Chương 1.
“Anh có biết cờ vua bay không?”
Lâm Giang giữa mùa hè, dù là buổi sáng hay đêm tối luôn có một tầng không khí dày và oi bức khiến mọi người cảm thấy phiền não vô cớ.
Khi màn đêm buông xuống, các kiểu quán bar trong khu phố sôi nổi lên đèn với đủ mọi màu sắc, giống như một tú bà đã ngủ cả ngày đến thời điểm này xoay lưng đi ra vẫy khách.
Âm nhạc dần lắng xuống, Khương Như Vũ cũng theo nhịp điệu thể hiện tốt động tác kết màn định sẵn, đợi đến khi người đứng trước máy quay ra hiệu có thể thả lỏng, cánh tay cô như bị ai đó rút hết năng lượng mà buông xuống.
Không cùng bạn đi xem đoạn phim ngắn vừa ghi, cô đến chỗ bậc thang sàn nhảy ngồi xuống, trêи trán lấm tấm mồ hôi, đôi môi mím lại thở dốc.
Mặc dù nhìn qua tâm tình cô không xao động chút gì nhưng vẫn không thể không đi về phía máy quay.
Cho đến khi tiếng hoan hô của ba cô gái vây quanh chiếc máy quay truyền đến thì tâm trạng đang treo lơ lửng của cô mới thoáng ổn định một chút.
Đây đã là lần quay thứ bảy.
Ngày thường mấy đoạn ngắn tự mình quay hai lần là có thể xong, mọi người cùng phối hợp luyện tập hai ngày, kết quả khi chính thức quay vẫn không tránh khỏi xuất hiện những vấn đề này kia.
Khương Như Vũ là một uploader nổi tiếng - Yuna ở trang web A, bởi phong cách các bài nhảy cover của cô không chỉ có nét riêng mà còn có độ khó cao hơn bản gốc, cô đã giành được vị trí nho nhỏ cho mình trêи trang vũ đạo A lớn như vậy.
Lần này cô nhận được lời mời từ một uploader cũng ở thành phố Lâm Giang, dự định hợp tác cùng nhau sản xuất một bộ sưu tập video cover nên mới tới quán bar mới mở đã khá nổi tiếng trêи mạng trong thành phố để quay.
“Yuna, lần quay này thật vất vả lắm mới xong, cùng tụi chị đi uống chúc mừng một chút đi.”
Người uploader mời cô xác nhận bản quay nháp không còn vấn đề gì, khiến cho mọi người sau khi kết thúc công việc đều cười hì hì đến ôm cô.
Khương Như Vũ dùng khăn giấy lau mồ hôi: “Uống gì đây?”
Trong lúc nói chuyện, cô ấy dẫn Khương Như Vũ đến một chiếc ghế dài, ngoài hai cô gái kia mọi người giúp họ quay đều ngồi ở đó.
“Đương nhiên là uống rượu rồi.” Cô gái có kiểu tóc búi hai bên lắc qua lắc lại cười nói: “Nhưng mà em còn chưa trưởng thành, chị bảo bọn họ gọi nước trái cây cho em.”
Khương Như Vũ để lại túi bên cạnh, hơi hé môi, có thể lờ mờ thấy được quyển sách ‘5 năm đại học 3 năm mô phỏng’* đặt trong đó dưới sự đan xen của ánh đèn.
* Tên quyển sách dùng để luyện thi đại học ở Trung Quốc.
Nội dung gồm tổng hợp các đề tuyển sinh trong vòng 5 năm và các câu hỏi thi thử của các trường cấp 3 xuất sắc ở nhiều nơi trong 3 năm gần đây.
( Nguồn: Baike.badu và zhidao.baidu)
Trời tối dần, trong quán bar đông người hơn, bởi vì quán này mới mở không lâu nên phần lớn là những người trẻ tuổi theo trào lưu mà đến, trong chốc lát không khí rất náo nhiệt.
Đây là lần đầu tiên Khương Như Vũ tới những nơi này, không biết nên làm gì, cô không muốn bước xuống sàn nhảy chen chúc trong đám người, chỉ đành ngồi một bên nghịch điện thoại.
Đang chơi hăng say thì đột nhiên trò chơi bị gián đoạn bởi một cuộc gọi đến.
Khi vừa nhìn thấy tên người gọi, cơ thể cô lập tức cứng đờ, nói với bạn bè một câu rồi vội vã đi về hướng cửa chính của quán.
Bình tĩnh nhìn chằm chằm điện thoại trong hai giây, trước tiên cô làm tốt công tác chuẩn bị sau đó mới nghe máy.
Âm thanh của mẹ Khương ở bên kia điện thoại truyền đến: “Tiểu Vũ, sao còn chưa về nhà?”
Khương Như Vũ cảm thấy tiếng nhạc ở đây vẫn hơi lớn, đi sang bên cạnh mấy bước rũ mắt chậm chạp trả lời: “Dạ, mọi người vẫn đang chơi.”
“Không được về nhà quá muộn, sáng mai con còn phải học gia sư đấy.” Mẹ Khương nói vào trọng tâm: “Học kỳ sau là con lên lớp 12 rồi, các cuộc tụ tập bạn bè có thể không đi thì từ chối, đợi tốt nghiệp rồi gặp nhau cũng không muộn.”
“Mẹ à, hôm nay là sinh nhật của Hoàng Di, không phải là bạn bè bình thường.” Khương Như Vũ giả vờ bình tĩnh: “Con sẽ cố gắng về sớm mà.”
“Muộn quá thì bắt taxi để về, tốt nhất là tìm bạn học nào đó gần nhà về cùng.
Nếu không được thì mẹ gọi cho chị họ đến đón con.”
“Con biết rồi mẹ, con sẽ về nhà sớm.” Cô cam đoan lần thứ ba, mẹ Khương mới miễn cưỡng cúp máy.
Cảm thấy mẹ Khương bên kia không hoài nghi gì, thần kinh căng thẳng cả một đêm của cô rốt cuộc cũng được thả lỏng, sau khi cúp điện thoại cô đi về phía ghế dài bên kia.
Trận chiến bên trong đang hừng hực khí thế, lúc này mới thấy Khương Như Vũ từ bên ngoài trở lại, chị gái tóc hai búi giống Pucca đang trong dáng vẻ phóng khoáng lắc xúc xắc lập tức kêu dừng: “Tôi đi lấy cho mọi người bàn cờ vua bay*, chơi xúc xắc đến phát chán rồi.”
*Trò chơi gần giống cá ngựa bên Việt Nam nhưng rắc rối hơn.
Có 4 người chơi chính, đổ xúc xắc và để cho quân mình đi về phía đích và đá quân của đối thủ về nhà họ.
Có một số ô sẽ xuất hiện chức năng đặc biệt.
Khương Như Vũ khoát tay: “Để em đi lấy cho, mọi người chơi tiếp đi.”
Tóc Pucca vốn chưa chơi xong ván này, nghe cô nói vậy liền đồng ý.
Trong bar người phục vụ không nhiều lắm, lúc họ mới tới có tổng cộng không tới 4-5 người, thêm một nhân viên pha rượu và một DJ không biết được mời từ đâu về, không quá 10 người.
Không khí dần náo nhiệt lên, Khương Như Vũ tìm mãi không được một người.
Không nản lòng Khương Như Vũ dự định đi một vòng, cuối cùng nhìn thấy một người có vẻ là phục vụ đi từ trong toilet ra.
Nhìn qua người đó có chút thảm hại, mái tóc ướt sũng nhỏ giọt, trêи người mặc áo sơ mi trắng mới tinh, từ thắt lưng đi xuống quần tây đen bao lấy đôi chân dài; thật sự không giống một người phục vụ bình thường, cảm giác thật giống người mẫu trêи sàn catwalk.
Anh ta không nhanh không chậm xắn ống tay áo đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay săn chắc đường nét rõ ràng, sau đó ngẩng đầu lên, đôi môi mím chặt thành một đường, bên trong đôi mắt đào hoa là sự không vừa lòng và bực bội.
Đến tận hôm nay cô mới nhìn thấy người phục vụ có dáng vẻ đẹp như vậy.
Nhưng lúc này sắc mặt anh ta rất tệ, Khương Như Vũ chần chừ, đã định bước chân đến mà lại lén thu về.
Lúc này toàn thân anh ta toát lên câu “Chớ động đến ông đây”, giống như nếu có người cả gan dám đến nói chuyện với anh ta ngay sau đó anh ta sẽ xé áo của mình vo tròn rồi ném vào mặt họ.
“Chị đây thà đến catwalk ở câu lạc bộ X Mã* còn hơn làm chuyện rước bực vào người."
*X Mã ở đây chỉ câu lạc bộ Bạch Mã ở Thượng Hải, nổi tiếng là nơi những phụ nữ có tiền đến bao trai.
Ngay khi trong lòng Khương Như Vũ còn cảm thán cho khuôn mặt đầy vốn liếng của anh ta thì điện thoại trêи tay rung lên, là tin nhắn Wechat Pucca gửi tới.
[Yuna, sao còn chưa quay lại?]
Ý là bọn họ đã chơi xong rồi chỉ còn đợi bàn cờ vua bay cô mang về thôi.
Trong nháy mắt chuông báo khẩn cấp vang lên trong đầu, cô cau mày nhìn xung quanh một vòng, xác định không thấy những người phục vụ khác, đành quay đầu lại nhìn người nọ.
Không biết từ khi nào bên cạnh anh ta xuất hiện nhiều người như vậy, nét mặt dịu dàng đang cùng anh ta nói gì đó, có thể cũng là khách đến tìm anh ta hỏi đồ.
Nếu đã có nhiều người đến tìm anh ta như thế thì cô cũng không cần do dự, Khương Như Vũ lặng lẽ nghĩ, cần nhanh đi hỏi anh ta về bàn cờ vua bay cho xong việc, mọi người bên kia vẫn đang chờ.
Nghĩ thì như vậy, phía kia có hai người đàn ông quay đầu nhấc chân đi về phía cô.
Một bước, hai bước, ba bước,...
Ánh đèn im lìm chiếu xuống bị dáng người cao lớn che khuất sau đỉnh đầu, ngay khi người đàn ông đó đi qua sát người cô, Khương Như Vũ bất chợt đưa tay hướng về phía anh.
Âm nhạc trong bar vang rung trời, Khương Như Vũ không hy vọng có thể tự mình gọi anh lại, cho nên vỗ vào vai anh tỏ ý bản thân tìm anh có việc.
Chỉ là không ngờ tới anh bị đám người chen lấn, đã đến gần bên cạnh người cô, Khương Như Vũ vừa đưa tay khó thay đổi phương hướng, ngay sau đó...
Bàn tay cô chạm vào...!bụng của người ta.
"Bộp" một tiếng, dường như tiếng nhạc đinh tai nhức óc trong quán bar tự động biến mất chỉ còn lại cô và người phục vụ kia.
Người đàn ông dừng bước, cứng đờ người, quét mắt nhìn xuống, dừng lại trêи bàn tay chưa kịp thu về của cô mấy giây rồi lại nhìn cô từ trêи xuống dưới một lượt.
Hôm nay Khương Như Vũ mặc một chiếc áo croptop hai dây màu đen tuyền, khoác một chiếc áo khoác bên ngoài, nhìn xuống sẽ thấy chiếc váy ngắn đỏ kẻ caro, mái tóc dài mềm mại thả sau lưng, sau khi trang điểm gương mặt non nớt trông trưởng thành hơn, ngay cả tóc Pucca cũng không nhìn ra cô là học sinh cấp 3, chỉ tưởng là sinh viên năm nhất mới vào đại học.
Nhìn cô từ đầu đến chân một lần, anh ta mới thờ ơ mở miệng, lời nói lộ vẻ chế giễu: “Cô muốn cái gì?”
Bị lời anh nói làm cho bừng tỉnh, lý trí Khương Như Vũ rốt cuộc thoát khỏi trạng thái lơ đãng.
Cô bình tĩnh thu tay về sau đó làm bộ như không có việc gì xảy ra nói: “Tôi muốn cờ vua bay.”
Lúc này ngay cả vị khách đứng cạnh anh ta cũng nhìn cô bằng ánh mắt khó tin, càng khỏi phải nói đến người trong cuộc, khuôn mặt mang vẻ kinh ngạc.
Một lúc sau, anh mới lấy lại tinh thần: “Cờ vua bay? Gần đây xuất hiện tiếng lóng mới à?”
Nói xong, anh ta lấy di động ra, mở mã QR, nét mặt như cười như không nhưng nhìn kỹ sẽ thấy sự đùa cợt trong đó.
“Anh có ý gì vậy?” Cô không hiểu, nghi hoặc hỏi.
“Cô muốn xin số di động của tôi hay là kết bạn Wechat?” Anh ta dừng một chút: “Đều muốn sao? Được, cô quét mã trước đi sau đó tôi sẽ đưa số cho cô”
“...?”
Dù Khương Như Vũ có ngu ngốc đến đâu thì lúc này cũng nên phản ứng lại, cô khó tin nhìn mã QR rồi lại nhìn người phục vụ, ánh mắt hiện lên sự khinh thường.
?
Anh có vấn đề sao?
Rốt cuộc anh dùng bên não nào để suy nghĩ rằng cờ vua bay và số di động cùng Wechat có quan hệ với nhau?
“Tôi nói là tôi muốn cờ vua bay, cờ vua bay anh có biết không? Board Game* có bốn con đỏ vàng lam lá chạy quanh bàn cờ.” Cô căng mặt lặp lại yêu cầu của mình.
*Nguyên gốc là 棋盘游戏- trò chơi cờ bàn hay còn gọi là Board Game.
Là một thể loại trò chơi gồm 2 hoặc nhiều người tương tác trực tiếp với nhau thông qua một bàn cờ.
board game thường sử dụng vật dụng đi kèm như các lá bài, xí ngầu, quân cờ,… để hỗ trợ cho cuộc chơi.
Một số trò phổ biến ở Việt Nam như cờ tướng, cờ vua, cờ vây, cờ đá ngựa, cờ tỷ phú,...!(Nguồn: boardgame.vn)
“...” Người kia lúc này mới chợt phát hiện ra điều không thích hợp: “Board game?”
“Nếu không thì sao?” Khương Như Vũ đen mặt giơ tay chỉ vào áo anh ta nhắc nhở: “Không phải anh là phục vụ sao?”
Xung quanh ầm ĩ, có người nghe được DJ chơi một bài hát quen thuộc của mình liền lắc lư theo điệu nhạc và lớn giọng gào thét.
Mặc dù vậy Khương Như Vũ vẫn nghe được rõ ràng tiếng cười của người đàn ông bên cạnh nhân viên phục vụ.
Tuy ngắn nhưng thấy được sự hả hê trong đó.
Mà người kia dần dần thu lại biểu cảm trêи mặt cho đến khi chỉ còn khuôn mặt vô cảm.
Lát sau, anh ta cười lạnh lên tiếng: “Được, tôi đi lấy cho cô cờ vua bay, trước khi tôi quay lại cô nhất định không được đi đâu.”
Quay đầu rời đi.
Lời này là anh ta cắn răng mà nói mang theo một chút thẹn quá hóa giận, lời nói ra khiến Khương Như Vũ thấy anh ta như đang trong một cuộc tranh cãi.
Vậy mà không lâu sau anh ta thật sự đem bộ cờ vua bay đến cho cô.
Nhận lấy nó, Khương Như Vũ như trút được gánh nặng, nói tiếng cảm ơn rồi không đợi anh đáp lại cô đã ôm bàn cờ bỏ đi.
Đợi đến khi bóng dáng Khương Như Vũ hoàn toàn biến mất, ‘vị khách’ khó khăn lắm mới ngừng cười.
“Phục vụ, cũng lấy cho tôi một bộ cờ vua bay đi?” Tay anh ta đặt trêи đầu vai Phó Ý, ý cười nhạo nồng đậm.
“Cười đủ chưa?” Phó Ý liếc anh ta bằng ánh mắt âm u: “Vừa nãy cậu chưa uống đủ phải không?”
Lời nói vừa thốt lên, anh ta lập tức thu tay lại ngậm miệng, sắc mặt trở lại bình thường: “Đi thôi anh Ý, bọn họ vẫn còn đợi chúng ta quay về chơi tiếp.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...