Vì Sao Theo Anh Tới
" Ngừng.
"Tiếng còi tín hiệu vang lên.
Thầy giáo đi tới trước mặt hai học sinh mới.
" Ta 70 tuổi chưa từng gặp trường hợp nào như trường hợp này"Khung cảnh như hiện trường một vụ án mạng , nạn nhân là hai tên thân hình èo uột gầy nhom đang thân mật tiếp xúc với mặt đất.
Tên ẻo lả nhỏ con hơn thở hổn hển nhõng nhẽo với tên còi cọc còn lại là mệt quá không chạy nữa đâu ahuhu.
Đ m.
Tạo nghiệt mà.
Người khác nhìn còn tưởng thầy giáo đang bạo hành học sinh.
Họ đâu biết hai tên này mới chạy được cỡ một vòng quanh sân trường , một người trẻ tuổi cỡ này ít nhất chạy mười vòng mới hơi thở gấp.
Trên số liệu ghi lại chúng bị khiếm khuyết thì chí ít cũng nên chạy được ba vòng chứ.
Dứt lời thầy giáo vẻ mặt u oán thao tác màn hình tinh thể.
Rồi kêu hai người trở về lớp học.
Tiến vào lớp học , bầu không khí nhốn nháo bỗng im bặt.
Có tiếng khe khẽ bàn tán.
A Nguyên kéo tay Viên Châu đi tới chỗ ngồi , Viên Châu ngồi xuống ghế mệt mỏi không nghĩ động đậy nữa.
" Này mới tới , tên gì vậy "Người hỏi câu này là một thiếu niên tóc xanh , qua giao tiếp hắn nói hắn tên là Mid.
Ánh mắt hắn dành cho cậu rất khác lạ , có vẻ nhiệt tình đến mức thái quá , A Nguyên hơi mất tự nhiên cười rồi quay mặt đi hỏi han Viên Châu.
Viên Châu uể oải nói vừa đói vừa mệt.
Chương trình học khá là khó với cả hai.
Cậu và Viên Châu được trường học cấy một chip nhỏ vào khe tai , nhờ chúng mà cậu và Viên Châu có thể đọc hiểu chữ nghĩa , tiếng nói của toàn bộ mọi văn minh.
Chúng dùng năng lượng từ việc vận động cơ thể ,chỉ cần một ngày hoạt động nhẹ nhàng vài phút là chúng hoạt động cả ngày.
Viên Châu bất mãn hỏi tại sao làm được tới mức độ này , còn cần học hành gì nữa , trực tiếp in hết kiến thức vào con chip là được rồi.
Người gắn chip chỉ cười cười và nói con chip không thể chịu tải được nhiều như vậy , nó sẽ biến dạng to hơn và đòi hỏi nhiều năng lượng hơn.
Sẽ không còn là hoạt động một chút cung cấp năng lượng nữa , mà là hoạt động không ngừng nghỉ, hay thậm chí phải gắn thêm cục nén năng lượng vào lưng để đủ cung cấp chúng hoạt động.
Và đó chỉ là bước đầu thôi , kế tiếp vị thầy giáo vẻ mặt cuồng nhiệt nói nó chỉ là in sẵn kiến thức vào chip , việc vận dụng chúng giống như chúng ta lật sách xem thông tin nhưng nhanh hơn , xảy ra trong đầu chúng ta , và cũng không có vụ tư duy hộ chúng ta.
Ngắn gọn thì đó là kiểu giống như học thuộc lòng , học vẹt.
Không thể áp dụng thực tế.
Ít nhất khoa học tới giờ chưa tiên tiến như vậy , nhưng tương lai là chưa chắc.
A Nguyên nhìn đũng quần thầy giáo nổi cộm bất thường vẻ mặt càng lúc càng biến thái nói các từ chuyên môn với tư thế sẵn sàng đại chiến ba ngày ba đêm để thảo luận về vấn đề này , liền bịt mồm Viên Châu lại không cho cô bé đặt thêm câu hỏi nữa.
Sau đó việc gắn chip diễn ra suôn sẻ hơn.
Bỏ mặc ánh mắt nhiệt tình với nhiều điều muốn nói của thầy giáo gắn chip , A Nguyên dắt Viên Châu chuồn nhanh khỏi phòng y tế.
Quay về hiện tại nhìn một vị thầy giáo khác xuất hiện trên màn hình ảo rộng lớn bằng cái bảng.
A Nguyên cảm giác con chip đang hoạt động giống như thuyết minh phim ảnh , vừa nghe được ngôn ngữ gốc vừa nghe được lời dịch , đây là cách nó hoạt động.
Có điều nghe thì hiểu nhưng buổi học hôm nay không bổ ích chút nào, vì không có chút kiến thức nào sao mà hiểu.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...