệ tử ngoại môn của Vân Nhai Môn – một trong thất đại tông môn của Linh Quang giới, trong đó có hai người là kỳ trúc cơ, trúc cơ tầng một và tầng ba, người còn lại là luyện khí tầng chín.
Có lẽ nhìn thấy bên Phó Thanh Viễn chỉ có hai người, còn con thực thú đó đang trong thế thua chuẩn bị chạy trốn, thêm vào đó thèm đỏ mắt mấy cây Thúc Ngọc Thảo đó, ba người này liền động thủ.

Họ muốn nhân lúc hai người Phó Thanh Viễn còn chưa giết chết thực thú can thiệp vào kiếm món hời.
Đệ tử môn phái càng lớn càng muốn có công danh, muốn được rạng danh tên tuổi, không thể đợi đến cuối cùng giết người đoạt bảo.

Nên xuất hiện trong lúc này kiếm món hời là thích hợp nhất.
Chỉ có điều lần này mọi thứ không diễn ra theo ý muốn của họ.

Ba người họ ngạo mạn tỏ ý giao con thực thú này để cho họ tự giải quyết, sau đó sẽ để hai người Phó Thanh Viễn rời khỏi.


Nhưng đám Phó Thanh Viễn vẫn bất động, trên mặt tu sĩ họ Phương còn lộ vẻ chế giễu, đảo mắt một cái, gã xoay thanh kiếm trong tay hướng trực tiếp về phía người tu sĩ luyện khí tầng chín yếu nhất trong số ba người.
Phó Thanh Viễn và tu sĩ họ Phương đều là tu sĩ trúc cơ, hơn nữa đều là tán tu dựa vào bản thân tự trúc cơ, khác với những đệ tử môn phái lớn hầu như dựa vào đan dược và thiếu kinh nghiệm thực chiến, so với những đệ tử môn phái cùng cấp bậc đương nhiên hai người họ có bản lĩnh hơn.

Cái gọi là lợi thế nhiều hơn một người của đối phương rõ ràng là không tồn tại.
Tu sĩ họ Phương đối đầu với đệ tử luyện khí đó, còn hai đệ tử khác đang bao vây con thực thú chia ra một người tấn công tu sĩ họ Phương.

Tu sĩ họ Phương đó nhìn thấy liền hét lên một tiếng: “Phó đạo hữu!” Gã ranh mãnh tạo ra một pháp khí hộ thân, bắt đầu kéo dài thời gian cùng với hai đệ tử.
Phó Thanh Viễn dùng kiếm Thanh Dương chỉ về hướng đệ tử đang đối đầu với thực thú, cũng là người có tu vi cao nhất trong số ba người – trúc cơ tầng ba.

Tuy Phó Thanh Viễn là trúc cơ tầng hai, nhưng chiêu nào cũng trấn áp được đệ tử đó, người đệ tử đó cũng không ngu ngốc, đánh được một lúc rốt cuộc cũng nhận ra sự thật, liền mở miệng nói:
“Ba chúng tôi là đệ tử của Vân Nhai Môn, lúc nãy chỉ là muốn giúp hai vị đạo hữu.

Có lẽ hai vị đã hiểu lầm ý tốt của chúng tôi, hay chúng ta liên thủ đối phó với con yêu thú này trước rồi ngồi xuống bàn bạc sau.”
Phó Thanh Viễn nghe không lọt tại những lời người đó nói, kiếm khí dữ tợn sát khí đằng đằng.

Người đệ tử đó nhìn thấy thực thú không bị áp chế mà đang chuẩn bị trốn chạy, bản thân thì lại bị mắc kẹt ở đây nên càng trở nên lo lắng hơn.

Nếu thật sự để mặc con thực thú đó ăn mất Thúc Ngọc Thảo rồi bỏ đi, họ đúng thật là mất cả chì lẫn chài.
Ba người họ mang theo mong đợi tràn đầy bước vào U Nam Lĩnh này, nhưng ai biết rằng U Nam Lĩnh không có rất nhiều linh thảo yêu thú như các bậc tiền bối đã nói, đã qua nhiều ngày mà họ không có chút thu hoạch gì, nay không dễ dàng gặp được Thúc Ngọc Thảo sao có thể bị hủy đi như vậy được.

Rốt cuộc cũng là không bì được sự vững vàng lão luyện của đám người Phó Thanh Viễn, ba đệ tử môn phái bên này trơ mắt nhìn con thực thú sắp ăn mất Thúc Ngọc Thảo, từng người họ sốt ruột đến đỏ cả hai mắt, chiêu thức trong tay tự nhiên sẽ lộ sơ hở.
Phó Thanh Viễn chính là đang chờ đợi thời khắc này, một kiếm đâm thẳng vào tim của đệ tử này.

Hai đệ tử đang ẩu đả với Tu sĩ họ Phương bên đó mắt đỏ lên, cùng hét lên: “Sư huynh!” sau đó quay người lao về phía Phó Thanh Viễn, liều mạng một cách hung tợn.
Tu sĩ họ Phương để mặc hai người bao vây tấn công Phó Thanh Viễn, tự mình đi thẳng về phía con thực thú.


Theo gã mà nói, trong ngày hôm nay con thực thú này đã dùng ba lần phun nước bọt bảo toàn mạng sống, nên cũng không còn mối đe dọa nào nữa.
Dưới sự bao vây tấn công của hai đệ tử, Phó Thanh Viễn liếc nhìn bóng lưng không chút do dự của Tu sĩ họ Phương, cười một cách lạnh lùng.

Quả đúng như vậy, không lâu sau bên tu sĩ họ Phương phát ra một tiếng kêu thê thảm rồi ngã lăn ra đất, trên ngực dính đầy nước bọt của con thực thú.

Y phục đã bị mục nát, phần thịt trước ngực cũng bắt đầu thối rữa với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Ánh mắt tu sĩ họ Phương đầy vẻ sợ hãi nhìn ngực trước của mình đang phân hủy nhanh chóng, lấy hết lọ thuốc bột này đến lọ thuốc bột khác từ trong túi trữ đồ của mình, hai tay run rẩy rắc thuốc lên ngực để cố gắng trì hoãn tốc độ phân hủy.

Thật đáng tiếc hành động vẫn không thể cứu được mạng sống của gã, khi Phó Thanh Viễn đi tới, gã chỉ có thể nằm trên mặt đất lẩm bẩm một cách miễn cưỡng.
Hai đệ tử vây đánh Phó Thanh Viễn, người trúc cơ tầng một và người trúc cơ tầng ba đều đã chết, còn người luyện khí tầng chín chỉ bị thương nhẹ bỏ chạy mất.
Phó Thanh Viễn không có đuổi theo, trong một trận chiến đã giết chết hai tu sĩ cùng cấp bậc, mới vừa nãy còn đang giằng co một trận với con thực thú, lúc này sắc mặt của chàng tái nhợt hơn so với bình thường.

Hơn nữa vai trái của chàng bê bết máu, trầy da rách thịt, y phục đen gần vết thương cũng ướt đẫm máu.
Tu sĩ họ Phương nhìn thấy Phó Thanh Viễn đi về phía mình, đưa tay ra muốn kéo lấy chàng nhưng vô ích, hét lên: “Cứu ta… Phó đạo hữu… ”
“Thực thú cái mang thai, một ngày có bốn cơ hội phun nước bọt.

Nếu ngươi không có những ý nghĩ xấu xa đó, ta sẽ nói cho ngươi biết, đáng tiếc, lòng tham của ngươi đã hại ngươi.” Phó Thanh Viễn bình tĩnh nâng kiếm lên, dưới ánh mắt phức tạp của Tu sĩ họ Phương đâm vào trái tim của gã.
Khoang ngực của Tu sĩ họ Phương đã thối rữa, trái tim lộ ra ngoài, nhát kiếm này của Phó Thanh Viễn dễ dàng cắt trái tim màu đỏ sẫm ra, máu chảy ra tức khắc.

Một nơi đầy mùi tanh, nay còn nặng mùi máu tanh hơn nữa.
Con thực thú cái đó cũng bị tu sĩ họ Phương đánh trọng thương, lúc này đang gắng gượng cảnh giác ngẩng đầu nhìn Phó Thanh Viễn.


Phó Thanh Viễn rút kiếm khỏi tim tu sĩ họ Phương kia, trực tiếp hái Thúc Ngọc Thảo bên cạnh hang động đặt vào chiếc hộp ngọc rồi bỏ vào túi trữ đồ.

Đột nhiên tiếng gầm của mấy con thực thú từ trong rừng phát ra, đang dần dần tiến đến chỗ này.
Phó Thanh Viễn đứng dậy liếc nhìn con thực thú đang chảy máu ở bụng rồi rời đi không chút do dự.

Dùng Tức Khuyết ẩn mình trên một cái cây cách đó không xa, Phó Thanh Viễn nhìn thấy ba con thực thú đực chạy đến điên cuồng xé xác hai đệ tử môn phái, và cả thi thể của tu sĩ họ Phương, thỉnh thoảng hướng sang con thực thú cái kêu gào thảm thiết.

Đợi đến khi ba cái xác bị ăn gần hết, Phó Thanh Viễn mới thực sự rời đi.
Chàng còn một việc nữa phải làm.

Đệ tử Vân Nhai Môn bị thương nhẹ chạy trốn đó, không thể để hắn sống mà rời khỏi U Nam Lĩnh.
Xử lý sơ qua vết thương trên vai của mình, Phó Thanh Viễn tìm đi theo dẫn hương mà trước đó chàng đã để lại trên người đệ tử đó.

Đệ tử luyện khí tầng chín đó đã chạy tới bên ngoài U Nam Lĩnh, Phó Thanh Viễn đi theo hắn cách đó không xa, kiên nhẫn đợi đến khi đệ tử đó sắp rời khỏi U Nam Lĩnh, trong khoảnh khắc hơi nới lỏng cảnh giác mới bất ngờ ra tay…
Phó Thanh Viễn mang theo bốn cây Thúc Ngọc Thảo đến nội điện bên cạnh bảng thí luyện ở chợ tu chân để giao nhiệm vụ, người ủy thác nhiệm vụ là một nam tu sĩ mày như lưỡi kiếm, mắt sáng như sao, nụ cười ôn hòa thân thiện.

Phó Thanh Viễn không thấy được tu vi của hắn ta, chứng tỏ tu vi của hắn ta cao hơn chàng rất nhiều.
Nam tử đó nhìn chàng một cái đột nhiên cười nói: “Tại hạ Ôn Lương, không biết đạo hữu xưng hô thế nào?”
Nghe xong Phó Thanh Viễn nhìn hắn ta một cái và nói: “Phó Thanh Viễn”.

Để lại ba chữ, Phó Thanh Viễn cũng không muốn nói nhiều với người không rõ mưu đồ nên quay người rời đi ngay.
Ôn Lương nhìn thấy Phó Thanh Viễn quay người rời đi, phút chốc không thấy bóng người, nụ cười trên môi ngày càng ấm áp.

“Nghe nói tu sĩ tên Phó Thanh Viễn này còn có một đồ đệ?”
Người hầu tầm thường bên cạnh vội khom mình đáp trả: “Dạ, là một cô bé khoảng mười tuổi.”
“Ôi sư đồ… ” Ôn Lương nói như vậy, ý tứ trong mắt không rõ, cuối cùng cười thành tiếng, trông bộ dạng rất vui vẻ.

Người hầu đó nghe thấy tiếng cười của hắn ta không khỏi toàn thân run rẩy, càng cúi đầu thấp xuống.
Lúc này, một tu sĩ trẻ tuổi mặc y phục của đệ tử Vạn Đan Môn đi tới trước, cung kính nói với Ôn Lương: “Ôn công tử, sư tổ, gia sư và sư thúc đang ở Vạn Đan Môn đợi Ôn công tử đại giá, cùng thảo luận linh khí biến mất ở Linh Quang giới.”

Ôn Lương lại nở nụ cười ôn hòa, lễ phép nói: “Vậy làm phiền dẫn đường, tính ra Linh Quang giới này so với Túc Nhật giới của chúng ta thú vị hơn nhiều, thật là đáng tiếc.”
Đệ tử Vạn Đan Môn đó không biết phải trả lời lại như thế nào, chỉ có thể cười phụ theo.

Ôn Lương cũng không quan tâm, mỉm cười đi đầu rời khỏi chỗ này, lớp áo choàng màu trắng tự nhiên như mây.
Phó Thanh Viễn giao nhiệm vụ xong thì cầm lấy hai mươi bốn linh tinh rời khỏi thí luyện bảng.

Chàng chuẩn bị định quay về, nhưng vô tình nhìn thấy gian hàng điểm tâm bên đường, Phó Thanh Viễn đột nhiên nhớ lại bộ dạng ăn bánh một cách vui vẻ lần trước của tiểu đồ đệ nên dừng lại một chút, đoạn xoay chân bước vào cửa tiệm.
Mua bánh xong đi ra, Phó Thanh Viễn sờ vào linh tinh và linh thạch trong túi trữ đồ, một nỗi buồn hiếm hoi hiện trong mắt.

Lần này chàng đến U Nam Lĩnh nhìn thấy sự khác thường bên trong, trong lòng không khỏi nghĩ ngợi.

Nếu như thật đúng như chàng đã suy đoán, như vậy Linh Quang giới này sắp không yên bình rồi.
Ngón tay chạm vào gói bánh thơm ngọt đó, lông mày của Phó Thanh Viễn cũng thả lỏng hơn chút.

Chàng khôi phục sắc mặt lạnh lùng, tăng tốc chạy nhanh về hướng căn nhà nhỏ có tiểu đồ đệ đang đợi ở đó.
Mỗi lần cho dù chàng tu luyện trong không gian của mình ba bốn ngày không ra khỏi cửa, tiểu đồ đệ của chàng cũng sẽ vây quanh chàng, như thể đã lâu rồi không gặp được chàng vậy, theo chàng chạy qua chạy lại không ngừng, bám lấy chàng không thôi.

Phó Thanh Viễn không phải là không biết đồ đệ không thích ở một mình, chỉ là trước khi đồ đệ chưa có khả năng tự bảo vệ được mình, cũng không muốn dẫn nàng theo bên mình, để nàng đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm và lòng người dễ thay đổi.
Chỉ là sợ sau khi Linh Quang giới không còn thái bình nữa, sư phụ như chàng cho dù không nhẫn tâm đi nữa cũng chỉ có thể ép đồ đệ của mình phải làm quen những chuyện này càng nhanh càng tốt.

Cũng chính vì lý do này, Phó Thanh Viễn mới có thể rời khỏi U Nam Lĩnh trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

Nên biết, trước kia khi chàng một mình tới U Nam Lĩnh thì đều sẽ đợi đến khi ngọn núi đóng cửa lại.
Lần này rời khỏi đó sớm hơn, phần lớn là vì lo lắng cho đồ đệ, bất kể tình thế như thế nào, chàng phải lên kế hoạch sớm hơn.

Thất đại tông môn của Linh Quang giới có thể sẽ sớm có hành động…
Khi Phó Thanh Viễn trở về, Tang Lạc đang ngồi xổm trên ban công chạm khắc bàn gốc cây của nàng, tay và váy áo đều dính đầy bùn đất, cả trên mặt cũng có..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui