1 ngày giữa tháng 12Lưu phủ.
Tuyết đã phủ trắng nơi đây chỉ sau vài ngày tuyết rơi , mặt hồ kết băng phản quang ánh bạc từng tia nắng mặt trời , đình viện núi giả đọng đầy tuyết , chậu hoa trơ trọi lá được đám tạp dịch giấu dưới mái hiên , thưa thớt chút cây cối thê lương đứng hứng gió lạnh.
Tên quản gia già bước chân vội vã vượt qua đám tạp dịch nữ đang xúc tuyết trước cổng hậu viện.
Nơi này là khu sinh hoạt của nữ quyến.
Ông ta biết việc mình không được đi vào phải tị hiềm nam nữ có khác.
Bà vú già túc trực nơi cổng hậu viện xuất hiện trước mặt ông như 1 sự cứu rỗi , ông nói nhỏ vào tai bà ta.
Bà vú già mặt không đổi sắc nói ông đứng đây chờ đi.
Bà ta từ tốn di chuyển đến phía tây hậu viện , nha hoàn trẻ tuổi nhiệm vụ túc trực ngoài phòng che miệng ngáp , nhìn thấy bà vú già đi tới cô liền lễ phép cúi đầu chào bà ta.
Bà coi như không thấy.
Đi tới cửa phòng đóng chặt , nghe tiếng đánh vần như có như không phát ra theo nhịp , bà vú già cất tiếng nói gián đoạn sự sung sướng của gia chủ.
" Lão gia , Lưu quản gia cầu kiến " miệng bà ta tản ra sương khói bởi cái lạnh, ngay lập tức trái dưa chuột trong căn phòng trở nên héo rút , thị thiếp xinh đẹp hết hồn nhìn gia chủ trong đầu đếm đúng 1 phút! Gia chủ Lưu gia hít vào thì ít thở ra thì nhiều , ông ta lật người dậy giấu đi sự bẽ bàng trên mặt , thẹn quá thành giận bèn quát.
" Biết mới sáng sớm hay không, không biết chọn thời điểm hả , chuyện gì mà gấp đến vậy"Bà vú già cười hiền từ trả lời lễ phép.
" Là tin từ phương Bắc thưa ngài"! Thư phòng có tiếng lách tách của than sưởi , gia chủ Lưu gia nhìn tên quản gia già lấy 1 bức thư từ trong túi áo ra.
Ông cầm lấy xé ra đọc.
Càng đọc 2 tay ông càng run rẩy , sắc mặt trầm ngâm.
Lưu quản gia thấy vậy sợ hãi không dám hé răng nửa lời.
Bức thư vẻn vẹn nội dung là trưng binh , thế thua , phương bắc nạn dân cũng bị giai cấp tầng trên trưng binh tận dụng triệt để không lãng phí.
Mới cuối năm thứ 2 của chiến tranh lại trưng binh tiếp , khoảng cách lần đầu trưng binh và lần này chưa được đầy đủ 2 năm , đã tới mức này rồi sao.
Thật không cam tâm , theo trái tim mách bảo giờ là lúc ông ta nên nộp lên lương thực tiền bạc góp cho Đại Tông quốc đặt cược ván cờ thế thua này 1 phen.
Đạo lý cây đổ không có trứng lành ông hiểu rất rõ.
Dòng máu chảy trong huyết quản thuộc về đại tông quốc , đại tông quốc không còn tồn tại thì con dân đại tông quốc chỉ là trò cười.
Lý trí của ông lại nói : chuẩn bị trốn chạy bất cứ lúc nào.
Trái tim của ông lại nói : Thiên hạ rộng lớn nơi nơi đều chiến loạn , trốn đi đâu bây giờ ,già trẻ lớn bé không phải nói đi là đi.
Thôi thôi gọi mấy người anh em cùng chia sẻ cái ưu phiền này.
Không lý nào ôm khư khư ưu phiền 1 mình được , như vậy là ích kỷ không biết chia sẻ.
Thêm 1 cái đầu thêm 1 ý kiến , quyết định vậy đi.
" Đi gọi mọi người đi , báo họ là chiều họp gia đình"Nghe tiếng gia chủ chỉ thị Lưu quản sự dạ vâng rời đi! Trường gia 1 ngày giữa tháng 12Gia chủ và con cả đột ngột qua đời khiến Trường phu nhân chịu không nổi cú sốc bệnh nặng liệt giường.
cậu 4 Trường gia phải dừng lại việc học trở về lo gia sự cũng như phối hợp quan gia điều tra cái chết của anh mình.
Cậu 2 Trường gia bàng hoàng ngồi bên giường nhìn mẹ mình yếu dần từng ngày.
Ngày xử án.
Quan gia bị bất ngờ trước hành vi vì đại nghĩa diệt thân của Trường gia.
Đứng trước công đường , cậu 4 Trường gia tức muốn hộc máu nhìn chị dâu cả của mình nhiệt tình kể lại sự việc ngày ấy , nhân chứng vật chứng rành rành.
Tiếng đối thủ cạnh tranh của gia đình vỗ tay hoan hô từ ngoài công đường vọng vào.
Quan gia quát không được ồn ào mới thôi.
Phán quyết lưu đày được đưa ra ngay sau đó.
Trong ngục giam Trường Thuần An 2 tay run rẩy cầm hưu thư bật khóc gọi tên vợ.
Lưu Mẫn tự nhốt mình trong khuê phòng nhiều ngày , sau đó cô ta bị bệnh nặng 1 hồi.
Anh trai Lưu Mẫn đứng trước cửa phòng em gái mặt lộ sát ý.
Vài ngày sau tin Trường Thuần An tự sát chết trong ngục giam truyền ra , cậu 4 Trường gia sợ Lưu gia trả thù chỉ kịp bán tống tháo gia sản , đưa gia quyến dọn về nông thôn sống! Đầu xuân Thi Thi cô nương trở thành thiếp thất của cậu 2 Đinh gia , trong khuê phòng đầy ắp tiếng cười , chỉ thấy Đinh nhị công tử ôm đứa trẻ 1 tháng tuổi vào lòng hôn hít , bên cạnh là nụ cười hạnh phúc của Thi Thi.
Từ đây Đinh gia không còn đối thủ cạnh tranh là Trường gia nữa! Thoa Thoa cười bên mộ anh trai mình , cô trút li rượu xuống nền đất tế điện người đã khuất.
Chết tốt lắm , đừng oán trách ta , cô nhủ thầm trong đầu , tay cô nắm bàn tay bé nhỏ của con gái.
Trong tay nải là phần thưởng của Đinh gia dành cho cô , cô và Nhũ Nhi sẽ sống hạnh phúc.
Tạm biệt anh trai.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...