- Láo xược.
Lần đầu tiên trong một thời gian dài Dạ Quân phát giận. Khả Vi thu lại nụ cười, lùi lại. Ánh mắt nàng lạnh như băng, còn lạnh hơn cả Dạ Quân.
- Quý phi.- Dạ Quân gằn giọng- Ngươi thật quá lớn gan. Vốn trẫm nghĩ, ngươi đã thu liễm lại không ít, thế nhưng, ngươi lại dám nói ra lời lẽ phạm thượng như vậy.
- Từ công công.- Dạ Quân gọi ra ngoài.
- Hoàng thượng.- Từ công công từ sớm đã nghe thấy, vội vàng chạy vào quỳ xuống.
- Cấm túc quý phi trong Vĩnh Hòa cung. Ngoại trừ thỉnh an hoàng hậu, nơi nào cũng không cần đi. Bỏ thẻ bài của nàng ta.- Dạ Quân tức giận nói, sau đó nhanh chóng rời đi.
Dạ Quân lên kiệu rời khỏi Vĩnh Hòa cung, cửa nơi này cũng đóng chặt lại.
- Hoàng thượng, hiện tại người muốn đi đâu.
- Thục phi.- Dạ Quân đã lấy lại bình tĩnh, nhàn nhạt đáp.
- Thiên thọ cung.- Từ công công hô.
Tối hôm đó, Thục phi nghĩ Dạ Quân đã ở lại Vĩnh Hòa cung nên không hề trông chờ. Nhưng không ngờ lại thấy được thánh nhan, vô cùng niềm nở tiếp đón. Thế nhưng vừa vào tới, Dạ Quân đã cho người tắt toàn bộ nến, sau đó đem Thục phi lên giường.
- Hoàng thượng... Ah.. Đau..
Thục phi không biết hôm nay hoàng thượng bị làm sao. Tuy được lâm hạnh nàng rất mừng, thế nhưng y lại cực kì mạnh bạo, cũng rất thô lỗ. Bất quá Thục phi không dám kêu đau thêm lần nào nữa, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Mà cùng lúc ấy, Dạ Quân cũng nguyền rủa chính mình không thể tự kiềm chế. Trong đầu y chỉ hiện đi hiện lại cơn đau nhói từ những vết cào sau lưng, cảnh tiểu thái giám bị trói chặt trên bàn, bị đập xuống từng đại bản. Còn có ánh mắt của Khả Vi và sợi dây thừng mảnh khi nãy nàng lấy ra.
"Rất mảnh. Nhưng nếu biết cách trói, cũng rất đau đấy."
Hình ảnh thái giám kia kêu lên đau đớn và sợi dây thừng đỏ thắm kia cứ vặn xoắn vào nhau, khiến Dạ Quân không thể dứt ra được.
Kế đó, đôi mắt chứa đầy ma mị cùng lạnh lùng của Khả Vi lại hiện lên. Giống như không phải nhìn hoàng đế, mà giống như đang đối mặt một kẻ tầm thường dám xúc phạm quý phi vậy.
Dạ Quân khẽ mím môi, sau đó phóng thích vào bên trong Thục phi.
"Hoàng thượng, người có muốn thử không?"- Giọng nói của Khả Vi lại vang lên.
Không. Trẫm không muốn.
____________________________________
Dạo gần đây, hậu cung luôn không an ổn. Nguyên do là bởi quý phi tuy lại thất sủng, nhưng vẫn lộng hành như thường. Nô tài trong Vĩnh hòa cung thì không nói, nhưng nô tài bên ngoài, chỉ cần phạm lỗi nhỏ trước mặt nàng, nhất định không được yên.
- Nàng ta thực sự phạt cả cung nữ của bản cung?- Diên Vĩ hoàng hậu nhướn mày.
- Hoàng hậu, người phải làm chủ cho chúng nô tì a...
- Nữ nhân này, càng ngày càng không biết thân biết phận. Nàng ta nghĩ chỉ cần có gia đình chống lưng liền có thể làm gì thì làm sao?- Hoàng hậu đại nộ.
Kết quả cho thấy, chính xác là thế. Sáng hôm đó hoàng hậu vừa quở trách bóng gió Khả Vi, chiều hôm đó, Quốc quân hầu, cha hoàng hậu, và cũng là người gần - như - ngang - hàng với tể tướng, đã bị thừa tướng khiển trách một phen như xát muối vào mặt. Sau đó Quốc quân hầu liền gửi thư than với hoàng hậu, khiến nàng tức tới độ suýt động thai.
Vậy đó, Khả Vi chính là cậy mình có người cha và ba người anh thương mình như bảo bối đó :)
____________________________________
Dưỡng tâm điện.
Dạ Quân an tĩnh ngồi trên long ỷ, chậm rãi đọc tấu chương. Nhìn bàn tay y cầm bút, hạ xuống từng nét ngay ngắn cũng coi như một việc thư giãn. Từng cử động của y đều mẫu mực, hoàn mỹ. Vẫn luôn như vậy từ thời niên thiếu tới giờ.
- Hoàng thượng.- Một người đột nhiên xuất hiện từ sau tấm bình phong.
Từ công công vội vàng đi tới, nhận lấy tờ giấy từ tay người kia, sau đó giao tới cho Dạ Quân.
Dạ Quân hơi liếc mắt nhìn tờ giấy, sau đó không để tâm nói.
- Bỏ vào hộp đi.
Từ công công tuân mệnh dùng chìa khóa mở một hộp gỗ đầy giấy bên trong ra, bỏ tờ giấy vào. Những tờ giấy này, từ khi quý phi bị cấm túc, cứ cách vài ngày lại có người đưa tới, hiện tại đã sắp đầy hộp.
Tuy cho người đưa tới, nhưng Từ công công chưa từng thấy hoàng thượng đọc bao giờ, cũng khá thắc mắc nhưng lại không dám hỏi.
Quả thật, Từ công công không hề thấy Dạ Quân đọc, nhưng điều đó không có nghĩa là y không đọc.
Khi màn đêm buông xuống, khi mọi dơ bẩn đều bị bóng đêm che phủ, ở trong màn trướng lập lòe ánh nến, Dạ Quân mới chậm rãi mở hộp ra.
Những tờ giấy này, không phải ngày nào cũng đưa tới, mà chỉ khi nào quý phi phạt cung nữ thái giám mới có. Hôm nay cũng có một tờ.
Dạ Quân do dự một lát, sau đó cầm tờ giấy đó lên. Nếu nhìn kĩ, có thể thấy bàn tay của y nhẹ run. Dạ Quân mở ra, đọc nội dung bên trên.
"Nô tỳ Vu Y đánh đổ một chậu nước, bị dùng dây thừng trói tay, treo lên cành cây, quỳ một canh giờ. Khi hạ xuống, tay đã suýt phế."
Trói tay, treo lên cây. Dạ Quân bỏ tờ giấy vào hộp, khóa lại, đặt lên đầu giường. Y thổi tắt nến, nằm xuống long sàng. Tuy không muốn nghĩ, thế nhưng hình ảnh sợi dây thừng đỏ thẫm lại hiện lên, chiếm hết tâm trí.
"Nếu biết cách trói cũng sẽ rất đau, hoàng thượng có muốn thử không?"
Dạ Quân, ngươi có muốn thử không?
Một giọng nói liên tục vang lên trong đầu Dạ Quân.
Y có muốn thử không?
Dạ Quân là hoàng đế, là đấng cứu ngũ chí tôn, là quân lâm thiên hạ, làm sao có thể bị phi tần trói lại như thứ thấp hèn.
"Nếu biết cách, cũng sẽ rất đau."
Dạ Quân mím môi đầy ẩn nhẫn, cuối cùng vẫn không nhịn được, vươn tay xuống hạ thân đã có phản ứng từ khi nào.
"Quý phi phạt trượng một nô tài"
"Phạt treo tay lên cây"
" Phạt quỳ"
"Phạt vả mặt."
Quý phi. Quý phi. Quý phi. Quý phi. Vì sao đều là quý phi...
"Hoàng thượng, sẽ rất đau đấy. Người có muốn thử không?"
- Trẫm muốn...- Dạ Quân che miệng, khẽ nỉ non.
Cuối cùng cũng thừa nhận nhục dục tới từ sâu thẳm trong tâm can, xấu hổ, nhẹ nhõm, ngượng ngùng vặn xoắn lại với nhau, khiến tính khí nằm trong tay Dạ Quân run lên, phun ra trọc dịch trắng đục.
Cơn cao trào qua đi, Dạ Quân run rẩy thở dốc. Kế đó, như vừa nhận ra mình vừa làm cái gì, vành tai trắng nõn ửng hồng. Y vươn tay, kéo chăn trùm qua đầu, quấn mình thành một con nhộng, sau đó không yên lòng thiếp đi.
Hoàng thượng, dù người có muốn hay không, sợi dây thừng ấy, đã trói lấy người rồi.
Bảo bối.
___________________________________
- Hoàng thượng.- Từ công công vội vã đi vào.
Dạ Quân nâng mắt lên khỏi tấu chương, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như trước.
- Thừa tướng và thống lĩnh đại nhân đều đã dâng tấu cáo bệnh, cả tân trạng nguyên vừa nhậm chức cũng có ý cáo bệnh.
Dạ Quân đặt tấu chương xuống, cầm tách trà lên uống một ngụm. Từ một tháng trước, Khả Vi không còn động tĩnh gì nữa, cũng không phạt nô tài, thậm chí đóng của cáo bệnh. Hiện tại thì phụ thân và hai anh trai của nàng cũng hùa theo luôn rồi. Tiết tấu này chính là ép Dạ Quân tới thăm Khả Vi đây mà.
- Hoàng thượng, người cấm túc quý phi đã sáu tháng rồi. Quý phi cũng chỉ phạt nô tài chứ không làm gì quá phận, người cũng nên nhân từ một chút.- Từ công công lên tiếng khuyên bảo.
- Lui ra đi.- Dạ Quân nhẹ nhàng đặt tách trà xuống bàn, lại cầm tấu chương lên.
Từ công công thở dài, lui ra ngoài.
Khi trong điện đã không còn ai, Dạ Quân mới đặt tấu chương xuống, khẽ đảo mắt suy nghĩ.
Đã mấy tháng rồi, y hoàn toàn không sủng hạnh hậu cung. Nguyên nhân là bởi, Dạ Quân không còn có bất kì cảm giác gì với quan hệ thể xác với mấy phi tần kia nữa. Hiện tại, trong tâm trí Dạ Quân, chỉ có duy nhất một thứ.
_________________
- Chủ tử, chủ tử, hoàng thượng tới. Hoàng thượng thực sự tới rồi. Đang hướng tới Vĩnh Hòa cung kìa.- Mân Hoa vui vẻ nói với Khả Vi.
Khả Vi bỏ cuốn sách xuống, không để tâm nói.
- Y không vào đâu.
- Chủ tử, người lại nói gở gì thế? Hoàng thượng nhớ tới chủ tử, nhất định sẽ vào.
Khả Vi không muốn giải thích, đứng dậy đi vào trong buồng. Mân Hoa chán chủ tử nhà mình, lại đi ra hóng.
Đêm đã khuya, trời cũng có chút lạnh. Dạ Quân vốn muốn tới Vĩnh hòa cung, nhưng đi gần tới lại do dự. Y vào nơi này để làm gì? Chẳng lẽ y muốn nói với quý phi rằng y thực sự muốn? Hay là tới chỉ để tha cho nàng? Nếu là ý đầu tiên, vậy thì không thể. Nếu là ý thứ hai, vậy thì y có chút không vừa lòng.
- Hoàng thượng, tới Vĩnh hòa cung rồi.
- Trở về.- Dạ Quân lãnh đạm nói, nhìn cũng không muốn nhìn.
Từ công công không hiểu mô tê gì nhưng cũng phải hô lên
- Dưỡng tâm điện.
Rời xa Vĩnh hòa cung, nắm tay Dạ Quân càng ngày càng siết chặt.
"Hoàng thượng, người thực sự không muốn thử sao?"
"Nếu biết cách trói, sẽ rất đau."
Là thật chăng? Quý phi...
__________________________________
- Ngày hôm nay là đầy tháng của ngũ hoàng tử, người phải mau mau chuẩn bị, chủ tử.- Mân Hoa từ sáng đã dựng Khả Vi dậy.
- Hm? Thực sự phải đi?- Khả Vi chậm rãi rửa mặt.
- Phải đó.- Mân Hoa gật đầu.
Khả Vi gật đầu, đứng dậy đi thay đồ. Tới khi xong, nàng còn đặc biệt cắt một đoạn thừng đỏ quấn chặt vào tay sau đó mới ra ngoài.
Tiệc đầy tháng của Ngũ hoàng tử được làm vô cùng long trọng. Hoàng thượng và hoàng hậu ngồi trên chủ vị. Trong tay hoàng hậu còn ôm cả ngũ hoàng tử.
Là Quý phi, Khả Vi được xếp ngồi bên phải, vị trí trên cùng, cũng rất gần hoàng thượng.
Sau một loạt chúc mừng và tặng quà, mọi người bắt đầu dùng bữa. Khi Khả Vi vươn tay ra, lập tức, sự chú ý của Dạ Quân bị thu hút.
Cổ tay trắng nõn của nàng quấn một sợi dây thừng nhỏ, mảnh, đỏ thẫm, giống hệt như sợi dây vẫn luôn ám ảnh tâm trí y hơn nửa năm nay.
- Khả quý phi, cổ tay muội, có thứ gì thế kia?- Diên Vĩ hoàng hậu hỏi.
- Đây là một cách cầu phúc thôi. Ta muốn tranh thủ dịp này, hưởng lây chút phúc của ngũ hoàng tử.- Khả Vi khẽ mỉm cười, sau đó lại hơi nhăn mày.- Nhưng cách này cũng có chút bất tiện, cổ tay đều tím.
Khả Vi khẽ nhấc sợi dây ra, để lộ vết tím trên cổ tay. Dạ Quân hơi động đầu ngón tay, nhưng vẻ mặt vẫn cực kì bình thản.
- Quý phi hà cớ phải khổ như vậy, nhìn xem, cổ tay như vậy, sau này làm sao thị tẩm a?- Thục phi cười châm chọc.
- Thục phi nói đùa. Khả quý phi gần đây đang bị cấm túc, không thể thị tẩm, đương nhiên mấy biện pháp này cũng có thể dùng.
Khả Vi đối với cuộc nói chuyện của mấy nữ nhân không quan tâm. Nàng điềm nhiên dùng bữa, mắt cũng không nâng lên, nhưng thi thoảng lại lộ ra một đoạn cổ tay có vết tím.
- Hoàng thượng, người thử món này đi.- Hoàng hậu săn sóc gắp đồ ăn cho Dạ Quân.
Dạ Quân không đáp, nhưng vẫn gắp lên cho vào miệng chậm rãi nhai. Dạ Quân khẽ động mày. Quả thực rất ngon. Y nâng mắt lên, đúng lúc đụng phải ánh mắt sắc lạnh của Khả Vi. Y khẽ siết chặt đũa, vẻ mặt không mảy may thay đổi.
- Hoàng thượng, người đã lâu không ghé hậu cung rồi. Các tỷ muội đều mong người đấy a.- Đang dùng bữa, Thục phi lên tiếng.
- Phải đó hoàng thượng. Chỗ thần thiếp dạo này vừa có được vài thứ thú vị từ ngoài cung, nếu hoàng thượng có thời gian, mong hoàng thượng tới cùng thần thiếp tìm chỗ lý thú.- Dương tần cũng mỉm cười hưởng ứng.
- Hoàng thượng, mọi người đều nhớ mong người. Nếu vậy, chi bằng, tối nay người chọn một nơi nghỉ lại.- Hoàng hậu cũng lên tiếng.
Dạ Quân không đáp mà kẽ đưa mắt lên nhìn Khả Vi. Nàng lúc này đang im lặng dùng bữa. Ánh nắt Dạ Quân lại chuyển tới sợi dây ở tay nàng, nhưng sau đó rất nhanh lại rời đi.
- Dương tần.- Dạ Quân nhìn Từ công công.
Từ công công hiểu được, cúi đầu, còn Dương tần thì vô cùng vui vẻ.
Một bữa cơm ăn xong mà không có chuyện lớn gì xảy ra.
- Chủ tử. Sao hôm nay người không lên tiếng a, lại để Dương tần được lợi a. Chúng ta đã bị ghẻ lạnh cả nửa năm rồi a...- Mân Hoa buồn rầu nói.
- Hoàng thượng sẽ tới thôi. Trở về chuẩn bị đi.- Khả Vi khẽ nhếch môi.
- Chủ tử, thật sao? Làm sao người biết?- Mân Hoa mừng rỡ.
- Đoán.- Khả Vi đáp.
Chỉ là đoán.
----------------------------------
- Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.- Dương tần niềm nở đi ra tiếp đón Dạ Quân.
Dạ Quân không đáp, chỉ nhẹ vẫy tay coi như miễn lễ. Y im lặng nhìn Dương tần, nhưng trong đầu vẫn luôn nghĩ về Khả Vi, nghĩ về sợi dây thừng đỏ nhìn thấy sáng nay.
- Hoàng thượng, thần thiếp đã chuẩn bị những thứ đồ thú vị, không biết hoàng thượng có nhã hứng muốn xem?- Dương tần nhìn về phía cái bàn ở giữa phòng, nơi đang đặt rất nhiều thứ đồ lạ mắt.
- Được.- Dạ Quân gật đầu.
Xem như... là để thư giãn tâm trí.
-----------------------------
Đêm muộn.
Vĩnh Hòa cung.
Mân Hoa buồn chán đi qua đi lại.
- Chủ tử, đã muộn lắm rồi, chúng ta đóng cửa cung thôi.
Khả Vi nhìn canh giờ quả thật đã muộn, gật đầu.
- Đóng đi.
- Hoàng thượng giá lâm.- Tiếng của Từ công công vang lên.
Mân Hoa mừng rỡ vô cùng, giống như sống lại vậy.
- Chủ tử, hoàng thượng thực sự tới rồi. Chúng ta mau ra nghênh đón.
- Ngươi ra đi.- Khả Vi mỉm cười, đứng dậy đi vào buồng trong.
- Chủ tử, người như vậy là phạm thượng đó.- Mân Hoa hoảng hốt.
Nhưng cô chưa kịp ra ngoài, đã đụng phải khuôn mặt lạnh tanh của Dạ Quân.
- Hoàng thượng.- Mân Hoa hoảng hốt.
- Quý phi đâu?- Dạ Quân nhàn nhạt hỏi, ánh mắt lại không tự chủ được nhìn vào trong.
- Quý phi đã vào bên trong chuẩn bị trước, mong hoàng thượng đừng trách tội.- Mân Hoa có chút run rẩy. Đã lâu lắm rồi không gặp hoàng thượng, cô đã sắp quên mất cách ứng phó.
- Lui đi.- Dạ Quân nói, sau đó chậm rãi đi từng bước vào bên trong.
Mân Hoa mừng rỡ lui ra, còn không quên thổi tắt nến.
Trong phòng ngủ, khi Dạ Quân đi vào, Khả Vi đã ngồi ngay ngắn trên giường. Nàng không nâng mắt lên, nhưng vẫn hỏi:
- Hoàng thượng không phải tới chỗ Dương tần xem đồ vật dân gian sao? Vì sao lại có nhã hứng tới nơi này?
Trong giọng nói của nàng không có châm chọc, không có mỉa mai, cũng chẳng có ghen ghét, chỉ đơn thuần là hỏi một câu như vậy mà thôi.
- Hoàng thượng cần gì ở thần thiếp chăng?
- Quý phi.- Dạ Quân đi tới trước mặt Khả Vi.- Trẫm tới, là muốn nói...
- Hoàng thượng muốn nói gì?- Khả Vi vẫn không ngẩng đầu lên.
- Trẫm, đồng ý thử.- Dạ Quân gần như tốn hết toàn bộ sức lực mới có thể nói ra được câu này.
- Hoàng thượng muốn thử cái gì? Thần thiếp không hiểu.- Khả Vi nhíu mày.
- Nàng...
- Bản cung làm sao?- Khả Vi nâng mắt lên, trong mắt là lạnh lẽo thấu xương.
Lời muốn nói nghẹn trong cổ họng. Dạ Quân phát hiện ra dù bản thân muốn, cũng không thể nói được lời nào. Giống như thiên ngôn vạn ngữ đều bị ánh mắt kia trấn áp. Bàn tay giấu dưới tay áo của Dạ Quân cũng có chút run rẩy.
- Hoàng thượng. Hôm nay ta mệt mỏi.- Khả Vi lại hạ mắt.- Người cứ đứng như vậy, thật khó cho ta.
Dạ Quân im lặng một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi, thật chậm rãi quỳ xuống.
Vành tai y đỏ bừng, đôi môi cũng khẽ mím.
Khả Vi vừa lòng, khóe mắt cong lên. Nàng đưa tay ra, nâng cằm Dạ Quân lên, để đôi mắt phượng của y hướng thẳng vào mình. Đôi mắt nàng giống như hố đen vũ trụ vậy, khiến Dạ Quân không thể nào dời mắt. Nàng khẽ cười.
- Nói cho ta nghe. Hoàng thượng, người tới, là muốn cái gì?
Dạ Quân sửng sốt, sau đó khó khăn mở miệng mà mãi không nói được nên lời.
- Nói đi. Chỉ cần người nói, ta đều sẽ đáp ứng.- Khả Vi khẽ thì thầm.
- Trẫm muốn...- Dạ Quân cất giọng.
- Hm?- Khả Vi khẽ nghiêng đầu.
- Muốn, nàng dùng sợi dây đó...- Giọng nói từng giống như thiên âm của Dạ Quân nay trở nên run rẩy, giống như người nói đã hoàn toàn chẳng phải là y nữa.
- Làm gì?- Khả Vi mỉm cười.
Dạ Quân mấp máy môi nhiều lần, thế nhưng thủy chung lại không nói ra. Tới khi Khả Vi nghĩ đêm nay chỉ có thể dừng lại đây, Dạ Quân lại run rẩy tiếp
-... trói trẫm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...