Thoát được khỏi tiểu quan quán chỉ là bước đầu tiên.
Đại tông triều quản lý dân cư khá gắt , người dân ai cũng có quan ấn hoặc giấy bán thân.
Quan ấn giống như chứng minh thư.
Không có thì không thể thuê khách điếm , ra vào thành thị , làm công.
Cầm trên tay chút trang sức , không thể đổi chúng ở tiệm cầm đồ vì không có quan ấn.
Thời gian không nhiều , hiện tại người của tiểu quan quán còn chưa kịp nhớ tới cậu.
Nhưng để lâu thì phiền.
Đi sòng bạc đánh bạc ở đó dùng mấy thứ này đổi ổn.
Với mục đích không phải chơi để thắng , quá dễ dàng gây chú ý, số trang sức cả trăm lượng bị cậu chơi thua còn vài chục lượng.
Cậu sẽ an toàn với con số này.
Rời khỏi đó bị mấy cái đuôi đi theo.
Mất kha khá công phu cắt đuôi chúng , không phải cá lớn nên dễ đối phó.
Sau đó A Nguyên xin được công việc tạp dịch Phỉ Thúy Lâu , mất chút tiền đi quan hệ , công việc không tiếp xúc nhiều nên cậu chỉ tốn 2 lượng bạc móc nối quan hệ cho tên tạp dịch ma cũ và tên đầu bếp, công việc dơ nhất cực nhất đều đến tay cậu.
Làm 3 tháng từ từ bò lên , đi móc nối quan hệ bỏ nhiều tiền làm được quan ấn , cậu xin nghỉ thuê riêng 1 căn nhà nhỏ ở khu bình dân.
Từ đây cậu mới bắt đầu bước chân làm nhiệm vụ.
3 tháng thời gian đã qua , tiểu quan quán chắc cũng bớt gắt gao truy tìm.
Cậu vẫn cẩn thận chấm nốt mụn đỏ trên mặt bôi hoàng cao khiến da vàng đi.
Thời gian này hẳn là nam chủ Hoắc Vũ bị nhốt ở trại buôn người chưa bị bán , không biết giá cả như thế nào , cậu không dư giả gì nên kế hoạch không chuẩn phải chia nhiều phương án khác nhau.
Nếu không quá xui xẻo có lẽ nam chủ đủ thông minh biết nên che giấu dung mạo bản thân.
Đi tới trại buôn người ở nam thành , mùi hôi của xú uế động vật lẫn người hỗn tạp.
" Có hàng mới không , nam cỡ khoảng 18 dắt ta đi xem " A Nguyên câu cửa miệng với đám buôn người.
Đi nhiều trại buôn đều không gặp được , không lẽ bị mua đi rồi.
Tới trại buôn cuối cùng.
Bên tai A Nguyên lúc này là tiếng chào hàng của mẹ mìn.
A Nguyên nhìn vào trong lồng gỗ , hình như là tìm được rồi.
Cậu kêu người kéo hắn ra.
Lúc này mẹ mìn quay qua tiếp 1 vị khách khác tùy tiện cậu xem hàng , chỉ để lại 1 tay đấm quay lưng canh gác cách cậu chục mét.
Hắn nằm dưới đất run rẩy , thật gầy gò không giống 18 tuổi.
A Nguyên nắm tóc hắn giật ngược lên bắt hắn nhìn thẳng vào mắt cậu.
Hắn nhắm chặt mắt trái , mắt phải nhìn cậu.
A Nguyên thêm chút sức lực.
Hắn rên rỉ.
Tên tay đấm quay qua nhìn thấy cũng không có gì bèn quay đi cảnh giới nơi khác.
Thật quật cường.
A Nguyên đưa miệng ghé vào tai hắn " Ta biết ngươi mắt màu xanh , mở ra nếu không lát nữa ta sẽ nói mẹ mìn ngươi thật xinh đẹp"" Nhìn xem thật thông minh " Cậu dùng ngón tay niết má hắn ra thật nhiều vệt đen giống hỗn hợp chất dơ và bùn khô cáu bẩn , sẽ không sợ bị ghẻ lở sao "Ta không có đam mê đặc thù , yên tâm đi , mở mắt ra "Hắn thở hổn hển mở to mắt trái nhìn cậu rồi nhắm lại ngay lập tức.
A Nguyên cười tủm tỉm.
Gọi tên tay đấm muốn mua hàng hoá , mặc cả.
Đi đúng quy trình nên mua bán rất nhanh.
Chiều tối A Nguyên dùng khăn lau khô tóc Hoắc Vũ.
Thứ này tắm rửa sạch sẽ xong thật ưa nhìn.
Cậu nhốt hắn trong phòng 3 ngày.
Con người ấn tượng lúc đầu gặp nhau rất quan trọng , cho chút thời gian chuẩn bị tâm lý rồi dễ dàng nói chuyện hơn.
Ngày thứ 4 có thể giao lưu.
" Ngươi sau này sẽ ở đây ta bao ăn 2 bữa , nửa năm 2 bộ quần áo , có gì thắc mắc nói đi"" ! "" nếu ngươi ngoan ngoãn thì sẽ không bán ngươi""! "" Ngươi bị câm ? " A Nguyên cườiĐổi lại là cái nhìn tò mò của Hoắc Vũ , hắn có vẻ thẹn thùng không quá yêu giao tiếp, nếu thích diễn vai người câm thì cũng được thôi , hắn vui là được.
" Ngươi hẳn là biết chữ , ta sẽ đem sách về cho ngươi sao chép , ta cũng không giàu có "" Ta từng gặp ngươi sao "Chà chà hẳn là câu nói đầu tiên của nam chủ dành cho A Nguyên.
" Không , chưa từng " A Nguyên tủm tỉm cười nhìn hắn.
Hắn không nói gì , nửa năm sau mọi thứ đi vào quỹ đạo vốn được A Nguyên đặt ra.
Hoắc Vũ từ từ cởi bỏ phòng bị coi A Nguyên như bằng hữu.
Ngày này A Nguyên đi làm về , trời tối mịt , phòng thu chi tăng ca cuối năm trước kì nghỉ , cậu đã làm ở đây vài tháng , phải biết miệng ăn thì núi lở còn 1 cái miệng đói chờ ăn sau lưng, không cố gắng không được.
Thời tiết ở Đại Tông quốc rất lạnh.
Tuyết rơi phủ trắng mái nhà , Hoắc Vũ thường phải bò lên quét phòng ngừa nhà mất nóc.
Hít hà cầm chén canh nóng hổi húp vội , thật dễ chịu.
Thứ này nửa năm nuôi dưỡng có lẽ lên tay nhất về mặt nấu ăn.
" Nước tắm đã có rồi , ngươi đi tắm đi " Hoắc Vũ bận rộn dọn dẹp chén bát bước ra sau nhà , A Nguyên kêu hắn để sáng mai dọn dẹp , hắn yên lặng như không nghe thấy cứ việc mình mình làm.
Nửa đời trước xui xẻo , gặp được A Nguyên là phúc của hắn.
A Nguyên chìm vào làn nước ấm.
"A! "Tiếng rên rỉ của cậu nghe mà thấy thẹn , dùng khăn tẩy hết hoàng cao và mực , để lâu trên da ngứa ngứa khó chịu, cả tuần chắc bám chặt vào da quá , mất sức lắm mới sạch được.
Lúc cậu bước ra khỏi thau tắm , màu nước vàng 1 cách khả nghi , mong Hoắc Vũ không hiểu lầm cậu à ừ vào trong đó luôn.
Nghĩ tới đây A Nguyên bật cười.
A Nguyên từ từ đi tới gương đồng , nhìn mặt và cơ thể mình.
Cậu từng suy nghĩ có phải bất hạnh cậu gặp được là do chúng.
Thật không xong.
Cậu sẽ cẩn thận hơn không để bản thân gặp rắc rối.
Ánh đèn chợt tắt , A Nguyên hôm nay có vẻ ngủ sớm , Hoắc Vũ cong lưng dọn dẹp phòng tắm rồi trở về phòng mình.
1 năm sau Đại Tông quốc bị liên minh 3 nước xung quanh úp sọt.
Thế sự liên miên.
A Nguyên biết trước cốt truyện nên đã chuẩn bị từ trước , nơi này bị ảnh hưởng nhẹ nhất , cứ co đầu rụt cổ mà sống là hoàn thành nhiệm vụ thôi.
Ngày này quân lính trong thành đi mộ binh từng nhà , đàn ông tuổi tráng niên đều bị kéo đi , không đi có thể nhè lương thực hoặc tiền mà sung công.
A Nguyên tổn thất vài tạ lương thực , cậu đắn đo vì đây mới chỉ là lần mộ binh đầu tiên thôi.
Người chết nhiều chiến tranh không thể nói ngừng là ngừng , chắc chắn lúc đó không chỉ là đổi lương thực tiền có thể thoát.
Có lẽ còn cầm cự được vài năm mới đến thời điểm nguy nan đó.
" Ăn đi không nguội hết , đừng để ý ta "A Nguyên xoa huyệt thái dương thúc giục Hoắc Vũ, hắn lúc này nâng chén cơm cũng không ăn nhìn cậu với tư thế ngươi không ăn ta không ăn, thật cứng đầu A Nguyên cười thôi từ từ tính , bên phòng thu chi làm cũng được nửa năm có thể ăn bớt ăn xén, tích cóp tiền tài nếu có gì không ổn cùng lắm thì rời đi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...