Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp

Bên kia ngừng mấy giây, gầm lên – “Đừng có lần nào cũng chỉ nói với tôi những lời này!” – Giọng rất là bất mãn.

Tôi cười nói, từ tận đáy lòng – “Vậy tôi phải nói với anh cái gì?’

“Em…” – Giọng nói rõ ràng có phần kinh ngạc cùng…kích động – “Anh muốn gặp em, ngay vây giờ, đừng từ chối!”

“Chín giờ…..quán Cafe Tortoni.” – Anh vẫn luôn thiếu kiên nhẫn, đáng ngạc nhiên là, nghĩ ngợi một lại rồi cũng lại chấp nhận.

Quan trọng nhất là, cũng mong gặp lại anh một lần, trước khi rời đi.

“Anh nói là bây giờ!” – Vội vã, anh lại dùng cái giọng ra lệnh.


Hít vào một hơi, tôi nói – “Diệp Lận, anh nên biết, tôi có thể không đi.”

Bên kia ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng cũng đồng ý – “…..Được, chín giờ, anh chờ em.”

Ấn tắt điện thoại, nhìn xuống dưới ban công.

Phong cảnh bên ngoài đã quá quen thuộc, cây cối, đường xá, nhà cửa.

……………..

Nhớ rằng trước kia cũng chẳng thích ra khỏi phòng tý nào, tiếp xúc đối với bên ngoài cũng chỉ là từ ban công này mà trông ra xa, bởi xem ra khoảng xách xa xôi ấy, thực là an toàn.


Đây là cái tính khép kín bẩm sinh, chứ cũng không có lý do gì đặc biêt, dù là rất nhỏ.

……………..

Sau này cái tính khép tinh này vì đâu mà khỏi? Hình như là không chữa trị mà tự nhiên hết.

Đi tới chốn xa lạ kia, bị buộc phải đón nhận, bị buộc phải đối mặt. Sau đó cứ lần nữa lại lần nữa đau khổ và thất bại đã tạo nên động lực để xé toạc lớp vỏ bọc mỏng manh bên ngoài, như thể bị ma quỷ làm đổi thay, trở nên ích kỷ, kiêu ngạo, độc ác, tàn nhẫn…

………………

Chậm rãi nhìn xuống cánh tay phải.

Đã không thể quay về như ngày xưa, bây giờ cho dù có muốn trở lại làm Giản An Kiệt khép kín âm trầm cũng không thể nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui