Vì sao đông ấm - vì sao hạ mát

VÌ SAO ĐÔNG ẤM - VÌ SAO HẠ MÁT
Tác giả: CỐ TÂY TƯỚC
Chương 49: VÌ SAO ĐÔNG ẤM (28)
Dịch: LIỆT TUYẾT
Nguồn: HNTD

Hôm nay mở cửa ra, vậy mà lại thấy Giản Ngọc Lân đã lâu không gặp, vô cùng kinh ngạc hơi hơi nhíu mày, xoay người tới cửa thư phòng gõ hai cái, rồi lại quay về căn phòng ngập ánh mặt trời tiếp tục công việc khi nãy là xem tạp chí địa lý quốc gia.
Chẳng mấy chốc, Tịch Si Thần đẩy cửa tiến vào, đặt một chén mật lên kệ bên cạnh ghế nằm của tôi. – “Xem thêm lát nữa, rồi ngủ trưa đi nhé” – Lại xoay người quay ra cửa. – “Vào đi, nhưng không được làm phiền chị đâu nhé.”
Tôi day day mi tâm – “Anh có thể dẫn nó ra ngoài.”
“Anh phải về công ty một chuyến.” – Nhàn nhạt cười cúi đầu khẽ hôn một cái.
“Này!”
“Sẽ về sớm thôi.” – Trên môi lại hôn thêm một chút, rồi ưu nhã đứng dậy đi ra ngoài.
“Mày ra ngoài kia chơi thì tốt hơn đấy.” – Không còn cách nào khác, quay ra với thằng bé đang đứng ở cửa kia, tôi thành khẩn gợi ý.
“Chị à…”
“Không thì bây giờ có thể kêu tài xế tới đón mày về.”
“………”
Cuối cùng thì…… tôi xem sách của tôi, nó chơi trò của nó, kể ra cũng không mấy khó khăn.
“Chị ơi, chị ơi chị ơi.” – Giản Ngọc Lận chạy từ ngoài vào, thở hụt hơi – “À, em cho chị xem ảnh chụp chị được không? Hồi trước em bí mật tìm ra, a, hihi.” – Dâng vật quý để lấy lòng đây mà.
Tôi nhìn nó một cái, tiếp tục đọc sách, không có ý định phản hồi.

“Anh để ở nơi rất là cao, chao ôi, khổ cực lắm mới lấy được ấy, mang hết cả ghế ra ấy.” – Kiễng chân, giương tay so sánh độ cao.
“Đi ra ngoài thì đóng cửa vào giùm cái, cảm ơn.”
“Chị ơi, chị xem một chút đi mà.” – Ôm một tập giấy tờ rất dày chạy tới có chút loạng choạng, vừa nghĩ thế xong thì cái dáng người bé xíu kia ngã oạch trên thảm, giấy tờ rơi cả xuống, mấy bức ảnh cùng tranh vẽ bên trong hiện ra rõ rệt…
Hấp hé mắt, sau đó, nhặt lên một bức ảnh…
Quảng trường, quán cà phê ven đường giản dị mà đặc biệt, người rất thưa thớt, nhân vật trung tâm của bức ảnh là một cô gái vận đồ trắng, cô một tay chống cằm, tay kia xoa miệng ly cà phê, dáng vẻ nhàn nhã nhìn người qua lại trên con đường lớn lát đá.
Kiềm chế cảm xúc, lật mặt sau bức ảnh, những con chữ thanh thoát phóng khoáng đập vào mắt.
“Ngày mười bảy tháng ba, ngồi ở quảng trường cả buổi chiều, lại quên uống thuốc, phải nhắc em thế nào đây, hôm nay, em đã cố tình quên hai lần rồi…”
Buông bức ảnh, chậm rãi đưa tay nhặt lên một tấm khác…
Cô gái ngồi ôm gối trước hiên ngoài cổng trường mỹ thuật tạo hình Nice, chỉ mặc một chiếc váy liền màu đen đơn giản, vạt váy dài gần như chạm đất, mà cô chẳng quan tâm, đôi mắt đen láy cứ nhìn trời mưa.
“Ngày mười tám tháng năm, mưa nhỏ, mình bắt đầu thấy ghét thời tiết bên này, em không mang ô, cái cô bé này, cũng không biết đường tự chăm sóc bản thân, mà chết tiệt, mình phải đưa ô cho em thế nào đây…?”
Dưới mái hiên đẹp đẽ của tiệm bánh ngọt, cô gái đưa tay hứng lấy những giọt mưa, trong đôi mắt xinh đẹp chất chứa cô đơn và buồn man mác, cần trên tay một cây dù màu xám nhạt đã gấp lên cùng một hộp bánh ngọt nhỏ.
“Hai mươi tư tháng chín, mưa, sinh nhật em, nếu em khóc, vậy mình phải làm thế nào đây.”
Mặt cúi gằm xuống đất, nước mắt của cô gái tuôn rơi từ hai khóe mắt, trong ảnh là phân nửa bức tranh bị xé nát ném vương vãi trên nền đất, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia hiện lên vẻ đau khổ uất ức buồn bực không thể nghi ngờ, tuyệt vọng đến thế, thống hận đến thế…
“Ngày mùng ba tháng giêng, âm lịch” … phía sau không có chữ, chỉ có vết tích bút máy viết lướt qua.
……….
“Chị ơi, chị ơi…”
“Mày tìm thấy những bức ảnh và tranh vẽ này…từ khi nào?” – Chậm rãi ngồi xuống nhặt lên từng tấm.
“Lâu lắm rồi ấy, anh nói không được động vào…những tấm hình này, nhưng mà, em cứ khăng khăng muốn hỏi anh chị là ai, rồi anh nói đó là chị, à, hihi, là chị của Ngọc Lân mà…” – Nói đến đây má liền ửng đỏ.

*******************
“Làm sao vậy, Ngọc Lân đi rồi mà cứ ngẩn người suốt?” – Tịch Si Thần tắm rửa xong, lau khô đầu tóc, leo lên giường, ôm lấy tôi, tôi vòng tay ôm lấy cổ anh, đầu chủ động sát lại, rất gần rất gần.
Việc anh đã làm, thực sự rất nhiều, đúng vậy, không cần phải ngạc nhiên đến thế, chỉ là…
“Si Thần…”
“Sao em?”
“Em xem những bức ảnh ấy rồi.”
Con ngươi đen chầm chậm giương lên.
“Em yêu anh.” – Chủ động hôn lên môi anh.
Tịch Si Thần toàn thân có phần khựng lại, một lát sau mới ôm chặt lấy tôi, từ từ làm sâu sắc nụ hôn.
Một lát sau tôi nằm trên người Tịch Si Thần khó nhọc thở hổn hển.
“Được rồi.” – Chợt nghĩ tới, tôi nhàn nhạt cười – “Em còn xem qua buổi phỏng vấn kia nữa.”
“Buổi phỏng vấn nào?” – Tịch Si Thần hỏi, rồi lại – “Em nói là buổi phỏng vấn đó sao?”
“Ừm.” – Tôi cười nói – “Áo mũ chỉnh tề, nói cười khéo léo, đến là giả tạo.” – Cuối cùng kết luận.
Mày tuấn giương lên một cái, đưa tay trầm ngâm đỡ trán, trên mặt mơ hồ có phần ửng đỏ, vẻ lạnh lùng vốn có biến đâu mất hết, thì thào lí nhí đáp lời – “Vậy mà em cũng xem, trời ạ……thật là mất mặt quá đi.” (A Tuyết: trời ạ……dễ thương quá đi ~!)
“Không được cười!” - Lời ngang ngược sau đó là ỷ mạnh mà chèn ép bởi ngượng ngùng.
Chương 50
Nghe theo mệnh lệnh của vị Tịch tiên sinh nào đó mang cà phê vào thư phòng.

“Phiền em rồi.” – Vừa mới mở cửa phòng, giọng nói khàn khàn ấy đã cùng tiếng cười nhàn nhạt truyền tới.
Tôi đặt ly cà phê lên bàn gỗ lim, toan xoay người đi, lại bị anh kéo lại, ngã lên người anh, trong khi tôi cứ giãy dụa, anh chỉ đơn thuần ôm lấy tôi một chút, trực tiếp đặt lên đùi anh.
“Trò chuyện cùng anh.”
“Anh không phải đi làm sao?” – Không lay chuyển được anh, chỉ có thể để mặc cho anh ôm một lát.
“Anh là ông chủ, muộn một chút cũng không sao.” – Tựa đầu áp vào vai tôi.
“Thật đúng là càng ngày càng lười biếng.”
“Vậy cũng là do bị em dung túng mà nên.” – Người nào đó lên án.
“………..”
“Si Thần.” – Một lúc lâu sau, tiếng nói lạnh nhạt như nước mới chầm chậm cất lên – “Giản Chấn Lâm vào tù rồi, sáu tháng.”
Tôi ngừng lại, chớp mắt coi như đáp lời.
Anh xoay người tôi lại, con mắt đen tuyền mê người nhìn tôi đắm đuối, một lát sau mới in xuống một nụ hôn nơi mi tâm tôi – “Anh yêu em, mãi mãi.”
“Có lẽ, anh có thể giúp ông ta.”
“Cứ kệ vậy đi, đã chẳng liên quan gì nữa rồi.” – Tôi nói, có chút lạnh lùng.
****************************
Ngày trở về Phần lan rốt cuộc cũng đã được lên lịch, dành ra một ngày hẹn bọn Gia Trân tới Thánh Đình dùng cơm, tính cả tôi là bốn người, tới đó hàn huyên mấy chuyện tào lao không mấy quan trọng, khi dùng cơm Phác Tranh chỉ nói với tôi một câu, nói chung, tiệc tiễn biệt cũng gọi là vui vẻ hòa thuận, gió yên sóng lặng.
Khi đi ra, Phác Tranh việc phải đi trước, Bùi Khải nói muốn đưa tôi về.
Tôi nhàn nhạt từ chối.
“Nói thế nào cũng phải đưa cậu về an toàn mới yên tâm được, một mình cậu làm sao có thể tự bảo vệ tốt được.” – Gia Trân kiên trì.
Tôi cười cười không nói gì thêm, cất bước đi sang bên kia đường, không quên quay đầu lại phất phất tay – “Vậy nhé, tạm biệt.”
Anh đứng bên vệ đường, dựa lưng vào cửa xe, tự nhiên mà tao nhã, đôi con ngươi đen thẫm mê người kia tràn ngập ý cười yêu thương cưng chiều, nhìn tôi, chờ tôi bước vào, sao đó ưu nhã đưa tay ra.
Tôi nắm lấy bàn tay anh, cảm giác ấm áp thật chân thực, một loại hạnh phúc thật giản đơn.

“Nếu em cho như vậy là hạnh phúc, vậy anh cũng thật lòng chúc phúc cho em.”
(A Tuyết: câu này là câu Phác Tranh nói với An Kiệt ~ trong bản tiếng Trung xưng là “哥”nên không cần giải thích nhưng tiếng Việt thì….=.=”)
************************
Hai hôm sau, một mình trở lại Phần Lan, có rất nhiều việc bận, việc trước hết cần xử lý gấp tất nhiên là chương trình học đang bỏ dở ở trường, cùng với bản tường trình về việc nghỉ học dài ngày. Mà Tịch Si Thần cũng đã dặn dò bác sĩ riêng làm vật lý trị liệu cho tay phải của tôi, mặc dù tôi cũng chẳng cần cho lắm.
Các tiết học buổi sáng xong xuôi, mất công mất sức coi như cũng đáng.
Cứ chiều chiều lại nhận được tin nhắn giục ngủ trưa, sau đó cũng thực sự ngoan ngoãn chạy đi nghỉ ngơi nửa tiếng, tinh thần từ từ thoải mái.
Chạng vạng luôn luôn không thể không bị cô lôi ra ngoại thành đi dạo.
Cuối tháng đi Pháp, thăm mộ Christines, ở bên cô ấy nguyên một ngày, cho đến tận khi mặt trời ngả bóng về tây, hẹn năm sau gặp lại, rồi vẫy tay chào từ biệt.
Dành đầu tháng đi Thụy Sĩ cùng cô một chuyến, du ngoạn một vòng.
Sinh hoạt bắt đầu đi vào quy củ, chặt chẽ, mà mỗi ngày những tin nhắn vượt trùng dương cũng đã trở thành một điều không thể thiếu và chờ mong.
Mùng một tháng sáu, một ngày quốc tế thiếu nhi ấm áp, đang mơ mơ hồ hồ sau khi lấy được một đống kẹo, bội thu đi ra khỏi phòng học, trên đường về, tùy ý vui vẻ đem kẹo chia cho những đứa trẻ tình cờ gặp được lúc này, đoàn người náo nhiệt, ngày lễ hồn nhiên. Trong hỗn loạn có người âm thầm tặng hoa tôi, không chỉ một bó, không chỉ một người, tôi cười, lắc đầu từ chối, ngón tay khẽ vuốt lên chiếc nhẫn trên ngón trỏ tay phải, chiếc nhẫn đã được ai đó đeo cho khi đang ngủ.
Đúng lúc này thì tiếng nhạc chuông điện thoại, cúi đầu nhìn dãy số, hơi mỉm cười nhận điện.
“Quốc tế thiếu nhi vui vẻ.” – Tiếng nói dịu dàng trầm ấm êm tai.
“Vâng.” – Tôi vui vẻ đáp lời.
“Em đang ở đâu?”
“Trên phố.”
“Vậy, cứ ở đó chờ anh.”
Tôi quay đầu lại, tại nơi cách chừng hai mươi mét, là thân hình cao ngất lãnh đạm thong dong ấy, tóc đen bị gió thổi rối loạn một chút, tôn lên khuôn mặt đẹp trai càng thể hiện rõ tính cách cùng sự quyến rũ, mỉm cười, ưu nhã cất bước, xuyên qua đoàn người đông đúc, bước từng bước về phía tôi.
Sau đó, một cành hoa bách hợp buộc lụa trắng chợt hiện ra trước mắt, tôi ngẩn người, lập tức đón lấy ôm vào lòng.
Kéo tay tôi, mười ngón đan vào nhau – “Đi đâu đây, tiểu thư của tôi?”
“Về nhà thôi, Tịch tiên sinh.” – Tôi mỉm cười, nhỏ nhẹ đáp lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui