Vì Sắc Mà Tu Luyện


Sau khi hai nàng về phòng thì hắn cũng không ở đó mà rời đi.

Thuận Quân Trấn.

Dòng người vẫn tấp nập như vậy vẫn mua bán như ngày hôm đó nhưng hôm nay lại chỉ có bóng một người thiếu niên lủi thủi đi trên đường một mình, chính là Thái.

Hắn đi trên đường nhưng mặt thì không vui vẻ chút nào dường như rất bực bội chuyện gì đó, hắn đi vào một quán ăn gần đó ngồi xuống.

Tiểu nhị thấy có khách vào liền chạy lại lau bàn đặt bình trà cốc trà lên cho hắn rồi hỏi.

Vị công tử này muốn ăn gì nha?.

Hắn như người vô hồn hắn nói, tiểu nhị cho ta một gáo nước mưa, xương rồng xào me.

Tiểu nhị : ????.

Tiểu nhị nhìn hắn mà nói, thưa công tử ở đây không có mấy món đó xin công tử gọi món khác.

Hắn nói.

Có cái gì lấy hết ra đây,cho ta thêm vài bình tửu nặng đô.

Tiểu nhị đáp, được công tử đợi một chút món sẽ lên ngay, hắn chạy đi hoắc hoắc tay dơ cao gọi người trong bếp làm món.

Một lát sao tiểu nhị bưng lên bàn chục món ăn tiêu biểu nhất chắc chính là bánh bao thời tiền sử, ba bình tửu thường.

Hắn phất tay ném linh thạch cho tiểu nhị rồi đuổi hắn đi, tên tiểu nhị nhận linh thạch xong liền cáo lui.


Hắn nhìn món ăn trên bàn rồi cầm bánh bao lên gặm rồi bỏ xuống vì nó không ngon mấy, rồi lại cầm bình tửu lên mở nắp ra nóc "ực ực" hết bình này rồi tới bình khác hết ba bình hắn lại gọi, tiểu nhị cho ta thêm chục bình tửuHắn uống xong " ực ực " lại hết mười bình tửu, hắn say bí tỉ, hắn lại gọi tiểu nhị cho ta thêm tửu, nhưng tiểu nhị lại chạy ra nói với hắn, thưa công tử hết tửu rồi ạ chỉ còn một bình, hôm nay đông khách quá vì là đêm hoa đăng nên rất nhiều người đặt tửu.

Hắn la ó lên, sao lại còn một bình mau lấy ra quán trọ này ta bao hết.

Tiểu nhị thấy hắn say rồi nên lựa lời khuyên nhủ, công tử hay quán trọ đưa cho ngài một bình tửu xem như tặng ngài vừa đi vừa ngắm hoa đăng uống tửu cảnh đẹp hữu tình bao very good.

Không ta không thích ta thích ngồi ở đây uống tửu mau cho ta nhanh lên.

Hắn la ó khiến mọi người xung quanh nhìn hắn, có vài người thì âm thầm khinh bỉ sao lại có người nát tửu như vậy chứ, có người nhận ra hắn là nhị công tử gia tộc Minh liền la lên, A đây không phải là nhị công tử Minh Thái sao.

Thì ra là hắn là tên phế vật không có linh căn đúng không?.

Hắn đứng lên khập khiễng nói, không có linh căn con m* chúng mày.

Nói xong tay hắn tụ một quả cầu hình tròn như mặt trời, nhưng như trái banh vậy hắn bay lại gần người vừa nói hắn là phế vật áp sát quả cầu vào đầu tên đó, làm tên đó sợ hãi đái ra mật, cảm giác tử vong cận kề.

Bỗng nhiên lúc này có một quả cầu hệ thủy băng tới tay hắn đóng băng quả cầu hắn lại.

Hắn rống lên, là ai mau ra đây.

Tên kia như được ân xá vội chạy thụt mạng ra khỏi quán trọ.

Là nhân gia đây, có một bóng lã lướt từ trên lầu đi xuống đeo mạng khăn che mặt.

Hắn nhìn qua thì nước miếng chảy ròng ròng, chỉ thấy đây là một mỹ phụ tầm ba mươi dáng như hồ ly tinh chỗ cần lồi thì lồi chỗ cần lỏm thì lỏm quá cân đối cặp ngực thì to như hai quả bưởi.

Nàng lã lướt đến trước mặt hắn lấy ngón tay tinh xảo của mình vuốt ve lấy mặt hắn nói, là nhân gia đây công tử có việc gì sao.

Hắn mơ màng trước vẻ đẹp của nàng hắn nói, không không có gì, rồi hắn vội tát mình một cái cho mình tỉnh lại.

Hắn dùng Xuyên Thấu Chi Nhãn mình soi rọi thông tin người này.

Nhất thời hắn nôn oẹ ra.

Chỉ thấy thông tin hiện ra.

Tên : Cẩm Lan SụcGiới tính : trên nữ/ dưới nam, ( dưới còn cây láp trên có bưởi ).

Tuổi : 39Nhan sắc : 30/100Tình trạng : đang nung' muốn đè thiếu chủ ra thịt.

Tu vi : nguyên anh sơ kỳ.

Hảo cảm : 70/100Hắn nhìn vào bản thông tin mà trợn mắt, bà mẹ nó đây không phải là bà nội ở hiện đại sao chửi người như ngoé.

Vì lúc hắn đi trên đường thì có rất nhiều người hệ thống tự hiện thông tin lên, thì hắn nhìn hoa cả mắt hắn hỏi hệ thống có đóng lại được không, thì Thu Thủy nói được, chỉ cần dùng điểm sắc dục, hắn cũng dùng 500 điểm sắc dục để đóng nó lại khi nào cần mỏ ra xem là được.

Trở lại, hắn vội xua tay mình, đẩy Cẩm Lan Sục ra, rồi ôm mông mình chạy khỏi quán trọ.


Cẩm Lan Sục ở lại thì nghi hoặc, sao tên tiểu bạch kiểm này chạy nhanh quá nha người ta có làm gì đâu.

Thái vừa chạy ra khỏi quán trọ quay lại nhìn thì không thấy ai đuổi theo thì thở phào một hơi, mụ nội nó tí nữa là đồng đội nhộm kiếm vàng rồi hắn nghĩ mà rùng mình.

Rồi hắn lê thê đi trên đường về móc bình tửu trong túi trữ vật ra vừa cầm bình tửu vừa uống, vừa ngắm nhìn đêm hoa đăng.

Bỗng nhiên hắn đụng vào ai đó.

Tên kia quát lên, thằng mù nào đụng bố mày.

Thái trả lời, mày là ai "ực ực", vừa nói vừa uống.

Tên kia ngước lên nhìn thấy Thái thì thấy giật mình.

Thái cũng ngước xuống nhìn tên chửi mình thấy thằng Minh Hạ.

Tên Minh Hạ đang đi cùng hai thiếu nữ gọi là cũng đẹp nhưng là gái lầu xanh, còn hai tên lính thì bỏ ở nhà rồi, thấy Thái đi một mình thì Minh Hạ cười gằn nói thầm, hà hà chết mẹ mày gòi con.

Thái thì đang buồn rầu vì chuyện hai tỷ muội nên mới đi uống tửu ai ngờ gặp tên Minh Hạ này ở đây đúng có câu người hữu duyên, không gặp không được.

Thái cũng nở nụ cười lạnh, hôm nay không hành mày ra bã nữa thì thôi luôn.

Minh Hạ nói, thì ra là thằng phế vật mày, đi một mình là sai rồi tao đã là luyện khí tam giai đây chết m* mày với tao.

Thái diễn run sợ, a sợ quá sợ quá, đại ca tha cho đệ a.

Minh Hạ thấy vậy liền khoái chí cười ha hả vì bên cạnh còn có nữ nhân hãnh diện vô cùng.

Hắn nói được a đệ quỳ xuống liếm giày của đại ca đi đại ca sẽ tha cho đệ.

Thái nói, quỳ cái con m* mày cút đi chỗ khác, hắn tụ linh lực lên chân mình đá bay tên Minh Hạ.

Rầm! khói bụi mù mịt quầy hàng xấu số tan xương nát thịt.


Thái đi lại chỗ của Minh Hạ đang thoi thóp ở trong đống đổ nát hắn dùng bàn tay mình nhấc cổ tên Minh Hạ lên rồi vả vào mặt hắn thật mạnh "chát chát" liên tục vang lên nghe giòn rụm, rồi tên Minh Hạ phun máu "phốc" mặt mày như bị ong ong chít nó sưng húp, mắt cũng đen như chó mực.

Hắn nhìn Thái với ánh mắt sợ hãi đũn quần tí tách tí tách rươi xuống đường đi, hắn cố gắng trấn an mình bằng cách đem phụ thân mình ra hù Thái để biết sợ mà lui.

Minh Hạ quát, m* mày thằng phế vật thả tao ra mày biết bố mày là ai không.

Thái bình tĩnh trả lời, bố mày là Minh Quyền mẫu thân mày là Cầm Thi Tú.

Tao đéo thả mày làm được gì tao?.

Minh Hạ quát, mày có tin tao về mách lẽo phụ thân cho hắn giết mày không?.

Thái nói, ơ tao sợ quá cơ, nhưng mày phải thoát được khỏi tay tao để về với bố mày đã khà khà.

Nói xong Thái tụ linh lực một tay đấm túi bụi vào khắp người tên Minh Hạ khiến hắn phun máu liên tục mặt tái xanh như tàu lá chuối.

Minh Hạ sợ hãi vừa khóc lóc nói, đừng đánh nữa nhị đệ đại ca biết sai rồi, đừng đánh nữa.

Thái nói, thì thôi không đánh nữa, nhưng tao chuyển sang đá, nói xong Thái lại tụ linh lực vào chân mình đá liên tục khắp người tên Minh Hạ khiến hắn ngã gục xuống ôm bụng mình lăn qua lại ở dưới đất.

Đấm đá nửa tiếng thì Minh Hạ đầy rẫy vết thương chi chít.

Rồi Thái lại gần ghé vào tai hắn nói gì đấy rồi dùng tay khứa ngay cổ mình như cảnh cáo, nhìn xuống ngay chỗ thằng em Minh Hạ rồi đạp mạnh vào đó, làm hắn như heo bị chọc tiết la lên Aaaaaaa tên Minh Hạ thành thái giám thật sự hết hại đời gái nhà lành, Thái lấy túi trữ vật của Minh Hạ làm tên này sợ run cầm cập gật đầu lia lịa, Thái quay người bỏ đi về gia tộc.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận