Vì Sao Người Chết Luôn Là Tiểu Thụ

"Khế ước hoàn thành, lập tức thực hiện!"

Sau thông báo, tờ khế ước chứa đầy ma văn hoa mỹ đang trôi nổi bồng bềnh giữa không trung bỗng chốc toàn bộ hóa thành sương mù, khói tỏa mờ mịt, trên không trung có thứ gì đó mang hình dáng cánh hoa đang xoay tròn, vậy là đã trở về rồi sao, bên trong con mắt phải trở nên đen kịt, rồi dựa theo một loại phương thức huyền diệu nào đó mà bắt đầu đảo tròn, vì cố gắng kiềm chế khiến con mắt xuất hiện một tia sáng thẳng tắp, một lát sau tia sáng kia cuối cùng cũng bình tĩnh lại, con mắt liền trở về với màu đen vốn có.

Linh hồn của khế ước lần này đang gánh chịu sự ăn mòn trong thủy tinh cầu, những ràng buộc giữa nó cùng người độ mộng đã sớm biến mất khi ước nguyện trên khế ước được đạt thành, một khắc khi thân thể chứa linh hồn người độ mộng chết đi thì khế ước sẽ ngay lập tức được thực hiện, thủy tinh cầu sẽ hấp thụ và sở hữu thứ sức mạnh gì đó mà linh hồn cung cấp, còn người độ mộng thì trở về trạng thái ban đầu, rời khỏi thân thể kia và quay lại với cái không gian phong bế lúc nào cũng độc một màu đen kịt.

Y – người độ mộng – nhìn sức mạnh mà linh hồn lưu lại đã lấp đầy toàn bộ quả cầu và tản ra một loại ánh sáng màu lam nhạt dìu dịu, màu sắc này tuy rằng ôn hòa, nhưng sức mạnh ẩn chứa bên trong lại chỉ cần nhìn thôi cũng có thể cảm nhận được. Cũng nhờ ánh sáng này, nên một góc không gian luôn đen kịt cứ thế lặng im mà được thắp sáng.

Một bàn tay mảnh khảnh cầm chặt thủy tinh cầu, ánh sáng lạnh từ quả cầu rọi sáng vào làn da, thực trắng, nhưng không nhìn rõ là trắng nõn hay là có chút tái nhợt, bỗng có ánh bạc lóe lên từ nơi tiếp xúc giữa quả cầu và bàn tay, tiếp đó không khí màu trắng bên trong quả cầu thủy tinh như bị dẫn dắt mà ngưng tụ lại thành từng đợt năng lượng rồi kết thành hình dạng, cứ thế từng sợi trắng bạc mọc ra trông như rễ cây vậy, thủy tinh cầu bị chủ nhân đặt trên một cái giường, mà trên cái giường này hình như có một người đang nằm ngủ, chịu thôi, dựa vào thứ ánh sáng từ quả cầu này thì mọi thứ đều mơ hồ nên chỉ có thể giống như ếch ngồi đáy giếng mà phán đoán hình dạng kia.

Sợi ánh bạc như là có ý thức mà vươn ra, hoặc cũng có thể do bị hấp dẫn, rồi hướng về người nằm trên giường trườn tới, thời điểm tiếp xúc được làn da kia thì chậm rãi ngấm vào, cuồn cuộn không ngừng, mãi đến tận khi ánh sáng quả cầu mờ dần rồi tắt hẳn, lúc này người nằm trên giường bỗng tỏa ra ánh sáng cực nhạt, nhưng ánh sáng lại chỉ lóe lên trong nháy mắt rồi biến mất, một lần nữa bị bóng tối bao quanh.

Nhưng một cái nháy mắt này cũng đủ để nhìn rõ hình dạng bốn phía.

Đây là một phòng ngủ. Ngồi trên mép giường là một nam nhân đang rũ đầu. Thời gian ánh sáng lóe lên rất ngắn ngủi vì thế thứ thấy được cũng phi thường hữu hạn, nhưng lại làm sáng tỏ được một vấn đề——toàn bộ bóng tối ở nơi này đều là do người ngồi trên giường kia tỏa ra!

Bóng tối lan ra xung quanh như muốn làm cái phòng ngủ này thoát ly khỏi thế giới, tạo thành một tồn tại độc lập.


".....". Có tiếng thở dài nhưng nghe như ảo giác, việc có xảy ra nhưng như chẳng xảy ra. Trong bóng tối bỗng vang lên âm thanh vải áo ma sát, vẻn vẹn một giây thôi lại tựa như trôi qua lâu lắm, cũng lại như dừng mãi chẳng trôi, và rồi, bầu không khí này rốt cuộc xuất hiện gợn sóng.

Một đốm lửa tượng trưng cho linh hồn xuất hiện, trong bóng tối tỏa ra ánh sáng màu lam nhè nhẹ.

Ánh sáng ấy thực nhu hòa, so với bóng tối nơi đây thì thật không đáng để tâm, giống như chỉ cần một giây thôi liền sẽ bị bóng tối nuốt chửng, thế mà kỳ dị làm sao khi ánh sáng này cứ nghiễm nhiên cắt qua bóng tối mà tồn tại, tỉ mỉ soi rọi trong phạm vi vô cùng nhỏ nhắn mà mình chiếm cứ.

"Nơi này.....là nơi nào?" Linh hồn mở miệng nói, bởi vì khắp nơi đều là bóng tối nên linh hồn căn bản không thể nhìn thấy cái gì cả, chỉ đành dựa vào âm thanh.

"Ngươi không cần biết." Thanh âm như từ chất vô cơ vang lên, hồi đáp lại linh hồn.

Âm thanh này vô cùng thanh cao lạnh lẽo, từ trong giọng điệu không nghe ra được tâm tình người nói, thanh âm thật hết sức dễ nghe, rõ ràng là giọng của nam nhân nhưng lại hay đến nỗi như tiếng ngọc thạch chạm vào nhau, như lời rì rầm của dòng suối nhỏ khi rời sơn động.

"Ta giúp ngươi độ mộng."

"Chỉ là, độ mộng không hề miễn phí, ngươi cần phải trả giá." Âm thanh nói tiếp, "Phương thức tiến hành thỏa thuận là khế ước, khi ước nguyện của ngươi được hoàn thành, ngươi sẽ phải để lại sức mạnh của linh hồn."


"Còn làm cách nào ta hoàn thành ước nguyện của ngươi thì không phải việc ngươi nên quan tâm." Âm thanh đang nói một mạch những điều cần lưu ý thì thấy ngọn lửa linh hồn màu lam nhạt bỗng liên tiếp bùng cháy, thấy âm thanh ngừng lại chốc lát, linh hồn liền bắt lấy cơ hội hét lên, "Ta muốn ký khế ước!"

Người này có thể độ mộng! Hắn vậy mà có thể đợi được đến thời điểm này! Cho dù là có bao nhiêu ràng buộc, chẳng sợ hiến dân toàn bộ linh hồn, nửa điểm do dự hắn cũng đều không có! Sự kích động của linh hồn là bởi vì sự tuyệt vọng hắn đã dạo rất lâu dưới đáy vực sâu, một lần rồi lại một lần giãy giụa cùng đau khổ......

Chỉ cần có thể độ mộng, trả giá hết thảy hắn đều cam tâm!

Âm thanh tựa hồ thở dài một chút, xem ra lần này, vẫn là như thế, cũng không cần nói hết quy tắc.

"Ước nguyện của ngươi là gì." Thanh âm ấy thật thánh khiết và linh động nhưng ngữ khí lại lạnh lẽo vô tình, "Phải suy nghĩ cẩn thận, ngươi không có cơ hội lần hai, cũng không có năng lực đổi ý sau khi khế ước có hiệu lực."

Mặc cho âm thanh khuyến cáo, linh hồn lại tỏ ra rất vội vã, dường như đã không nhịn nổi nữa, gấp rút nói ra ước nguyện ấp ủ từ lâu, "Ta muốn thiếu gia......ta muốn trở thành người của thiếu gia, cuối cùng vì hắn mà chết cũng cam lòng, ước nguyện này chỉ mong được thành toàn dù một lần cũng được."

"Ta chỉ vì ngươi độ mộng, vĩnh viễn không thể thật sự trở thành ngươi, ngươi rõ điểm này chứ?" Âm thanh hỏi chuyện, ngọn lửa linh hồn bập bùng một chút, trả lời, "Biết."


Vì thế âm thanh không nói nữa, con mắt trong nháy mắt thu nhỏ lại rồi dựng thẳng lên, trong đôi mắt phản chiếu linh hồn màu lam đang lập lòe phía đối diện, hình ảnh này thật quỷ dị.

Một thanh âm ẩn chứa nhịp điệu kỳ quái, từ phía âm thanh truyền tới, sau đó con mắt dựng thẳng nhanh chóng xoay tròn, thứ gì đó được bao phủ bởi cánh hoa từ trong mắt bắn lên không trung, khi vào giữa khoảng không thì dừng lại, rồi từng cánh hoa nhẹ nhàng xoay tròn phiêu đãng rơi xuống, làm lộ ra một tờ khế ước trống không, thực kỳ lạ rằng những cánh hoa lơ lửng trong bóng tối lại có thể nhìn thấy được, chúng phảng phất như là có sự sống, run nhẹ rồi chuyển mình biến thành ma văn, những ma văn này vừa xuất hiện liền giống như có một loại thần uy không cho phép cãi lời bao phủ xuống nơi đây, như muốn thể hiện rõ ràng một khi được ký kết khế ước, ngoại trừ thực hiện, sẽ chẳng còn phương pháp nào thoát khỏi, rất nhanh, ma văn liền tụ lại trên tờ khế ước cho đến khi nhìn nó như một lá bùa.

Trên bề mặt là nội dung khế ước đã được viết ngay ngắn.

【 KHẾ ƯỚC LẤY ĐI SỨC MẠNH LINH HỒN】

【Bên A: Người độ mộng; Bên B: Trang Phi (linh hồn) 】

【Nội dung khế ước: Bên A dựa trên ước nguyện của Bên B để thực hiện chức trách được nêu trong khế ước, sau khi hoàn thành chức trách, Bên A sẽ lấy đi sức mạnh linh hồn của Bên B, và dựa theo mức độ thành toàn ước nguyện mà Bên A sẽ nhận được sức mạnh linh hồn tương ứng】

【 Ước nguyện của Bên B: 1. Cùng Trang Khinh Hồng thân mật một lần. 2. Vì Trang Khinh Hồng mà chết 】

Linh hồn ngu ngốc nhìn hai chữ "mà chết", sự bi ai trong lòng không thể khống chế mà trào ra, dẫn đến độ sáng của ngọn lửa màu xanh lại được tăng cường, linh hồn cay đắng mở miệng, "Ta muốn chết có giá trị."

Vì thế những văn tự đang nằm yên trên khế ước lại lần thứ hai xảy ra biến hóa, ước nguyện thứ hai được thêm vào, 【 Vì Trang Khinh Hồng mà chết, chết có ý nghĩa. 】Sau khi biến hóa hoàn tất âm thanh hỏi, "Chỉ như vậy, ngươi đã vừa lòng rồi ư?"

Linh hồn nhảy nhót lên xuống một chút, như đang gật đầu tỏ vẻ vừa lòng.


"Khế ước thành lập, lập tức có hiệu lực."

Ngay khi âm thanh vang lên, tờ khế ước đang lơ lửng giữa không trung bỗng chốc hóa thành một đốm lửa đen kịt, ánh lửa lóe lên vài lần rồi như bị không gian tựa bầu trời đêm này nuốt mất.

Mà vào thời khắc này, ngọn lửa màu xanh cũng bị thủy tinh cầu tham lam hút đi, trở thành sức mạnh tôn thêm vẻ óng ánh trong suốt xinh đẹp của nó, một giây trước khi biến mất, linh hồn thì thầm, "Hi vọng ngươi có thể mau chóng hoàn thành ước nguyện của ta, giao cho ngươi."

Một từ cuối kia linh hồn còn chưa kịp thốt ra trọn vẹn đã vội im bặt nhưng âm thanh vẫn hồi đáp, "Được." Không gian đen kịt lại bao trùm, rõ ràng trước đó còn động tĩnh, nay tựa như chưa từng phát sinh, quả cầu cũng từ khi âm thanh biến mất mà lui dần ánh sáng, cứ như đã bị tạp chất đen tối tràn ra che phủ.

Hết thảy mọi việc vừa xảy ra cũng không vượt qua năm phút đồng hồ.

Lại là một kẻ đáng thương, đến chết cũng không muốn cho chính mình sự giải thoát, chấp nhất đến thế cũng chỉ vì không nguyện ý buông tha cho một người, mà may mắn của y so với những linh hồn này cũng không chênh nhau là bao.

Con đường bọn họ đi trước nay đều là cam chịu bị vận mệnh đùa bỡn, cuối cùng ở lúc trạng thái cực đoan nhất lại hạ quyết tâm tranh đấu thử một phen.

Và y – người độ mộng, sẽ thay bọn họ mà cất bước......

🥀HOÀN CHƯƠNG 1🥀


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui