Vi Nhĩ Lưu Tình

Huynh trưởng như phụ thân

“Ừ, ta thấy không có gì hay hết? Tiểu đệ ta không nghĩ tới ngươi như vậy mà bỏ qua a.”  Một tiếng cười cắt ngang người náo đó diễn kịch đến hứng trí, cũng cắt ngang tâm tình của hai người, Tư Mã Dực không hờn giận buông tiểu tử đang kháng cự kia ra, người nào đó nhìn Tư Mã Ngọc có chút thất vọng ngồi trên ghế.

Thấy mọi người đều nhìn mình, Tư Mã Trần lâu nay chưa lộ diện khởi khởi mi, phe phẩy chiết chiến (quạt) hỏi: “ Như thế nào, ta bỏ qua cái gì không?”

Vọng Nguyệt xấu hổ, Tư Mã Dực trầm mặc, chỉ có Tư Mã Ngọc vẫn duy trì trạng thái lười biếng nằm trên ghế: “Có nhưng thật ra cũng không có gì, bất quá Nhị ca ngươi sao giờ mới đến?”  Bỏ lỡ một tuồng diễn hay, nhưng không chút thú vị, Tư Mã Trần bất đắc dĩ xoa xoa trán của mình, thâm ý nói: “Không có biện pháp  ta tổng yếu phải an bày tốt mới có thể rời đi.” Hiện tại việc này không được tốt lắm, hai bên thật không hảo hầu hạ. Một bên muốn tiểu tử Lý Thắng kia còn sống, một bên muốn Lý Thắng hắn phải chết, nếu hắn không an bài mà rời đi, trời mới biết tiểu tử kia còn có thể sống khi hắn quay lại.”

Tư Mã Ngọc hiểu được gật gật đầu“ Nhị ca vất vả.” Sau đó tựa tiếu phi tiếu nhìn đôi phụ tử kia.

Tư Mã Dực sắc mặt không chút thay đổi nói một câu: “Nhị ca vất vả.” Vọng Nguyệt mạc danh kỳ diệu nhìn hoàng thúc, không hiểu hắn đang nói cái gì.


Thấy Tư Mã Trần có phản ứng này, Tư mã Ngọc cười trộm nhìn thấy Tư Mã Trần tay cầm chặt chiết phiến, trên thái dương gân xanh nổi lên, tựa tiếu phi tiếu cắn răng nói: “Không vất vả !” Tiuyệt đối không vất vả, hắn chỉ cần ở một nơi nào đó ở tiểu viên trông coi tiểu tử chỉ còn da bọc xương sống mà chết thôi, mỗi ngày đều phải đuổi đuổi ruồi, vỗ vỗ muỗi, cũng không đến nỗi khổ! Khả là! Đối với phụ tử này, một thì muốn tiểu tử kia sống, một  lại muốn tiểu tử kia phải chết, còn hắn chẳng qua chỉ nói sai môt câu, liền bị đem tới nơi móc meo làm nhiệm vụ khó khăn này, hắn phải cam đoán tiểu tử kia phải nửa sống nửa chết, nếu không hắn không biết mình sẽ ra sao! Cùng một cha sinh ra, vì cái gì các huynh đệ khác đều có thể sống tiêu sái còn hắn phải chịu khổ như vậy, mết đến nửa sống nửa chết, cuối cùng không ai cảm tạ hắn, thâm chí còn có người muốn làm khó hắn.

Tư  Mã Ngọc lại cười lớn hơn, hắn cư nhiên ly khai lâu như vậy, không biết đã bỏ qua bao nhiêu chuyện hay, thật là đáng tiếc.

Tư Mã Dực gật gật đầu xem như đối với Tư Mã Trần mà trả lời, chỉ nhìn huynh trưởng của mình tức giận, nhưng Vọng Nguyệt thật sự không biết họ nói cái gì, nên cũng mặc kệ, thẳng nói rõ vấn đề của mình: “Trần Hoàng Thúc, ngươi là Phong Trần phải không” Không đợi Tư Mã Trần trả lời, lại nhìn Tư Mã Ngọc “Ngọc hoàng thúc , ngươi là Phong Ngọc phải không?”

Tư Mã Trần kinh ngạc nhìn về phía Vọng Nguyệt , ngay cả sinh khí cũng quên, Tư Mã Ngọc cũng thu hồi gương mặt tươi cười, nheo mắt lại, huynh đệ hai người nhìn nhau trao đối một chút, lại nhìn Tư Mã Dực, thấy đệ đệ mình không hề phản ứng, bọn họ cùng nhìn về phía Vọng Nguyệt, Tư Mã Trần cười cười gật đầu“Tiểu tử, ngươi thật thông minh, giới thiệu lại một chút tại hạ là Phong Trần.”

“Ta là Phong Ngọc, đồng thời cũng là đế vương tiền nhiệm của Bạch Hổ.” Bọn họ cũng không lo lắng Vọng Nguyệt nghe không hiểu, nếu Vọng Nguyệt đã biết thực danh của họ, hẳn đã hiểu rõ mọi chuyện.

Quả nhiên, Vọng Nguyệt rời khỏi vòng tay của Tư Mã Dực, trịnh trọng thi lễ, “ Tiểu chất. . . . . . . . Vọng Nguyệt, bái kiến hai vị thúc thúc.”


“Trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy!” Một âm thanh sảng khoái vang lên bên cạnh, mọi người kinh ngạc nhìn lại, thấy một người đi tới mà sang sảng cười, nhìn thấy ánh mắt mỗi người đều tràn đầy vui sướng cùng hoài niệm, người đó nhìn về phía Vọng Nguyệt mà tán thưởng.

Vọng Nguyệt bị người đó nhìn như vậy không biết làm sao, hắn có cảm giác như bị một vị trưởng bối đánh giá, chỉ một thoáng cả người liền đỏ bừng, mà ba người kia lại nhanh chóng tiến lên, Tư Mã Trần ý mặt luôn cười cười đùa giỡn, Tư Mã Ngọc lúc nào cũng có bộ dạng lười nhác, lần đầu tiên hắn thấy hai người họ đứng đắn mà cùng kính cùng với Tư Mã Dực đứng một chỗ, tam huynh đệ của bọn họ quỳ xuống: “Đại ca!”

Đại ca?! Vọng Nguyệt kinh ngạc nhìn về phía người vạm vỡ này, ánh mắt không lễ phép đánh giá bốn người, hắn là Phong Liệng. Đế vương đương nhiệm của Bạch Hổ quốc, người chưa có người con nào? Chính là đại bá của mình? Nhìn thấy phụ hoàng cùng với các hoàng thúc đều quỳ xuống, Vọng Nguyệt cũng vội vàng quỳ xuống tại chỗ: “Đại bá!”

Phong Liệng vội vàng nâng mọi người dậy: “ Các ngươi làm cái gì vậy?! Hồ nháo! Hồ nháo! Nhất là ngươi tiểu đệ, ngươi thân là tộc trưởng, chỉ có thể để người người khác quỳ xuống, ngươi có thể nào lại quỳ như vậy, người nói ta làm thế nào nhận đây!” Hắn đi tới ôm Vọng Nguyệt, “ Vọng Nguyệt chất nhân, ngươi nên biết, ngươi chính là chủ mẫu của cả bộ tộc, về sau không thể quỳ dưới người khác, biết không?”

Nhìn thấy người này hắn chưa bao giờ gặp mà ba người kia cung kính như vậy, Vọng Nguyệt còn chư hoàng hồn, lăng lăng gật đầu, nhu thuận nói: “ Vọng Nguyệt đã biết, đại bá.”

“Hảo hài tử!” Phong Liệng đối với người lần đầu gặp mặt, chất nhân kiêm em dâu kiêm chủ mẫu, thật sự là càng nhìn càng yêu, nhịn không được”Ba” hôn một cái.


Vọng Nguyệt hoàn hồn, theo bản năng vuốt vuốt nơi bị hôn, nhìn về phía Tư Mã Dực, lại kinh ngạc phát hiện, ánh mắt mọi khi toàn dấm chua nhưng giờ lại vui sướng như vậy, phải vậy không?

Có lẽ biểu tình của Vọng Nguyệt rất rõ ràng, Phong Liệng trêu ghẹo nói: “Như thế nào, tiểu tử ki, đại bá thân một chút cũng không chịu?”

“Không, không phải. . . . . .” Vọng Nguyệt có chút giật mình, Phong Liệng tuy là nam nhân, nhưng hắn làm cho người khác thấy hắn lấy tình cảm trưởng bối mà yêu thương tiểu bối, động tác thân mật của hắn làm cho người khác cảm thấy ấm áp cùng vui vẻ, chính là không nghĩ tới phụ hoàng cư nhiên một chút cũng không để ý.

“Ha Hả, đừng khẩn trươn , ta tuy là đại ca của Dực Nhi, tục ngữ nói, huynh như phụ thân, ta nghĩ ta chỉ thân với chất nhân của mình, Dực nhi hắn sẽ không sinh khí?” Nói xong, nhìn về phía Tư Mã Dực, chỉ thấy khuôn mặt của y đen lại cư nhiên lại hiện lên một tia không tự nhiên, “Hảo hảo, trả chất nhân lại cho ngươi, không nghĩ tới nhiều năm như vậy, ngươi cũng không biết đùa giỡn.”

Bị đẩy đến bên người Tư Mã Dực, Vọng Nguyệt cung kính không dám nói lời nào cùng hai vị thúc thúc thanh khổ, đại ca( bá) , cũng chỉ có ngươi mới dám đùa giỡn với y, giỡn xong lại nói y không biết đùa giỡn.

“Trần Nhi, Ngọc Nhi, các ngươi như thế nào lại không nói gì? Phong Liệng thở dài, “ Cho nên ta mới không thương các ngươi, mỗi lần gặp mặt các ngươi đều không tự nhiên như vậy.”

“Không phải, đại ca !” Hai huynh đệ họ đồng thời hồ vừa muốn quỳ xuống, chỉ thấy hai cục đá ngăn lại không cho họ quỳ, lại không dám né tránh hai người trực tiếp ngồi lên cũng không dám đứng dậy.


Phong Liệng lắc đầu, đối với vẻ mặt nghi hoặc của Vọng Nguyệt liền giải thích nói: “ Năm đó phụ hoàng để chúng ta ở cấm địa rất ít quản chúng ta, ta là con cả, đương nhiên trách nhiệm lớn hơn các đệ đệ của mình, cũng không nghĩ tới hiện tại, vừa thấy bọn họ lại thể hiện thái độ đó, cho nên, bình thường mà không có gì, ta thật không muốn gặp họ.”

Vọng Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ, hiểu biết gật đầu, huynh trưởng như phụ thân, tuy nói mấy huynh đệ bọn họ lớn lên cùng nhau , nhưng lại nhốt tại một chỗ, tới lúc trưởng thành không gặp bất luận kẻ nào, hẳn bọn họ xem đại ca như là phụ thân, là mẫu thân . . . . . .Phụ hoàng chắc chắn rất kính trọng đại ca của mình, không biết như thế nào thể hiện sự kính trọng của mình, không biết như thế nào để hồi báo vị huynh trưởng này vài thập niên, thậm chí mấy trăm năm, phụ hoàng đã biết huynh trưởng như cha này ở đâu nhưng không gặp được . . . . . Quỳ xuống, cũng không đủ thể hiện tình cảm cùa bọn họ.

Nhìn thẩy bộ dáng cảm khái của Vọng Nguyệt, Phong Bay Liệng khẩn trương nói: “ Tiểu tử kia, ngươi không phải cũng muốn quỳ chứ?”

Vọng Nguyệt bật cười, cảm thấy phụ hoàng cùng với các hoàng thúc thật đáng thương, bọn họ đối với đại ca là kính trọng, đại ca lại xem hành động của bọn họ lại e ngại, xem đó chỉ là trách nhiệm của mình, buồn cười, buồn cười, mọi người đối với hắn là kính trọng, sao người này lại không nhìn ra, so với mình có phải đại bá còn ngốc hơn?

Nhưng Vọng Nguyệt cũng không nói gì, chỉ gật gật đầu, hướng Phong Liệng đồng tình mà cười, Phong Liệng cười cười, cười đến râu run lên, “ Hảo hài tử, ngươi thật thông minh! Dực Nhi, không cần chờ, đem hết mọi chuyện nói với tiểu tử kia đi, hắn sẽ đồng ý!”

Tư Mã Dực môi động động, không dám cự tuyệt, chần chờ gật đầu, “Ngày mai, chúng ta sẽ tới cấm địa.”

Phong Liệng vừa lòng gật gật đầu, tươi cười nhưng có chút thất vọng, hắn hy vọng đệ đệ mình một lần nghịch ý của mình . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận