Vi Nhĩ Lưu Tình

Lập thái tử

Đoàn người theo Lâm công công tới trước cửa ngự thư phòng, Lâm công công nhẹ nhàng bẩm báo: “Hoàng Thượng, đại hoàng tử cùng ngũ hoàng tử tới rồi.”

Vọng Nguyệt có chút kinh ngạc, hắn tới đây chưa bao giờ nghe lâm công công bẩm báo, mỗi lần đến chỉ là lẳng lặng  mở cửa môn mà thôi.

“Tuyên.”

“Dạ” Lâm nhẹ nhàng nhẹ nhàng mở môn ra, khom người thối lui một bên, Vọng Nguyệt lúc này mới phát hiện, trong ngự thư phòng có đám người mặc quan phục đang đứng. Những người này đều dùng một loại ánh mắt nhìn hắn, ân, nhìn hắn một cách xa lạ, dùng ánh mắt quan sát kỹ hắn, khi bọn họ nhìn phía sau hắn là Tư Mã Hàn Tử, ánh mắt bắt đầu nhìn huynh đệ hắn dao động một chút, sau đó ánh mắt nhìn nhau mà trao đổi, trên nét mặt mang theo một nét bừng tỉnh đại ngộ.

Điều này làm cho Vọng Nguyệt  phi thường không thoải mái, thậm chí sinh ra  một cỗ tức giận, như thế nào, bọn họ xem hắn là sủng vật sao, chậm rãi soi xét hắn như vậy như một sủng vật vậy? ! Không đợi hắn giận tới tím mặt, Tư Mã Hàn Tử phía sau hắn đã khinh thường”Hừ”  một tiếng, mấy tên đó lập tức cuối đầu.

Vọng Nguyệt biết, các hoàng tử khi sinh ra đã tách rời mẫu phi tự minh sinh trưởng mà trưởng thành, các đại thần nhìn qua cũng là chuyện bình thường, mà ngũ hoàng tử hắn thân phận có thể coi như là “Truyền kỳ” sắc thái, chính là, hôm nay nhất định cũng là chuyện gì liên hệ tới huynh đệ hắn, nếu không phụ hoàng cũng không gọi họ tới đây, để những đại thần làm ra những hành động thất thố như vậy.


Ngay khi Vọng Nguyệt đang do dự không biết có nên tiến vào hay không, thì Tư Mã Hàn Tử từ phía sau lướt qua hắn, Vọng Nguyệt  nhả khí, hoàn hảo hắn cảm thấy thân phận hắn thật rối rắm vừa là chủ mẫu vừa là hài tử của của thần thượng, liền chạy nhanh theo sát phía sau của Tư Mã Hàn Tử, đến trước mặt hoàng thượng,  tề thân thi lễ nói: “Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”

“Bình thân.” Hoàng đế vang lên âm thanh thản nhiên, hòan toàn bất đồng với những lúc bình thường bên hắn, thanh âm hiện tại bình thản mà vô tình, lúc này, y là đế vương!

Vọng Nguyệt  hiểu được, cho nên hắn áp chế sự không thoải mái trong lòng, đứng dậy hướng mắt tới phía đám người, đầu tiên là một lão nhân tóc bạc tay chân run rẩy, hắn hướng hai người họ mà hành lễ: “Thần Quý Toàn Bộ, bái kiến đại hoàng tử điện hạ, ngũ hoàng tử điện hạ.”

Tư Mã Hàn Tử lại lạnh lùng lên tiếng, nhìn đến bộ dáng của Quý Toàn Bộ, Vọng Nguyệt đành phải ôn nhu nói: “Lão nhân không cần đa lễ.”

“Lễ không thể miễn, lễ không thể miễn.” Lão nhân sợ hãi liên tục nói, Vọng Nguyệt cảm khái, không nghĩ tới hôm nay hắn lại gặp người như vậy.

Những người khác cũng từng người mà bái kiến bọn họ, đối với Tư Mã Hàn Tử sự phiền nhiễu này đều được miễn dịch, nhưng Vọng Nguyệt lại cảm thấy mình cười đến nỗi đến nổi hết kiên nhẫn, vì cái gì có nhiều người như vậy? ( tác giả:kỳ thật chỉ có mấy người, chính là tâm tình hôm nay của Vọng Nguyệt thực sự không tốt a, vừa chỉ mới mấy người lại thập cảm thấy phiền phức )

Thẳng đến lại thấy một nam nhân đứng trước mặt, Vọng Nguyệt mới cảm thấy được một chút biểu tình.


“Thần, Trương Văn Tể, bái kiến đại hoàng tử điện hạ, ngũ hoàng tử điện hạ.”

“Là ngươi? Ha hả, Trương đại nhân xin đứng lên.” Vừa rồi chỉ lo cảm thụ ánh mắt của bọn họ, lại không chú ý mọi người đứng ở đây, hiện tại mới phát hiện, nguyên lai còn có người quen.

Đối với người này Vọng Nguyệt cũng có chút áy náy, mặc kệ là Trương Văn Tể có biết hay không, ngày đó quả thật hắn âm thầm sắp đặt, lúc đó cho người này nghĩ hắn là ngũ hoàng tử, sau đó cố ý lưu lại bốn câu đối, mục đích chính là muốn người này vạch trần hoàng tử giả, cho dù không thể vạch trần, ít nhất cũng muốn phụ hoàng có cảnh giác.

Mọi người đều đã bái kiến bọn hắn xong, cũng không nghĩ tới Tư Mã Hàn Tử lại hành lễ với Quý Toàn Bộ: “Tôn nhi bái kiến ngoại công.” Vọng Nguyệt nhìn qua nhìn lại phía hai người, sau đó giật mình, trách không được họ giống nhau như vậy.

Quý Toàn Bộ liên tục nói: “Hảo hảo.” Cũng không dám đối hắn có hành động gì thân mật, Tư Mã Hàn Tử hoàn thành lễ nghi sau không nói hai lời đứng bên cạnh Vọng Nguyệt—— kỳ thật nhìn kỹ lại vẫn là đứng phía sau Vọng Nguyệt một chút.

Vọng Nguyệt khóe miệng vi súc, nhìn về phía Tư Mã Dực, muốn y khuyen nhủ Tư Mã Hàn Tử, nhưng hoàng đế bệ hạ cả chúng ta lại như không phát hiện chuyện gì, nhìn tliếc mắt một cái, mở ra hai tay.


Vọng Nguyệt  thân mình cứng đờ, bình thường thì được, hiện tại nhiều người như vậy, hắn lại muốn làm cái gì a? Vọng Nguyệt bất động, Tư Mã Dực cũng không động, các đại thần đều quỷ dị nhìn một màn trước mắt, tuy rằng đã sớm đoán ra, nhưng bọn họ bây giờ đều có thể khẳng định, hoàng đế bệ hạ của họ đã sớm đoán ra ai là ngũ hoàng tử chân chính, mà y sở dĩ hồi đó sủng ngũ hoàng tử giả có thể nói là vì ngũ hoàng tử chân chính này, dù sao nếu lãnh đạm hơn mười năm, đột nhiên sau này sủng, nhất định sẽ khiến mọi người khắp nơi hoài nghi, như vậy nghĩ muốn thuận lợi đem hai người hoàn trả thân phận cũng không dễ dàng gì, bất quá,  như thế nào hài tử tao nhã như ngọc, lại được sủng ái như vậy ? Như vậy, bọn họ bàn thảo chuyện gì có thể vì hài tử này mà thay đổi phải không? Nói thật, khi cảm thấy được hàn khí của Đại hoàng tử, bọn họ càng biết hài tử này được sủng ái cỡ nào.

Chính là mọi người không rõ, ngũ hoàng tử còn do dự cái gì, biểu hiện của bệ hạ còn chưa đủ minh bạch sao? Như thế nào lại thẹn thùng? Cũng là, dù sao cũng là hài tử mười một tuổi , tất cả mọi người ở đây đều chú ý Vọng Nguyệt sẽ làm như thế thế nào, bởi vì, áp khí trong phòng đã muốn không xong, hoàng đế bệ hạ không nói điều gì, Quý Toàn Bộ cùng Trương Văn Tể sắc mặt thay đổi liên tục, khi Vọng Nguyệt đi tới ngồi vào lòng hoàng thượng, hoàng đế trụ vững vàng, sắc mặt của bọn họ cũng trở nên trắng bệch.

Vọng Nguyệt ngồi trong lòng ngực của người nào đó, hung hăng nhìn đại ca không có trách nhiệm của mình, nhìn bộ dáng của hắn như vậy, Vọng Nguyệt  không thể không thừa nhận, bọn họ không hổ là phụ tử, mà hắn không thể là huynh đệ của mình, có thể như vậy? !

Hoàng đế huynh đệ bọn họ mờ ám ( kỳ thật chỉ là Vọng Nguyệt nhìn ,Tư Mã Hàn Tử căn bản mặc kệ  ), tựa đầu nhìn về phía các đại thần: “Nếu các người đã gặp qua, thì cứ quyết định như vậy, ngày hai mươi tám, Tư Mã Hàn Tử tròn mười tám tuổi sẽ mời các sứ giả nước khác tham gia, trước thiên hạ tuyên bố hắn là thái tử, các ngươi đi chuẩn bị đi.”

Hai phe đối lập bỗng nhiên khẩn trương, Quý Toàn Bộ mừng như điên nói: “Vâng, vi thần vì hoàng thượng cống hiến hết sức lực, chết cũng không từ, thần cáo lui!”

Trương Văn Tể không thể tin nhìn về phía hoàng thượng, hoàng đế đối ngũ hoàng tử rõ ràng sủng ái như vậy, kia vì cái gì vẫn kiên trì lập đại hoàng tử làm thái tử?

“Hoàng Thượng. . . . . .” Trương Văn Tể còn muốn nói cái gì, lại bị người kế bên gắt gao giữ chặt không ngừng nháy mắt với hắn, hắn đành phải thi lễ rồi cáo lui.

Vọng Nguyệt mơ hồ không rõ ý, cái này xong rồi? Thật không triệu hắn vào làm gì, tuy rằng sắp tới đaị ca tới sinh thần thật kinh ngạc, tuy rằng đại ca lập tức sẽ trở thành thái tử hắn thật ngạc nhiên, tuy rằng sinh thần đại ca phải mời nhiều người dị quốc khác cũng làm hắn phi thường ngạc nhiên, nhưng là! Trừ bỏ mọi chuyện đều là chuyên quốc sự, hắn luôn luôn không muốn hỏi nhiều, cho dù cần hắn tham dự, chỉ cần nói riêng với hắn là tốt rồi, không tất yếu phải triệu hắn tới đây, huống hồ các huynh đệ khác cũng không có ở đây, có thể thấy việc này không cần trước mặt các hoàng tử mà tuyên bố, cũng có thể thấy y tin các vị hoàng tử khác sẽ không tranh đoạt ngôi vị nên không cần kêu họ tới, mà có thể thấy trên mặt đại ca không có chút biểu tình chứng tỏ những lời tam ca nói đúng, như vậy, vì cái gì mà gọi hắn tới đây? Vì cảnh cáo hắn không nên suy nghĩ tới ngôi vị thái tử sao? Hắc tuyến, y không tin tưởng hắn sao.


Thấy Tư Mã Dực không có giải thích gì, thừa lúc hắn không tập trung lại hôn lên môi hắn, nói: “Vài ngày nữa các hoàng thúc khác của ngươi ở bên ngoài sẽ trở về.”

Vọng Nguyệt che miệng lại như một phản xạ, nhìn lại chỉ còn thấy Tư Mã Hàn Tử, thấy vẻ mặt Tư Mã Hàn Tử như không thấy gì, hắn như thế nào lại quên, người này vốn không để ý tới chuyện gì, nói không chừng còn ngại phụ hoàng xuống tay quá chậm (tác giả: ngươi đoán đúng rồi ), hắn có nên cảm thấy may mắn khi các đại thần đều đi ra ngoài?

Cuối cùng, Vọng Nguyệt  đành phải gật gật đầu, tỏ vẻ tự mình hiểu, sau đó làm bộ như không có việc gì mà rời khỏi ngự thư phòng, nguyên lai là các hoàng thúc sẽ về đây . . . . .

Đi bộ một chút, đột nhiên nhớ tới lúc trước cùng phụ hoàng có ước định. . . . . .

Đợi cho ngươi đều có mặt đầy đủ, phụ hoàng sẽ đem mọi chuyện nói hết, chính là bí mật lớn nhất của bộ tộc Thiên Vũ.

Vọng Nguyệt thân mình vừa chuyển, lại dừng lại, trong phòng phụ hoàng và đại ca vẫn còn đang nhìn hắn, cười khẽ, kỳ thật hắn cũng biết được nhiều bí mật, không vội, nhưng cái hắn muốn lo lại là sắp tới đã là sinh thần của đại ca, mà đối với thế giới này hắn vẫn chưa có nhiều hiểu biết , không biết sinh thần nên tặng cái gì, có thời gian đây bằng không đi thăm dò một chút tư liệu, nếu không lúc đó lại xấu mặt.

Hướng tới phụ hoàng và đại ca gật đầu, bọn họ thấy hắn vui vẻ xoay người rời đi như vậy. Tư Mã Đực cùng Tư Mã Hàn Tử trong mắt đều lộ ý cười, bọn họ lo lắng nhất vẫn là tâm tính Vọng Nguyệt, hắn lúc trước tâm tình không ổn định, vì hắn, nên có nhiều chuyện này không thể cho hắn biết, nhưng xem ra, bây giờ thời cơ đã đến . . . . . .

Đại ca còn ở lại bên trong, không biết cùng với phụ hoàng nói cái gì đó, nhưng Vọng Nguyệt cũng không để ý, bởi vì khi rời ngự thư phòng hắn cũng biết phụ hoàng gọi hắn tới làm gì, nguyên lai là phái hắn thu phục một người a . . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận