Liên tiếp mấy ngày, Diệp Thư Vân tránh mặt Mạnh Vân Trạch.
Ban đêm Mạnh Vân Trạch đứng ngoài cửa sổ, nàng cũng ở trong phòng bồi hắn đứng.
Diệp Định An nói đúng, ân oán hai nhà Diệp Mạnh không liên quan đến Mạnh Vân Trạch, trong chuyện này người vô tội nhất cũng chính là Mạnh Vân Trạch.
Hắn từ nhỏ đã lớn lên trong lời nói lạnh nhạt của mẫu thân, đa số thời điểm mẫu thân hắn đều không nhìn hắn một cái, nhưng nàng thật sự không có cách nào đơn thuần mà thích hắn giống như trước.
Qua hai ngày, Tú Ngọc bồi Diệp Thư Vân đi chùa.
Sau giờ ngọ sấm sét nổ vang, mưa rền gió dữ giằng co ước chừng nửa canh giờ mới ngừng lại.
Nàng ra khỏi sương phòng, bất tri bất giác đi đến bên hồ ở hậu viện, một hồi gió lớn thổi qua cây nhân duyên, tốp năm tốp ba thẻ bài rớt xuống tàng cây, còn có một vài cái đơn độc lẻ loi nằm trong nước bùn.
Không bao lâu liền có sư chạy lại, nhanh chóng nhặt lên nhân duyên bài ở trong bùn đất, tỉ mỉ lau khô, lại một lần nữa treo lên.
Sư xoay người thấy nàng, đối mặt với nàng.
Nàng nhớ rõ vị sư này, trước đây nàng nhìn lén Mạnh Vân Trạch dưới tàng cây, hắn cho rằng nàng vì cầu nhân duyên mà tới, hảo ý nhắc nhở nàng viết một quẻ nhân duyên bài treo lên trên cây.
Ai có thể ngờ được hiện giờ nàng đã có người mà nàng thương nhớ ngày đêm lúc trước, nhưng lại sinh ra một chút ý định lùi bước.
Tuy nói chuyện đời thay đổi, nhưng nàng không thể ngờ được chuyện đời biến hóa đến như thế.
Nhân mưa to cản đường, Diệp Thư Vân liền ngồi ở trong miếu một hồi, vốn nghĩ chờ mưa hoãn chút rồi trở về, ai ngờ mưa liên miên không ngừng, đành chờ đến đêm.
Nàng đợi ở sương phòng, thất thần nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, bất tri bất giác ghé vào trên bàn ngủ.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng dường như nghe thấy một đạo sét đánh xuống, âm thanh "Ầm vang" vang lên, gần ở bên tai, làm nàng sợ tới mức đột nhiên mở mắt ra, lòng không ngăn được kinh hoàng.
Ngay sau đó, nàng nghe thấy sương phòng cách vách truyền đến tiếng quát tháo hoảng loạn của nam nữ.
Nàng giương mắt nhìn qua, ánh lửa bên ngoài thế nhưng ẩn ẩn tiến vào.
Diệp Thư Vân giật mình một cái, đứng dậy xông ra ngoài.
Thì ra tiếng sấm vang vừa rồi nàng mơ màng nghe thấy bổ vào cây phía sau sương phòng cách vách, khiến cho lửa lớn, thêm gió đêm lan qua, mới đốt tới sương phòng.
Ánh lửa sáng rực làm chùa miếu giống như vẫn ở ban ngày, Diệp Thư Vân chấn động, bước nhanh cùng hương dân ra phía sau.
Đám đông chen chúc, nàng phảng phất thấy Tú Ngọc ở phía trước hướng đầu về phía sương phòng kêu to, loáng thoáng, nàng nghe thấy Tú Ngọc dường như kêu nàng.
Diệp Thư Vân đẩy ra đoàn người, chạy đến phía trước.
Diệp Thư Vân gọi Tú Ngọc: "Tú Ngọc."
Nghe vậy, Tú Ngọc lập tức quay đầu lại giữ chặt Diệp Thư Vân, ôm mặt nàng nhìn trái nhìn phải, vừa khóc vừa cười: "Tiểu thư! Người chạy trốn ra bằng cách nào? Có bị thương chỗ nào hay không?"
Diệp Thư Vân sửng sốt, khó hiểu nói: "Trốn? Ta chạy ra từ nơi nào đâu?"
Tú Ngọc chỉ vào sương phòng hỏi nàng: "Tiểu thư, người nói mê sảng gì vậy? Người không phải chạy ra từ bên trong sao?"
"Ngươi mới là nói mê sảng gì đấy? Ta vẫn luôn ở gian cách vách kia mà ......" Diệp Thư Vân nhìn kỹ gian sương phòng trước mắt bị lửa lớn vây quanh, rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, thì ra là nàng đi nhầm sương phòng, trách không được vừa rồi nàng đợi ở trong sương phòng cảm thấy nơi này có chút không giống.
Tú Ngọc tới tới lui lui nhìn Diệp Thư Vân một vòng: "Cũng may là sợ bóng sợ gió, tiểu thư không có việc gì thì tốt."
Diệp Thư Vân quay đầu nhìn lửa đỏ, lòng còn sợ hãi, nếu vừa rồi nàng không đi nhầm, trước mắt nào còn có thể đứng ở nơi này: "Là vận khí ta tốt......"
Tú Ngọc đột nhiên kinh hô: "Không xong!"
Tú Ngọc đột nhiên kêu như vậy, làm Diệp Thư Vân bị hù nhảy dựng.
Diệp Thư Vân hỏi nàng: "Làm sao vậy?"
"Cô gia ở bên trong!"
"Cái gì?"
"Tiểu thư vẫn luôn không trở về, cô gia lo lắng tiểu thư nên tới tìm, sao biết cô gia thấy sương phòng tiểu thư ở bị cháy, nghe nói tiểu thư ở bên trong, không cần suy nghĩ đã vọt vào, người khác cản vẫn không ngăn được......"
Diệp Thư Vân không nói hai lời cũng vọt đi, cũng may Tú Ngọc nhanh tay, một phen túm chặt Diệp Thư Vân, không cho Diệp Thư Vân đi qua.
Diệp Thư Vân lại một lòng muốn tránh thoát tay Tú Ngọc: "Lửa lớn như vậy, chàng......!Chàng làm sao dám đi vào! Để ta đi vào xem một cái, ta không thể trơ mắt nhìn chàng gặp nguy hiểm, ta phải đi vào."
Tuy lửa không đốt tới người nàng, nhưng lại cháy ở trong lòng nàng lớn hừng hực một phen, làm nàng lo lắng.
Diệp Thư Vân dùng sức lực cả người tránh tay Tú Ngọc, cũng không quay đầu lại vọt qua: "Vân Trạch!"
Không biết là người bên trong nghe thấy tiếng nàng hay làm sao, nàng mới chạy đến cạnh cửa, Mạnh Vân Trạch vừa lúc từ bên trong ra tới.
Trong mắt hắn bao trùm nồng đậm kinh sợ và bất an, vừa nhìn thấy nàng một cái, tất cả đều hóa thành hư ảo.
Diệp Thư Vân chạy chậm tiến lên ôm lấy Mạnh Vân Trạch, sợ hắn xảy ra chuyện gì, nàng không biết cố gắng mà đỏ mắt: "Có phải chàng ngốc rồi hay không? Cho dù ta thật sự ở bên trong, sao chàng chưa hề suy nghĩ đã vọt đi vào, chàng không sợ chết sao?"
Mạnh Vân Trạch bỗng nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, ôm nàng nhợt nhạt cười: "Ta ngốc rồi, cho nên nàng phải chăm nom ta, đừng để ta làm việc ngốc nhé."
Diệp Thư Vân xì một tiếng khinh miệt ở bên tai hắn nhẹ nhàng: "Không biết xấu hổ, ai muốn chăm chàng."
Mạnh Vân Trạch cầu xin nói: "Cầu xin nàng, đừng rời khỏi ta."
Trước đây ở hoàng cung, nàng không ngờ được những chuyện phức tạp đó, nhưng hiện tại nàng muốn hoàn toàn ích kỷ một lần, không hề suy nghĩ những chuyện làm người đau đầu kia, chỉ nghĩ về chính bản thân nàng.
Diệp Thư Vân như nhận mệnh, trịnh trọng gật gật ở đầu trên vai hắn.
Chỉ là nàng trước sau vẫn là có hổ thẹn trong lòng, như là kẻ trộm, lòng có bất an, huống chi người bị trộm kia là phụ thân nàng, sao nàng có thể an tâm sinh hoạt?
Ngày ấy nàng hồi phủ thăm phụ thân mẫu thân, một năm này, nàng cảm thấy phụ thân già đi rất nhiều, hai bên thế nhưng cũng đã có chút tóc bạc.
Diệp Thư Vân đau lòng nói: "Nữ nhi bất hiếu, làm cha nhọc lòng."
Diệp Hữu Thành khẽ vuốt gương mặt nàng, cười cười nói: "Sao lấy cớ hay như vậy, không phải vì phụ ta, mà là ngươi bướng bỉnh bôi trắng tóc đen của vi phụ."
Diệp Thư Vân bất động thanh sắc hít một hơi, đem nước mắt nghẹn trở về.
Diệp Hữu Thành tiếp tục cười nói: "Ngươi đã cảm thấy vi phụ vì ngươi mà bạc trắng đầu, có phải hẳn là nên bồi thường cha hay không? Hôm qua đồng nghiệp nói lên cháu gái nhà hắn ê ê a a học ngữ đáng yêu vô cùng, đắc ý đến chướng mắt.
Ngươi cũng nhanh sinh đứa nhóc, đừng làm cho cha không bằng người khác, cũng để cha cũng nếm thử tư vị con cháu vòng đầu gối.
Có lẽ chờ ngươi sinh con ra, cha nhìn cao hứng, đầu bạc này có thể một lần nữa quay lại tóc đen."
Diệp Thư Vân thẹn thùng nói: "Cha!"
Diệp Hữu Thành vỗ vỗ mu bàn tay nàng nói: "Cha đem lời nói đặt ở nơi này, ngày này sang năm cha muốn ôm cháu ngoại."
Diệp Thư Vân cười cười, không phục nói: "Cha thay vì thúc giục ta, không bằng thúc giục ca ca, bắt ca ca lập gia đình mới đúng, cứ trì hoãn mãi, sợ là sẽ thành người già, không ai thèm lấy."
Nàng vốn nghĩ Diệp Định An không ở nơi này, kéo hắn ra tới làm lá chắn, nào ngờ Diệp Định An thiên thời xuất hiện, vừa vặn nghe thấy những lời này của nàng.
Diệp Định An bất mãn nói: "Ai, cái tiểu thư như ngươi sao lại thế này? Cha rõ ràng là nói ngươi, sao lại kéo ta ra làm đệm lưng."
Diệp Thư Vân nháy nháy mắt với hắn, không nói lời nào.
Mẫu thân Diệp Thư Vân theo sát phía sau đi đến, thấy huynh muội hai người nháy mắt ngươi tới ta đi, nhịn không được cười.
Chút bí mật mỗi người đều có, nhưng trong lòng mỗi người đều biết rõ ràng, đó là không thể nói, chuyện không thể nói, đã chú định không thể khai ra, nhất định phải vĩnh viễn giấu ở trong một góc âm u của năm tháng, thẳng đến bí mật này không hề còn bất kỳ ý nghĩa gì, tan thành mây khói.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn nhóm tiểu khả ái duy trì cho tới nay ~
--
Editor có lời muốn nói: hong có miếng thịt nào...!:(
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...