Nhìn bên trong lâu hoa khôi đèn đuốc sáng choang, Trang Khinh Hồng ngồi ở Vũ Tuyết Các trong bóng tối, viền mắt đỏ chót giống như dã thú, lòng bàn tay vốn bị thương nay từng ngón tay lại dùng sức siết chặt, máu lại lần nữa rỉ ra, cuối cùng chỉ có thể tuyệt vọng mà nhắm mắt lại.
Ta nên làm thế nào để tiếp nhận vận mệnh tuyệt vọng như vậy đây, Trang Phi, Trang Phi, xin lỗi, là ta hại ngươi... Vô tận ban đêm, cho dù Trang Khinh Hồng có tuyệt vọng nghẹn ngào, kêu gọi thế nào, cho dù có là kẻ nào cũng không có cách nào thấu hiểu bóng tối này.
Không có cách nào, không có cách nào sao! Dù cho Trang Phi có dâng ra bản thân, đổi lấy bất quá chỉ là sự sống còn thấp kém, hắn có hận thế nào, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, chỉ có thể nhịn! Đây là thứ quý giá mà Trang Phi đánh đổi cho hắn, hắn không dám không quý trọng.
***
Tấm màn hoa sen lay động đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời mới mọc lên cao còn chưa hoàn chỉnh.
Đây là lần đầu tiên Kỳ Cảnh chân chính cảm nhận được sức hấp dẫn của nơi vong ưu, cũng là lần đầu tiên cảm thấy thất bại sâu sắc đối với sự tự chủ của bản thân.
Trang Phi vẫn còn chưa tỉnh lại, trên người có vài chỗ bầm tím, nhưng không chút nào làm giảm đi sự xinh đẹp của y, ngược lại bởi vì lần đầu tiên nếm trải chuyện con người, cho nên càng khiến y có vẻ quyến rũ động lòng người.
Mị hoặc giống như trái cây, hiện giờ đã chín.
Hắn thế mà lôi kéo Trang Phi làm lần này đến lần khác. Kỳ Cảnh cho rằng người sa vào khoái cảm chính là Trang Phi, nhưng không nghĩ đến chân chính trầm luân chính là bản thân mình, hắn nhớ đến tiếng xin tha khàn khàn của Trang Phi, hồng ngân trên thân cũng càng ngày càng nhiều, trở thành dấu vết xanh tím, một lần lại một lần đòi lấy, mãi đến tận khi tới bình minh Trang Phi ngất đi...
Kỳ cảnh vuốt ve khuôn mặt Trang Phi, cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng từ Trang phi, tâm tình không nhịn được mà mềm mại dần, có cái gì đó, ngoại trừ thỏa mãn ở ngoài, lại khiến trái tim hắn vui vẻ lạ thường, không gì sánh kịp cảm giác đấy, ở trong đầu Kỳ Cảnh lóe lên, thời khắc này đã có điều gì đó rất khác biệt.
Nhưng mà, Kỳ Cảnh không bắt lấy tâm tư giống như sao băng trong nháy mắt đó.
Trang phi đã là người của hắn, cuối cùng cũng cảm thấy thỏa mãn. Mà hết thảy hành động lúc trước, tựa hồ cũng vào thời khắc chiếm được này mà giải đáp. Chỉ cần nghĩ đến bởi vì sai lầm của chính mình, khiến cho thiếu niên không còn cách nào khác thay đổi thân phận, Kỳ Cảnh mặt không nhịn được mà tối đi.
Trang Phi rất tốt, chỉ khiến cho người ta muốn giấu đi thưởng thức cho riêng mình.
Nhưng vào lúc này, Trang Phi ở trên giường mê mang mở mắt ra, thân thể cảm giác khó chịu khiến y không kìm lòng được hừ một tiếng, tiếp đó y nhìn thấy sắc mặt Kỳ Cảnh không tốt, không nhịn được sợ sệt co người lại về phía sau.
Đều nói kỹ nữ vô tình, vậy người chơi kẻ xướng thì có nghĩa gì chứ? Huống hồ Kỳ Cảnh vốn là kẻ vô tình, sao có thể bởi vì trong một đêm mấy độ xuân phong mà thay đổi? Đối với Trang Khinh Hồng, hắn có thể hủy diệt trong nháy mắt, với lại không có bất luận điều gì là hối hận, Trang Phi thì lại không dám đánh cược.
Kỳ Cảnh nhìn tay mình, lại nhìn Trang Phi đang lùi bước, trong lòng càng là hối hận, không cần phải làm ra vẻ giận dữ như vậy, nếu không Trang Phi sẽ càng thêm sợ hắn, giống như bây giờ.
Điều chỉnh lại tâm trạng của chính mình, Kỳ cảnh thu tay về, hắng giọng ôn nhu nói, "Trang Phi, ngươi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi. Bản vương đã kêu người đến giúp ngươi tắm rửa, xong rồi ngươi cứ ngủ một giấc cho tốt..."
Trang Phi không rõ được tâm tư của Kỳ cảnh, lúc thì mặt đen, lúc thì lại giả vờ ôn nhu, nhưng nếu Kỳ Cảnh muốn diễn, y sẽ không không phối hợp, há miệng, cổ họng đau đớn cực kỳ, Trang Phi cũng không muốn nói chuyện, chỉ gật gật đầu.
Kỳ Cảnh thấy thế, thay Trang phi đắp chăn, bàn tay lớn đặt lên mắt Trang Phi, lòng bàn tay xẹt qua lông mi, cảm giác Trang Phi nhắm mắt lại chuẩn bị đi vào giấc ngủ, Kỳ Cảnh mới khẽ cười một tiếng, rời khỏi tẩm phòng.
Ra khỏi lâu hoa khôi, ngay lập tức Kỳ Cảnh nhìn thấy được đoàn người đứng ở ngoài hoa lâu, nói cười với đám người cùng Hồng Lệ một chút, dù thế nào cũng không khiến tâm tình hắn thoải mái lên được.
"Tấn vương Điện hạ, có vừa lòng với Trang Phi không?" Hồng lệ nở nụ cười, nhưng không khiến người ta thoải mái chút nào, khi nhìn thấy Kỳ Cảnh, nữ nhân này lại nở nụ cười, tại mọi thời khắc đều nhắc nhở hắn đã phạm phải sai lầm ngu ngốc gì.
Là hắn ngu xuẩn, mới khiến Trang Phi bại lộ ở trước mặt tất cả mọi người.
Cho dù mọi thứ đã trở thành sự thật, hắn cũng không thể không dựa theo quy củ mà làm việc, Trang Phi là người của Trường phong lâu, với lại vừa được nâng lên vị trí Hoa khôi, ba ngày dạo phố tuyệt mỹ đã khiến thanh danh của Trang Phi lan xa, Hồng Lệ không có khả năng sẽ từ bỏ này cái cây tươi rụng tiền này, Kỳ Cảnh lập tức bày ra khuôn mặt dịu dàng tươi cười, đối với Hồng lệ nói, "Đúng là rất xứng làm Hoa khôi Trường phong lâu, Hồng lệ mụ mụ đúng là có mắt nhìn người hiểu xa trông rộng." Lời nói Kỳ Cảnh bỗng xoay chuyển, "Trang Phi rất tốt, chỉ là đêm qua chịu chút đau đớn. Bản vương hi vọng Hồng lệ mụ mụ sẽ thay bản vương chăm sóc thật tốt cho Trang Phi."
Con ngươi Kỳ Cảnh sâu thẩm, trong lời nói mịt mờ ẩn ý, Hồng Lệ ngay lập tứchiểu rõ, sau khi nghe xong lập tức cười nói, "Đây là tất nhiên, thỉnh điện hạ yên tâm. Trang Phi là hoa khôi xuất sắc quan trọng nhất của Trường Phong Lâu, hiện tại toàn bộ kinh thành không ai là không muốn chiêm ngưỡng dung nhan tuyệt luân của Trang Phi chúng ta, nếu Trang Phi bị thương, tất nhiên sẽ được chăm sóc tốt nhất, quy củ của Trường Phong Lâu chúng ta chắc điện hạ cũng có nghe nói, ta sẽ cho phép thay Trang Phi hai tháng không hạ màn, sau đó sẽ theo quy củ mà làm việc, điện hạ thấy thế nào?"
Ý tứ, Trường Phong Lâu chúng ta có quy củ riêng, Trang Phi càng là biển chữ vàng tốt nhất, không thể bởi vì điện hạ ngài yêu mến Trang Phi thì không được mở cửa, để y hai tháng không tiếp khách đã tính là cho Vương gia mặt mũi rồi, sau này còn xem tâm ý Điện hạ ngài. Nếu thật sự là yêu mến Trang Phi, tự nhiên sẽ trở lại bao cả gian hoa khôi.
Kỳ Cảnh thoả mãn gật gật đầu, "Bản vương nhớ tới Hồng lệ mụ mụ rất thích Dạ minh châu? Mấy ngày trước hoàng huynh vừa thưởng cống phẩm cho ta, trong đó có vài cái rất tốt, đợi Bản vương trở về phủ sẽ sai người đưa tới cho Hồng lệ mụ mụ thưởng thức."
"Nếu đã vậy, thì ta xin cảm tạ bệ hạ." Hồng Lệ đối với Kỳ cảnh làm một lễ nghi quỳ xuống, "Vậy Hồng Lệ xin cảm tạ bệ hạ trước, điện hạ đi thong thả."
Kỳ Cảnh phất tay áo, xoải bước rời đi.
Mãi đến tận khi bóng lưng Kỳ Cảnh biến mất ở tầm mắt Hồng Lệ, Hồng Lệ mới ngồi dậy, đưa tay vuốt ve thái dương bản thân, vui vẻ cười lên, chỉ vào gia nô phía sau vui vẻ nói, "Thấy chưa? Thứ gọi là chân chính từ ngọc thô là gì? Tiến cống dạ minh châu há lại là vật phàm, thế mà đã đưa tới cho ta thưởng thức, tặng đồ, là dụng tâm nhắc nhở muốn gửi gắm tâm tư, điều này sẽ khiến cho người ta vừa lòng. Hắn đường đường là Vương gia tôn quý, có thể tùy ý đưa tiền cho ta nhưng lại không, có thể thấy Trang Phi đã nắm được trái tim của người này. Nếu như mỗi tiểu quan ở Trường Phong Lâu, đều có bản lĩnh như Trang Phi, mụ mụ ta đã không cần lo lắng nhiều như vậy." Chỉ là một đêm công phu, thế mà đã câu hồn được Vương gia bị gọi là kẻ kín đáo rồi.
Một nha đầu ở phía sau vẻ mặt rạng rỡ tiếp lời, "Vẫn là nhờ mụ mụ cao tay. Vậy hoa khôi Trang Phi, sẽ không tiếp khách sao?"
Hồng Lệ chỉ trỏ lên cái trán của nha đầu kia, cười nhạo nói, "Làm sao có khả năng? Hiện giờ có biết bao nhiêu người yêu thích Trang Phi chứ? Hiện tại không tiếp khách không phải là uổng phí hết sao?"
"Chuyện này.......nếu để Tấn vương Điện hạ biết có lẽ sẽ không vui đi?" Nha đầu kia có chút bận tâm.
Hồng lệ lúc này lười phải giải thích, so với Thanh nhi, nha đầu này ngu ngốc đến nổi khiến bà bực bội, bọn họ đều là con người, Tấn vương sao không hiểu ý của bà được. Nếu thật sự bởi vì một người quyền cao mà bỏ qua quy củ để Hoa khôi không tiếp khách, mới thật sự là ngu xuẩn, một khi chuyện này mở ra, muốn ngăn cản cũng rất khó. Bao một hoa khôi có lẽ sẽ tiêu phí không ít tiền, có thể so với thời gian Hoa khôi tự do kiếm lời, có lẽ đã ít hơn rất nhiều, cũng không phải là ném dưa hấu lượm hạt vừng, "Chỉ là không tiếp khách quý mà thôi, muốn gặp Trang Phi, chúng ta có lý do gì không tiếp chứ?"
Nha đầu kia kinh ngạc thốt lên một tiếng, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy vũng nước này rất sâu.
🥀HOÀN CHƯƠNG 19🥀
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...