Vì Sắc Mà Tu Luyện


Ở trong hư không.

Vũ Các gương mặt khó nhìn vô cùng.

3 tên trưởng lão đi cùng hắn hỏi.

Tông Chủ vì sao không đánh, không chết cũng có thể lưỡng bại câu thương.

Bốp bốp bốp.

Ba cú tát vào mặt 3 tên này.

Ngươi bị ngu sao không thấy còn một tên ở kia ôm cây đợi thỏ?.

3 tên này gật đầu như gà mổ thóc Tông Chủ anh minh là chúng ta ngu muội nhất thời mong Tông Chủ trách phạt.

"Hừ".

Vũ Các hừ lạnh một tiến rồi nở nụ cười nham nhiểm nói thầm.

Đợi đó hai con điếm tao không chơi mày được không lẽ chủ nhân ta cũng không được?.

Trở lại.

Thái xoay qua nhìn trên Phi Thuyền, chỉ thấy Hoàng Phi Vân không ngừng dập đầu phía hắn.

Thái thở dài, vì tên này hắn cũng muốn giết nhưng bây giờ thì chưa được, vì Hoàng Thất là Cửu Cấp Thế Lực hắn có thể không sợ, nhưng còn Uyển Ngọc Diệu thì khác nàng còn cả Tông Môn này nghe giọng điệu nàng, thì cũng biết nàng ngoài lạnh trong nóng quan tâm người khác rồi.

Lúc này có hai luồng khí tức vô hình đè lên làm Thái sợ hãi run lẫy bẫy.

Hồ Thanh Nguyệt, Uyển Ngọc Diệu đồng thanh hỏi.

Chuyện này là sao, mau nói?.

Hắn mỉm cười thân thiện nhất có thể.

Có thể nào không trả lời được không?.

Hai nàng không cho tên này phản kháng lạnh giọng nói.

Không!.

Kế bên hắn Hồ Diễm Nhi nghe đối thoại 3 người che miệng cười tủm tỉm xem người phu quân này ứng đối ra sao.

Thái dứt khoát nói.

Ta đúng là cứu Hồ Diễm Nhi trong Bí Cảnh, lẫn việc lấy đi trinh tiết của nàng, và cũng sẽ chịu trách nhiệm với nàng.

Hồ Thanh Nguyệt nhíu mày trầm tư nhìn thật sâu nam nhân trước mặt này, nói về ngoại hình thì anh tuấn cương nghị, nhưng tu vi chỉ có Nguyên Anh Sơ Kỳ?, thế vì gì mà Hồ Diễm Nhi lại cam chịu làm thê thiếp tên này.

Uyển Ngọc Diệu thì chỉ biết thầm than cho tỷ tỷ mình sao lại có nam nhân hoa tâm như hắn chứ.

Hồ Thanh Nguyệt lạnh giọng nói.

Chắc ngươi cũng nghe từ nàng nói về luật lệ của Hồ Tộc chúng ta rồi?.

Thái gật đầu xem như đồng ý với lời nàng nói.

Hồ Thanh Nguyệt cười như không cười nhìn lấy hắn nói.

Nàng cũng có thể theo ngươi, nhưng ngươi sẽ đảm bảo rằng, đồ đệ ta sẽ an toàn khi ở bên ngươi?.


Thái vỗ ngực mình bịch bịch chắc nịch nói.

Đúng ta sẽ bảo vệ nàng, không cho nàng chịu bất kì tổn thương lần nào nữa!.

"Chỉ bằng tu vi Nguyên Anh Sơ Kỳ của ngươi?".

Giọng Hồ Thanh Nguyệt chế giễu nhìn lấy Thái nói.

Thái âm thầm suy nghĩ, thì ra là nàng từ đầu đến cuối là quan tâm thực lực tu vi của hắn?.

Thái phóng thích tu vi thật Hoá Thần Đỉnh Phong nhìn nàng nói ( cái này lên một tiểu cảnh giới là do lúc trước song tu ).

"Vậy chắc cũng đủ rồi nhỉ Thanh Nguyệt Tộc trưởng?".

Thái dương dương tự đắc cười nói.

Hồ Thanh Nguyệt khó tin nhìn lấy tên này, hắn chỉ vài giây từ Nguyên Anh Sơ Kỳ - Hoá Thần Đỉnh Phong?.

Kể cả Uyển Ngọc Diệu bất ngờ không kém, đùa gì chứ nàng ở cùng hắn mấy ngày nhưng nàng không nhìn ra tu vi thật của hắn, lẫn lúc hắn khảo nghiệm để vô tông môn, các Chấp Sự cũng không nhìn ra, chắc chắn hắn giấu bí mật gì đó trên người.

Hồ Thanh Nguyệt rất nhanh lấy lại bình tĩnh, giọng thì cứ như đả kích Thái.

"Hoá Thần Đỉnh Phong?", ngươi trước mắt có đánh lại ta không đã, nói xong Hồ Thanh Nguyệt dùng uy áp Hợp Thể Đỉnh Phong của mình đè lên Thái.

Thái bị uy áp đè lên thì như có trọng lực cực nặng đè lên âm thầm nghĩ, mình quá tự phụ rồi haizz đúng là ếch ngồi đáy giếng.

Ở kế bên hắn Hồ Diễm Nhi thấy vậy liền ngự không tới chỗ Hồ Thanh Nguyệt lung lây tay nàng nũng nịu nói.

Sư phụ! dù gì chàng cũng là phu quân của ta nha sao lại làm khó chàng muốn đồ đệ người vừa hạnh phúc lại làm goá phụ sao?.

.

Ô ô.

Hồ Thanh Nguyệt trừng mắt nhìn Hồ Diễm Nhi nói.

Ngươi là nữ nhân không biết mặt như vậy, còn nói đỡ giúp tên này, không biết hắn cho ngươi ăn bùa mê thuốc lú gì.

Hồ Diễm Nhi nghe vậy thì vô thức mặt nàng đỏ lên, ghé vào tai Hồ Thanh Nguyệt nói gì đó, Hồ Thanh Nguyệt nghe xong thì kinh ngạc nhìn sang Thái, bất giác gương mặt hơi ửng hồng quát vào mặt Hồ Diễm Nhi.

"Các! Ng.

.

ngươi vô sỉ".

Hồ Diễm Nhi cười.

"Khanh khách".

Thái một mặt mộng bức không hiểu tự nhiện bị chửi cái gì nha?.

Hắn dùng ý niệm để hiểu suy nghĩ của nàng thì mặt hắn cũng đen lại.

Nàng nói việc hắn có Hoá Hình Đan thì Hồ Thanh Nguyệt kinh ngạc, nhưng phía sau nàng lại nói, phu quân có cái cây gậy rất dài còn to a, đồ đệ bị hành sống lên chết xuống với nó đấy sư phụ.

Hồ Thanh Nguyệt phất tay giải trừ uy áp lên Thái, hắn liền thở phào một tiếng mồ hôi nhễ nhãi trên gương mặt.

Uyển Ngọc Diệu cười hả hê nhìn lấy Thái vì ăn con gái rượu nhà người ta, phải chịu thử thách nhà người ta.


Hồ Thanh Nguyệt nói.

Ngươi trở về tu luyện thêm đi khi nào thực lực cao hơn đến Hồ Tộc đem Hồ Diễm Nhi về, còn bây giờ thì không.

Thái thở dài ủ rũ gật gật đầu, hắn có thể cưỡng ép nàng đưa vào Cửu Tinh Giới Chỉ thì bà nương Hồ Thanh Nguyệt này làm sao biết được, nhưng lại thôi hắn biết đây cũng là nhạc mẫu tương lai cũng có thể là lão bà hắn, hắn ăn cả mía lẫn cụm nào có chừa lại, Thái không biết vì sao Hồ Thanh Nguyệt lại giấu nữ nhi mình nhưng chắc nàng có nổi khổ tâm gì đó, hắn truyền ý niệm cho Hồ Diễm Nhi.

Nàng đợi ta, sớm thôi ta sẽ đưa nàng về phu, phụ chúng ta sẽ không rời xa nhau.

Hồ Diễm Nhi hốc mắt ướt át dần đi nàng không muốn rời xa phu quân nàng chút nào, nhưng vẫn truyền ý niệm lại với hắn.

Thiếp đợi chàng, đón thiếp về làm nương tử của chàng.

Nói xong nàng ôm hắn hai người môi trao môi quấn quít lấy nhau, hắn vươn lưỡi tìm vào khoang miệng của nàng nhấm nháp hương vị ngọt nào mật dịch từ nàng tiết ra, Hồ Diễm Nhi cũng cảm nhận được lưỡi thô ráp của nam nhân mình, nụ hôn dài như bất tận đến lúc hai người thở không được mới nhả môi nhau ra một sợi chỉ bạc nối liền môi hai người rơi xuống.

Hồ Diễm Nhi thở hồng hộc gương mặt hơi phiếm hồng, ở dưới âm hộ nàng cũng ướt át đôi chút khi ở gần với nam nhân này thì nàng mẫn cảm hơn rất nhiều.

Thái thấy vậy ôm nàng lần nữa hôn môi nhỏ nàng, tay chai sạn hắn mò mẫm xuống váy dài của nàng tìm vào tiểu nội khố 2 ngón tay thô ráp niết niết hai mép thịt âm hộ, Hồ Diễm Nhi rùng khép hai chân mình rên lí nhí nói.

Ưmm.

.

Ưmm phu quân có người ở đây đó.

.

chàng làm gì vậy.

Hắn không để ý đến người khác bây giờ hắn chỉ muốn cảm nhận tất cả từ Hồ Diễm Nhi.

Nàng đừng rên sẽ không ai biết cả.

Thái dụ dỗ nói.

Hồ Diễm Nhi mơ hồ gật đầu.

Hai nữ ở bên kia thì mặt ửng hồng lên nhìn cảnh này, đôi nam nữ này sao lại vô sỉ như vậy chứ, ở thanh thiên bạch nhật còn có thể hôn nhau như vậy.

Hắn kéo nhẹ nội khố nàng qua một bên hắn dùng ngón tay mình banh hai mép thịt âm hộ hồng hào nàng ra ngón tay như rắn nước chui vào khe rãnh âm đạo nàng Ọt~~~.

Ư.

.

Ưm, Hồ Diễm Nhi lấy tay nhỏ che miệng mình lại khi hai ngón tay hắn chui vào nhục động ướt át của nàng cảm giác rất sướng.

"Ọt ẹp, Ọt ẹp" dâm thủy nàng tiết ra ướt át cả hai ngón tay Thái, hắn cứ rút ra nhấp vào mỗi lần lại nhanh hơn một chút, Hồ Diễm Nhi khép hai chân mình lại càng làm âm hộ nàng khít hơn ở bên trong âm hộ nàng như hố sâu muốn hút hai ngón tay hắn vào.

Hắn cũng nứng vội vạch quần mình xuống lộ ra côn thịt 25cm Hồ Diễm Nhi nhìn xuống ánh mắt mê ly nhìn dương vật gân guốc nóng hổi của nam nhân, tay nàng đang che miệng cầm lấy vuốt lên xuống nhẹ nhàng.

Thái thở dài một hơi khi tay ngọc lành lạnh của nàng mềm mại, đụng dương vật hắn cảm giác rất phê, khi có hai người khác ở đây càng tăng kích thích.

Hồ Diễm Nhi thấy côn thịt phồng má lên thì cầm nó đưa vào váy mình nhắm ngay mép thịt âm hộ ma sát lấy, nàng hơi nhướng người về phía Thái như muốn nó chui vào nhục động ẩm ướt của nàng.

Ư! Ư thiếp muốn nó! phu quân mau cho nó vào thiếp.

Hồ Diễm Nhi rên rỉ yêu kiều nói.


Thái ra hiệu nàng lấy tay ra, hắn ôm nàng vào ngực mình dương vật hắn chỉnh hơi công lên ngay khe rãnh nhỏ đỏ rực tiểu huyệt nàng.

Ọt~~ dương vật chui từ từ vào âm đạo nàng từng thớ thịt mềm mại co thắt, như muốn trục xuất thứ lạ xâm nhập vào âm đạo chủ nhân mình.

Ưmm.

.

Ưm.

.

Phu quân nó to quá! thiếp! đau.

Hồ Diễm Nhi ôm cổ hắn lí nhí phả tiếng rên kiều mị của mình vào tai Thái.

Hắn nghe mà như liều thuốc dục hoả tăng cao, ra sức thúc mạnh ở phía dưới đâm vào hạ thể nàng.

Bạch Bạch Bạch.

Ư.

.

Ưm! Á.

.

Á.

sướng quá phu quân! thiếp.

.

yêu nó quá.

Nàng cứ ôm cổ hắn rên rỉ những từ vô nghĩa đầy mùi mẫn.

Hồ Thanh Nguyệt hơi quạo quát lên.

Này các ngươi ôm nhau xong chưa sao lại lâu như vậy.

Uyển Ngọc Diệu cũng bực mình quát.

Ôm nhau thì nhanh đi, chúng ta còn có việc ở tông môn.

Hồ Diễm Nhi nghe tiếng hai nữ thì giật mình hơi e sợ bị phát hiện bên dưới âm hộ có thắt lại mãnh liệt hơn dâm thủy nàng tiết ra ướt át cả nội khố nhỏ, vì họ không dùng thần thức thăm dò qua nếu không họ mà thấy cảnh này chắc sốc nặng.

Phu.

.

Quân mau lên thiếp! thiếp sợ.

Hồ Diễm Nhi run run vay gầy nói.

Thái thấy vậy cũng chạy nước rút, ôm hôn môi nàng lần nữa hai tay hắn bấu vào mông tròn lẳng của nàng bên dưới dương vật thúc mạnh lên tiểu huyệt sưng đỏ từng nhịp.

Ư.

.

Ư! Ưmm.

.

Sướng quá.

.

Phu quân thiếp! muốn raaa.


Hồ Diễm Nhì mồ hôi nhễ nhãi khắp người như vừa đi sông hơi về.

Hồ Thanh Nguyệt nghi hoặc nói.

Hồ Diễm Nhi mặt ngươi sao đỗ hồ môi nhiều thế?.

Uyển Ngọc Diệu cũng phụ hoạ nói.

Còn bên dưới váy sao cứ nhễ nhãi cái gì trong suốt như nước rơi xuống thế kia ngươi mắc tiểu à?.

Hồ Diễm Nhi đỏ hết cả mặt nép người vào nam nhân này bên dưới nhục động ướt át của nàng co thắt mãnh liệt hơn, nàng rên rỉ thúc dục nói.

Ư! Ưm phu quân mau lên! mắc cỡ chết đi được.

Hắn ra sức phía dưới côn thịt nhấp vào âm đạo nàng vài trăm cái.

Áaaa! Á.

.

thiếp! thiếp Raaaaa, lần này nàng truyền ý niệm cho hắn vì sợ mấy người kia nghe thấy.

Dương vật hắn được âm tinh của nàng tưới lên đầu khấc cũng căng phồng lên một vòng co giật phun thẳng tinh hoa vào hoa tâm nàng hoà quyền với âm tinh.

Hắn rút dương vật ra Hồ Diễm Nhi liền kéo nội khố mình che lại nếu không nó sẽ chảy dương tinh ra ngoài mất.

Hắn hôn lên má hồng hào của nàng cái nữa rồi nhu tình nói.

Đợi phu quân sẽ đến tìm nàng.

Nàng gật gật đầu rồi cũng thối lui quay về với Hồ Thanh Nguyệt bàn tay nhỏ nhắn nàng cứ bụm ở chỗ tiểu huyệt mình.

Hai nữ nghi hoặc cái gì vậy chứ?.

Hồ Thanh Nguyệt lo lắng hỏi.

Ngươi có sao không, sao mặt lại đỏ như vậy bị sốt sao?.

Nàng lấy tay sờ lên trán Hồ Diễm Nhi.

Hồ Diễm Nhi lắc lắc đầu nói.

Đồ đệ hơi mệt chút mau về thôi sư phụ.

Nàng gật đầu xoay sang chấp tay với Uyển Ngọc Diệu.

Vậy ta đi trước Diệu Tông Chủ thông thả.

Uyển Ngọc Diệu gật đầu.

Rồi phi thuyền kia cũng rời đi, dưới ánh mắt lưu luyến của nam nhân và nữ nhân đứng trên mũi thuyền.

Hồ Diễm Nhi khẽ rơi giọt nước mắt nó rời khỏi phi thuyền bay về phía Thái làm ướt mặt hắn.

Thái sờ lên mặt mình cảm giác chìa lìa dù chỉ là một chút, hắn cũng không muốn nữ nhân của mình rời xa tí nào, cảm giác bất lực ấy không thể làm gì ngoài nhìn lão bà mình rời đi trước mặt mình.

Đang cảm động thì gáy hắn được một bàn tay mềm mại xách đi như cổ gà vừa đi vừa mắng hắn.

Xú nam nhân ngươi làm sao đấy?, nữ nhân vây quanh thành đàn như vậy còn luyến tiếc một người ư?.

Thái lắc đầu cười khổ với bà nương chưa trải đời này cũng lười so đo với nàng.

Nàng thấy hắn không trả lời mình, liền vứt hắn xuống.

Bịch!, Thái phủi bụi trên người rồi hướng mắt về xa xăm.

Uyển Ngọc Diệu điều khiển phi thuyền xé rách hư không khải hoàn Tông Môn.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận