Vi Quân [nữ Nam]

Bên trong căn mật thất nằm sâu bên trong Vĩnh Hòa cung.

Căn phòng này là Khả Vi lúc trước đã cho người dựa theo thiết kế của nàng chỉnh sửa lại tới tỉ mỉ kĩ lưỡng. Nơi này bốn bức tường đều có hiệu quả cách âm, các cửa thông gió nhỏ không thông ra bên ngoài mà là thông tới các phòng khác, nên không sợ có người ngoài nghe đưa ợc thứ gì. 

Trong căn phòng nhỏ hôn ám với ánh nến lập lòe, màn trướng đỏ lung lay, có hai người ở trên nệm dính lấy nhau, một chút cũng không để ý tới xung quanh. 

Dạ Quân ở trên người Khả Vi giống như đã hoàn toàn lạc lối, chỉ biết theo đuổi cơn khoái cảm đang tra tấn từng tế bào trên cơ thể y. Dạ Quân ôm lấy Khả Vi, eo ở trên người nàng không ngừng di động, tạo ra những âm thanh khiến người ta mặt đỏ tai hồng. Từ nơi đó, những giọt nước chầm chậm chảy xuống, dính lên đùi Khả Vi, khiến cho một vùng da trắng bóc hiện tại bóng loáng, lại có chút dính dớp. 

- Chủ nhân... Chủ nhân... 

Trong lúc mơ hồ, Dạ Quân chỉ có thể không ngừng gọi nàng, không ngừng cầu nàng cho y thư giải. Từ lúc bắt đầu tới hiện tại đã qua hơn hai khắc. Tính khí của Dạ Quân luôn luôn bị nhồi đầy, không thể thực sự bắn ra khiến cho y lúc này liên tục bị giằng xé giữa ranh giới của khoái cảm và thống khổ. 

Eo Dạ Quân chuyển động chậm dần, y nghiêng người, gục đầu vào vai Khả Vi, khẽ nỉ non. 

- Chủ nhân... Ta đau... 

- Đau lắm sao?- Giọng Khả Vi trầm thấp, mang theo hơi ấm nóng bỏng phả lên vành tai nhạy cảm của Dạ Quân. 

Thân thể Dạ Quân run lên, tính khí lại tưởng muốn phun, thế nhưng lại bị nghẹn lại. Y khó chịu vặn vẹo eo, hướng Khả Vi cầu xin. 

- Cầu nàng... Có được không?- Y mang theo tâm tư lấy lòng, khẽ hôn lên cần cổ nàng. 

Khả Vi cười cười, đem tay đưa tới nơi đã nghẹn tới đỏ bừng của Dạ Quân, cầm lấy cái móc nhỏ, sau đó từ từ đem thứ kia kéo ra. Dạ Quân mở lớn mắt, hai chân căng chặt. 

- Ah... ah... Chủ nhân... chủ nhân... 

Nghe Dạ Quân từng tiếng từng tiếng gọi nàng, Khả Vi trong lồng ngực đều là ấm áp. Nàng dùng tay còn lại nâng cằm Dạ Quân lên, chuẩn xác bắt lấy bờ môi y. Dạ Quân bị hôn đầu óc liền lập tức mơ hồ, cái gì cũng không để ý. Y chuyên tâm đáp lại Khả Vi, để nàng đạt được hài lòng. Khoảnh khắc thứ kia trượt ra khỏi thân thể y, Khả Vi bất ngờ đẩy hông lên, đem điểm nhạy cảm của Dạ Quân một lần đè nát. 

Dạ Quân hai mắt mở lớn, thân thể giật lên từng hồi. Chất lỏng bị kìm nén đã lâu hiện tại theo kích thích mãnh liệt phun ra, khiến cho bụng Khả Vi ướt một mảng lớn, chăn đệm cũng chuyển sang màu tối.

Cơn cao trào qua đi, cả người Dạ Quân nhũn ra, đổ lên người Khả Vi. Nàng vững vàng bắt được y, sau đó đem thứ còn đang chôn sâu bên trong kéo ra.

Nhìn Khả Vi đem dụng cụ kia ném vào chậu nước ấm, Dạ Quân gương mặt đỏ hồng, chôn vào trong gối đầu. 

Khả Vi với khăn treo ở giá bên cạnh, đầu tiên là lau qua người mình, sau đó giúp Dạ Quân xử lý phía sau. Suốt cả quá trình, Dạ Quân vẫn như cũ không ngẩng lên. Dù đã làm qua chuyện này bao nhiêu lần, y vẫn nghĩ bản thân sẽ chẳng thể nào quen được. 

- Có nơi nào khó chịu không?- Khả Vi nằm xuống bên cạnh Dạ Quân, đùa nghịch một lọn tóc của y. 

Dạ Quân hơi nâng đầu lên, nhìn nàng đã mặc một lớp nội y mỏng, khẽ lắc đầu. 

- Không có. 

- Hôm nay làm quá kịch liệt. Một tháng nữa không thể lại làm.- Nàng trầm ngâm nói. 


- Ta hiểu được.

Dạ Quân gật đầu, hơi dịch người về phía Khả Vi. Khả Vi nhìn động tác của y, chính mình cũng xịch vào một chút. Dạ Quân xoay người sang, vòng tay ôm lấy nàng.

- Nàng... có thoải mái hay không?

Dạ Quân có chút không vui hỏi. Mỗi một lần đều là một mình y, Dạ Quân cũng không phải quá vui mừng. Hiện tại, tuy bọn họ coi như đã "làm", thế nhưng Khả Vi cũng chỉ là dùng dụng cụ. Y chưa bao giờ thấy nàng... giống như những phi tần kia... giống như... y...

- Nhìn người, bản cung liền thoải mái.

Khả Vi mỉm cười, cúi xuống hôn lên trán Dạ Quân. 

Vành tai Dạ Quân đỏ lên. Y biết, thoải mái của y nói và của nàng là hoàn toàn khác hẳn nhau. Thế nhưng, y lại không nhịn được vui vẻ. 

- Hiện tại... mùa hè cũng sắp tới rồi...- Dạ Quân đột nhiên nói. 

- Ừ. Thời tiết cũng đã nóng lên.- Khả Vi nghiêng người, thổi tắt vài ngọn nến ở đầu giường.

- Vậy... đài ngắm sao... hẳn cũng có thể dùng.- Dạ Quân vùi đầu vào chăn nệm, lầm bầm. 

Khả Vi hơi sửng sốt, sau đó khẽ cười. 

- Phải, cũng có thể dùng. 

Dạ Quân lúc này im lặng không nói chuyện. Nhờ vào vài ngọn nến ở phía xa, Khả Vi có thể nhìn ra được vành tai y đỏ tới sắp nhỏ máu. Nàng cười cười, nằm xuống bên cạnh Dạ Quân. Dạ Quân phát hiện ra nàng nằm xuống, lập tức dịch tới bên cạnh. 

Khả Vi ôm Dạ Quân vào lòng. Nàng trầm ngâm nhìn ngọn nến đang cháy ở dưới đất. 

Hoàng hậu thất sủng, hiện tại bị giam lỏng ở Phượng nghi cung, không xử lý. Thục phi cùng Dương tần không còn, những phi tần kia lại càng thức thời không theo phe của hoàng hậu, cũng không dám theo nàng. Hậu cung lúc này một mảnh an ổn. Phượng ấn trong tay Khả Vi, nàng lúc này có thể đường đường chính chính cùng Dạ Quân bàn bạc những chuyện liên quan tới quốc gia đại sự, các triều thần cũng chẳng thể phản đối gì. 

Quốc khố đầy đủ, ngoại giao tốt đẹp, quốc nội lại hoàn toàn không có chuyện gì đáng phải lo lắng. Đê điều đang trong giai đoạn cải thiện, phương pháp canh tác mới đã khiến cho người dân không phải lo đứng lo ngồi. Hiện tại, người dân ai ai cũng biết ở Dạ Quân, tung hô y là chân mệnh thiên tử. Không loạn lạc, không lầm than, trách nhiệm của Dạ Quân về căn bản đã hoàn thành. 

Đại hoàng tử của y thông minh hơn người, thái độ làm người đúng đắn. Nhị hoàng tử hiếu học hữu lễ, biết thu liễm. Tam hoàng tử tuy không có thiên phú trên phương diện học hành, nhưng cưỡi ngựa bắn cung thì không ai bằng. Tứ hoàng tử còn nhỏ nhưng thư pháp và hội họa lại có khả năng vượt qua các hoàng huynh. Ngũ hoàng tử tuổi nhỏ không nói. Lục và thất hoàng tử vừa ra đời lại càng không nói. Thế tử vị dù là ai, Dạ Quân cũng có thể yên tâm phần nào. 

Khả Vi nhìn người đang say ngủ trong lòng. Những năm vừa qua, nàng ở khắp nơi đã có rất nhiều sản nghiệp và đất đai. Dù là Dạ Quân muốn đi đâu, nàng cũng có thể chiều lòng y, để y có một cuộc sống không cần lo nghĩ. Khả Vi nghĩ, như vậy, nàng cuộc đời này cũng không uổng phí. 

Khả Vi cúi xuống, hôn lên trán Dạ Quân. Bảo bối, ta đã vì ngươi chuẩn bị hết thảy chu toàn. Ngươi có thể an tâm giao phó cho ta rồi, đồng ý sao? 




Khải Thiên đế năm thứ mười, hội đồng các quốc gia được thành lập, chiến tranh lớn nhỏ hoàn toàn chấm dứt, khiến bốn phía vui mừng. 

Khải Thiên đế năm thứ mười lăm, thất hoàng tử bất ngờ được phong thái tử, các hoàng tử khác tới đất phong lập Vương phủ, không quay lại hoàng thành. Điều này khiến cho các quần thần bốn phía sôi trào phản đối.


Khải Thiên đế năm thứ hai mươi, Khải Thiên đế băng hà. Tân vương lên ngôi lấy hiệu Vĩnh Dư, được triều thần bốn phía ủng hộ, tiếng hô vạn tuế vang vọng khắp kinh thành.

Ngoại thành. 

Một chiếc xe ngựa xa hoa vừa rời khỏi. Những người có mắt nhìn đều có thể nhìn ra được, chiếc xe đó có gia huy của tể tướng phủ. Thế nhưng người nhà tể tướng, làm sao có thể ra khỏi kinh thành vào lễ đăng cơ của tân đế đâu. Nhưng rồi, người ta lại nhớ ra. Trước đó hai năm, không phải Khả quý phi phạm phải tội tày đình, bị trục xuất ra ngoài cung hay sao. Hoàng đế đã băng hà, vị kia cũng chẳng thể ở lại trong thành nữa. 

Ở bên trong xe ngựa lúc này, đương nhiên cũng không phải chỉ có một mình Khả Vi giống như lời của lính canh gác cổng thành. 

Trong xe, Khả Vi ấn Dạ Quân lên nệm, gấp gáp mà bắt lấy hai cánh môi của y. Đôi mắt nàng tối tăm.

- Vì sao mới mấy tháng không gặp đã gầy thành thế này? 

- Ta...- Dạ Quân chột dạ, cả người đều cứng đơ.- Nhớ nàng... 

- Đó không phải là cớ để ngươi khinh bạc thân thể mình. 

-... Lần sau sẽ không như vậy nữa.- Dạ Quân thành thực nhìn Khả Vi.

- Không có lần sau.

Khả Vi mỉm cười, sau đó hỏi Dạ Quân. 

- Hiện tại, Dạ Quân, ta muốn hỏi ngươi. Ngươi có nguyện ý cùng ta thành thân, từ nay về sau vĩnh viễn không rời hay không. 

Dạ Quân cả người đều có cảm giác giống như đang nằm mộng. Y trân trân nhìn Khả Vi, giống như không dám tin những gì mà bản thân vừa nghe thấy. Bao nhiêu năm cùng nàng bồi bạn, Dạ Quân đã vô cùng mãn nguyện, hoàn toàn chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày có thể nghe được lời này từ miệng Khả Vi. Thế nhưng, nàng lại hướng y... 

- Ta... 

- Ân?- Khả Vi mỉm cười, ghé sát vào Dạ Quân.

Trái tim trong lồng ngực Dạ Quân mãnh liệt gia tốc, giống như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Đầu ngón tay y tê rần. Dạ Quân ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng vẫn không thể đáp lời nàng, chỉ phải khó khăn gật đầu. 

Khả Vi mỉm cười, cúi xuống ngậm lấy môi y. Dạ Quân run lên, trong họng khẽ ngâm nga một vài âm thanh ám muội không rõ. 

- Hiện tại, muốn đi đâu? Bảo bối.- Khả Vi hơi tách ra, mỉm cười nhìn Dạ Quân. 

Dạ Quân cảm giác lồng ngực mình như được hạnh phúc nhồi đầy. Y ôm lấy Khả Vi.

- Đi đâu cũng được. Chỉ cần nàng đi cùng ta. 

- Như mong muốn của ngươi, bảo bối.- Khả Vi cúi xuống, hôn lên trán Dạ Quân. 


Bảo bối, cuộc đời của ta, vì gặp được ngươi mà trở nên sống động, trở nên có ý nghĩa. Ngươi từ rất lâu trước đây đã trở thành lẽ sống, trở thành mục tiêu của ta. Nguyện kiếp này bảo hộ ngươi chu toàn, sống cùng giường, chết cùng huyệt. Không mong hẹn ước tam sinh, chỉ cần kiếp này nhìn thấy được nụ cười của ngươi, được thấy ngươi hạnh phúc, vậy là đủ. 

Dạ Quân của ta...




---------------------------- Hoàn---------------------------------




Huhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhu. Cuối cùng con gái đầu lòng cũng đã gả đi rồi. Huhuhuhuhuhuhuhuhuhu. Con gái là người tình kiếp trước của ba. Không gả đâu!!!!!!!!!!!! Huhuhuhuhu. Quân Quân của ba.... Huhuhuhuhuhu.... 

Wait.......




Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng bộ truyện này suốt thời gian qua. Để hoàn thành bộ truyện này, anh đã rất cố gắng nhưng hình như vẫn bị chậm tiến độ. Anh đã ghẻ lạnh Huyền Huyền quá lâu rồi, hiện tại anh liền quay trở về đây, các tình yêu nhớ đợi anh thêm vài ngày ha. 

Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ. +。゜~"(゜∀゜)゜。+




------------------------------- After story -----------------------

Trong một tiểu viện nhỏ cạnh bờ biển, hai lão nhân đang nằm trên giường, vây xung quanh là người hầu cùng với một nam một nữ ở bên cạnh giường. 

- Mẫu thân... Phụ thân... - Nữ nhân kia thấp giọng khóc, nước mắt đã lấm lem trên khuôn mặt. 

- Đừng khóc...- Giọng nói của phụ nhân chậm chạp vang lên. Nàng biết, thời gian của bản thân sắp hết.- Ta không muốn... đi gặp phụ thân của các con.... mà còn... nghe bên tai tiếng khóc...

Nữ nhân kia nghe vậy, thế nhưng vẫn thấp giọng nức nở. Phụ nhân khẽ cười, chậm rãi hạ mắt xuống. Bảo bối, đợi ta, ta lập tức đi tìm ngươi. Được không...




Chết đi, cũng không kinh khủng như Khả Vi tưởng. Khoảnh khắc hơi thở ngừng lại, nàng rơi vào một trạng thái cực kì vi diệu. Nhưng trạng thái đó cũng chỉ kéo dài rất ngắn. Khả Vi nhìn thấy bản thân đang nằm đó, nhìn thấy nữ nhi cùng nhi tử của mình quỳ xuống bái lạy, trong lòng không hiểu là cảm giác gì. Nàng nghiêng người lượn xuống, chạm bàn tay trong suốt của mình lên gương mặt của lão nhân ở bên cạnh. 

Ngươi đã hứa sẽ cùng ta rời đi, nhưng lại nuốt lời. Bảo bối, ta muốn hảo hảo trừng phạt ngươi. 

Khả Vi khẽ mỉm cười nhìn ái nhân, sau đó, nàng chợt nghe thấy âm thanh.

[Thế giới thứ bảy ngàn bốn trăm lẻ hai hoàn tất sửa chữa, không phát hiện sai sót. Mạng sống của du hành giả chấm dứt, thỉnh cầu tổng hành dinh đưa hệ thống trở lại.]

Một lát sau đó, khi Khả Vi nhìn khắp nơi tìm kiếm nguồn gốc âm thanh, nàng mới thấy được một con mèo với đôi mắt xanh lá và bộ lông màu hổ phách ở trong góc phòng. Mà thân thể của nó, cũng ở trong tình trạng giống của nàng. Linh hồn. 

[Hệ thống đã xác định được linh hồn của du hành giả. Vì du hành giả có công cực lớn trong nhiệm vụ sửa chữa thế giới cùng với biểu hiện xuất sắc, hệ thống muốn đưa ra một thỏa thuận với du hành giả.]


Dù con mèo không mở miệng, Khả Vi cũng nghe được giọng của nó. Nàng khá xác định, nó là đang nói với mình.

- Ta không hiểu ngươi đang nói gì. 

[Hệ thống số hiệu 29907, danh hiệu Clair, hiện tại muốn cùng du hành giả đạt thành hiệp ước. Hệ thống muốn cùng du hành giả trói buộc, đi tới các thế giới khác nhằm hoàn thành nhiệm vụ. Vì hệ thống hiện nay đã đạt tới cấp bậc cao, có thể rõ ràng xác định nơi luân hồi của ái nhân kí chủ, hai người có thể tiếp tục ở các thế giới đó phát sinh quan hệ trong khi hệ thống làm nhiệm vụ.]

Khả Vi nhíu mày. Nàng không hiểu toàn bộ lời nói của con mèo này, thế nhưng có một phần nàng vẫn hiểu được. 

- Ta vẫn sẽ giữ được kí ức?

[Hệ thống đảm bảo điều đó.]

- Ta cần giúp ngươi làm gì?

[Tới lúc đó hệ thống sẽ tường tận giải thích. Du hành giả còn sáu mươi giây trước khi bộ phận Tử thần tới đây thu thập linh hồn. Du hành giả có đồng ý trở thành kí chủ của hệ thống hay không]- Con mèo kia khoan thai bước tới chỗ Khả Vi. 

Khả Vi quay đầu nhìn Dạ Quân đang nằm yên lặng trên giường, lại nhìn con mèo đang đi tới chỗ mình. Cùng các kiếp luân hồi của y tiếp tục ở bên nhau. Các kiếp luân hồi đó không phải là Dạ Quân, nhưng linh hồn vẫn là của y, liệu rằng có thể hi vọng hay không, liệu rằng nàng có thể thực sự coi đó là y mà đối đãi hay không. 

Thế nhưng, nếu hiện tại nàng bỏ qua cơ hội này, nàng có thể nắm chắc khi luân hồi, nàng sẽ lại có thể đến bên Dạ Quân, lại cùng y trở thành ái nhân sao? Hay là... bọn họ sẽ mỗi người một nơi. Nghĩ tới cảnh Dạ Quân sẽ cùng người khác có quan hệ, lồng ngực Khả Vi nóng lên. Không!

Nàng vươn tay, hướng Clair gật đầu. 

- Đồng ý. 

[Du hành giả đồng ý khế ước. Thế giới được chọn kế tiếp có số hiệu năm ngàn một trăm bốn hai, thỉnh kí chủ chuẩn bị.]

Clair nhảy lên người Khả Vi, nằm lên vai nàng. Khả Vi quay sang nhìn Dạ Quân lần cuối. 

Bảo bối, rất nhanh thôi, ta sẽ lại tới bên cạnh ngươi. Đợi ta, không được đi đâu hết, có biết hay không. 

Một giây sau, cả Khả Vi cùng Clair biến mất khỏi thế giới này, hoàn toàn không có bất kì ai phát giác. 




Tử thần vừa tới nơi: "..." Chời địu :) Có thể ngừng tự tiện mang linh hồn đi được không? Tui phải đi nhờ xe ngựa mới tới được cái nơi trời đánh này đó :) Chời địu, giờ không mang theo linh hồn hổng lẽ phải đi bộ về :)




-----------------

Phần này những ai đọc Truy thê lộ tuyến rồi sẽ hiểu được sự liên hệ nha. Đúng đó, anh đang nhồi nhét tất cả con của anh vào một vũ trụ do Huyền Huyền manh manh quản lý đó. =v=







Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận