Vì Sao Theo Anh Tới
Trong không khí thoáng chút mùi hương của biển , A Nguyên đứng bên đồi cát nhìn về phía xa , cậu trầm tư suy nghĩ 1 điều gì đó , tiếng Hoắc Vũ gọi cậu từ đằng sau , A Nguyên quay người lại nhìn , Hoắc Vũ mồ hôi nhễ nhại hoảng hốt nói đi tìm A Nguyên cả buổi chiều tại sao rời đi mà không nói.
Cậu và Hoắc Vũ tới nơi đây từ cuối tháng 3 sau khi chia tay đoàn lái buôn.
Như cảm nhận được điều gì đó cậu nhìn về phía Hoắc Vũ.
" Ta phải đi , không có bữa tiệc nào không tàn "A Nguyên đã chuẩn bị tốt cho cuộc sống sau này của Hoắc Vũ , cậu mua chút ruộng đất nhà ở cho hắn.
Nơi đây nếu có gì không ổn cậu cũng dặn dò Hoắc Vũ trốn lên đảo nhỏ ở xung quanh chờ chiến tranh qua đi.
Hoắc Vũ không hỏi tại sao , Hoắc Vũ chỉ lẳng lặng nhìn A Nguyên rồi cậu mở miệng nói có thể không rời đi được không.
A Nguyên chỉ cười cười rút tay ra , A Nguyên ngoảnh mặt đi.
Để lại Hoắc Vũ đứng mãi nơi đó nhìn theo.
Tiếng xa phu nhịp nhàng đánh trên lưng ngựa , xe ngựa lọc cọc đi vào Ngọc Châu thành.
Xe ngựa thả A Nguyên xuống trước cửa khách điếm.
A Nguyên bước vào trong gọi cho mình 1 bàn đồ ăn thịnh soạn đánh chén no nê.
Bên tai cậu là tiếng bàn tán xôn xao về phương bắc thất thủ , đã mất 3 thành trì.
Nhưng mọi thứ đã chẳng còn quan trọng với A Nguyên , nghe cho vui thôi.
Sau đó A Nguyên đi theo tiểu nhị lên lầu , bước vào phòng cậu đóng cửa lại đi tới bàn uống trà , cậu rút trong túi tay áo toàn bộ ngân lượng để lên mặt bàn.
Lưu loát cởi ra áo ngoài.
Cậu nằm trên giường nói " Trở về "Nghe tiếng ting bên tai , màn hình xanh hiện ra trước mắt biểu hiện nhiệm vụ hoàn thành.
Linh hồn A Nguyên lập tức bị rút ra khỏi cơ thể , sợi xích dưới chân kéo cậu vào hắc động.
Trên giườngKhuôn mặt A Nguyên từ từ thay đổi thành khuôn mặt của Viên Mục Từ.
Viên Mục Từ giật mình mở mắt ngồi dậy nhìn xung quanh.
"Không phải đang chờ khách sao , tự nhiên ngủ rồi , đây là đâu.
".
.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...