Buổi tối hôm đó, Ngọc Nhi đã sửa soạn rất kĩ để tới gặp anh.
Cô rất muốn biết anh có gì để nói với cô, không biết anh sẽ tạo cho cô bất ngờ gì.
Cô mặc một chiếc váy hoa mỏng màu hồng phấn cầm theo một chiếc túi xách nho nhỏ và phối cùng đôi giày cao gót nữ tính.
Thậm chí hôm nay cô còn xịt thêm một chút nước hoa mùi hoa hồng cô rất ít khi đụng đến nữa.
Cô ngồi tại bàn trang điểm tô thêm chút son rồi mới hài lòng cầm điện thoại lên định gọi điện cho Minh Toàn, nhạc chuông reo một hồi nhưng không ai nhấc máy, từng tiếng "tút..tút" vang lên bên tai.
Cô nghĩ chắc anh đang bận nên cũng không gọi lại, ngồi chờ điện thoại của anh.
Bấy giờ điện thoại của cô chợt đổ chuông, những tưởng anh gọi cho mình nên cô vui vẻ cầm máy lên.
Nụ cười của cô thoáng vụt đi vì dòng chữ hiện trên máy không phải là anh.
Cô bấm nút nghe máy, ở đầu dây bên kia một giọng nói non nớt vọng ra: "Mẹ ơi tối nay mẹ có ngủ cùng con không ạ?"
Minh Tiến cầm điện thoại của Phong Minh không ngừng kêu than nhớ mẹ, đòi cô phải sang ngủ cùng cậu nhóc.
Cô cười nhẹ nhàng nói: "Con cứ ở bên đó chơi với chú Phong Minh, chốc nữa xong việc mẹ sẽ đến đón con.
Con nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời biết chưa?"
Biết tối nay vẫn được ngủ cùng mẹ, Minh Tiến ngoan ngoãn đáp lời và không quên dặn mẹ đừng làm việc quá sức.
Cậu bé là một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện nên Ngọc Nhi cũng yên tâm giao cho Phong Minh trông hộ một buổi để cô có thời gian đi cùng Minh Toàn.
8 giờ tối, Ngọc Nhi chờ mãi vẫn không thấy anh gọi điện hay nhắn tin.
Trong lòng cô không khỏi sốt ruột đứng ngồi không yên.
Có khi nào anh bị làm sao rồi không? Có khi nào anh quên mất cuộc hẹn với cô không?
Đợi mãi tới 8 giờ 30 phút điện thoại của cô mới có tiếng chuông thông báo tin nhắn vang lên.
Cô vội vàng bấm xem, đúng là số điện thoại của anh rồi.
Âm thầm thở phào nhẹ nhõm cô đọc nội dung tin nhắn.
Anh bảo cô tới quán caffe dưới nhà, một lúc sau anh sẽ tới đón.
Cô cười dịu dàng, trái tim cô không ngừng nhảy nhót trong lồng ngực.
Có vui mừng, có hồi hộp đan xen.
Cô đứng lên vội vã cầm túi xách và tắt đèn đóng cửa nhà lại, bước nhanh tới quán caffe phía đối diện.
Quán caffe được bày trí theo phong cách cổ điển, tường quán được sơn màu nâu trầm dịu nhẹ.
Trên trần được lắp các đèn chùm pha lê xinh xắn.
Không gian sang trọng nhưng cũng không kém phần ấm cúng.
Bước tới quầy phục vụ, cô gọi một cốc sinh tố dưa hấu, người phục vụ vui vẻ chỉ chỗ ngồi cho cô.
Ngọc Nhi ngồi vào chỗ và chầm chậm chờ đợi.
Trong đầu cô lúc này có biết bao mong đợi, biết bao lo lắng.
Mọi cảm xúc cứ vây quanh lấy cô khiến cô rối bời, hồi hộp.
Liệu anh có thể nói gì với cô?
Đúng lúc này, trước mắt cô xuất hiện hình ảnh một người phụ nữ xinh đẹp, yêu kiều.
Cô vẫn còn nhớ rõ, cô gái trước mắt chính là người phụ nữ cười dịu dàng, hạnh phúc ôm đứa con trong tay cùng anh tiến vào ngôi nhà khi cô lần đầu tới Hội An.
Trái tim cô khẽ thắt lại sững sờ nhìn cô ta.
Hôm đó nhìn từ xa cô đã thấy người phụ nữ này rất xinh đẹp rồi bây giờ nhìn gần lại thấy càng yêu kiều, thướt tha hơn.
Cô ta đưa mắt nhìn cô rồi ngồi xuống phía đối diện, cười nhẹ lên tiếng: "Chị là Ngọc Nhi đúng không?"
Cô không biết sao cô gái này lại biết tên mình bèn ngờ vực đáp: "Cô quen tôi sao?" Cô gái kia chỉ mỉm cười: "Chị không quen tôi, nhưng tôi biết chị." Ngọc Nhi hơi dừng động tác giơ cốc sinh tố lên uống lại ngước mắt đánh giá cô gái trẻ phía đối diện mà không đáp lời chờ cô ta nói tiếp.
Cô gái kia cũng không vội vàng, từ từ đặt lên bàn một danh thiếp rồi nói: "Chào chị, tôi tên là Minh Anh, có thể chị không biết nhưng tôi là vợ của anh Toàn.
Chúng tôi thậm chí còn có con rồi."
Câu nói như sét đánh ngang tai giáng một đòn mạnh mẽ vào trái tim Ngọc Nhi.
Khuôn mặt cô cứng đờ cố gắng siết chặt đôi bàn tay đang không ngừng run rẩy của mình.
Ngọc Nhi gắng sức giữ bình tĩnh nói: "Tôi với anh ấy không có gì hết." Minh Anh cười bật thành tiếng chua chát: "Không có gì mà tối muộn hẹn nhau ra đây sao? Tôi không biết quan hệ của hai người là gì tôi chỉ xin chị, cầu xin chị hãy buông tha cho anh ấy.
Tôi rất yêu anh ấy, con tôi cũng cần có một người cha.
Vậy nên coi như chị thương tôi, thương đứa con nhỏ tội nghiệp của tôi mà hãy buông tay.
Chị chắc chắn không muốn thấy cảnh tôi mất chồng, con tôi mất cha đúng không?"
Minh Anh khóc lóc cầu xin cô.
Giọng nói của cô ấy như một con dao, mỗi một chữ đều đâm vào nơi sâu nhất trong lòng cô.
Cô cảm thấy toàn bộ cơ thể đều tê dại, trái tim cô không ngừng gào thét đau đớn.
Cô ép mình phải bình tĩnh không được rơi nước mắt nở một nụ cười gượng gạo nói: "Cô yên tâm, tôi và anh ấy...!không có gì hết.
Tôi sẽ không phá hoại hạnh phúc gia đình cô." Nói rồi cô đứng bật dậy bước nhanh ra khỏi quán caffe.
Một làn gió lạnh vụt qua khiến cô rùng mình.
Cô chỉ muốn đi thật nhanh, chạy thật xa khỏi người phụ nữ đó, từng câu nói của cô ta cứ vờn quanh trong đầu cô.
Quá vui mừng vì mời được anh ăn cơm, quá hạnh phúc vì được nói chuyện cùng anh, quá vui vẻ khi gặp lại anh mà hình như cô đã quên mất một việc quan trọng rằng: Anh đã có gia đình.
Anh có gia đình rồi, không những thế anh còn có con.
Anh có một người vợ hiền lành, xinh đẹp ở bên, anh có đứa con thơ nhảy nhót bên cạnh suốt ngày.
Anh có mái ấm gia đình hạnh phúc.
Còn cô? Cô đang làm gì đây? Cô biết anh có gia đình, biết anh có con, biết anh rất yêu gia đình của mình vậy cớ sao cô lại chủ động tiến tới? Cớ sao lại tự mình phá hoại hạnh phúc của người con trai ấy?
Chân cô run rẩy bước nhanh trên đường.
Cô không biết mình đang đi đâu chỉ biết có thứ gì đó đang thôi thúc cô chạy đi thật xa, chạy trốn khỏi sự thật tàn khốc này.
Hai dòng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Nhi.
Thời tiết oi bức nhưng cô lại cảm thấy rất lạnh, lạnh tới thấu xương.
Trái tim cô thét gào đau đớn, cô ngồi thụp xuống đất mà khóc.
Khóc không thành tiếng.
Khóc vì sự mất mát, khóc vì mình không gặp anh sớm hơn, khóc vì những lần anh giơ tay kéo cô thoát khỏi tay tử thần.
Khóc vì đoạn tình cảm cô cất giấu bấy lâu.
Đầu tiên là thích.
Cô thích người đàn ông đã có gia đình ấy một cách hồn nhiên nhất.
Rồi cô yêu, yêu anh đến đau đớn, yêu đến mất lý trí, yêu đến độ luôn mang trong lòng một chút hy vọng về một hạnh phúc mơ hồ nào đó xa xôi lắm.
Cô bật cười đau khổ vì sự ngu muội của chính mình.
Cô đang hy vọng điều gì? Đang mong đợi anh sao? Đang vui vẻ, hạnh phúc vì sắp được gặp anh ư?
Yêu người đàn ông đã có vợ là cảm giác như thế nào? Yêu anh, là phải chấp nhận tình yêu ấy luôn phải giấu giếm trong bóng tối, công khai là điều xa xỉ, càng không có chuyện anh bỏ vợ con để cưới cô.
Yêu anh, là phải chịu đau đớn gấp trăm lần người bình thường vì sự ưu tiên của anh không bao giờ đặt ở nơi cô.
Yêu anh, là cảm giác trái tim như bị xé ra từng mảnh khi phải chứng kiến cảnh tượng gia đình anh hạnh phúc bên nhau.
Và cuối cùng, yêu anh, là phải chấp nhận buông bỏ để anh được hạnh phúc.
Thế mà cô vẫn không có chút phòng bị nào sa ngã vào thứ tình yêu sai trái ấy ngay từ lúc chưa bắt đầu.
Tại sao mỗi lần cô cố tình cất nó đi, nó lại chồi lên nảy mầm, tại sao mỗi lần cô ép mình tỉnh táo nó lại vô thức cắm rễ sâu hơn để đến bây giờ cô không thể phủ định đoạn tình cảm cô dành cho anh nữa.
Luôn luôn chối bỏ để rồi giờ nhận ra đúng là mình đã thích anh, đúng là mình đã thích sự ấm áp, ân cần nhưng lại mạnh mẽ của anh, đúng là mình đã thích ánh mắt đen láy kia của anh.
Thích anh đến mức không thể buông tay.
Cơ thể cô không ngừng run rẩy, cô bước đi như một cái xác vô hồn.
Máy móc mở cửa nhà, nhắn tin cho Phong Minh nhờ anh cho Minh Tiến ngủ lại đó rồi cô chạy thẳng vào phòng ngủ.
Trái tim cô như chết lặng, nó không ngừng rỉ máu mà cô có làm cách nào cũng không thể lắp vá chỗ rỉ lại được.
Đau, một cơn đau đớn thấu tận tâm gan đánh mạnh trái tim cô.
Điện thoại cô đổ chuông, cô gắt gao nhìn vào dòng chữ "Minh Toàn" hiện lên trên màn hình điện thoại.
Hết lần này tới lần khác máy cô tối đi rồi lại sáng lên nhờ cuộc gọi của anh.
Tin nhắn của người đàn ông ấy vang lên liên tục.
Cô mở máy ra xem từng dòng chữ như đâm thẳng vào trái tim yếu đuối của cô: "Em đâu rồi?", "Tôi bảo em chờ tôi mà?", "Ngọc Nhi?", "Em ở đâu, tôi tới đón em", "Tôi xin lỗi vì bắt em phải đợi", "Em đừng giận tôi có được không?"...!
Liên tiếp là những dòng tin nhắn hỏi han, ân cần mà hết mực dịu dàng của anh.
Nước mắt cô thi nhau chảy xuống.
Anh đã có vợ, anh đã có con vậy thì hà cớ gì anh còn mong đợi nơi cô.
Hà cớ gì anh reo cho cô một chút hy vọng rồi lại tự mình dập tắt.
Tiếng chuông cửa vang lên không ngừng, theo sau là tiếng hét điên cuồng của anh: "Ngọc Nhi, em có trong đó không? Ra đây đi, anh có chuyện cần nói với em."
Đáp lại tiếng gọi vang vọng ấy là một không gian tĩnh lặng vô cùng.
Ngọc Nhi ôm chặt chân mình úp mặt vào đầu gối gào khóc.
Tại sao số phận lại đối xử với cô như vậy, cô làm người tốt như thế, cố gắng như thế mà sao cuộc đời cô lại khổ đến nhường này.
Cô không nhớ mình đã khóc bao lâu, mắt cô đau đến nỗi sắp không mở ra nổi.
Thế nhưng đau đớn ấy đã nhằm nhò gì so với trái tim cô lúc này.
Nơi ấy như bị ai đó mạnh mẽ cầm dao đâm vào, hàng trăm, hàng ngàn cái.
Nó đang không ngừng đổ máu, đang không ngừng gào thét trong tuyệt vọng.
Nơi ấy đau đớn từng cơn, nó quặn thắt lại siết lấy cô.
Trái tim như bị ai đó cầm hàng trăm sợi dây thép bọc gai buộc chặt lại.
Người ta thường nói hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều, vậy cớ sao cô lại hy vọng, cớ sao cô biết điều ấy là sai trái nhưng cứ hết lần này tới lần khác như con thiêu thân đâm mình vào lửa.
Để rồi bây giờ đây mang một thân thương tích đầy mình.
Đau..
đau đớn tới ngạt thở...
*****
#Bản quyền thuộc: Maiimit26.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...