"Khụ! khụ!" tiếng Tô Phú kho khan vài cái khi lại thấy cảnh không nên thấy.
Hồ Diễm Nhi giật mình thả hắn ra nàng đỏ cả mặt đánh vào ngực Thái thùm thụp trách cứ tên sắc lang này không biết tiết chế gì.
Đi sau Tô Phú là một mỹ phụ nhất mô nhất dạng với Hồ Diễm Nhi, mỹ phụ gương mặt nhăn nhó ánh mắt bất hảo nhìn Thái.
"Đúng là hậu sinh khả úy" Tô Phú lời nói mang theo một chút châm biếm hắn.
Thái gãi đầu mình cũng không nói gì chỉ cười hề hề.
Tô Phú dời mắt đánh giá chúng nữ phía sau Thái, cũng loé kinh diễm vội thu hồi ánh mắt sợ mình sẽ thất thố.
"Bá phụ quá lời, đều là may mắn, may mắn cả" Thái tự luyến gương mặt muốn hất lên trời.
"Hừ đừng tự luyến Diễm Nhi mau qua đây về thôi" Hồ Thanh Nguyệt thấy tiểu tử này tự luyến như vậy hừ lạnh nói.
Tô Phú bất lực trước độ vô sỉ tự luyến của tên này nhưng không tốt nói gì.
Hắn giật mình gãi đầu cười trừ lúc này mới dời ánh mắt tới Hồ Thanh Nguyệt.
Thái cảm khái chậc lưỡi nữ nhân thành thục luôn có sức hút đối với nam nhân, hắn cũng không ngoại lệ.
Nàng mặc cho mình một váy lam nhạt dài ôm sát cơ thể, tóc dài đen óng ả mượt mà, mắt ngọc mày ngài, ngực to no đủ, eo thon như kiến, mông ngạo nghễ vểnh lên, đôi môi chúm chím không tô son vẫn hồng nhuận bóng loáng.
"Mẫu thân!".
Hồ Diễm Nhi lúng túng đi ra sau lưng Hồ Thanh Nguyệt.
Hồ Thanh Nguyệt tức giận chỉ tay vào nàng chất vấn:"Con nha đầu thối còn biết ta là mẫu thân ngươi? hay trong mắt ngươi chỉ có hắn, chưa được ta đồng ý ngươi đã chạy đi rồi".
Thái ngạc nhiên mẫu thân? không phải nên gọi là sư tôn sao? ngờ vực nhìn cách xưng hô từ Hồ Diễm Nhi với Hồ Thanh Nguyệt không lẽ.
Thái nghĩ chắc nghe nhầm một mặt đau khổ nói:"Ây nha nhạc mẫu đại nhân sao nỡ chia rẽ đôi uyên ương".
Hồ Thanh Nguyệt nhíu mày khó chịu quát:"Ngươi hồ ngôn loạn ngữ gì đấy, ai là nhạc mẫu của ngươi".
Hồ Diễm Nhi nũng nịu lung lay tay Hồ Thanh Nguyệt nói:"Mẫu thân! đừng như vậy trước sau gì chàng chả là hiền tế Hồ tộc gọi nhạc mẫu đúng mà hì hì".
Thái đứng đó như trời tròng vò đầu bức tóc không nói thành lời liên tục chỉ tay vào hai người.
Hồ Diễm Nhi thấy hắn thất thố ánh mắt khó hiểu nhìn hắn nói:"Đây là mẫu thân thiếp, chàng làm sao vậy gọi nhạc mẫu là đúng rồi".
Thái giật mình biết mình hơi ố dề ổn lại tâm tình truyền âm hỏi nàng:"Tất nhiên là nhạc mẫu, nhưng mà ta hiếu kỳ nàng biết chuyện này từ khi nào không phải trước đó vẫn gọi là sư tôn sao".
Hồ Diễm Nhi bừng tỉnh cười vui vẻ nói:"Phu quân còn nhớ tới chuyện huyết mạch Thần Thú chàng đã nói với thiếp không?".
Thái gật đầu nhưng vẫn chưa hiểu nghi hoặc hỏi:"Việc đó thì có liên quan gì".
Hồ Diễm Nhi lại nói:"Khi về Hồ tộc thì lực lượng huyết mạch bạo phát tu vi của thiếp tăng lên nhanh chóng tâm cảnh không theo kịp, nên các vị trưởng bối cùng mẫu thân cùng lúc phong ấn lại, rồi mẫu thân phải nói việc này là giúp thiếp, còn mắng chàng rất nhiều vì khi phá thân thì phong ấn huyết mạch cũng rạn nứt".
Thái lo lắng hỏi:"Vậy nàng không sao chứ".
Hồ Diễm Nhi mỉm cười hạnh phúc nói:"Thiếp không sao nhân hoạ đắc phúc hì hì, bây giờ thiếp đã là Luyện Hư sơ kỳ rồi, mẫu thân nói sẽ gỡ từng tầng phong ấn khi thiếp ổn định tu vi và làm quen với huyết mạch".
Hắn nghe vậy nhưng vẫn không yên lòng liền sử dụng Xuyên Thấu Chi Nhãn dò xét, xém chút xịt máu mũi cái phong ấn đó lại nằm ở trên gò mu âm đạo nàng, có vẻ như nàng nói hắn thấy tất cả đều ổn thoả, kìm nén ham muốn mình xuống, bình ổn tâm tình hắn thầm chửi rủa hệ thống.
Còn tưởng bí mật gì to lớn bà mẹ nó cẩu huyết như vậy hệ thống này dám hố hắn Thu Thủy chết tiệt.
Thu Thủy liền bất bình lên tiếng phản bác:"Thưa thiếu chủ không phải đã nói đó là bí mật của nàng sao, cũng là bí mật của Hồ Thanh Nguyệt, được húp một Thần Thú làm vợ còn chê bai đúng là chó chê mèo lắm lông".
Hồ Thanh Nguyệt thấy Thái mặt lúc trắng lúc xanh nàng nghi hoặc hỏi:"Này tiểu tử thúi ngươi đang suy nghĩ đấy?".
Thái nghe thì giật mình gương mặt méo mó cố nở nụ cười gượng gạo nói:"Nhạc mẫu, tiểu tế muốn nàng ở lại cùng ta".
Hồ Diễm Nhi thấy vậy cũng mấp máy môi thơm muốn nói gì đó với Hồ Thanh Nguyệt nhưng không thành lời.
Hồ Thanh Nguyệt trừng mắt hắn cốc lên trán Hồ Diễm Nhi cười nói:"Được rồi không cần dùng ánh mắt đó, ta biết nha đầu ngươi đang nghĩ gì đúng là con gái lớn không xài được mà!".
Hồ Diễm Nhi vui vẻ bổ nhào vào người Hồ Thanh Nguyệt cười rạng rỡ nói:"Yêu mẫu thân của ta nhất, người đúng là thánh mẫu giáng thế vào cuộc đời của nữ nhi hì hì".
Hồ Thanh Nguyệt thấy nha đầu cứ ôm nàng hôn hít trước mặt người khác thì giận dữ nói:"Cút về với phu quân ngươi đi xú nha đầu gớm chết đi được".
Hồ Diễm Nhi nghe vậy cũng không giận mà nịnh hót nói:"Hì hì nữ nhi yêu mẫu thân lắm mới thể hiện tình cảm như vậy nha".
Hồ Thanh Nguyệt xoa mái tóc nàng liếc mắt nhìn qua hắn nói:"Nhớ chiếu cố nữ nhi ta cho tốt, lần sau gặp lại nếu nó có nửa điểm ủy khuất ta sẽ thiến nó đem cho cẩu ăn".
Thái rùng mình khép hai chân lại thành thật gật đầu nói:"Nhạc mẫu đại nhân yên tâm đi, ta sẽ hảo hảo vỗ béo tốt nàng, sẽ không có chuyện ủy khuất ở đây hắc hắc".
Hồ Thanh Nguyệt gật đầu hài lòng đi tới chỗ truyền tống trận tiêu thất khỏi căn phòng.
Hồ Diễm Nhi tiễn mẫu thân mình về liền vui vẻ quay lại nắm lấy tay hắn ríu rít đủ thứ.
Tô Phú thấy vậy cũng không tốt ở lại quấy rầy nữa hắn chấp tay nói:"Bá phụ cũng đi đây".
Hắn nắm tay Tô Tuyết lôi đi, nhưng Tô Tuyết lung lay lấy tay lão.
Tô Phú cạn lời chắc cô nương này muốn ở lại cùng tiểu tử này, da mặt mỏng không dám nói trước mặt nhiều người lão phải ra mặt lựa lời nói:"Haizz ta nhớ mẫu thân nó rồi, ái mộ tình cảm đôi lứa nên huyết khí phương cương phải đi tìm bá mẫu ngươi luận bàn một chút, nhờ hiền chất chiếu cố nha đầu này giúp bá phụ không muốn đang lâm trận bị quấy rầy đâu".
"Phụ thân!" Tô Tuyết nghe vậy thì đỏ mặt dậm chân xấu hổ muốn độn thổ.
Thái nghe vậy cười to nắm tay của Tô Phú đặt thứ gì đó vào tay lão thì thầm nói:"Bá phụ nhận lấy thứ này là ít lòng của hiền chất, tốt cho đôi bên phu khoẻ phụ sướng, còn về Tuyết tỷ bá phụ yên tâm hiền chất sẽ hết mực chíu cố nàng".
Tô Tuyết nghe thì hậm hực nói:"Hừ bản cô nương đây tự chíu cố mình được ai cần tên sắc lang đệ chíu cố".
"Được rồi đừng có khẩu thị tâm phi nha đầu, thích muốn chết mà còn làm bộ" Tô Phú cuời ha hả nhìn thứ trong tay mình đêm nay sẽ là đêm khó ngủ, để lại một câu như vậy đi đến truyền tống trận tiêu thất khỏi căn phòng.
Tô Tuyết mặt đỏ tới mang tai không ngừng mắng phụ thân mình già không biết mặt như vậy.
Hắn biết nàng da mặt mỏng đành xoay qua hỏi:"Nè Tuyết tỷ có muốn cùng đệ du ngoạn vài ngày không?".
Nàng cười vui vẻ nắm lấy cánh tay hắn bẽn lẽn nhẹ gật đầu.
"Còn hai vị lão bà thì sao" Thái lại nhìn qua Thủy Băng Tịch cùng Long Thủy Chung.
Thủy Băng Tịch nhoẻn miệng cười gật đầu vì tộc nhân nàng đã thu vào không gian nhẫn chứa vật sống rồi Nhân Ngư các nàng cũng di dời liên tục không cố định một nơi.
Long Thủy Chung nhẹ nhàng gật đầu lên tiếng đề nghị nói:"Hay là đến địa phận Long tộc đi cũng gần ở đây dùng truyền tống ở đây sẽ đến được".
Thái gật gù suy nghĩ thấy ý kiến này không tồi thời điểm hoá thành Thủy Long tộc trưởng tiến hành kế hoạch đào góc tường diệt Thủy Long tộc nên thực hiện rồi.
Thái nhìn Uyển Ngọc Diệu nói:"Uyển Ngọc Diệu nàng cùng các tỷ muội về tông môn trước phu quân có việc cần phải làm".
Chúng nữ hiện rõ sự thất lạc trên gương mặt Uyển Ngọc Diệu hiểu lần này hắn sẽ vào đầm rồng hang hổ bước lên nắm tay hắn nói:"Ừm phu quân nhớ cẩn thận".
Thái gật đầu cười to vỗ ngực nói: "Phu quân nàng làm sao lại có việc gì haha ta sẽ đem thịt Long tộc về tẩm bổ cho các lão bà".
Chúng nữ một mặt đều nhăn nhó khó coi nhìn hắn tên này gì cũng được chỉ có tự luyến là không bao giờ bỏ.
Thái cười tà đi lại ôm các nàng vào lòng nói:"Yên tâm khi về phu quân sẽ bù đắp dạy các nàng đánh vần không thiếu một ngày hắc hắc"Các nàng nghe vậy thì đỏ mặt cũng không tốt nói gì nữa gật đầu xem như tên này còn chút lương tâm, tạm biệt hắn rồi tiêu thất khỏi căn phòng.
Tô Tuyết, Thủy Băng Tịch thấy chúng nữ đang thất lạc nghe "đánh vần" liền vui vẻ như nhặt được chí bảo nghi hoặc hỏi:"Đánh vần là gì nha các vị tỷ tỷ hình như nghe rất thích nó, còn đỏ mặt nữa".
Hắn sững sờ hai cô nàng này ngây thơ quá rồi làm gương mặt ra vẻ trưởng bối nghiêm túc nói:"Các nàng ấy chưa hiểu bản chữ cái A Á Ắ Ớ Ưm Uhm Ứm Ấ Áh ta phải làm đạo sư giản dạy các nàng, ai làm tốt sẽ có thưởng".
Nhị nữ khó hiểu chỉ đơn giản như vậy không lẽ chúng tỷ muội chưa học qua sao mà phải cần hắn dạy?.
Nhị nữ ngây thơ vui vẻ nắm lấy tay hắn nói:"Chúng ta muốn trả bài chúng ta biết đánh vần đó".
Hắn cười gian tà ngắm nghía thân thể hai nàng như sói đói rồi nói:"Đi thôi thẳng tiến tới lãnh thổ Thủy Long Tộc đến đó ta sẽ cho hai nàng trả bài chịu không".
Nhị nữ thấy gật đầu trùng điệp háo hức chờ được trả bài xem phần thưởng của hắn là gì.
Long Thủy Chung đỏ mặt vỗ trán mình cái ạch hai tiểu cô nương này tự dấn thân vào miệng cọp rồi còn không biết! ! Nhất mô nhất dạng ( chỉ sự giống nhau như tỷ muội sinh đôi ) Khẩu thị tâm phi ( lời nói ra một nẻo nhưng tâm lại muốn điều đó) ví như có người cho bánh nhưng lại từ chối tay thì vẫn nhận lấy đút vào miệng ăn.
Đầm rồng hang hổ ( nơi nguy hiểm như ở cùng một bầy rồng một bầy hổ thập tử vô sinh ).
Chó chê mèo lắm lông ( ví như "mập cưới ốm", "xấu cưới đẹp", không nhìn lại mình "xấu hay đẹp" "mập hay ốm" hẳng đánh giá người khác).
còn có thể hiểu theo kiểu "xấu cưới đẹp" sẽ gọi là hoa lài cắm bãi phân trâu không cân xứng về sự đẹp đẽ thơm ngát và thối như c*t.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...