Vi Quân Cuồng

Như Mặc không kịp phòng bị, bất ngờ ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt, bạc thần nhếch, hình như trong nháy mắt có thất thần. Nhưng lập tức đứng lên, một lần nữa quỳ gối bên chân Triệu Băng, tiếp tục lặp đi lặp lại một câu kia, ép đầu tới rất thấp, căn bản nhìn không rõ biểu tình trên mặt, duy độc thanh âm đẩu đắc lợi hại, hoàn toàn không giống bình thường như vậy trấn định.

Triệu Băng lẳng lặng nhìn y một hồi, than nhẹ ra tiếng: “Ngươi đi đi.”

Như Mặc ngày thường cực nghe lời, lúc này lại không nhúc nhích, trước sau vẫn quỳ như vậy, nói giọng khàn khàn: “Vương gia nếu không muốn nhìn thấy thuộc hạ, thì thuộc hạ sẽ âm thầm bảo hộ, vĩnh viễn cũng không xuất hiện ở trước mặt Vương gia.”

Một trận im lặng.

Một lát sau, Triệu Băng đột nhiên cười lớn ra tiếng, dùng tay nâng cằm Như Mặc lên, thẳng hướng đến ánh mắt của y, từng từ từng chữ mà nói: “Ta ghét nhất ở ngươi chính là điểm này.”

Sau đó lắc lắc tay áo, quay trở về bên cạnh bàn ngồi xuống, cất cao giọng nói: “Người đâu, đem người này đuổi ra cho ta.”

Hắn vừa ra lệnh liền có thị vệ bước vào, đem Như Mặc đang quỳ trên mặt đất mà kéo lên, mạnh mẽ lôi ra khỏi phòng. Như Mặc võ công cao cường, nếu muốn giãy dụa phản kháng đương nhiên là cực dễ dàng, nhưng y cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ ngẩng đầu lên, ánh mắt không cam chịu mà nhìn về phía Triệu Băng: “Vương gia…”

Triệu Băng chấn động toàn thân, mạnh dời đi tầm mắt, ngón tay gắt gao bám lấy mép bàn.

“Vương gia.” Như Mặc đã bị lôi đi xa, lại vẫn như vậy gọi.

Thanh âm của y không vang dội, nhưng lại từng tiếng đều hoàn toàn truyền đến bên tai Triệu Băng.

Triệu Băng chỉ cảm thấy ngực đau nhức, miệng đau khổ khốc, cơ hồ cảm thấy có mùi máu tanh xộc lên, nhưng lại cố gằng đè ép xuống, cả người không chút nhúc nhích. Thẳng đến Như Mặc đã được đưa đi xa, không còn nghe thấy giọng nói quen thuộc kia nữa, hắn lúc này mới thôi không áp chế bản thân nữa, vô lực ngồi sụp xuống ở bên cạnh bàn, sau một lúc lâu cảm giác bần thần chợt đến.

Bức tường bị Vô Ảnh đánh vỡ kia vẫn là bộ dáng như cũ, bất chợt có trận gió lạnh thổi đến.

Triệu Băng thấy vậy liền nhìn ra bên ngoài, cảm giác đáy lòng giống như có một khoảng không mờ mịt nhiên nhiên, phiếm đau.


Hắn đường đường một Vương gia, lại ngay cả người yêu thương chính mình cũng vô pháp bảo vệ, đem người đuổi đi, làm trái với lòng mình như vậy, như thế nào lại không thấy đau? Cho dù tương lai giải quyết được Hoắc Niệm Hoài, đuổi Vô Ảnh đi, tái đem Như Mặc trở lại, nhưng loại đau đớn hôm nay cũng tuyệt đối quên không được.

Hắn mới vừa nói ra những lời tuyệt tình như vậy, trong lòng quả nhiên là đau giống như đao cắt, nhưng nghĩ đến Như Mặc căn bản cái gì cũng không biết, chỉ vì nhiếp hồn đại pháp mới không chịu rời đi, lại càng thêm đau đớn đến tận xương.

Từ đầu tới đuôi, đều chính là hắn tự làm khổ mình.

Triệu Băng một bên nghĩ, một bên lấy tay che mặt, cười ha ha.

Vô Ảnh ngay ở trong tiếng cười đi vào cửa, hai tay phụ ở sau lưng, lạnh lùng nói: “Vương gia quả nhiên tuân thủ ước định.”

Triệu Băng ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt vẫn là dẫn theo nét cười, nhưng trong thanh âm lại ẩn hàm tức giận: “Bổn vương cũng đã chịu nhượng bộ một bước, ngươi nói được thì phải làm được mới tốt.”

“Việc này đương nhiên.” Vô Ảnh gật gật đầu, mặt nạ màu bạc phản xạ hào quang mờ nhạt, không ai có thể trông thấy được vẻ mặt của hắn “Hoắc Niệm Hoài là một người vô tình, không còn giá trị lợi dụng sẽ liền một cước đá đi, tuyệt đối sẽ không tái đánh chủ ý Như Mặc, ta đương nhiên cũng không có lý do gì mà tùy tiện ra tay.”

Triệu Băng mị hí con mắt, cũng không thể nào tin được lời nói của hắn, trong lòng thầm nghĩ nên phái vài người nhanh đi bảo vệ cho Như Mặc mới được.

Vô Ảnh thấy hắn không nói một lời, liền cũng không nói thêm nữa, xoay người bước đi.

Lúc đi tới cửa, đột nhiên nói một câu: “Trời mưa.”

Triệu Băng trái tim chợt thắt lại, thuận thế nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy không trung một hồi mờ mịt, chính là mưa đã đến.

###########

Trời mưa thật lớn, bốn phía mờ mịt một mảnh, lộ vẻ tiếng nước.


Như Mặc quần áo trên người sớm ướt đẫm, tóc dài chính ướt sũng từng giọt nước rơi xuống, nhưng y lại giống như hồn nhiên bất giác, vẫn là thẳng tắp quỳ gối trước cửa Triệu phủ, trên mặt không chút biểu tình.

Y đến nay không rõ, vì sao lại bị Vương gia đuổi ra khỏi phủ.

Y chỉ hiểu được chính mình làm sai một chyện, nhưng đến tột cùng sai ở nơi nào, cũng là vô luận không nghĩ ra được.

Không đủ tận trung cương vị công tác? Hay vẫn là không đủ nghe lời Vương gia?

Như Mặc cắn chặt răng, không ngừng hồi tưởng hết thảy mọi chuyện vừa qua, nhưng ý nghĩ lại vô cùng hỗn loạn, trừ bỏ gương mặt Triệu Băng tuấn mỹ vô trù ra, cái gì cũng nhớ không được.

“Vương gia.”

Y khẽ động khóe miệng, nhẹ nhàng niệm ra hai chữ này, đột nhiên nhớ tới, chính mình gần đây cùng Triệu Băng cùng ăn cùng ngủ, đã hồi lâu chưa từng có hảo hảo luyện võ .

Y không cố gắng luyện võ, công phu tự nhiên sẽ lui bước.

Một thị vệ nếu không có tuyệt đỉnh võ công, còn phải như thế nào bảo hộ Vương gia? Lại như thế nào mới xứng… tiếp tục ở lại bên người kia?

Đúng vậy, Vương gia nhất định là bởi vì lý do này mới không cần y, y hiện tại sửa đổi còn kịp.

Nghĩ tới điều này, con ngươi đen của Như Mặc chợt sáng ngời, cố gắng đứng dậy. Nhưng bởi vì đã quỳ quá lâu, thân thể y có chút không nghe sai sử, vừa mới đứng nghiêm, liền cảm giác từ ngực truyền đến một trận đau, cả người thật mạnh ngã xuống mặt đất.

Sao lại thế này?


Y rõ ràng không có bị thương, như thế nào lại đau đến như vậy? Là bởi vì bỏ quên quá lâu, cho nên công phu giảm sút sao?

Như Mặc nắm chặt nắm tay, trên mặt mặc dù vô biểu tình, đáy mắt lại dần dần hiện ra hoảng sợ. Y những lúc độc thân phạm hiểm, lấy quả địch chúng, cho tới bây giờ cũng không có sợ hãi quá, giờ phút này lại sợ không ngừng..

Y võ công thấp kém như thế, còn như thế nào trở về bên cạnh Vương gia?

Nghĩ như vậy, liền đứng trở lại, ánh mắt thoáng nhìn, vừa lúc nhìn thấy trên mặt đất hình bóng của bản thân phản chiếu ở mặt nước .

Như Mặc bình thường cũng không thèm để ý dung mạo chính mình, hiện giờ thấy bộ dáng chật vật này, thật sự cũng không có cảm giác gì, chính là đột nhiên nghĩ đến, lúc trước Triệu Băng trêu đùa với Như Mặc, rất thích ngắm nhìn gương mặt tươi cười của y.

Đúng rồi, y chỉ cần luyện tốt võ công, sau đó tái nghĩ biện pháp làm Vương gia vui, tự nhiên liền có năng lực trở về.

Như Mặc một mặt nghĩ, một mặt ngay trong cơn mưa câu thần chợt cười rộ lên.

Nhưng mà vẻ mặt của y quá mức cứng ngắc, vô luận luyện tập nhiều lần cũng thủy chung là một dáng vẻ khóc không ra khóc cười không giống cười, vô cùng quái dị, thật sự khó coi đến cực điểm.

Y thử một lần lại một lần nữa, tâm thần dần dần hoảng hốt, cũng không biết trải qua bao lâu, đột nhiên phát hiện trước mắt xuất hiện một đôi giày màu đen.

Như Mặc ngẩn ngơ, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Triệu Băng trong tay đang cầm một chiếc ô, từ trên cao mà cúi xuống nhìn y.

“Vương gia?”

“Trời mưa lớn như vậy, ngươi như thế nào còn ở chỗ này?” Triệu Băng đem ô nhét vào trong tay Như Mặc, biểu tình thản nhiên, lại giống như mệt mỏi đến cực điểm “Đi nhanh đi.”

Dứt lời liền quay đầu bước đi.

Như Mặc đột nhiên đến đây đầy khí lực, đứng lên kéo lấy cánh tay hắn, không ngừng nghĩ như thế nào mới có thể làm cho Vương gia hồi tâm chuyển ý. Sau đó nhắm mắt lại, khuynh thân về phía trước, ở bên môi Triệu Băng nhanh chóng hôn một cái, cúi đầu nói: “Ta thích Vương gia.”

Triệu Băng dường như ngừng thở, hắc mâu đột nhiên mở to, trong lòng một trận kinh hoàng, vội vàng đưa tay ra kéo y vào lòng, bật thốt lên nói: “Như Mặc…”


“Vương gia, thuộc hạ lúc này đã làm đúng rồi sao?” Như Mặc lộ ra nụ cười kỳ quái đã luyện tập hồi lâu, thật cẩn thận hỏi “Vương gia thích nghe nhất câu này, đúng không?”

Triệu Băng lúc này ngẩn ngơ, tim vẫn đập nhanh như vậy, cánh tay ôm Như Mặc chợt cứng lại, thật lâu nói không ra lời.

Cứ như vậy trong nháy mắt, hắn cơ hồ nghĩ rằng Như Mặc rốt cục đã thông suốt.

Kết quả, y chủ động nói ra những lời này, nhưng lại chỉ là vì để chính hắn vui mà thôi.

Cáp.

Quả nhiên vẫn là tự mình đa tình.

Mưa càng rơi xuống càng lớn.

Triệu Băng giờ phút này cũng bị mưa là cho ướt sũng khắp người, khuôn mặt một mảng trắng bệch, bạc thần hơi hơi hướng lên trên, mắt phượng hẹp dài lộ vẻ hơi nước, biểu hiện ở trên mặt so với nụ cười của Như Mặc càng thêm quỷ dị. Tay hắn thu hồi lại, rất nhẹ rất nhẹ đẩy Như Mặc ra, sau đó quay người hướng đại môn mà trở lại.

“Vương gia.”

“Như thế nào? Ngươi thật là nghĩ muốn làm ta tức chết phải không?” Triệu Băng cũng không quay đầu lại, khoát tay áo, lạnh lùng nói “Cút ngay cho ta!”

Sau đó sai người đóng đại môn lại, đem thanh âm của Như Mặc ngăn cách hoàn toàn ở bên ngoài.

Hắn nắm chặt tay lại, để ở trên cửa, cảm giác đau đớn khôn cùng dâng lên đâm vào ngực hắn cơ hồ không thở nổi. Hắn nhớ tới Như Mặc vừa rồi hôn môi, nhớ tới câu nói của Như Mặc, nhớ tới này hết thảy đều là giả …

Tinh ngọt huyết vị tràn ngập.

Hắn muốn cười, nhưng ngược lại ho khan vài tiếng, vội vàng nâng tay bưng kín lấy miệng.

Đau thì ra là như vậy, tơ máu đỏ tươi đến chói mắt vẫn như cũ theo khóe miệng chảy ra, chậm rãi rơi xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui