Nhiễm Việt cảm thấy bản thân đến ăn bữa cơm này chính là một quyết định sai lầm, nhưng bây giờ cô vẫn là cấp dưới của Đỗ Liên Trân, vẫn phải lá mặt lá trái, cho dù mấy người trên bàn ăn này ai cũng đều có mục đích riêng muốn đạt được, cô cũng phải giữ vẻ mặt bình tĩnh đối phó.
Nghĩ là nghĩ như thế, nhưng sự tồn tại của Giản Kỳ ở bên cạnh tựa như cục phân chuột, làm cô rốt cuộc không còn một chút nào thấy ngon miệng.
Thức ăn phong phú lần lượt được mang lên bàn, Đỗ Liên Trân bảo mọi người động đũa, Nhiễm Việt cầm thìa khuấy khuấy chén canh trước mặt, một chút thèm ăn cũng không có, nghĩ thầm một bàn sơn hào mỹ vị này, còn không bằng cô ăn một phần thức ăn nhanh ba mươi tệ ở phòng làm việc.
Giản Kỳ ngồi gần cô nhất, thấy cô không động đũa, liền nhỏ giọng hỏi cô, có phải đồ ăn không hợp khẩu vị không, tuy anh ta hỏi nhỏ, nhưng những người khác vẫn chú ý tới, ánh mắt cùng nhìn về phía Nhiễm Việt.
Nhiễm Việt miễn cưỡng cười một tiếng, nói: "Dạ dày đột nhiên có chút không thoải mái."
Tô Tự Tỉnh vội vàng hỏi: "Sẽ không nghiêm trọng chứ? Cần đưa cô đi khám một chút không?"
Dạ dày cô rất tốt, không thoải mái chỉ là lấy cớ, vì vậy khoát tay nói: "Không có việc gì, lát nữa trở về uống thuốc là được."
Đỗ Liên Trân để đũa xuống, cầm khăn lau khóe miệng, nói: "Cô đứa nhỏ này, công việc bận rộn cũng phải chú ý thân thể mình, có cần bảo người ta mang cho cô một chén cháo không?"
"Cảm ơn phu nhân, tôi uống chút canh là được."
Mọi người nghe cô nói không sao, cũng không truy hỏi nữa, nhanh chóng nói đến những chuyện khác.
Ngược lại Giản Kỳ, vẻ mặt vẫn quan tâm, còn thỉnh thoảng gắp một món ăn bỏ vào trong chén cô, dặn dò: "Ăn thanh đạm chút dễ tiêu hóa."
Nhiễm Việt thật muốn nói tôi thấy anh là không tiêu hóa nổi, làm phiền anh đừng có tìm cảm giác tồn tại nữa, nếu không tôi trực tiếp ói cho anh xem.
"Giản đại thiếu, anh không cần bận tâm, tôi không quen thế này." Nhiễm Việt lần nữa khước từ.
Giản Kỳ lại giống như không nghe thấy lời cô nói, còn tiếp tục muốn lấy lòng cô, Liên Lệ ở một bên nhìn thấy mà trợn mắt, nghĩ thầm tại sao con trai mình đột nhiên bị cô ta mê hoặc rồi? Nói đi nói lại đều do bản thân mình, ngay từ đầu không nên đề nghị như vậy.
Lúc này, điện thoại Nhiễm Việt để trên bàn chợt vang lên, là trợ lý công ty giải trí gọi cho cô, nói bên đó có việc gấp cần cô giải quyết, hỏi cô hiện tại có thể đến không.
Nhiễm Việt cảm thấy trợ lý mình quả thực là tiểu thiên sứ, tháng này nhất định phải cho cô ấy tiền thưởng mới được, cúp điện thoại, vẻ mặt cô áy náy giải thích rõ nguyên nhân với những người khác, Đỗ Liên Trân khoát tay bảo cô chóng đi đi, đừng chậm trễ sự tình.
Nhiễm Việt thở nhẹ một hơi, đứng dậy cầm lấy đồ bước ra khỏi phòng.
Kết quả chưa đi được mấy bước, có người đang đuổi theo phía sau, Nhiễm Việt quay đầu nhìn lại, sắc mặt lập tức trầm xuống, "Giản đại thiếu, anh có ý gì?" Thật sự đuổi theo đến nghiện hả?
Giản Kỳ không để ý cô đổi sắc mặt, còn hơi ấm ức nói: "Tôi chỉ muốn tiễn em, bình thường muốn đến gần em cũng rất không dễ dàng."
Nhiễm Việt quay đầu tiếp tục đi ra ngoài, biết anh ta còn theo ở phía sau, khẩu khí lạnh lùng nói: "Tôi cảm thấy tôi đã nói rất rõ ràng, chúng ta không cần thiết phải thân cận."
Giản Kỳ rớt lại phía sau cô hai bước, ánh mắt từ sau lưng cô thẳng tắp chuyển đến đôi chân mang giày da của cô, sau đó nhìn đăm đăm cổ chân trắng nõn của cô, càng nhìn tâm càng ngứa, đôi chân này thật sự quá hoàn mỹ, nếu có thể nâng niu trong tay rồi hôn lên, vậy thì càng hoàn mỹ.
Mỗi tế bào trong thân thể anh ta đều đang kêu gào phải có được cô, vì có thể đạt được mục đích này, anh ta thật sự không để ý chuyện da mặt mình dày mấy lớp.
"Tôi cảm thấy em có thành kiến với tôi phải không? Tiếp xúc thích hợp có lợi cho hai bên hiểu rõ, nếu em cảm thấy ngay từ đầu tôi tặng em một phòng hoa hồng là hành vi không lý trí, tôi nhận lỗi với em, kỳ thật đó đều là chủ ý của mẹ tôi." Giản Kỳ nhắc tới khởi đầu không vui của hai người, cũng đẩy trách nhiệm cho mẹ mình.
Nhiễm Việt khinh thường nói chuyện với anh ta, sau khi ra khỏi quán, đi thẳng về hướng bãi đỗ xe ngầm, vừa rồi trợ lý ở trong điện thoại nói rất gấp, cũng không biết là chuyện gì.
Bước xuống cầu thang tầng một, Giản Kỳ còn chưa dừng bước đi theo, trong lòng Nhiễm Việt bực bội, tăng nhanh bước chân đi xuống dưới, Giản Kỳ thấy cô càng đi càng nhanh, vội vàng vươn tay muốn chạm vào vai cô, nào ngờ tay còn chưa đụng vào, cổ tay đã bị Nhiễm Việt đột nhiên xoay người bắt lấy, tiếp theo cô dùng sức, Giản Kỳ bị vặn người lại, nơi cổ tay truyền đến đau đớn làm anh ta kêu lên thảm thiết, cú vặn này của Nhiễm Việt rất nặng tay.
Ngay từ đầu anh ta đã biết Nhiễm Việt không phải người dễ trêu chọc, lúc này đích thân lĩnh giáo, Giản Kỳ đau đến mức muốn bất tỉnh.
Anh ta vội vàng nói: "Tôi không có ác ý."
Nhiễm Việt nghiến răng nghiến lợi, nói từng chữ: "Tôi chính thức cảnh cáo anh, cách xa tôi ra một chút, nếu không về sau tôi thấy anh một lần sẽ đánh một lần!" Nói xong đẩy tay, cả người Giản Kỳ bổ nhào đụng vào tường, ngay cả nửa ánh mắt Nhiễm Việt cũng lười phải cho, xoay người tiêu sái rời khỏi.
Giản Kỳ nhìn bóng lưng cô biến mất ở chỗ rẽ, trong mắt ẩn chứa ý niệm chiếm hữu quay cuồng ngập trời.
Nhiễm Việt vừa ngồi vào trong xe mình, liền nhận được cuộc gọi của Tần Trí Viễn, trong điện thoại anh nói tên một nhà hàng cho cô, bảo cô qua đó bây giờ, anh mời cô ăn cơm.
Tâm tình Nhiễm Việt vốn đang khó chịu lập tức tung tăng như chim sẻ, nhưng nghĩ đến cuộc gọi của trợ lý, bất đắc dĩ nói: "Lần sau đi, vừa rồi trợ lý gọi điện thoại cho em, nói có chuyện gấp bảo em qua đó."
Tần Trí Viễn ở đầu bên kia điện thoại cười nói: "Là anh bảo cô ấy gọi, bây giờ em qua đây đi, anh giới thiệu một người cho em quen."
Nhiễm Việt nhướn mày, lúc này mới tỉnh ngộ hóa ra là anh giúp cô giải vây, vì vậy không nói thêm nữa, khởi động xe đi đến nơi anh nói.
Đã sắp qua giờ cơm, vừa rồi ở bên kia một ngụm canh Nhiễm Việt cũng không uống, hiện tại đói bụng đến mức ngực sắp dán vào lưng, lúc tiến vào phòng bao của Tần Trí Viễn, liếc mắt liền thấy một bàn mỹ thực, nuốt một ngụm nước miếng xong mới phát hiện hai người đàn ông ngồi bên ghế sofa.
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa đơn, Nhiễm Việt không quen biết, trước kia cũng chưa từng thấy, nhưng nhìn tư thái tự nhiên của hai người bọn họ, hẳn là bạn bè rất thân thiết.
Tần Trí Viễn thấy cô đi tới, liền vỗ vỗ vị trí bên cạnh anh, ý bảo cô đến ngồi.
Nhiễm Việt ngừng một chút, nghĩ thầm ở trước mặt người ngoài thân mật như thế không sao chứ? Nhưng lại nghĩ nếu anh đã muốn giới thiệu cho bọn họ làm quen, đối phương chắc đã biết quan hệ của hai người rồi.
Vì vậy cô thoải mái đi tới ngồi vào bên cạnh Tần Trí Viễn, Tần Trí Viễn đưa tay ôm lấy vai cô đến gần hơn, nói với người đàn ông kia "Người phụ nữ của tôi, Nhiễm Việt." Nói xong rồi chuyển sang Nhiễm Việt bảo: "Bạn học của anh, Viên Khải, ông chủ lớn của Úc Kim Cung."
Mặc dù ngoài mặt Nhiễm Việt không nói gì, nhưng trong lòng đã lấy làm kinh hãi vô cùng, không ngờ ông chủ thần bí sau lưng Úc Kim Cung, lại là người đàn ông cao lớn có gương mặt tươi cười trước mắt này, hơn nữa anh lại còn là bạn học của Tần Trí Viễn!
Người đàn ông tên Viên Khải mắt mang ý cười nhìn cô, sau đó thân thiện vươn tay, "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, em dâu."
Nhiễm Việt nghiêng người về phía trước bắt tay với anh, "Hân hạnh được gặp, danh tiếng ông chủ lớn của Úc Kim Cung mới là như sấm bên tai." Lời khách sáo cô còn chưa nói hết, đã bị Tần Trí Viễn ôm về trong lòng.
Lại nghe anh nói: "Không cần quá khách khí với cậu ta."
Viên Khải cười cười, từ trong túi lấy ra gì đó đưa cho Nhiễm Việt nói: "Đây là quà gặp mặt tặng em dâu, chỉ là món đồ chơi nhỏ, cho em chơi thôi."
Nhiễm Việt nhìn thoáng qua, là một khối ngọc thượng hạng, lớn hơn nắm tay một chút, cảm xúc cực kỳ tốt, rất có linh khí, bởi vì đây là món đồ quá quý trọng, Nhiễm Việt cũng không tùy tiện nhận, Tần Trí Viễn lại duỗi tay cầm lấy, nhìn nhìn, nói: "Hơi nhỏ, lần sau lại lấy cái lớn hơn."
Viên Khải tức giận cười nói: "Tôi nợ cậu đó!"
Tần Trí Viễn cười cười, đưa ngọc cho Nhiễm Việt, nói: "Về sau cậu ta cho gì em cứ lấy, cậu ta chính là một thổ hào."
Nhiễm Việt cũng không khách khí nữa, thoải mái nhận lấy ngọc, cũng nói cảm ơn với Viên Khải.
Lúc này Tần Trí Viễn mới đứng lên, "Lên bàn ăn cơm đi, hẳn là đói rồi."
Viên Khải cũng đứng lên theo, nhìn dáng vẻ hai người bọn họ khi ở chung, nhịn không được trêu chọc nói: "Cứ tưởng cậu sẽ độc thân cả đời, không ngờ lúc nói yêu đương còn ra hình ra dáng."
Tần Trí Viễn cũng không phản bác, trước khi gặp Nhiễm Việt, chính anh cũng cho rằng có thể sẽ độc thân cả đời, nhưng xem ra ông Trời đối với anh vẫn không tệ, cũng không hoàn toàn vứt bỏ anh, cho nên mới an bài cô đến bên cạnh anh.
Mặc dù chỉ có ba người dùng cơm, nhưng trên bàn tròn lớn lại bày biện rất nhiều thức ăn, Tần Trí Viễn múc cho cô chén canh trước, sau đó mới gắp những món cô thích bỏ vào trong chén, cái chén nhanh chóng được chất đầy, Nhiễm Việt ngăn cản động tác của anh, ý bảo anh cũng nên ăn một chút.
Viên Khải nhìn hai người tương tác qua lại, chậc một tiếng lắc đầu, "Tôi cảm thấy tôi không phải đang ăn cơm, mà là ăn cẩu lương."
Tần Trí Viễn nhướn mày, nói: "Hâm mộ thì nhanh tìm một người đi."
Viên Khải: "Muốn tìm một người hợp tâm ý nào có dễ dàng như vậy? Chính cậu cũng cô đơn đến bây giờ thôi."
Tần Trí Viễn: "Nhưng tôi đã thoát FA."
Viên Khải bĩu môi: "Cho nên trước tiên tới tìm tôi khoe khoang có phải không."
Tần Trí Viễn cười mà không nói.
Trên đường đến đây Nhiễm Việt đã rất đói bụng, cho nên ngồi xuống trước bàn ăn, cũng không rảnh để ý tới hai người đàn ông, cúi đầu chuyên tâm ăn đồ ăn, mặc dù miệng không rảnh nói chuyện, nhưng tai vẫn có thể nghe thấy.
Tần Trí Viễn và Viên Khải tán gẫu về hiện trạng của Úc Kim Cung một hồi, sau đó chuyển đề tài, nói đến chuyện bang phái gần đây ở thành phố điện ảnh Z, Nhiễm Việt vừa nghe đến nơi này, trong nháy mắt vểnh tai nghiêm túc lắng nghe, chỗ kia chính là nơi Trì Tình quay phim, cũng là nơi cô đã gặp chuyện ngoài ý muốn.
"Chỉ là một bang phái nhỏ không ra hồn mà thôi." Viên Khải bẻ một con cua, vẻ mặt không để ý nói đến chuyện này.
Tần Trí Viễn đang bóc vỏ tôm giúp Nhiễm Việt, nghe anh nói như thế, trả lời một câu, "Ra hồn hay không chẳng liên quan tới tôi, chỉ cần nó biến mất là được."
Viên Khải: "Chuyện này cũng rất đơn giản, giam lão đại của bọn họ lại, nhất định sẽ tan rã."
Nhiễm Việt nghe đến đó, nhịn không được chen miệng vào hỏi: "Các anh đang nói đám người Sở Phong sao?"
Tần Trí Viễn khẽ gật đầu, đem tôm đã bóc xong bỏ vào trong chén cô, cầm lấy khăn lông lau tay, nói: "Người làm em bị thương, tất nhiên không thể bỏ qua."
Viên Khải bất đắc dĩ nói: "Người đàn ông của em chỉ nói một câu, người làm anh như tôi liền chạy trước chạy sau bận rộn, thật là không có đạo lý."
Tần Trí Viễn liếc anh một cái, nói: "Nếu cậu đã tự xưng là người có nhiều tài, vậy thì nên cực khổ một chút."
Viên Khải: "..."
Nhiễm Việt tò mò hỏi: "Vậy Sở Phong chính là lão đại của bang phái bọn họ sao?"
Viên Khải lắc đầu, "Thân phận của hắn ta chỉ có thể cao hơn đám lâu la một chút, cũng không phải là nhân vật gì."
Nhiễm Việt: "..."
Tư thế kia của Sở Phong còn không được coi như nhân vật lớn trong bang, vậy quy mô của bang bọn họ cũng không nhỏ, nhưng vừa rồi nghe khẩu khí của Viên Khải, lại giống như chỉ là một bang phái nhỏ không đáng được nhắc tới mà thôi?
Xem ra không phải là bang phái nhỏ, mà là năng lực hiện tại của Viên Khải quá lớn.
Đề tài này chỉ là một khúc nhạc đệm, hai người thuận miệng nói vài câu cũng cho qua, nhưng Nhiễm Việt tin tưởng, đám người từng đối mặt đánh nhau với cô, những ngày sắp tới sẽ không dễ sống.
Ba người ở trên bàn ăn nói chuyện trời nam biển bắc rất tận hứng, bất giác đã đến ba giờ chiều, buổi chiều Viên Khải còn bay đến thành phố khác, lúc này ba người mới lần lượt rời khỏi chỗ ngồi.
Mặc dù Nhiễm Việt tự mình lái xe tới, nhưng Tần Trí Viễn trực tiếp dẫn cô lên xe anh, nói: "Đi với anh đến nhà họ Tần, lão gia tử nhắc tới nhiều lần, ông muốn gặp em."
Nhiễm Việt cũng chưa chuẩn bị tâm lý, hơi khẩn trương nói: "Em phải đi ngay bây giờ sao? Nhưng em chưa chuẩn bị quà tặng."
Tần Trí Viễn suy nghĩ một chút, mang cô đến Mặc Bảo Trai nổi danh, chọn mấy khối mực tốt nhất cho lão gia tử, Nhiễm Việt lại chọn một cái nghiên mực giá trị xa xỉ, lúc này mới cùng anh trở về nhà họ Tần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...