Vì Quân Mà Sinh


Đám người hai mặt nhìn nhau, nhưng chung quy, bọn họ vẫn là nghe theo mệnh lệnh của Thiên Không, tránh sang hai bên, nhường ra một khoảng trống dẫn hướng sơn môn.


Liếc nhìn bọn họ, Dạ Minh vẫn ghìm chặt cán đao, lôi kéo Quân Du Ninh từng chút một xê dịch ra ngoài.
Thời thời khắc khắc chú ý, e ngại bị người ám toán.


Nhưng không biết Thiên Không là tuân thủ chữ tín, hay là quá mức tự tin, cho rằng dù hôm nay có 'thả hổ về rừng', thì ngày sau cũng vẫn sẽ có thể đem y bắt lại.


Cho nên, đến tận khi Dạ Minh đều thuận theo lăng tiêu xuống núi, bọn họ đều chưa từng hướng y phát động công kích.
Thậm chí, truy binh cũng như hứa hẹn, không hề đuổi theo.


Sau khi xác định bản thân không bị người theo dõi.
Đã đi được hơn nửa đường xuống núi, Dạ Minh mới có phần trầm ngâm nói chuyện với người đang bị mình nắm tay lôi đi kia :"Ngươi không có gì muốn hỏi ta sao?"

Liếc nhìn thân ảnh gấp rút di chuyển, chưa từng ngừng bước của Dạ Minh, Quân Du Ninh liền bất biến lắc đầu.


"Chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ người của Đông Hà thành có phải do ta giết hay không à?" Rõ ràng là đương sự, nhưng lúc này, Dạ Minh lại vì thái độ bình tĩnh quá mức của hắn mà lấy làm lạ.


"Không phải ngươi giết." Đây không phải nghi hoặc, mà lại là một câu trần thuật tràn đầy nghiêm túc cùng chắc chắn, không có nửa phần dao động.


Sự tin tưởng một cách mù quáng này của đối phương, khiến Dạ Minh không khỏi sửng sốt một chút.


Y trầm mặc, đột ngột dừng lại bước chân.
Sau đó, dưới ánh mắt khó hiểu của đối phương, mới hơi ngẩng đầu, trầm giọng hỏi ngược lại :"Nhưng nếu thật sự là ta giết thì sao?"

Thời khắc này, nhãn thần của Dạ Minh đang vô cùng chuyên chú, quan sát từng cảm xúc nhỏ nhoi trong mắt Quân Du Ninh.


Y cũng rất muốn biết, đối diện với câu hỏi như thế này, hắn sẽ lựa chọn thế nào?


Dưới sự chăm chú của Dạ Minh, biểu lộ trên mặt Quân Du Ninh liền khẽ động, tựa hồ là có hơi bất ngờ.
Nhưng ngay sau đó, hắn liền đã mím chặt môi, cứng nhắc lặp lại :"Không phải ngươi giết."

"Ta xác thực không giết bọn họ.
Nhưng đồng thời, ta thật sự đã giết rất nhiều người.
Có lẽ là một trăm, hay một ngàn, hoặc nhiều hơn, ta thậm chí đã không còn nhớ nổi nữa."

"Ta không muốn lừa dối ngươi.
Cũng không muốn ngươi yêu ta vì bất cứ một nhân thiết ( thể loại người ) nào của ta cả.
Ta không tốt đẹp như ngươi đã tưởng.
Ta sớm đã không còn là một thiếu niên vô tri, lòng đầy nghĩa hiệp như trước kia.
Mà chỉ là một ma đầu giết người không chớp mắt mà thôi."

Dạ Minh không hiểu được, bản thân rõ ràng còn có rất nhiều lựa chọn, nhưng vì sao lại cứ phải bắt Quân Du Ninh làm con tin.
Hơn nữa, còn đích thân nói với hắn những lời này, tự bôi xấu chính mình.


Có lẽ là vì muốn ma diệt chút niệm tưởng cuối cùng của hắn.
Muốn dùng biện pháp tàn nhẫn nhất, để hắn vĩnh viễn quên đi mình, chấm dứt đoạn tình cảm không hồi kết này...


Bàn tay khẽ nâng, muốn giữ lấy sườn mặt của đối phương.
Để bản thân có thể kiễng chân, đặt lên đôi môi mỏng lạnh bạc đó một nụ hôn cuối cùng.


Nhưng tay vẫn chưa chạm đến, quân liền đã cúi đầu, yên lặng lùi về sau.


Quân ngại y dơ bẩn sao?

Bởi vì y đã không còn là thiếu niên ngây thơ, trượng nghĩa mà quân luôn hướng tới?

Dạ Minh nâng mắt, nhìn gương mặt trầm lặng, không rõ cảm xúc của đối phương, chỉ cảm thấy sóng mũi cay cay.
Bàn tay cứng đờ giữa không trung cũng chậm rãi thu về.


Y quay mặt đi, hòng che giấu nụ cười chua xót trên mặt, cố sức làm giọng nói của mình bình thản nhất có thể, nhắm mắt lẩm bẩm :"Trở về đi thôi.
Nói với bọn họ, ngươi đã nhân lúc ta không chú ý đánh lén ta, thành công trốn ra được.
Bọn họ nhất định sẽ không làm khó ngươi."

Dạ Minh cũng không biết chính mình đang chờ đợi cái gì.
Mà lại cố tình thả chậm bước chân.


Nhưng rốt cuộc, một bậc lại một bậc, y chung quy vẫn là không thể đón được thứ mà mình chờ mong.


Mùa hạ oi bức, ánh nắng xuyên qua tầng tầng đại thụ dọc theo sườn núi Ngự Kiếm Tông.


Dạ Minh hít sâu một hơi, nhưng tâm sự vẫn nặng trĩu không vơi.


Kiếp trước, quân đã cùng y vào sinh ra tử bao nhiêu lâu nhỉ?

Giống như là hai mươi năm...


Không, chính xác hơn một chút, tổng cộng là hai mươi hai năm bốn tháng lẻ sáu ngày.


Trước kia, y cũng đã từng nghe qua một câu nói rất hay.


Một nam nhân tình nguyện dùng vạn lượng hoàng kim vì ngươi, đó là dục.



Một nam nhân có thể vì ngươi đánh đổi thiên hạ, tiền đồ như gấm, đó là yêu.


Mà một nam nhân có thể bất chấp hết thảy, vì ngươi đánh đổi hai mươi năm tuế nguyệt, thời gian tươi đẹp nhất đời người, không cầu hồi báo, cũng không tiếng oán than.
Đó là ngốc.


.....................


Ha.


Hai kẻ ngốc phối hợp với nhau, có thể tính là trời sinh một đôi hay không?

Bước xuống một bước, liền tương đương với hạ một chân đến hoàng tuyền, không đường quay đầu.


Nếu có thể làm lại lần nữa, liệu quân có nguyện ý ở bên y?

"Dạ Minh."

Lá cây xào xạc, làm Dạ Minh không khỏi cười khổ trong lòng.
Tâm sinh tạp niệm, đến cả ngũ thức cũng bắt đầu phát sinh ảo giác rồi sao?

Cho đến khi, cổ tay bị một bàn tay khác níu lấy, Dạ Minh mới biết, bản thân không phải đang sống trong mộng ảo.
Mà quân, đã thật sự ôm chầm lấy y.


Mùi đàn hương quanh quẩn trong chóp mũi, vòng tay của đối phương mạnh mẽ mà vững chắc, đem y giữ chặt lấy.
Từng câu từng chữ nhấn nhá rõ ràng, không phải mộng, cũng chẳng phải tự mình đa tình.


"Cửu tuyền dằng dặc...để ta bồi ngươi đi hết đoạn đường này."

Vạn vật tịch diệt, suy nghĩ của Dạ Minh, đã không còn gì khác ngoài lời nói cùng hơi ấm của đối phương.


Rốt cuộc, trên mặt y vẫn là không kìm nén được, xuất hiện ý cười nhàn nhạt.
Tiếu dung như họa, là từ tâm can phế phủ phát ra, không nhiễm trần ô.


"Có quân bầu bạn, sinh tử vô bi."

Kiếp trước, quân vì y vào sinh ra tử.
Lại bởi vì một sự hiểu lầm của y, mà chết không yên lành.



Sống lại một kiếp, y vẫn mãi ngu muội vô tri, khiến quân lầm lỡ, khổ sở nửa đời người.


Một kiếp phụ tình, kiếp kiếp phụ tình.


Y nợ quân quá nhiều, ân sâu như biển, tình lại càng nặng như núi.


Cho nên, một kiếp này của y, cũng chỉ có thể dùng hết sức lực, vì quân mà sinh.


------------Hết quyển 2-------------

**Bắt đầu từ chương sau, truyện sẽ cập nhật tên mới là 'Vì Quân Mà Sinh'.


( Vì sao tên này có mùi cơm chó? Không chỉ vì nó thơm cơm chó thật, mà còn vì 'quân' là từ ngữ xưng hô thường được nữ nhân cổ đại dùng để gọi chồng hoặc tình lang.)

**Văn án đổi mới.


**Tag hài hước sẽ được gỡ bỏ.


**Quyển 3 bắt đầu theo hướng hắc ám lưu, đào vong lưu, khuyến nghị ai không thích xin click back, đặc biệt là người thích kiểu nhân vật thánh mẫu.


( Hắc ám lưu : Thể loại truyện có bối cảnh u ám, nhân tính thối nát, máu me bạo lực,...vv...)




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận