Ở lại, thật vậy, lại dễ mềm lòng, so với…tính toán ban đầu đáng lẽ ra lúc này phải xong xuôi rồi.
Những tia nắng mặt trời đầu tiên buổi sớm – rạng rỡ xuyên qua những chấn song màu xám, tôi nhận ra cái nhà này của mình thế mà ngủ cũng ngon. Nhắm mắt lại, vẫn là một mảng màu đen, tĩnh lặng lạnh lùng như không sức sống.
Bên tay cảm thấy bồn chồn, trong lòng hốt hoảng, cổ họng cố nén lại một cơn buồn nôn.
Tất cả những gì không nên có trong phòng này đều đã bị dọn sạch sẽ ra ngoài, thể hiện “thành ý” của cha.
Đứng dậy tùy tiện lấy bừa một cái áo khoác lên mình, căn phòng được sưởi ấm vừa đủ, không lạnh, nhưng không cảm thấy ấm áp.
Đập vào mắt chính là thằng bé con đang ngủ còng queo ở đầu giường…đệm giường cũng bị thay một lượt.
Đột nhiên nhớ tới lời Phác Tranh từng nói – “Đau lòng thật sự không thuốc nào chữa được sao?” – Không nén được một nụ cười cười yếu ớt, chẳng lẽ lại sai.
Bấm số điện thoại của Phác Tranh, ngả ngớn ngồi dựa trước cửa sổ – “Dậy đi.”
“Không phải bị em đánh thức rồi sao.” – Giọng Phác Tranh không tốt cho lắm, mới rời giường anh thường cáu kỉnh.
“Nhớ anh.” – Mềm mỏng, nhưng không có ý làm nũng.
“Giản An Kiệt, có việc gì thì em cứ nói thẳng ra cho anh, đừng làm bộ làm tịch.” – Một lần nữa chứng minh Phác Tranh cái con người này chảng có một tý tế bào lãng mạn nào cả.
Cười cười rồi tôi nghiêm mặt nói – “Có lẽ, em sẽ ở lại đây mấy hôm, những chuyện kia tính sau, đành phiền anh vậy.”
Phác Tranh nghĩ ngợi một lát – “Khoảng mấy ngày nhỉ?”
“Không chắc lắm, khoảng hai, ba hôm, vé máy bay chắc chắn phải hoãn lại rồi, về phần mẹ em bên đó, mong anh ra mặt nói giùm em mấy câu, bà quý anh thế cơ mà, còn nữa, visa…em nghĩ, bây giờ có lẽ phải lo liệu một chút.”
“Là sao? Bọn họ dồn ép em ư?” – Giọng Phác Tranh lập tức cứng lại.
“Dồn ép? A, không hề, trên thực tế, còn ngược lại kia.” – Khi nói ra lời này, ngay cả chính mình cũng nhận ra có phần quá sức bình tĩnh.
“….Anh sẽ lo liệu.” – Ngừng một lát rồi Phác Tranh nói – “Nếu ở đó không chịu nổi được nữa, dù chỉ một giây, cũng đừng ép buộc bản thân mình.”
Vô thức nâng cánh tay phải lên, vẽ lên màn sương mỏng phủ trên mặt kính – “Anh biết không, em rất là ích kỷ.”
“Anh thấy là tự hành hạ bản thân ấy, không đâu lại chạy về bên đó. Đúng rồi, tối qua đặc biệt gửi qua cho em bộ chăn ga gối đệm, có hài lòng không?”
Tôi cười nói – “Còn chưa đạt yêu cầu.”
“Hàng cao cấp của Ý đấy, người ta còn giặt sạch khử trùng mấy lượt, đại tiểu thư, cô thật sự có thể bới ra lỗi sao?” – Tiếng cười của anh nghe thật quyến rũ.
“Cám ơn anh, Phác Tranh.”
Phác Tranh vui vẻ – “So ra thì anh tương đối thích cảm ơn bằng vật chất cụ thể hơn, đây đây đây, số thẻ tín dụng của anh là 3359……”
Mỉm cười tắt máy.
Nhẹ nhàng day day trán, có chút đau đầu, tích tụ bao năm, thật cũng không thể coi như bệnh, chỉ là so với mọi khi cơn đau này nặng hơn, không quan tâm không đả động đến.
“Chị ơi…” – Đột nhiên vang lên giọng nói, khiến tôi nhớ ra trong phòng còn một đứa trẻ hiện diện. Lúc này, thằng bé đó đang ôm một cái gối ngồi ở cuối giường, một đôi mắt to đen láy nhìn tôi cười.
“Hôm qua vào đây thế nào?” – Căn bản, tôi chắc chắc mình đã khóa cửa rồi. Mà, càng khiến tôi cảm thấy không thể hiểu nổi là…nó vào đây mà tôi không hề hay biết.
Đôi mắt chớp chớp thật lâu, nụ cười càng rạng rỡ – “Tuyệt quá!!! Chị nói chuyện với Ngọc Lân!!!”
Sau đó là tiếng một vật gì đó rơi bịch xuống sàn – “…ôi đau.” – Thằng bé giãy giụa đứng lên từ dưới đất, tập tễnh bước lại – “Đau…Chị ơi.”
Nhìn thấy cái trán của nó nổi lên một cục sưng u bầm tím, hoàn toàn không có ý muốn lại gần xoa dịu, bước qua nó, lập tức đi về phía phòng tắm. Tôi nghĩ mình không cần phải làm quen với cái loại tình thân này. Còn chuyện, nó vì sao mà xuất hiện trong phòng này…chỉ cần không phải ma quỷ là được.
……….Táp nước lạnh lên mặt vài cái, chính mình trong gương, tái nhợt, chán nản, có vẻ yếu bệnh, ôi, đây có thể coi là thực chất bản thân sau khi trút bỏ hết vẻ ngoài, thật sự có đủ vẻ đáng thương!
Từ phòng tắm đi ra, cứ tưởng rằng đứa bé kia đã đi rồi. Phát hiện ra không chỉ đứa bé không rời đi, mà lại còn thêm một đứa lớn…Tịch Si Thần!
Cảm giác cái phòng này giờ đã trở thành chốn công cộng.
Tịch Si Thần ôm Giản Ngọc Lân ngồi ở mép giường, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve chỗ sưng kia, khuôn mặt tuấn nhã chứa đầy sự thương yêu.
“Đau thì khóc lên không sao đâu.” – Giọng nói bình thường lạnh lẽo cũng mềm mại đi nhiều.
“Mấy người muốn biểu diễn tình thương mến thương, xin mời đi chỗ khác.” – Dựa trên cửa phòng tắm mờ sương, nâng tay nhẹ day cái trán còn đau, không định bước tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...