Ninh Chi mới vừa đi vài bước, người giúp việc do dự mà mở miệng:
“Ninh tiểu thư, ông chủ không thích bị người khác quấy rầy.
”
Ninh Chi liếc nhìn người giúp việc một cái, kỳ thật chỉ là lời nói từ trong tiềm thức, người nọ liền trở nên xấu hổ:
“Nhưng mà, ông chủ cũng chưa từng dẫn ai đến đây, nên hẳn là cô cũng không cần tuân theo quy định này.
”
Hóa ra đây là nơi Hề Lan Dự vẫn thường ở, cô còn tưởng rằng anh đưa cô tới đây xong sẽ rời đi ngay lập tức.
Ninh Chi đưa cho người giúp việc cốc nước mật ong vẫn còn dư lại một chút, sau đó quay người, vòng sang nơi khác.
Người giúp việc này hẳn là đã hiểu lầm quan hệ giữa cô và Hề Lan Dự, lời vào lời ra, lại sợ đắc tội cô, lo lắng sẽ làm cô không vui.
Kỳ thật rất thừa thãi.
Đối với anh mà nói, cô chỉ là một người qua đường mà thôi.
Cô cố tình hỏi dò hai câu, cũng chỉ là muốn xác nhận, ngoại trừ cô, liệu Hề Lan Dự có thực sự không có mối quan hệ bên ngoài nào khác như anh đã nói.
Suy cho cùng, hai người đúng là kết hôn giả, nhưng mối quan hệ hôn nhân này vẫn là chính thức tồn tại.
Cô không muốn trong cuộc hôn nhân này, đột nhiên có người xuất hiện và tố cáo cô là tiểu tam chen chân vào.
Ninh Chi ngồi hóng gió bên hòn non bộ.
Không biết là do nơi này có nhiều cây cối, cách xa nội thành, hay là do trong vườn đã được cố tình xử lý hạ nhiệt độ, Ninh Chi cảm thấy cơn gió thổi tới trước mặt mang theo cái lạnh của núi rừng.
Thành thật mà nói, nơi này có vị trí tuyệt diệu, ngay trước mắt chính là những đám mây sương mù cuồn cuộn, khiến lòng người yên bình hơn.
Ninh Chi ngây người một lát, đang chuẩn bị trở về, xoay người liền nhìn thấy Hề Lan Dự đang đứng ở hành lang đối diện.
Anh hình như vừa mới tắm gội xong, đã thay ra một bộ quần áo ở nhà màu đen sa tanh đơn giản, đường viền thêu chỉ vàng, làm anh trông càng cao xa không thể với tới.
Anh cầm điếu thuốc trên tay, một nửa cơ thể chìm trong vầng sáng mờ ảo, nửa còn lại ẩn trong màn đêm mù sương.
Trên trời treo một vầng trăng, ánh sáng mát lạnh chiếu rọi, như hữu tình lại vô tình.
Không hiểu sao, trong đầu Ninh Chi hiện lên một câu.
Có một người cô đơn trên thế gian, cô quạnh và đơn độc.
Về sau, có vô số lần cô nhớ tới khoảnh khắc này.
Núi sâu như con mắt đen nuốt chửng lấy người ta, mà anh đứng giữa tâm mây mù, không gợn sóng, không buồn vui.
Giờ phút này, nếu phải dùng một loại màu sắc để miêu tả Hề Lan Dự, Ninh Chi nghĩ, có lẽ đó là màu xanh xám u sầu.
Giống như hiện tại.
Trong màn đêm tịch mịch hoang vắng, khi anh ngẩng đầu lên, có phải sẽ nhìn thấy một vầng trăng xanh cô đơn?
—
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...