Lúc đến gần mới thấy được sự hùng vĩ của Hạm Thuyền này chắc phải lớn gấp 50 lần phi thuyền của Uyển Ngọc Diệu a.Chúng nữ lần đầu thấy Hạm Thuyền to lớn như vậy cũng phải lấy tay che miệng mình lại để không phải thốt ra "Hùng Vĩ Mỹ Lệ".Uyển Ngọc Diệu thì quá bình thường rồi nàng liền thu phi thuyền vào nhẫn."Đi thôi phu quân chắc tới giờ rồi" Nàng đi lại nắm lấy cánh tay Thái thúc dục lôi đi không còn ai ở ngoài có lẽ ở trong hết rồi.Vào tới bên trong thì có một bóng nữ nhân dịu dàng ôn hương nhuyễn ngọc hương thơm thanh xuân lan toả, yểu điệu lả lướt đi tới nàng khép chân cúi người nói."Các vị có thiệp mời?" Nàng là chấp sự ở đây tiếp đón khách nhân vào đấu giá hội.
Vì thấy mấy người này ai cũng tuyệt sắc giai nhân, tuấn tú lịch lãm như vậy thì chắc địa vị không tầm thường mới đi ra tiếp đón.Theo quán tính hắn liền nhìn xuống thấy cặp "Bưởi Năm Roi" trắng nõn lấp ló o ép nhau sao cái yếm do nữ nhân này mặc váy sường xám hở cổ, mái tóc đen mướt nàng búi lên cao nên nhìn không trượt phát nào.Chậc! Chậc! Đúng là to hắn thử tính toán một bàn tay người lớn không thể nào ôm hết được.Thái cảm khái đúng nữ nhân ở đấu giá ai cũng đẹp hết phần thiên hạ."Hừ" chúng nữ kế bên thấy vậy hừ một cái véo hông hắn đến đây còn không biết đúng đắn.Uyển Ngọc Diệu liền thấy một phong bao đưa cho nữ nhân kia."Mời các vị đi theo ta" Nàng xem xét bất ngờ đôi chút vì đây tông chủ Quang Minh Tông Bát Cấp thế lực, vì nàng tiếp đón cả Cửu Cấp thế lực liền đi trước một bước dẫn đường."Người ta đi rồi! Mau đi theo".
Thấy tên này cứ nhìn một chỗ thất thần các nàng liền xách lỗ tai hắn kéo đi."Ui ui da đi...đi thôi".
Hắn bị xách tai lôi đi vẫn nhìn phía nữ nhân kia cặp mông căng mộng run lắc theo từng nhịp nhấc chân nhẹ nhàng của nàng.
Thái âm thầm suy nghĩ ôm thứ to lớn đó ngủ không biết nó đã cỡ nào.Bước vào một pháp trận chi chít ngữ từ lộn xộn như mèo cào, hắn nhìn vào đoán chắc là Truyền Tống Trận đúng như hắn nghĩ, nữ nhân kia đặt mấy khối linh thạch tâm trận, liền loé sáng chúng nữ cùng hắn liền biến mất.
Khi xuất hiên lại liền ở trong một căng phòng to lớn."Ở đây là phòng của các vị, phía dưới kia là chỗ đấu giá, ở trong này sẽ không bị dò xét vào có trận pháp cách ngăn dò xét các vị không cần lo lắng việc mình bị dò xét.
Nàng chỉ tay xuống phía cửa kính vừa giải thích.Hắn xoay qua nhìn xung quanh phòng đánh giá thì thấy bên trong này rộng lớn vô cùng đầy đủ vật dùng của một khuê phòng bàn trang điểm, ghế ngồi chắc ai thích thì ngồi xem, mệt thì nằm nệm đều có thể nhìn ra ngoài.
Có lẽ hắn đang ở một tầng cao hơn có thể gọi là phòng Vip hoặc thượng lưu.Ở dưới một khán đài hình vòng cung chỗ nào cũng có chi chít người ngồi, có thể là tán tu cũng có thể là cao thủ ẩn danh lão quái vật ai mà biết khọ đều che mặt cùng choàng cái áo đen che hết cả người tất nhiên hắn nhìn ra được nhưng ai lại làm thế."Chúc các vị đấu giá được thứ mình thích tiểu nữ xin cáo lui".
Nàng giải thích xong liền muốn rời đi."Ế từ từ vị tỷ tỷ xinh đẹp này cho ta hỏi một chút" Hắn la lên gọi nữ chấp sự kia lại.Nàng nghe vậy hơi đỏ mặt, xoay người lại hỏi.- Công tử có còn việc gì phân phó.Thái hỏi."Ta muốn hỏi ở đây có thu mua công pháp, pháp bảo không?".Nàng không dám chậm trễ đáp kèm theo nghi hoặc.Có! Vị công tử này muốn bán hay mua?."Ta bán một ít công pháp, pháp bảo trung phẩm, thượng phẩm.
Nói xong hắn lấy ra nhẫn trữ vật ném lại cho nàng, hắn cũng chả sợ vì danh tiếng ở Vạn Bảo Hội rất lớn.Nàng chụp lại nhẫn liền cung kính nói.- Cho tiểu nữ ít thời gian xem xét sẽ đưa ra giá cả hợp lý cho công tử.Nàng dùng thần thức dò xét nhẫn liền cảm thấy tay chân bũn rủn ra thiếu chút ngã xuống, hắn liền chóp cơ hội ôm gọn eo thon của giai nhân.
Bên trong nhẫn trồng chất thành núi pháp bảo cùng công pháp sáng chói lấp lánh cái này ít nhất cũng hai vạn kiện phân chia thành các loại nàng cũng nhìn ra đây ít nhất là Thiên Cấp.Sao giây phút ngỡ ngàng nàng liền thối lui đỏ mặt khi thấy hắn đỡ mình, thấy ánh mắt chúng nữ nàng lúng túng đẩy hắn ra trả lại nhẫn trữ vật nói với hắn.- Vị công tử này đợi tiểu nữ đây giám định sẽ cho giá cả.
Nàng phải đưa lên cao tầng giám định, còn tưởng hắn nói chỉ vài món, nhưng ai biết hơn vạn kiện thế này làm sao nàng đưa ra giá được nhầm một chút đi một dặm luôn.Hắn phất tay nhận lại nhẫn nói.- Được tỷ tỷ cứ đi không thành vấn đề.Nữ nhân kia liền thối lui khỏi căn phòng.Hắn liền ngồi xuống ghế hưởng thụ uống trà do chúng nữ rót vào.Chúng nữ cũng không nói gì chỉ ngồi cùng đấm bóp vai đút trái cây cho hắn đồng thời nhìn ra phía cửa kính.Hắn liền dùng Tâm Ý Tương Thông công pháp cảm ứng xem người đó có ở đây?.
Không để hắn thất vọng nàng thật sự ở đây chỉ cách hắn không xa nhưng không dò xét không cảm nhận được chính xác."Lão bà nhớ nàng chết đi được" Hắn đành truyền ý niệm sang bên kia.Bên kia nữ nhân đang ngồi uống trà cùng một mỹ nhân tuyệt sắc, nàng khí chất chỉ kém phụ nhân này về thành thục gương mặt hơi đợm buồn nhìn xuống phía dưới."Nè Diễm Nhi ngươi sao vậy nha, mặt mày ủ rủ như vậy ngoài cũng không tốt đâu" Phụ nhân kia liền trách móc nói, sau khi cô nàng về tộc thì như người mất hồn không còn hoạt bát như xưa khiến Hồ Thanh Nguyệt lo lắng không thôi lôi kéo Hồ Diễm Nhi tới đây nàng hiểu lý do.
Nhưng biết làm sao không lẽ nàng đem con gái mình đi tới cửa tông môn người ta dân con gái mình lên sao.Hồ Diễm Nhi thất thần ngồi đó suy nghĩ, không thèm để ý đến Hồ Thanh Nguyệt nói.Đúng lúc này nàng nghe giọng nam nhân quen thuộc vang lên trong não hải, nàng liền vui vẻ nhảy cẩn lên nước mắt không tự chủ rơi xuống lã chả.- Ph...phu quân...là...là phu quân sao.
Hồ Diễm Nhi nức nở truyền ý niệm lại cho hắn.Bên này Thái nghe giọng nàng nức nở thì nhíu mày liền lo lắng hỏi.- Đúng là phu quân, lão bà sao lại khóc ai ức hiếp lão bà, ta phanh thây hắn thành trăm mảnh ném cho Heo ăn.- Ô....ô hức hức hu hu.
Nàng không kiềm nén được mà khóc lớn lên như chịu ủy khuất vậy nàng còn tưởng sẽ rất lâu mới gặp được hắn.Hắn khó hiểu càng lo lắng, dùng Xuyên Thấu Chi Nhãn dò xét xung quanh vì hắn biết nàng gần ở đây nhưng có rất nhiều căn phòng khác xen lẫn nhau.
Vì đâu chỉ riêng mình hắn đến có thể có cả trăm thế lực Bát Cấp Cửu Cấp ấy chứ.Hắn dò xét một vòng thì mỹ nữ đếm không hết nhưng đa số đều có trượng phu, đến một căn phòng kia làm hắn nhíu mày trầm tư suy nghĩ.Hắn xoay qua hỏi Thủy Băng Tịch.- Nàng phát hoạ tên Long Hải Phong lại cho ta được không.Thủy Băng Tịch đang ngồi đối diện nghe hắn hỏi thì không nói nhiều mà làm theo.Một lát sau nàng đưa cho hắn một khối thạch được vẽ bằng linh lực phát hoạ ra một trung niên gương mặt đầy vẻ uy nghiêm bễ nghễ như vua muôn loài.Hắn nhìn vào rồi khối thạch lại nhìn qua căn phòng đó như có điều suy nghĩ rồi nở một nụ cười tà.- Được rồi cảm ơn nàng.
Hắn xoay qua cảm ơn Thủy Băng Tịch.Nàng ngờ vực nhìn hắn hỏi.- Ngươi kêu ta phát hoạ hắn làm gì."Không có gì cả" Hắn xoay qua cười nói với chúng nữ rồi lại dò xét.Vãi L*n thanh tẩy.....thanh tẩy...mắt của tao....Thái gào lên bất lực trong lòng.Hắn dò xét thì thấy hai thằng tiểu bạch kiểm, đúng kiểu huynh đệ tương tàn dùng kiếm nhuộm máu vàng còn trong rất sung sướng hưởng thụ.Mất lúc sau bình tâm hắn nghĩ sau này không nên dò xét bừa bãi, lại dò xét lần này thì thấy lão bà hắn Hồ Diễm Nhi nhưng nhìn nàng có vẻ hơi tiều tị đi, gương mặt thì thành thục hơn rồi, hai trái đào tiên phía trước cũng nảy nở càng thêm cuốn hút.Hắn yêu thương nàng không thôi, nghĩ rằng để nàng ở lại để mẫu thân chăm sóc ai ngờ lại như vậy liền truyền ý niệm.- Nàng xin sư phụ mình rời đi, dùng công pháp dịch chuyển qua chỗ phu quân.Hồ Diễm Nhi vội lau nước mắt xoay sang nói với Hồ Thanh Nguyệt.- Sư phụ, đồ nhi muốn đi đây một chút sẽ quay lại ngay.
Nói xong không để mẫu thân nàng trả lời, liền đẩy cửa đi ra ngoài một ý niệm dịch chuyển qua chỗ hắn.Hồ Thanh Nguyệt mộng bức nhìn một màng này, đi đâu mà gấp vậy chứ.
Nhìn biểu cảm của nữ nhi mình biến hoá liền hiểu ra gì đó nàng thở dài lắc đầu ngao ngán thốt ra câu.
Con gái lớn không xài được dại trai như vậy còn chưa gả đi đấy.
Tiếp tục nhìn xuống dưới giữa khán đài sắp bắt đầu đấu giá.
Hồ Thanh Nguyệt không lo lắng vì biết ở đây rất ít người dám làm càn.Lúc này có lão giả mái tóc bạc phơ vài phần tiên phong đạo cốt, thân hình không kém phần vạm vỡ bước lên mục khán đài gào lên."Đấu giá xin được phép được bắt đầu".
Mời chư vị an toạ cất mẹ vũ khí vào nhẫn, nếu có hành động bất thường trong khi đấu giá muốn cướp đoạt chí bảo của Vạn Bảo Hội không làm đòi có ăn đừng trách lão phu vô tình OK!.Nói xong trong góc khuất tối của khán đài những ánh mắt đỏ ngầu sát khí toả ra như lời đe doạ.Toàn trường âm thầm nuốt nước bọt một cái..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...