Trang Khinh Hồng rất nhanh đã tỉnh táo lại, Hồng Lệ ban cho Trang Phi rất nhiều hạ nhân, ngoại trừ cách đãi ngộ khi làm Hoa khôi, còn có người giám sát hành động của Trang Phi; không những như thế, nàng còn thay đổi thân phận một lần nữa của Trang phi, chuyện y ở nơi này làm người hầu đều sẽ bị cấm, chỉ nói là tới đây học tập, chỉ như vậy nàng đã có thể làm ra một thân phận mới thay Trang Phi, giữa đường nhất định sẽ không mua thêm hạ nhân, chỉ cần nghĩ đến một thân da thịt giống như bạch ngọc của Trang Phi, y nhất định không phải đứa nhỏ nhà lành tầm thường; vẻ mặt Trang Phi thấp kém nhỏ bé, mà lại không kiêu căng, cũng không có vẻ thanh cao, nếu là quý tộc sa sút thì cũng không đúng lắm, như vậy chỉ còn một khả năng là nhi tử của một phú thương nhỏ suy bại.
Từ nhỏ đã được nuông chiều nuôi dưỡng sung túc, bỗng một ngày vì cảnh nhà tan cửa nát mà ngã vào bụi trần, chỉ có khi nhận mệnh thì y mới có thể giữ lại vẻ đẹp như ban đầu.
Lời nói trở thành Hoa khôi, ngoại trừ không thể ra ngoài Hoa lâu, nhưng bản thân có thể chi phối rất nhiều thời gian, nói cách khác, chỉ cần tiêu trừ cảnh giác của Hồng lệ, Trang Phi ở Trường Phong Lâu, hầu như nắm giữ hoàn toàn quyền tự chủ, nói như vậy, hắn chỉ cần tìm cơ hội, để Trang phi thường xuyên đến tìm đến hắn...
Trang Phi tuyệt đối không muốn làm kỹ, nhưng y không thể không làm như vậy, thậm chí vì bảo vệ hắn, Trang Phi sẽ còn mãi làm tiếp, sẽ luôn luôn như vậy, Trang Phi khẳng định sẽ điên mất. Nhất định hắn phải gặp được Trang phi, Trang Khinh Hồng cười khổ một tiếng, có thể nhìn thấy bản thân, Trang Phi càng thêm thống khổ... Không, giống như trước kia Trang Phi từng làm với bản thân y, bản thân cũng có thể làm được như vậy, để cho hai người giống như mọi ngày, vui vẻ mà sống tiếp.
Trong bóng tối muốn làm chuyện gì cũng không có khả năng, Hồng Lệ sẽ không yên tâm đối với hắn, hắn cũng không nghĩ sẽ để Trang phi bất chấp nguy hiểm đi làm. Chỉ có thể ngoan ngoãn không hành động một quãng thời gian.Cũng may, Kỳ Cảnh đã vô cùng chán ghét hắn, lần hành động này cũng biểu lộ rõ ràng, Kỳ Cảnh sẽ không bao giờ đến cản trở việc của hắn nữa, này không thể nào tốt hơn.
......... Trang Khinh Hồng nghĩ rất nhiều, thậm chí tỉ mỉ tính toán, suy nghĩ xem sau này nên sống chung với Trang Phi như thế nào, phải làm thế nào để lợi dụng quan hệ mà rời khỏi Hoa lâu, cho dù hắn có nghĩ nhiều hơn, cũng không có cách nào dời đi cảm giác nóng bỏng trong lòng hắn, sự cay đắng trong miệng không phút nào từng chút giảm đi.
Qua rất lâu, rất lâu.
Mãi đến tận khi sắc trời bừng sáng, Trang Khinh Hồng mới thay một bộ quần áo mới, đẩy cửa phòng ra, đối với tên lính canh có vẻ mặt kiêng kỵ nghiêm túc nói vài câu, cuối cùng một tên hộ vệ đi xin chỉ thị từ Hồng Lệ, sau đó Thanh nhi đi tới, mang theo Trang khinh hồng rời đi.
***
Trang Phi cuối cùng ở trong phòng, mang lên đôi giày lụa vàng đế ngọc ấm áp, sửa sang bản thân thật tốt, sau đó bước lên tấm thảm được trải sẵn từ trước đi ra ngoài.
Một thân trang phục vô cùng nặng nề, Trang Phi ra khỏi cửa lâu hoa khôi, lập tức có tiểu thị khom người đi tới, hắn ta ăn mặc y phục bằng gấm màu xanh nhạt, đưa tay ra nâng lên tay trái Trang Phi, lần dạo phố "Phù chính*" này, nơi vong ưu chiếm vùng đất rất rộng, phố hoa là thứ trải đầy nhằng nhịt khắp nơi, độ dài dạo phố đạt đến hơn 40 ngàn mét, cỡ khoảng 3 ngày mới có thể đi hết, đối với bản thân Hoa khôi mà nói, đây quả thật là làm khó bản thân.
*Phù chính: Có nghĩa là nâng đỡ, lên chức ;vd: ( thời xưa từ thiếp lên làm vợ)
Đối với Hoa khôi mà nói, đây là một loại vinh quang.
Hoa khôi xuất hành, mỗi người đều cười cười nháo nháo, nhưng Hoa khôi không thể, nhất định phải trang trọng, mọi cử động phải luôn bày tỏ sự đẹp nhất của bản thân mình.
Vào thời gian dạo phố, đi phía trước bảng tên tổng có mười hai người, trước mặt đi tám người, đa số sẽ chọn người cường tráng, trách nhiệm của bọn họ sẽ cầm theo đèn hoa đăng, giơ lên lọng che nặng nề, ôm lấy cái gương bạc tinh xảo, phía trên đó sẽ viết tên của hoa khôi, trách nhiệm của bọn họ là đem tên của Hoa khôi bày ra trước mắt mọi người; tiếp đó là hai đứa nhỏ khoảng năm, sáu tuổi, cầm lên chiếc quạt lụa thêu tên của hoa khôi, tiếp theo là hai đứa trẻ chừng tám chín tuổi, cầm theo chiếc giỏ đựng đầy cánh hoa, mỗi lần thay chỗ sẽ rải cánh hoa, mà cách một đoạn đường, sẽ có giỏ hoa được chuẩn bị sẵn, cuối cùng là hai đứa bé khoảng mười một mười hai tuổi, mở bung ra cây dù xinh đẹp, đi ở phía sau Hoa khôi.
Đứa bé trai thanh tú phụ trách cầm dù chính là một trong những đứa thường ngày mang cơm đến cho Trang Khinh Hồng.
Sáu đứa bé đứng thẳng thành hình thang, Hoa khôi đi ở giữa bọn nó, bên cạnh có một đứa trẻ khoảng tầm mười ba mười bốn tuổi, bước đi chầm chậm nhưng rất hoa mỹ, sau bọn họ là hộ vệ Hoa lâu, mỗi người đều cao to uy vũ, hộ vệ khí thế bất phàm xếp thành hai hàng, bên trong còn có những đào kép chuyên về sáo trúc, một đường sáo trúc không dứt, phô trương cực kỳ long trọng. Cuối cùng là bốn người giơ lên bảng tên, lại một lần nữa nữa cường điệu nhấn mạnh tên Hoa khôi.
Trang Phi đi ở trên con đường được trải thảm, trong lòng đột nhiên có chút buồn cười, cảnh tượng to lớn như vậy, hoàng đế xuất hành sợ rằng cũng chưa chắc có phong cảnh như thế, bên cạnh đường phố chen chúc đều là bách tính đầu bù tóc rối, duỗi dài cổ chỉ vì muốn liếc nhìn y một cái, chen lấn xô đẩy chỉ vì muốn nhìn y nhiều thêm một chút, người biết chữ đã sớm đem tên của y truyền rộng, nghe nói Hoa lâu còn thỉnh đến một vài Văn nhân, ở vị trí tốt dọc đường trên lầu, sau khi xem lễ xong sẽ làm phúc cho y, sau ba ngày sẽ khiến tên y nổi danh thiên hạ, mới coi như chân chính trở thành hoa khôi.
Thời gian Hoa khôi dạo phố, hết thảy hoa lâu sẽ không khai trương, đem vị trên cao ốc làm vị trí xem lễ tốt nhất, chỉ cần trả tiền, không cần phải chen lấn ở trên đường, là lựa chọn tốt nhất dành cho con cháu thế gia cùng với các quyền quý.
Là tiêu điểm của ánh mắt nhiều người như vậy, nhưng Trang phi vẫn bình tĩnh như cũ, giống như không có việc gì mà đi về phía trước.
***
"Y thật đẹp." Một chỗ nào đó tại Hoa lâu, một vị nam tử tuấn lãng dựa bên cửa sổ, ánh mắt luôn đặt ở trên người Trang phi, âm thầm cười cười, thấp giọng nói, "Trang Phi sao? Không ngờ lần này sắp hồi kinh, lại gặp được chuyện tốt thế này... Thật tốt. Ta phải cân nhắc trở về trễ một chút."
Thị vệ bên cạnh tận lực làm việc được giao.
***
Phủ Tấn vương, tại thư phòng Tấn vương, Kỳ cảnh bỗng nhiên đem cái nghiên mực ném về phía thị vệ đang quỳ, chống cái bàn giận dữ phát run, "Ngươi nói cái gì?! Hoa khôi lần này tên là Trang phi? Sao lại không báo cáo sớm?"
Thị vệ đầu rủ càng thấp hơn, cái trán đầy máu trộn lẫn với nước mực làm bẩn khuôn mặt của hắn, nhưng hắn lại không biết bản thân đã làm sai cái gì, hoàn toàn dựa theo lời chủ nhân dặn dò mà làm việc, thế mà vẫn bị dính vào răn dạy như vậy, nhưng hắn cũng không dám mở miệng.
"Cút!" Kỳ cảnh phất tay áo, thị vệ kia trước mắt biến thành màu đen, phút chốc phun ra một ngụm máu, lảo đảo lùi ra ngoài!
***
Kết thúc cuộc diễu hành kéo dài trong ba ngày, rất giống với những gì đã dự đoán, cái tên Trang phi, giờ phút này còn đại diện cho một ý nghĩa khác, triệt để biến thành một danh từ mà khiến mọi người khao khát.
Mà cuối cùng, cuộc đấu giá bí mật cũng đã đến hồi kết.
Cuộc đấu giá bí mật này, là một kế sách vô cùng xảo diệu. Mỗi vị khách tham dự tranh giá, chỉ cần trả giá mười lạng bạc cũng đã mua được một tấm thiệp mời đặc biệt từ Trường phong lâu, chỉ cần đem số tiền chính mình muốn viết lên giấy, đưa cho bà chủ Hồng lệ là được.
Từ ngày dạo phố đầu tiên là có thể yêu cầu thỏa đáng, cho đến khi chọn ra được người ra giá tiền cao nhất.
Mọi người đa số đều muốn sở hữu cơ hội này, nhưng lại không chắc người khác sẽ ra giá thế nào. Ra giá, sở dĩ cho ra một giá tiền, là để chắc chắn mức giá đưa ra phải là giá cao nhất mà bản thân có thể mua được, tránh không hài lòng khi bỏ ra quá nhiều tiền mà không thể trả hết, đây quả thực là một phương pháp tuyệt diệu.
Đương nhiên người được tranh giá như Trang Phi tất nhiên không thể xem, cũng không cần phải có mặt ở đây, giờ khắc này y đang ở bên trong lâu hoa khôi đắc tiền nhất, đang được ba vị tiểu thị hầu hạ tắm rửa.
Trang Phi ngâm mình ở trong bồn tắm, tùy ý để mấy vị tiểu thị hầu hạ, ba vị tiểu thị liếc mắt nhìn nhau, gánh nặng trong lòng đã được giải tỏa, xưa nay Hoa khôi rất khó hầu hạ, vị có tính tình tốt này quả thực rất khó tìm được, đối với bọn họ mà nói tuyệt đối là việc tốt.
Tắm rửa xong xuôi, hai vị tiểu thị vì Trang phi khoác lên áo trong bằng lụa tơ tằm, còn vị tiểu thị khác lặng yên không một tiếng động đi tới phía sau Trang Phi, ngồi xổm người xuống, đưa tay vào tìm kiếm gì đó trong áo choàng của Trang Phi, một thứ gì đó trắng mịn lạnh lẽo chặn lại ở địa phương phía sau cơ thể Trang Phi khiến y khó có thể mở miệng thành lời.
Trang Phi kinh ngạc nhìn tiểu thị bên người.
Tiểu thị kia rất vâng lời, khuôn mặt hơi có chút nếp nhăn nhưng lại rất ngoan ngoãn, có chút lấy lòng nói, "Trang Phi, đây là thuốc mỡ, là dược liệu mà Ma ma ở hoa lâu đích thân điều phối, đối với thân thể rất có ích... Có thể giảm chút đau đớn cho ngươi."
Trang Phi cắn môi, thả lỏng thân thể.
🥀HOÀN CHƯƠNG 16🥀
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...