Vi Quân Cuồng

Tiếng gió vù vù thổi bên tai, Triệu Băng kinh ngạc trừng lớn đôi con mắt, thấy hoa cỏ cây cối xẹt qua trước mặt thật nhanh, thân thể lại chợt cao chợt thấp, xóc nảy muốn chết.

… Quả nhiên hảo khinh công.

Hắn đáy lòng âm thầm khán phục một câu, ngực bụng gian cũng là phiên giang đảo hải – sông cuộn biển gầm, ghê tởm dục nôn.

Ngay từ lúc tiếp nhận mật chỉ của Hoàng đế, Triệu Băng liền hiểu được nhiệm vụ lần này vô cùng nguy hiểm. Hắn thân là ấu đệ của đương kim Thánh Thượng, xưa nay nhận hết sủng ái, tôn vinh vô cùng, ngày thường làm việc cũng có chút kiêu ngạo, quả thật gây thù hằn không ít. Nhưng không nghĩ tới vừa xa nhà một cái, đã có một đám thích khách vội vàng đến lấy tính mệnh của hắn, chậc chậc, lẽ nào hắn đã làm tội ác tày trời ?

Hoặc là… mấy tên này đều không phải là kẻ địch của hắn, mà có khi.. lại vì cái mật chỉ kia mà đến.


Chính trong lúc suy tư, Triệu Băng bỗng nhiên cảm thấy được toàn thân nhoáng lên một cái, lại thêm một trận đầu váng mắt hoa. Chờ khi lấy lại tinh thần, mới phát hiện chính mình đang ngồi trên một khối đại thạch.

Như Mặc tay nắm chắc kiếm hộ ở bên cạnh, tầm mắt đảo qua mọi nơi, ôm quyền nói: “Vương gia, đã thoát khỏi vùng có truy binh .”

“Tốt lắm.” Triệu Băng mặt trắng bệch, khóe môi lại hơi nhếch lên, cười không ngừng, phượng mâu hẹp dài cũng mị lên, ánh mắt lúc sáng lúc tối, bốn bề sóng dậy.

Hắn từ nhỏ đã được nuông chiều,bình thường tính tình không được tính là tốt, nay lại hiện ra vẻ mặt như vậy, rõ ràng là đang tức giận .

Như Mặc đi theo hắn cũng không ít năm, thế nhưng tuyệt không đổng sát ngôn quan sắc, trên mặt vẫn là biểu tình đạm mạc như nước, hỏi: “Vương gia có hay không bị thương?”


“Đương nhiên không có.” Triệu Băng ngoéo khóe miệng một cái, tiếp tục mỉm cười, “Ngươi công phu tốt như vậy, võ nghệ lại cao cường , trên đường đi có tên thích khách nào có thể làm ta bị thương chứ?”

Ngữ khí ôn hòa, nhưng nói đến câu sau đã có chút nghiến răng nghiến lợi.

Dù vậy Như Mặc vẫn như cũ thờ ơ, theo thói quen cúi thấp đầu xuống, nói: ” Vương gia quá khen. Mọi lúc, mọi nơi phải bảo hộ Vương gia là bổn phận của thuộc hạ.”

Muốn chết. Người này thân mang võ công cái thế, lẽ nào ngay cả trào phúng trong lời nói cũng không rõ?

Triệu Băng mí mắt thẳng khiêu, thật vất vả mới tỉnh táo lại, vòng vo quay thượng ngọc ban chỉ trên tay, nói: “Lần tới, lúc chạy trối chết, không được tái đem ta giống như bao tải mà khiêng tới khiêng lui như vậy nữa.”

“Vâng ” Như Mặc gật gật đầu, nhẹ nhàng đáp ứng: “Thuộc hạ lần tới sửa thành ôm là được.”

“…” (>”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui