Quân Du Ninh hơi nâng mắt nhìn Dạ Minh.
Nhưng chưa để hắn nói gì, thì lúc này, một nữ đệ tử liền đã ngượng ngùng đến gần, đem một hộp gỗ đựng thức ăn đặt lên bàn của hắn :"Sư huynh, để huynh đợi lâu rồi."
"Tối hôm qua ta vừa cùng chúng tỷ muội cãi nhau.
Khó khăn lắm mới tranh giành được vị trí bồi huynh dùng bữa hôm nay."
"Đây là thức ăn ta chuẩn bị.
Mặc dù không ngon bằng của Tuệ Tuệ, nhưng vẫn miễn cưỡng dùng được." Một bên lải nhải ríu rít, sự phấn khích của nữ đệ tử này gần như đều sắp sửa tràn ra ngoài.
Nhưng từ trong lời nói của nàng, không khó đoán được, ngoài nàng ra, vẫn còn rất nhiều nữ đệ tử khác tranh nhau nấu ăn cho Quân Du Ninh.
Một đám hoa si không có tiền đồ!
Không phải chỉ là mặt đẹp hay sao? Có ăn được không?
Phảng phất là để vả mặt Dạ Minh, sau khi đem vài món ăn đầy màu sắc bày ra.
Nữ đệ tử đó liền dùng hai tay chống cằm, si ngốc nhìn Quân Du Ninh dùng bữa :"Sư huynh quả thật là tú sắc khả xan.
Nhìn huynh ăn như vậy, ta đều cảm thấy no rồi."
Dạ Minh :........................
Nhìn gà quay trong tay, Dạ Minh bỗng dưng lại cảm thấy không còn muốn ăn nữa.
Bộ có mỹ nữ đưa cơm là rất giỏi sao?
Ân, xác thực là rất giỏi.
Một ngày sau khi trọng sinh này, đối với Dạ Minh mà nói, xác thực là quá mức phong phú.
Kiếp trước, bởi vì lười biếng, một năm 365 ngày, y gần như đều chưa từng tới học viện được mấy ngày.
Cho nên, hiển nhiên cũng không trải nghiệm được những chuyện thế này.
"Đằng trước có chuyện gì vậy?"
Nghe thấy Dạ Minh thấp giọng lẩm bẩm, Trương Bân liền lập tức ngẩng đầu, ngay sau đó liền cười giải thích :"A, ở đằng trước chính là diễn võ trường a.
Tam sư huynh mỗi ngày đều đến đây chỉ dạy chúng sư đệ luyện tập kiếm đạo."
Trương Bân là nhi tử của nhị trưởng lão trong tông môn.
Thân hình mập mạp tròn trịa, nên khi cười, tầng tầng thịt mỡ trên mặt liền khẽ lay động qua lại.
"Siêng năng như vậy?" Nhìn thấy một đoàn người, chí ít cũng có gần trăm nhân khẩu đang chen chúc vây quanh diễn võ trường.
Lòng hiếu kỳ dâng lên, Dạ Minh liền kéo tay Trương Bân, nhanh chóng chen vào trong :"Đi, chúng ta đi xem thử."
Lúc này, ở trên võ đài, Quân Du Ninh đang cùng một gã đệ tử đối chiến.
Đối phương cầm lấy kiếm gỗ, lưỡi kiếm trong nháy mắt liền hóa thành chín luồng kiếm khí sáng chói như tinh quang bay về phía hắn.
Đối với kiếm chiêu đánh tới, Quân Du Ninh vẫn không hoảng không hốt dùng kiếm gỗ của mình từng chiêu từng chiêu một phá giải.
Cuối cùng, một kiếm liền đánh ra, đem kiếm gỗ trong tay gã chém đứt.
Lúc này, tuy thua cuộc, nhưng tên đệ tử này vẫn hướng Quân Du Ninh chắp tay, cảm kích nói :"Đa tạ sư huynh đã chỉ giáo."
Nhân khí của Quân Du Ninh ở Ngự Kiếm Tông rất hưng thịnh.
Bởi vì mỗi người ở đây đều đã ngầm hiểu, hắn chính là chưởng môn đời tiếp theo đã được tông chủ lựa chọn sẵn.
Bằng chứng tốt nhất chính là, tông chủ bây giờ đã bắt đầu để hắn nhúng tay vào sự vụ trong tông lúc bản thân đi vắng.
Ngự Kiếm Tông hiện tại không có phó tông chủ.
Nhưng nếu nói Quân Du Ninh là phó tông chủ, thì kỳ thật cũng không tính là sai.
Lúc này, sau khi gã đệ tử kia bước xuống.
Ánh mắt Quân Du Ninh giống như cũng từ giữa đám người tìm tới thân ảnh của Dạ Minh.
"Nhị sư huynh, tam sư huynh giống như đang nhìn ngươi a." Trương Bân lay lay tay Dạ Minh, nói.
"Hắn nhìn liền nhìn, ngươi nói với ta làm gì.
Dù sao cũng không mất miếng thịt nào."
Dạ Minh bĩu môi nói.
Nhưng nào ngờ, thời khắc này, bên tai y lại bỗng dưng vang lên âm thanh mềm mại của một cô nương :"Kiếm pháp của tam sư huynh giỏi như vậy.
Nhị sư huynh là sư huynh của huynh ấy, nhất định là sẽ còn giỏi hơn đi?"
Quay đầu nhìn sang, Dạ Minh mới phát hiện, thì ra người vừa nói chính là một tiểu cô nương 13,14 tuổi, có lẽ là đệ tử vừa nhập môn.
Lúc này, nàng đang một mặt sùng bái nhìn xem hắn, mang theo vô tận chờ mong mà ngại ngùng khẩn cầu.
"Nhị sư huynh, ngươi có thể cùng tam sư huynh tỉ thí một phen, để sư muội mở rộng tầm mắt, có được không?"
".............................."
Đừng nói Dạ Minh, ngoại trừ tiểu cô nương này cùng một số tân đệ tử đang mong chờ ra.
Thì những đệ tử khác ở đây, bao gồm cả Trương Bân, sắc mặt đều không khỏi cổ quái.
Ai mà không biết, kiếm pháp của Dạ Minh căn bản chính là tệ đến không nỡ nhìn thẳng kia chứ? Tiểu cô nương này đúng là tấm chiếu mới a, chưa từng trải.
Không cần Quân Du Ninh tự mình ra tay, e rằng chọn đại một đệ tử mới nhập tông, thì cũng đã có thể đem Dạ Minh treo lên đánh.
Dạ Minh lúc này rất muốn nói với nàng : Tiểu sư muội, ngươi đừng có đào hố chôn sư huynh như vậy.
Thế nhưng, lần đầu tiên trong đời được một nữ hài tử dùng loại ánh mắt này nhìn, chỉ cần là nam nhân, thì chắc chắn đều sẽ không nhịn được.
Rốt cuộc, Dạ Minh vẫn là trái với lương tâm, khí khái hào hùng gật đầu :"Tốt."
"Sư huynh uy vũ!" Nữ đệ tử này ngay lập tức liền tung hô.
Lúc này, xoay lưng bước lên khán đài, nghe thấy tiếng hô của nàng, Dạ Minh chỉ có thể ảo não thầm nghĩ, hô lớn như vậy, một lát nữa y bị đánh bò, ngàn vạn cũng đừng có hối hận.
Dạ Minh từ trong tay đệ tử thủ vệ nhận lấy kiếm gỗ, chậm rãi bước lên đài cao.
Có một cỗ khí tức hi sinh oanh liệt, không ngại sống chết.
Nhưng một khắc đi ngang qua người Quân Du Ninh, y vẫn là thấp giọng, hơi ghé người vào bên tai hắn, dùng âm thanh mà chỉ cả hai có thể nghe thấy được, nói :"Sư đệ, sư huynh tuổi tác đã cao.
Cầu thương xót a.
Nhẹ nhàng với ta một chút, cho ta xin chút mặt mũi đi."
**Lời nói của A Minh chưa bao giờ làm ta trong sáng được.
(๑•́ ₃ •̀๑)
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...