Vì sao đông ấm - vì sao hạ mát

VÌ SAO ĐÔNG ẤM - VÌ SAO HẠ MÁT
Tác giả: CỐ TÂY TƯỚC
Chương 41: VÌ SAO ĐÔNG ẤM (20)
Dịch: LIỆT TUYẾT
Nguồn: HNTD
Ánh mặt trời mong manh mơ hồ theo song cửa sổ chiếu vào, cơn gió êm dịu mát lạnh khẽ vén lên một góc rèm, bốn bề một mảnh tĩnh lặng, vỗ về huyệt thái dương ngồi dậy nhìn xung quanh, thiết kế đặc biệt giản dị, hai màu trắng đen trang nhã là chủ yếu, bài trí rõ ràng, nhớ lại hôm qua hình như Tịch Si Thần mang tôi tới một chung cư cao tầng ở ngoại ô phía Bắc…… cố gắng lắc lắc đầu, bị đau đầu buổi sáng khiến tôi không làm gì được, bọc chăn đơn xuống giường, đi về phía phòng tắm.
Thân thể trần trụi trước gương đầy những dấu vết tình ái.
Lơ đãng tắm dưới vòi sen, tìm lấy một bộ quần áo tạm coi là mặc được ở phòng thay đồ cạnh đó, hương bạc hà nhàn nhạt trên đó khiến tôi có chút nóng lên.
Day day ấn đường (LT: “眉心”mi tâm, ấn đường là điểm giao giữa hai lông mày ấy mà ), tay vừa đặt lên nắm cửa, mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện truyền tới từ phòng khách.
“Hôm nay, con bé đó về Giản gia…”
“”Phác Ngọc Quyên nói, nó thực ra vẫn sẽ nghe lời.”
“……..Si Thần, con có muốn cùng về Giản gia một chuyến không.”
Sau một hồi im lặng, là tiếng Tịch Si Thần – “Con sẽ qua.” – Giọng điệu bình thản không nghe ra tâm tình gì.
Chậm chạp lui về bên giường, cuộn mình nằm xuống, cũng không biết trải qua bao nhiêu hỗn loạn mới lại chìm vào giấc ngủ.
Trong mê mang, cảm giác được một bên đệm chậm rãi trầm xuống, người ở phía sau ôm chặt lấy tôi, khuôn mặt chôn sâu vào gáy tôi.
“……Ngứa.”

Tiếng cười nhẹ nhàng – “Dậy ăn sáng nào.”
“…….Không đói.”
“Ăn một chút.
Dạ dày sẽ thoải mái hơn.”
Tôi nhàn nhạt cười, vươn tay ôm lại cổ Tịch Si Thần, nghiêng đầu hôn lấy cánh môi lạnh lẽo kia.
Tịch Si Thần hơi sững người, rồi lập tức chậm rãi làm sâu thêm nụ hôn này.
Đều ra ngoài một mình, đều có việc riêng phải làm, xét về mặt tính tình, cả hai đều có xu hướng độc lập, một chút cảm tình, sẽ không khiến tâm tính thay đổi nhiều, quấn quít lấy nhau, thân mật không thể nào chia tách, đối với chúng tôi mà nói đều quá đỗi văn chương.
Đi tới nơi ở của Phác Tranh, không gặp được anh, nhưng lại không ngoài ý muốn nhận được điện thoại của mẹ, kêu tôi về Giản gia, tôi vâng lời.
Tôi không rõ ân oán tình thù của người lớn, cũng không muốn nghĩ ngợi nhiều, chỉ là, bà ấy là mẹ tôi.
Gạch xanh ngói đỏ, hành lang quanh co, hoa viên thơm mát, cảnh còn người mất.
Người làm thấy tôi không ngạc nhiên cho lắm, cung kính đón tôi vào nhà.
Phòng khách, Giản Chấn Lâm, Trầm Tình Du, mấy người không nhận ra được cùng với…..Tịch Si Thần thanh tao lịch sự ngồi một bên.
Giản Chấn Lâm vừa thấy tôi tới ngưỡng cửa, liền bảo Trầm Tình Du dìu đứng dậy.
“Về là tốt rồi, về là tốt rồi………….” – Già nua yếu ớt, nhưng vẫn kín kẽ cẩn thận như trước.
Bàn tay đang nắm siết chặt hơn, ngăn không cho mình tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác, nhưng mà, cái dạ dày không chịu thua kém từ lúc bước qua ngưỡng cửa cứ co quắp không ngừng, chút cháo hoa bị ép uống từ sáng xem ra lúc này không còn bao nhiêu tác dụng.

“Đây là Tiểu Kiệt sao, đã lớn thành thiếu nữ xinh đẹp rồi, bác là bác Ninh đây, còn nhớ bác không?”
“Ông Ninh, ông làm con bé sợ rồi kìa.” – Cái người trông trưởng giả cười nói.
“Xem ông Từ nói gì kìa, con bé khi nhỏ tôi cũng đã từng ôm rồi đấy.” – Người tự xưng là ‘bác Ninh’ cười phá lên, có vẻ là một người quan chức lõi đời.
“Tiểu Kiệt nhà chúng ta ở nước ngoài lâu e là đã sớm quên các bác rồi.” – Trầm Tình Du cười.
“Thanh niên bây giờ toàn thích sang nước ngoài sống, thằng nhóc nhà tôi cũng ở lỳ bên Mỹ ba năm liền, khi về đến gọi bố cũng lạ miệng.”
“Cậu hai nhà họ Trữ thế mà cũng là một thanh niên đầy triển vọng đấy chứ.” – Trầm Tình Du cười.
“Triển vọng gì chứ, cả ngày ăn không ngồi rồi, hai mươi tám tuổi rồi mà vẫn chưa mang về cho tôi một cô bạn gái nào. Nếu nói thì phải là Si Thần mới thực hợp lòng tôi, có thể có được một đứa con như thế, bảo tôi sống ít đi mấy năm tôi cũng cam lòng.”
“Si Thần đúng là… khiến người làm dì như em đây cảm thấy vô cùng tự hào.”
“Haha, Tiểu Trầm, dù cô nói lời này không thật lòng, nghe vẫn thật là cảm động.”
“Bác Ninh nói thế là không được, em từ trước đến nay đều ăn ngay nói thật mà.”
Tịch Si Thần chỉ lẳng lặng ngồi, không hề tham dự bất kỳ một câu chuyện nào, dửng dưng như thể một người ngoài cuộc.
Trầm Tình Du cười quay sang tôi – “An Kiệt, đứng có đứng đó, vào đây vào đây, hôm nay thật trùng hợp, mấy bác đây đều ghé thăm cha con.”
“Tiểu Kiệt…….” – Trong mắt Giản Chấn Lâm tràn ngập buồn thương và hổ thẹn.
Vẫn đứng ở cửa không bước thêm một bước – “Giản tiên sinh.” – Cuố cùng tôi cũng mở miệng – “Diễn lại vở kịch một lần nữa chẳng lẽ ông không cảm thấy……..buồn nôn.”
“An Kiệt!” – Trầm Tình Du không ngờ tôi sẽ nói như vậy, cả kinh thốt lên, nhưng sau đó liền lập tức dịu giọng lại – “Sao có thể ăn nói như vậy với cha con chứ.”

“Tình Du.” – Giản Chấn Lâm vỗ vỗ vai Trầm Tình Du – “Là chúng ta có lỗi với con bé…”
“Chấn Lâm, Tiểu Trầm, hai người xem lại mình đi, để con mình phải có thái độ như thế, Tiểu Kiệt, bác Ninh sẽ làm chỗ dựa vững chắc cho con, đừng sợ, nhé.”
“Nếu không có chuyện gì khác, vậy thì, phiền Giản tiên sinh nói với mẹ tôi một tiếng là tôi đã tới rồi.” – Đang định quay đi, tiếng của Trầm Tình Du lại từ phía sau gọi giật lại. – “Cái con bé này làm sao vậy hả!”
“Tiểu Trầm.”
“Mấy người cũng thấy rồi đấy, muốn hòa thuận cùng nó, nhưng tính tình con bé này cứ ương bướng như thế, để lấy lòng nó, có gì chưa làm đâu!” – Có phần hờn giận ngồi xuống sofa.
“Khó khăn lắm con bé mới về, Tình Du, em chịu khó nhịn đi.”
Nhịn? Nếu phải nhịn tôi thì việc gì phải gọi về.
Nhịn? A, toàn là tôi không phải với bọn họ!
“Tiểu Trầm, tôi rất thích con bé này, cô đừng trách mắng làm khó nó.”
“Anh Ninh! Ôi, bỏ đi bỏ đi, tôi lại quay về làm mẹ kế xấu xa đúng nghĩa là được.” – Trầm Tình Du đứng lên, liếc mắt nhìn tôi, sự chán ghét trong mắt lúc này đã không hề giấu diếm. – “Chị Lâm, ăn cơm nào.”
Ăn cơm…….tôi nghĩ, tôi lại phải ở thêm một lúc rồi, nhưng không chờ tôi nhấc bước đã thấy Tịch Si Thần thản nhiên đứng dậy bước về phía tôi, tôi còn đang trố mắt đã đứng bình tĩnh trước mặt tôi, nhẹ nhàng hôn xuống.... người này, thật là không biết nhìn hoàn cảnh mà, tôi thở dài trong lòng. (A Tuyết: anh thật là….chỗ này toàn các ông già bà cả, nhỡ lăn ra đấy lại tốn tiền thuốc men ~…biết là anh giàu rồi ~…)
Bàn tay buông xuống, mười ngón giao nhau.
“Hai đứa!” – Trầm Tình Du là người đầu tiên phản ứng lại.
“Chúng tôi, ở bên nhau.” – Giọng nói của Tịch Si Thần trước sau như một không hề phập phồng gợn sóng, chỉ là bàn tay nắm chặt như công khai biểu hiện phần nào đó ý độc chiếm.
Sắc mặt Trầm Tình Du có phần khó coi – “Si Thần…. con, con nói linh tinh gì vậy! Con bé là em họ con!”
“Không có quan hệ huyết thống.”
Giản Chấn Lâm cũng kinh ngạc không thôi. – “Si Thần, con và Tiểu Kiệt…”
“Nếu cô ấy bằng lòng, tôi sẽ cưới cô ấy….” – Tịch Si Thần nói chậm rãi mà thản nhiên.

“Hai đứa, hai đứa sao có thể…… thật là xằng bậy!” – Giản Chấn Lâm suýt nữa đứng không vững.
“Ngài vì tiền tài quyền thế của hai nhà Tịch, Trầm mà cưới dì Tình, tôi không bàn đến. Nhưng mà, Giản An Kiệt, thuộc về tôi.” (A Tuyết: yêu luôn câu này :-x)
“Cái gì?!”
“Đừng có lợi dụng cô ấy nữa.” – Giọng điệu lạnh lùng chậm rãi có phần tuyệt tình.
Đưa tay phủ phủ trán tôi, lau đi mồ hôi lạnh đang rịn ra – “Sắc mặt có phần tái nhợt, dạ dày lại khó chịu à?”
“……..Ừm.”
“Đáng lẽ ra trước bữa sáng phải cho em uống một chút mật ong.” – Lông mày từ từ nhăn lại – “Đau lắm à?”
“….Hơi hơi.”
Suy nghĩ một chút, Tịch Si Thần dịu dàng nói – “Chúng mình về sớm một chút vậy, được không?”
“………” – Tôi không biết làm sao anh có thể thản nhiên một mình một kiểu như thế khi ở giữa một đám trưởng bối đang trợn mắt há mồm, thật là……ngoại trừ điều anh quan tâm, tất cả những thứ khác đều chỉ là “râu ria”.
“Được rồi! Tiểu Kiệt con qua đây! Si Thần, tôi luôn coi trọng cậu, cậu thật là không làm…tôi thất vọng.”
Tịch Si Thần quay đầu lại thong thả nói – “Bởi ông là cha của An Kiệt, nên tôi mới có thể kính cẩn gọi một tiếng chú Giản.”
Giản Chấn Lâm sắc mặt tái mét – “Chú Giản? Hừ, tôi e là tôi bây giờ không nhận nổi một tiếng ‘chú Giản’ của cậu.”
“Tham ô cùng với nhận hối lộ, thất thế mới là nhẹ thôi, cảm phiền….tự giải quyết cho tốt.”
“……”
Khi bước ra khỏi cửa, Tịch Si Thần lại quay đầu lại nói – “Đúng rồi, chú giản, ngài vẫn muốn có được tài sản của Thành Nghiệp, về mặt pháp luật cũng không thuộc về tôi, nó thuộc về…… Anatasia Giản, sáu năm qua, đều vậy.”
(A Tuyết: Anh thật là biết dọa người =.=”)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui