Ngoại truyện 11.
Mau chóng tiến lên từ lên kéo dài cho em!
Sống tới bây giờ, Chu Cảnh Di không phải là kiểu người làm mà không nhận, trái lại, cô còn thẳng thắn hơn rất nhiều so với đàn ông.
Khi học tiểu học cô còn không có cái gọi là hình tượng tiên nữ gì đó, lăn lộn cũng bọn Phó Ý, khó tránh khỏi gặp phải các vụ ẩu đả đánh nhau.
Khi đó không có khái niệm nam nữ gì, đi theo đám anh em bọn họ xông lên rồi cùng nhau ăn một bữa.
Dù bây giờ hình tượng đã được xây dựng, tính cách vẫn như xưa nên thi thoảng vẫn khó tránh khỏi hình tượng bị sụp đổ.
Chu Cảnh Di im lặng hai giây, bình tĩnh ngước mắt: “Tôi thầm mến cậu đấy.
”
Thoải mái, không chút che giấu,
Nghe lời này, Khương Như Hòe có hơi kinh ngạc.
Tính cách anh rất xấu, mồm miệng có chút bỉ ổi, nhưng cũng không phải không có bạn gái nào có ý với anh.
Nhưng kiểu thầm mến trực tiếp như vậy, quả thực là lần đầu tiên thấy.
Nhíu mày, khi anh đang chuẩn bị đáp lại bằng câu gì đó thì cô gái nhã nhặn lịch sự trước mặt đã mở miệng lần nữa.
“Chỉ có điều bây giờ tôi chỉ muốn đạp đầu cậu xuống mặt sàn.
”
Khuôn mặt mỉm cười, tay dùng sức nắm chặt bút, mạnh mẽ đâm lên mặt bàn, rõ ràng chỉ cần tính hình cho phép nhất định sẽ đem anh ‘giày xéo dưới ngựa’.
Khương Như Hòe: “! ”
Anh có chút buồn bực.
Nếu như nhớ không lầm, một tiếng trước, người cưỡng hôn mình là cô.
Thậm chí còn cắn anh một cái.
Nghĩ tới đây, anh vô thức ɭϊếʍ môi dưới, bên trong còn có cơn đau nhẹ.
Không nghĩ tới cô gái trước mặt này nhìn qua yếu đuối, không những biết cắn người, mồm miệng còn rất cứng rắn.
Đầu ngón tay Khương Như Hòe khẽ gõ lên mặt bàn, giọng điệu ngạo mạn: “Không thích, vì sao muốn quấy rối ȶìиɦ ɖu͙ƈ tôi?”
Nghe vậy, Chu Cảnh Di suýt chút nữa tức chết.
Cái gì gọi là quấy rối ȶìиɦ ɖu͙ƈ anh???
Không phải cô chỉ tức giận cắn môi anh một cái thôi sao?
Câu nói càn rỡ này khiến Chu Cảnh Di bất ngờ.
Trước kia ở cấp ba, khi nhìn thấy Khương Như Hòe luôn bày ra vẻ mặt lãnh đạm, trêи mặt viết ‘thứ cho tôi nói thẳng, mấy người đang ngồi đều là đám ngu ngốc’, nói chuyện với ai cũng lộ ra dáng vẻ không kiên nhẫn.
Nói thật, cô thật sự bị dáng vẻ chó má này của anh hấp dẫn, tiếp đó càng không thể cứu vãn.
Nhưng Chu Cảnh Di làm thế nào cũng không nghĩ tới, thầm mến bao nhiêu năm, cho rằng anh là một người không ăn khói lửa nhân gian mà cả người lộ ra hơi thở của người muốn xuất gia.
Nói tới nói lui lại có thể cợt nhả như thế?
“! Dù tôi thầm mến cậu thế nào đi nữa.
” Cô học theo dáng vẻ của anh cười nhạt đáp lại: “Thật ngại quá, cậu không còn xứng đáng để tôi hứng thú với cậu nữa.
”
Hai tay khoanh trước ngực dựa vào lưng ghế, Chu Cảnh Di ép vẻ không tự nhiên trong lòng xuống, làm ra biểu cảm khinh miệt: “Tôi hôn cậu một cái cũng tính là quấy rối ȶìиɦ ɖu͙ƈ, vậy ngày nào đó tôi nhất thời cao hứng hôn cậu nhiều hơn một cái, có phải còn muốn đến tòa án kiện tôi cưỡng ép đàn ông yếu đuối hả?”
Mới vào học không bao lâu, ngoài cửa sổ lộp bộp một trận mưa bóng mây, mạnh mẽ mà nhanh chóng; sau khi mưa tạnh, cây cầu vồng rực rỡ treo mình trêи bầu trời đã chuyển xanh.
Cô gái trẻ đang đứng giữa giai đoạn trưởng thành và ngây ngô, bởi vì quá nóng, tóc dài được buộc lên bằng dây thun màu lam nhạt đơn giản, vài sợi tóc mái rủ xuống hai gò má và bên tai, làm cho khuôn mặt vốn ưa nhìn lại càng thêm hoàn mỹ; khoanh hai tay trước ngực, chiếc áo T-shirt mỏng ôm lấy cơ thể tuyệt đẹp của cô gái, lúc làm bộ coi thường còn khẽ cắn môi dưới, trái lại có thêm một chút dễ thương khó lý giải, nhìn qua càng giống như miệng thì ngại nhưng cơ thể lại thành thật, rõ ràng rất thích nhưng lại không dám thừa nhận.
“Không nghe rõ lời tôi nói sao?”
Hồi lâu không thấy anh trả lời, cô gái mất đi kiên nhẫn, khi nghiêng mặt sang bên liếc anh động tác có hơi lớn, tóc đuôi ngựa quét lên mặt Khương Như Hòe, nhè nhẹ, hơi ngứa.
Khương Như Hòe nghe thấy tiếng tim mình đập thịch một cái.
Mạnh mẽ, lại rõ ràng.
“! ”
Khương Như Hòe quay mặt ra chỗ khác, khi mở miệng lần nữa trong giọng điệu lại mang theo vài phần không được tự nhiên: “Cậu cứ nhất định phải nghĩ như vậy cũng không phải không được.
”
Chu Cảnh Di: “???”
-
Một tiết học chỉ có một tiếng rưỡi, mặc dù ngồi bên cạnh là nam thần nhưng Chu Cảnh Di vẫn khó tránh khỏi cảm thấy thời gian này quá khó khăn.
Chủ yếu vẫn là bởi vì tình trạng này quá mức xấu hổ.
Thật ra lúc này là lần đầu tiên trong bốn năm biết Khương Như Hòe, Chu Cảnh Di nói chuyện nghiêm túc cùng anh như vậy.
Tình cảm bạn bè cùng lớp đại học cũng không thể sâu đậm như khi cấp ba, cho nên mặc dù bọn họ là bạn cùng lớp đại học khoảng một năm rưỡi, Chu Cảnh Di cũng rất ít khi có thể nói chuyện cùng anh.
Thứ nhất đúng là do có vầng sáng nam thần bao quanh, mặt khác chính là lên đại học ngoại trừ lúc lên lớp rồi tan học, ngày bình thường ngay cả mặt mũi cũng không thấy.
Vị này kiên quyết chả thèm tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào, cơ hội nhỏ bé đến gần anh cũng không có.
Chu Cảnh Di nhớ mang máng, lần trước nói chuyện với Khương Như Hòe có lẽ là ở nhà ăn, nhiều người đến mức muốn nổ tung.
Người đàn ông lười biếng đứng sau lưng cô, sát lại cực kỳ thiếu kiên nhẫn hỏi cô có thể ‘cho qua’ không.
Thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không nhìn cô, giống như nói chuyện với không khí.
Trêи thực tế bởi vì chen chúc quá, khoảng cách giữa cơ thể anh và cô gần bằng nửa ngón trỏ.
Đó cũng là một ngày hè nóng bức, hẳn là anh vừa tắm xong, trêи người thoang thoảng mùi hương nhè nhẹ mà rất dễ chịu.
Cô vốn muốn nói gì đó.
Ví dụ như, bạn học Khương, cậu có nhớ tớ với cậu cùng trường cấp ba không, chính là lớp học bên cạnh, sát cạnh nhau, rất gần đấy.
Hay hoặc là, Khương Như Hòe, vở ghi chép tiết học tối có thể cho tớ mượn xem chút không.
Nhưng mà cơ thể cô mới thành thực nghiêng người, Khương Như Hòe đã rời đi rồi.
Không phải là đặc biệt chán nản, dù sao cũng là bạn học cùng trường, còn là bạn học cùng lớp, kiểu gì cũng có cơ hội, chỉ cần chờ đợi.
…
Kết quả, cô chờ tới tận bây giờ.
Cơ hội khiến người ta hít thở không thông.
Sắp tan học rồi.
Thầy giáo dạy tư tưởng chủ tịch Mao vẫn cầm micro mặt mày hớn hở giảng hăng say trêи bục giảng.
Chu Cảnh Di liếc mắt nhìn Khương Như Hòe đang lười biếng dựa vào ghế, do dự chốc lát, lấy di động ra, mở khóa, tìm đến Wechat.
Mở khung trò chuyện được đặt tên ‘áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ’, lướt trêи bàn phím.
[Hư Hư*, tự nhiên anh ấy đổi chỗ với bạn cùng phòng, ngồi cùng một bàn với tớ cả một tiết!!!]
*Từ Hán việt “Hư” và “Tự” trong tên Trì Tự có cách đọc pinyin gần giống nhau.
[Anh ấy còn hỏi có phải tớ thầm mến anh ấy không!!!]
[Chẳng lẽ anh ấy biết được gì đó rồi huhuhu!!!]
Còn năm phút nữa là tan học, Chu Cảnh Di không có thời gian cũng không có tâm tư chơi game, dứt khoát bắt đầu điên cuồng oanh tạc đối phương.
[Tớ chỉ hôn một cái thôi! Tớ không tin anh ấy chưa đi vũ trường quẩy!! Mọi người đều là người trưởng thành, hôn một cái thì làm sao? Làm sao!!!!!!]
[Huhuhu Hư Hư của mẹ, sao con không để ý tới người ta! Bây giờ người ta cực kỳ tủi thân đó!!!]
[Con trai, con phản bội mẹ rồi.
]
Tiếp đó tiếng chuông tan học vang lên, ông thầy cuối cùng cũng lưu luyến thu lại nước miếng chưa nói hết.
Chu Cảnh Di tắt điện thoại, chuẩn bị làm như không có chuyện gì xảy ra rời đi.
Điện thoại đặt trêи bàn chợt rung lên điên cuồng.
Cô đang thu dọn giáo trình và bút như đang cố che giấu, vừa nhìn thấy lời mời gọi video hoảng hốt trong nháy mắt, kết quả là trong giây phút cô luống cuống tay chân chuẩn bị tắt cuộc gọi…
Cô không cẩn thận ấn vào nút màu xanh lá.
Chu Cảnh Di: “! ”
Khuôn mặt Trì Tự không xuất hiện như trong dự đoán, ngược lại là tiếng gọi thân thiết của cô gái xấp xỉ tuổi cô: “A Di!”
Nhất thời Chu Cảnh Di thở phào nhẹ nhõm… thật may là cô em gái thân thiết từ bé của cô Trì Cẩn.
Ai ngờ cô còn chưa kịp chào hỏi, lời thăm hỏi của Trì Cẩn giống như bắn pháo còn mãnh liệt hơn cả trận mưa bóng mây ban nãy hướng về phía cô…
“A Di A Di!!! Người đàn ông chị nói! Có phải là anh ấy không!!!”
“Chính là cái người! Người chị thích từ cấp ba đến tận bây giờ, cái người chị nói siêu cấp có sense(cảm giác) siêu cấp đẹp trai ý!!!”
“Cái người cái người cái người!!!! anh em gọi là gì ý nhỉ? Anh ấy nói A Di mỗi ngày đều nói mãi bên tai anh ấy…”
Trong lòng Chu Cảnh Di ‘lộp bộp’ một tiếng, hoảng loạn cầm điện thoại lên…
“! Khương Như Hòe.
”
Giọng nam lãnh đạm không nhanh không chậm truyền đến.
Chu Cảnh Di: “! ”
Chu Cảnh Di đờ đẫn nhìn một vòng xung quanh rồi vội vàng ra khỏi đoàn người đi tranh cơm.
Ầm ĩ như thế.
Chắc là anh không nghe thấy đâu.
Chắc là…
Vậy…
Đầu cô không chịu khống chế quay qua chỗ Khương Như Hòe.
Ngay sau đó, đôi mắt quen thuộc nhìn lại cô, ánh mắt chợt hiện lên tia sáng không rõ.
Trì Cẩn vẫn còn lải nhải không ngừng.
“A Di, anh ta nhất định đã biết chuyện chị thích anh ta rồi, em nói chị nghe rèn sắt là phải rèn khi còn nóng muốn có bạn trai thì đừng care(quan tâm) chuyện mặt mũi, mau chóng tiến lên từ lên kéo dài cho em, làm tới khi anh ta cam tâm tình nguyện gọi chị là bảo bối!! Không phải chị luôn nói muốn đè anh ấy sao…”
Đầu kia, khóe môi Khương Như Hòe chậm rãi cong lên ý cười khó hiểu, không thể nói là tình cảm gì, chỉ là khiến cô cảm thấy có hơi rợn tóc gáy.
“Không phải nói tôi không đáng để cậu có hứng thú sao?”
Biểu cảm Chu Cảnh Di cứng lại, đầu óc bắt đầu trở nên trì trệ.
“Thầm mến tôi cũng thôi đi.
” Anh cố tính ngân giọng: “Còn… luôn có kế hoạch muốn đè tôi?”
Khương Như Hòe cười nhạo, thừa thắng xông lên: “Còn nói hôm nay không phải là quấy rối ȶìиɦ ɖu͙ƈ?”
Hiếm khi anh ngậm ý cười, đuôi mắt cũng cong lên.
Nhưng Chu Cảnh Di bây giờ hoàn toàn không có tâm tư chú ý chuyện này.
Nét ửng đỏ từng chút từng chút lan trêи hai má, giống như hậu tri hậu giác*, hoặc giống như hoàn toàn tỉnh ngộ.
*Là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm.
Rốt cuộc hiểu rõ hôm nay bản thân xúc động đến mức nào.
Mất mặt ra sao.
Chuyện đã xảy ra.
Rốt cuộc có bao nhiêu kinh thế hãi tục*.
*Chỉ những việc đi ngược quy tắc, khiến cho nhiều người phải kinh hãi.
“! ”
Chu Cảnh Di hối hận nhắm mắt lại, yên tĩnh hồi lâu, mới chầm chậm mở ra, nhưng giọng nói vẫn không đè ép được sự tức giận cùng hoảng loạn rất có ý tứ muốn bất chấp tất cả.
“Vậy rốt cuộc cậu muốn thế nào?”
Người ở phòng học đã đi gần hết, chỉ còn lại lẻ tẻ vài người đang vây quanh ông thầy dạy Mao khái, là ban cán sự lớp đang cầm danh sách điểm danh.
Bọn Diệp Liễu đã sớm không thấy tung tích, Khương Như Hòe nhìn người đứng trước mặt, cô gái mặt đỏ tới tận mang tai, đầu óc xoay chuyển thật nhanh.
Có lúc nhớ tới cảnh tượng buổi chiều bị cô cưỡng hôn.
Có lúc lại nhớ tới khi bị người ta vạch trần, dáng vẻ cô đáng yêu kinh sợ tại chỗ,
Bất kể nghĩ thế nào, cũng có thể khiến lòng anh tràn đầy cảm giác vui vẻ khó hiểu.
Lại ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi dưới, Khương Như Hòe cong môi, dù ra sao vẫn rất bình tĩnh nhìn cô chăm chú.
Lúc này Chu Cảnh Di bị cái nhìn chằm chằm của anh làm cho da đầu tê dại, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm ức, dựa vào cái gì mà cuộc sống trước giờ của mình chưa từng xấu hổ như vậy, hôm nay lại có thể ném đi mặt mũi cả một đời?
Suy nghĩ một chút, thái độ của cô không tránh khỏi càng thêm ác liệt: “Vậy đến cùng cậu muốn thế nào? Tôi cũng chỉ nhất thời tán tỉnh chút thôi, chẳng lẽ cậu còn muốn tôi chịu trách nhiệm sao?”
Sờ sờ cằm, Khương Như Hòe ung dung đứng lên, bỗng nhiên cao hơn cô một khoảng.
Biểu cảm không giống vẻ kiêu ngạo và không coi ai ra gì thường ngày, lúc này nhìn qua còn có chút lưu manh vô lại.
“Cũng không phải không được.
”
Cũng không phải không được.
Anh không được cái quái gì!???
Chu Cảnh Di sụp đổ ngẩng đầu nhìn anh: “Có phải cậu còn muốn bảo tôi làm bạn gái cậu không?”
“Ừm, nếu như là lời cậu nói.
” Câu nói của anh mang theo vài phần ngả ngớn, không chút khách khí quan sát cô một vòng: “Tôi miễn cưỡng chấp nhận.
”
Thử nghe xem anh nói gì này!!!
Chu Cảnh Di thật sự muốn ghi lại cuộc trò chuyện này đem đến trạm phát thanh để giảng viên sinh viên toàn trường nghe một chút, rốt cuộc người này không biết xấu hổ đến đâu!!!
Chu Cảnh Di cô, cho dù hèn mọn đến đâu khi thầm mến một người bốn năm cũng không thể tùy theo anh như thế…
Đợi đã!
Suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Chu Cảnh Di ngừng lại trong nháy mắt.
Khương Như Hòe vừa mới nói gì thế nhỉ?
Anh ấy nói nếu như là lời cô nói…
Chu Cảnh Di vui mừng như điên: “Được, cứ quyết định như vậy đi, hôm nay bắt đầu là ngày đầu tiên!”
Tiện nghi lớn như thế này, còn là tiện nghi cô mơ ước suốt bốn năm…
Nếu mà không chiếm lấy thì quá đáng tiếc hahahahahahahaha!!!!!!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...